• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thu hiếm khi dễ dàng tha thứ cho người bên cạnh. Còn về chuyện này, hình như không có ai là ngoại lệ.

Nhưng cô không chỉ không thích Trần Mặc và còn cảm thấy anh ta phiền, mà đồng thời còn trộn lẫn sự sợ hãi, giống như sợ động vật không thể tới gần trong tầng thấp nhất của tháp động vật nguy hiểm, chỉ tiếp xúc vài lần nhưng cô cũng hiểu chỗ đáng sợ của Trần Mặc.

Lợi ích là trên hết, tâm tư lại sâu đến không thấy đáy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn cúi đầu khom lưng.

Anh ta còn đáng sợ hơn những người Từ Thu đã từng tiếp xúc trong nhiều năm qua.

Ví dụ như sau khi anh ta bị kéo vào danh sách đen, Trần Mặc không quan tâm đến thân phận công tử cao cao tại thượng của mình, hạ giọng cầu xin một tên vô danh tiểu tốt là cô, người ngoài muốn nịnh bợ Trường Thanh thì sẽ nịnh Từ Tiêu trước. Chỉ có Trần Mặc, hình như vừa mới bắt đầu anh ta đã phát hiện làm cho Từ Thu vui vẻ còn có tác dụng hơi Từ Tiêu vui vẻ.

Người nắm quyền Trường Thanh ở góa lâu như vậy, hỉ nộ ái ố* hay chuyện cưới xin đều nằm trong tay của cô con gái.

Từ Thu nhìn người đàn ông hiền lành ở trước mặt, bỗng nhiên lại nhớ đến những câu nói vô cùng cẩn thận của Từ Tiêu, lần đầu tiên Từ Tiêu thẳng thắn với cô về việc đính hôn với Trần Hồng Thăng.

“... Tiểu Thu, mẹ còn chưa để lộ tin đồn với Hồng Thăng, nhưng mà mẹ vẫn muốn hỏi ý kiến của con. Đương nhiên là nếu như... Nếu như con không thích chú Trần và Trần Mặc, không muốn mẹ gả qua đó, vậy mẹ sẽ không liên lạc với nhà bọn họ nữa, con thấy như vậy có được không?” Không có sự cho phép của cô, lúc Từ Tiêu quyết định những chuyện này đều mang theo sự sợ hãi. Hình như Trần Mặc cũng cảm nhận được chuyện này, cho nên anh ta liên tục hẹn cô gặp mặt, lúc nói chuyện cưới xin, nụ cười trên mặt và sự thân thiết trong từng câu nói đều làm cho người ta không tìm được chỗ bắt bẻ.

Dường như Từ Tiêu đã gả vào Trần gia của bọn họ rồi, còn anh ta đã trở thành “anh hai” của Từ Thu.

Từ Thu nhớ trước đó mẹ của cô không phải như vậy.

Đừng nói như là chuyện rất quan trọng, chuyện liên quan đến lợi ích của công ty, cho dù cô bị oan ức muốn dựa dẫm vào người nhà thì Từ Tiêu chỉ biết qua loa, nhiều lần rồi thì bà sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, trong trí nhớ của cô, hình như bà rất coi trọng công ty, bà thường bận đến không thấy bóng dáng — Đối với bà, công ty còn quan trọng hơn con gái.

Công bằng mà nói thì những năm nay, Từ Tiêu đã thay đổi rất nhiều, hình như bà đã sử dụng hết tất cả mọi thứ để đền bù cho những thiệt thòi của Từ Thu vào những năm qua, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng Từ Thu chưa từng dao động một chút nào.

Mười ba tuổi, cô phát điên, sau một trận sốt cao, cô cho là linh hồn đứa con gái của Từ Tiêu đã biến mất rồi Cô như là người ngoài cuộc trong mối quan hệ giữa con gái và mẹ ruột, tốt xấu gì cô cũng không có cảm giác gì hết. Từ Tiêu có gả hay không, gả cho ai cũng không liên quan đến cô, chỉ cần bà đừng đến tìm cô nữa.

Cô trả lời Từ Tiêu như vậy, ngay sau đó quan hệ thông gia giữa Trường Thanh và Hồng Thăng đã vì vậy mà gác lại rồi.

Từ Thu cụp mắt, uống một ngụm cà phê rồi khẽ nhíu mày, cô đến muộn cho nên không kêu phục vụ thêm đường, ly cà phê này của cô đắng muốn chết.

Xung quanh rất yên tĩnh, giọng nói cô có hơi chậm rãi, “Anh Trần, nếu như anh đến chỉ để nói những lợi ích về đám cưới kia, vậy tôi khuyên anh nên dừng lại. Trước mắt thì Trường Thanh không liên quan gì tới tôi, tôi chưa từng ngăn cản mẹ tôi gả cho chú Trần. Anh muốn làm người thuyết phục, vậy thì anh nên đi tìm người trong cuộc đi. Lần này tôi đến đây chỉ hy vọng anh có thể dừng lại, đừng liên tục quấy rầy người khác, như vậy rất không lễ phép.” Lúc cô nói lời này, ngược lại cũng không nhìn ra có chỗ nào không vui, cô chỉ không nhìn thẳng vào Trần Mặc. Cho dù bị chỉ vào mũi mắng chửi thì Trần Mặc cũng không giận, anh ta đưa tay gọi phục vụ, sau đó không nhanh không chậm dặn đối phương: “... Làm phiền cậu, đưa một gói đường cho cô gái đối diện.”

Lúc phục vụ trả lời anh ta xong rồi rời đi, người đàn ông cười ấm áp, lại mở miệng nói: “Tuy tôi rất muốn gọi em là Tiểu Thu, nhưng mà tôi thấy em không thích, cho nên... Từ tiểu thư, tôi hiểu ý của em, nhưng mà tôi cũng hy vọng em có thể hiểu cho tôi, đám cưới này rất quan trọng với Hồng Thăng, hơn nữa cũng không có gì bất lợi cho em và bác gái, nếu như em đã không giữ thái độ phản đối.”

Anh ta dừng một chút, có lẽ là nghĩ đến Từ Thu có thái độ thù địch xa cách khó hiểu với anh ta, vẻ mặt anh ta lập tức lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng giọng nói vẫn giữ sự ấm áp: “... Nếu như bởi vì em ghét tôi, hoặc là em

ghét gặp tôi, vậy em có thể đồng ý chuyện cưới xin này, em biết tôi biết, bác gái chỉ đợi em gật đầu mà thôi. Em yên tâm, sau khi xong chuyện, chắc chắn tôi sẽ không tới làm phiền em nữa. Như vậy, cả hai chúng ta đều có thể đạt được ý nguyện rồi.”

Thật sự là nói đúng tim đen.

Nhân viên phục vụ bỏ đường xong lập tức rời khỏi, Từ Thu khuấy ly cà phê, nhìn thấy viên đường chìm nổi trong ly, giọng nói cô vẫn rất bình tĩnh: “... Tôi còn cho là anh không nhìn ra tôi ghét anh chứ, Trần Mặc, dăm ba câu của anh mà đã muốn bắt bí tôi, tôi cũng lười khách sáo với anh.”

Cô nhướng mi, nhìn thẳng vào vẻ mặt hơi thay đổi của người đàn ông trước mặt

“Tôi nói thật với anh vậy, quả thật tôi không vui khi đồng ý đấy. Cho dù tôi nói đồng ý thì tôi có thể không quan tâm như ý nguyện, nhưng mà tôi thấy các người vui vẻ thì tôi lại không vui.”

Con ngươi của Trần Mặc hơi co lại, nhìn Từ Thu bình tĩnh nói ra những lời nói kinh hãi và không hợp logic như vậy, anh ta lại không biết nên nói gì mới được.

Trần Mặc sử dụng hết tất cả giáo dục tốt đẹp trong hơn hai mươi năm để cố gắng đè nén tâm trạng không vui của mình, giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng như vừa rồi: “... Dù sao bác gái cũng là mẹ em, em không muốn nhìn thấy mẹ em có một gia đình tốt à...”

Từ Thu lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh ta: “Đừng dát vàng lên mặt, nhà họ Trần của các người được coi là một gia đình tốt?”

Dù gặp bão táp mưa sa trên bàn đàm phán, khuôn mặt của Trần Mặc vẫn không thay đổi, nhưng vì câu nói này của Từ Thu lại trở nên cứng ngắc, tuy đã sắp nghe được lời đồn về “tên điên, đồ thần kinh” Từ Thu, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Vị tổ tông này không khác gì trong hồ sơ điều tra, quả thật cô không thèm quan tâm đến cảm xúc và những gì ảnh hưởng đến người khác, lời nói của cô luôn thẳng thẳng khó nghe và còn sắc bén đến cay nghiệt. Mắt thấy cuộc nói chuyện này đã hoàn toàn sụp đổ, hơn nữa lập tức có thể rơi vào cục diện không vui, Trần Mặc kịp thời dừng chủ đề: lỗi, là tôi quá đường đột. Từ tiểu thư, sau này tôi sẽ không vì chuyện cưới xin mà làm phiền em nữa, em thấy như vậy có được chưa?”

Ly cả phê của Từ Thu đã thấy đáy, viên đường chưa tan hết tội nghiệp nằm dưới đáy. Cô liếc nhìn ngoài cửa sổ: “... Trần Mặc, đừng có gọi Từ tiểu thư nữa, tôi cảm thấy rất dối trá. Tôi biết gia đình anh có bản lĩnh, đối phó mẹ tôi là chuyện sớm muộn mà thôi. Vốn dĩ tôi không muốn làm khó anh, anh muốn trách thì trách Trần Nhu phá đám, vừa nghĩ đến sẽ trở thành người nhà với nhà anh, sau đó thỉnh thoảng lại nhìn thấy người đàn bà điên đó, tôi sẽ bị nhồi máu cơ tim đó.”

Nói xong cô nhìn Trần Mặc.

Cô đã sống được hai mươi năm, hễ mỗi lần cảm thấy thắt nghẹn ở ngực, cô sẽ tận dụng mọi cơ hội để giải tỏa ra ngoài.

Trong mắt Trần Mặc lộ ra vẻ kỳ lạ, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ trên cổ tay trái, hình như anh ta đang suy nghĩ gì đó

“... Những năm nay quả thật Trần Nhu bị nuông chiều quá nhiều cho nên gây không ít chuyện cho nhà tôi. Vậy theo ý em, tôi đưa em ấy ra nước ngoài, cắt đứt một nửa đường kinh tế của em ấy, để cho em ấy ngoan ngoãn thay đổi tính tình của mình, em thấy như thế nào?” Giọng nói của người đàn ông rất nặng nề, nhưng lại tỏ vẻ không quan tâm, dường như cô ta không phải là em họ của anh ta, mà chỉ là một vật không có giá trị lợi dụng nào đó mà thôi.

Nói dễ nghe một chút thì là đưa ra nước ngoài, lấy nhã hứng từ việc cưng chiều và dung túng của nhà họ Trần với con gái nhỏ, thì đưa ra nước ngoài như vậy không khác gì lưu đày.

Từ Thu không nói gì, trước khi đi cô chỉ để lại một câu: “Đó là chuyện của anh và nhà anh.”

Trần Mặc ngồi yên uống hết ly cà phê của mình, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt, Từ Thụ đứng dưới gió thu lạnh lẽo chưa được bao lâu, một chiếc xe không rõ biển số dừng trước mặt cô.

Một người đàn ông bước xuống từ vị trí tài xế, anh giúp Từ Thu mở cửa ghế lái phụ.

Trần Mặc hơi nhíu mày, đột nhiên anh ta cảm thấy đối phương khá quen thuộc.

(*) Hỉ nộ ái ố: là những cung bậc cảm xúc mà chúng ta ai ai cũng phải trải qua lần trong đời.

Hỉ: Là sự vui mừng

Nộ: Thể hiện sự giận dữ

Ái: Là tình yêu thương

Ố: Là sự căm ghét

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK