Thân là chủ tịch một công ty dược nổi tiếng khắp Trung Quốc, một người phụ nữ chưa kết hôn ở độ tuổi ngoài bốn mươi chắc chắn sẽ khiến người ta cực kỳ hâm mộ về sự thành công của mình, nhưng mặc dù có thể hô mưa gọi gió trong thương trường, bà lại bó tay hết cách trước đứa con gái duy nhất ở độ tuổi hai mươi của mình.
Hết cách chính là hết cách, không thể nói không thể mắng, dù tính tình lập dị cũng là con gái độc nhất của mình, bà chẳng có cách nào khác. Lần xuất ngoại này, một mặt là thảo luận các hạng mục hợp tác quốc tế quan trọng, một mặt bà muốn tìm bác sĩ tâm lý nổi tiếng để chữa bệnh cho con gái.
Dĩ nhiên bà muốn đưa Từ Thu đi khắp thế giới chữa bệnh, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, song con gái lại chẳng quan tâm đến tấm lòng người mẹ của bà, bà lấy mặt nóng dán vào mông lạnh, thậm chí lòng dạ con gái chẳng khác nào sắt đá, làm thế nào cũng không lay chuyển được.
Từ Thu bắt máy, câu đầu tiên chính là: “Con đang bận, có chuyện gì nói đi. "
Từ Tiêu vốn không trông chờ con gái bắt máy, cũng không ngờ đột nhiên cô bắt máy, một nữ cường nhân ăn nói lưu loát đanh thép trên bàn đàm phán, thế mà ngay trong khoảnh khắc này lại bối rối mất định hướng, giọng nói cũng run run:
"Tiểu, tiểu Thu à, gần đây con thế nào, có uống thuốc đều đặn không."
Từ Thu đang đánh chữ tiệc chào đón sinh viên mới vừa kết thúc, hội sinh viên lại thông báo sắp tới sẽ có hoạt động kêu gọi tài trợ cho từng khoa, muốn mỗi cán sự trình bày một phương án hoạt động. “Cũng tạm, có uống thuốc, còn chuyện gì không?” Giọng Từ Thu khá bình tĩnh, nhưng có vẻ lạnh nhạt xa cách.
Ở đầu bên kia, Từ Tiêu càng cẩn thận từng ly từng tý, “...Là thế này, mẹ thấy con không có mấy người bạn, cũng không thích đi chơi, mẹ muốn giới thiệu cho con hai người bạn cùng trang lứa với con, được không? Con thích chơi với bạn nữ tính cách thế nào? Đúng rồi, gần đây mẹ mói quen một người bạn làm ăn, con trai của cô ấy lớn hơn con một tuổi, vừa cao ráo vừa đẹp trai...”
“Không cần.” Cô cắt ngang lời Từ Tiêu, vừa nói cô vừa thành thạo rê chuột mở ra mấy file, “Con còn việc bận ở trường, cúp đây.”
Trong phòng ký túc xá chỉ có một mình Từ Thu, bầu không khí im lặng trở lại.
Group chat của hội sinh viên đang thảo luận về thời gian và địa điểm diễn ra hoạt động kêu gọi tài trợ lần này, nhưng có chút lệch đề tài, mọi người nói linh tinh, thả icon vô tội vạ. Cho tới khi Tạ Ung nói một câu: “Bàn chuyện chính trước.” Lúc này mọi người trong group mới nghiêm túc thảo luận.
Từ Thụ xem sơ qua ý kiến của các bạn khác, trong số các ý kiến liên quan đến việc kêu gọi tài trợ từ những nhãn hàng thời trang nổi tiếng, chỉ có “Quỹ từ thiện” của Tạ Ung là rõ ràng nhất.
Quả thật, sự chính trực của Tạ Ung không chỉ thể hiện bên ngoài những tổ chức quyên góp khác của trường như quỹ sản phẩm, thiết bị và cơ sở vật chất, Tạ Ung đều hướng dẫn hội sinh viên kêu gọi tài trợ, hơn nữa sau những lần xảy ra thiên tại anh đều lập quỹ từ thiện giúp đỡ.
Nghe nói ba anh công tác trong một đơn vị chính phủ quốc gia, có lẽ do chịu sự ảnh hưởng từ gia đình, hằng năm khi nhận được học bổng, dù ít hay nhiều anh đều lấy danh nghĩa trường học đi làm từ thiện.
Trong chuyên mục “Cùng bạn học vượt khó” trên website chính thức của trường, quanh năm suốt tháng đều treo bức ảnh chân dung Tạ Ung dài hai tấc, vô cùng tôn trọng.
Cuối cùng,trưởng ban khoa bảo vệ môi trường đã chọn một thương hiệu thời trang ; thể thao và yêu cầu chọn một cán sự nào đó phụ trách liên hệ phía cửa hàng, sau đó tiến hành các hoạt động kêu gọi tài trợ công cộng trước cửa các trung tâm thương mại lớn của thành phố và công viên lân cân.
Ngày chủ nhật sắp tới.
Từ Thu xem thời tiết hôm đó theo thói quen, trời âm u, dự báo có mưa nhỏ.
Đúng lúc này mẹ cô gửi tin nhắn đến, hỏi cô chủ nhật có rảnh hay không. Từ Thu trả lời trường học có hoạt động công ích, để tránh đối phương không tin, cô còn gửi ảnh hoạt động tại trung tâm thương mại
Quả nhiên bên kia im lặng, sau đó nói đợi khi nào cô rảnh sẽ nói chuyện sau.
Lúc đang xem khoảnh khắc trong vòng bạn bè, Từ Thu phát hiện Tạ Ung vẫn không xóa mình, bởi vì có hoạt động kêu gọi tài trợ, anh đã đăng một liên kết chính thức khác, lượt like không ít, Từ Thu phát hiện hai người có khoảng mười người bạn chung trong hội sinh viên. Không hiểu vì sao, theo cảm nhận của cô, Tạ Ung cực kỳ ghét hành vi cũng như con người cô. Thậm chí cô đã chuẩn bị tinh thần từ chức cán sự trong hội sinh viên Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, sóng yên gió lặng, chủ tịch Tạ vẫn bao dung rộng lượng như xưa.
Từ Thu vừa không hiểu vừa cảm thấy hơi khó chịu.
Anh càng ngay thẳng, cô càng cảm thấy mình tồi tệ.
Nhưng dường như anh không ý thức được cô điên khùng cỡ nào, khó khăn lắm mới dứt ra được, vậy mà anh vẫn dám giữ liên lạc wechat với cô?
Một tia sáng âm u chợt lóe lên trong mắt Từ Thu Cô vốn không hề muốn buông tha Tạ Ung, bởi vì đã lâu lắm rồi cô không gặp chàng trai nào thú vị như vậy.
Nếu lần sau lại nắm được thóp của anh, nhất định cô sẽ chơi chết anh. Từ Thu thầm nghĩ.
Nháy mắt đã đến chủ nhật.
Tạ Ung đỗ xe Ở gara dưới tầng hầm của trung tâm thương mại, lúc anh đi ra, mấy cán sự đang phát áo tình nguyện viên - Thật ra loại hoạt động nhỏ như thế này không cần chủ tịch như anh có mặt, nhưng Tạ Ung thích tự mình làm tất cả, lần nào cũng đến tham gia hoạt động cùng ban cán sự.
Có người đến đưa cho Tạ Ung bản kế hoạch, mọi người phân công làm việc, bãi sân trống phía trước trung tâm thương mại đã được dựng rạp, các nhân viên của nhãn hàng tham gia hoạt động quyên góp lần này đang bận rộn chuyển sản phẩm ra ngoài. Kêu gọi tài trợ, nói trắng ra chính là làm cu li tuyên truyền miễn phí cho nhãn hàng, như vậy đối phương mới sẵn lòng xuất tiền túi.
Tạ Ung cầm bản kế hoạch xem mấy lần, bỗng dưng từ xa truyền đến tiếng gầm rú độc nhất vô nhị của siêu xe, mọi người tò mò nhìn sang thì thấy một chiếc xe thể thao màu xám ngang nhiên đậu ở một bãi sân trống khác trước cửa trung tâm thương mại.
Ngay bên cạnh chiếc xe thể thao là tấm biển cấm đỗ xe to đùng. “Ai vậy nhỉ, thiếu ý thức...”
Trưởng ban đứng bên cạnh Tạ Ung nhỏ giọng lầm bầm.
Cậu ta còn chưa nói hết câu, chiếc xe cực kỳ bắt mắt đó lại gây chú ý tiếp, cửa xe từ từ mở lên trên, một chàng trai ăn mặc có chút diêm dúa khoa trương bước xuống xe.
Quý Nguyệt vừa giúp dọn bàn ban nãy, bây giờ đã đến với cán sự của mình, đưa cho Tạ Ung một sắp văn kiện, cô nàng lén quan sát chàng trai kia rồi nhỏ giọng nói: “Chắc anh ta là con cháu của chủ trung tâm thương mại này, nếu không làm gì dám ngang nhiên đỗ xe ngay trước cửa chứ?”
Nghe thế Tạ Ung nhìn sang, sau đó anh khẽ giật mình.
Không phải bởi vì những lời Quý Nguyệt nói, mà là người đi bên cạnh Quý Nguyệt.
Từ Thu.
Cô không nhìn anh, ánh mắt cô rũ xuống nhìn mặt đất hoặc nhìn vào khoảng không vô định, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt cô rất hờ hững. Người này thật quái gở.
Nếu là trước kia, làm sao Tạ Ung có thể chú ý đến Từ Thu, cô mờ nhạt như vậy, chìm sâu trong đám đông.
Song hiện tại, Tạ Ung lại nhận ra cô ngay trong nháy mắt.
Khi cuộc sống bình yên thuận buồm xuôi gió của một người bị một người khác phá rối, anh ta nghĩ rằng chỉ cần rời xa người đó thì cuộc sống của anh ta sẽ trở về quỹ đạo nhưng trên thực tế, dù mọi thứ trật đường rây khôi phục lại như thường cũng khó tránh khỏi những thay đổi rất nhỏ mà ngay cả bản thân anh ta cũng không nhận ra.