• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến lễ giáng sinh, Từ Thu nhớ lại lúc năm nhất, trong hội sinh viên tụ họp chơi lễ, lúc đó chủ tịch trước còn chưa rút lui đã gợi ý các bộ trưởng cùng tổ chức với nhau.

Một chỗ họp mặt có tiếng trong thành phố, ai cũng phải đóng tiền, khắp nơi đều là những bóng đèn tròn đầy màu sắc và cây thông noel giả, trong phòng rộng rãi tràn đầy mùi nước hoa và mùi rượu, ánh đèn hỗn tạp trên đầu và ánh sáng phản quang, thật là xa hoa biết bao.

Từ Thu ngồi trong gốc, cô không uống rượu mà chỉ cầm một ly nước ngọt giả rượu, thỉnh thoảng sẽ nhấp một ngụm, cô vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Tạ Ung như ánh trăng sáng bị vây trong đám người.

Bởi vì lý do sức khỏe cho nên cô không thể uống rượu, chúc gan bị suy yếu nên kiêng kỵ nhất là rượu, cho dù đã phẫu thuật nhưng nếu uống quá nhiều cũng có thể sẽ tái phát. Nhưng cô tầm thường như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng Quý Nguyệt đi tới nói vài câu với cô thì không còn ai chú ý tới cô cả.

Cô vui vẻ nhàn rỗi, nhưng tình hình đã có hơi khó chịu, cô khác xa một trời một vực với Tạ Ung nghiêm chỉnh đang ngồi ở cách đó không xa. Lúc đó Tạ Ung vẫn chưa biết cô. Anh bị ép uống chút rượu, nhưng trên khuôn mặt hoàn mỹ sạch sẽ vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng. Áo sơ mi được cắt may kỹ lưỡng, đôi chân thon dài, đôi giày Chelsey trên chân có hơi sáng bóng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất quý công tử danh

môn của anh.

Xa xa, hình như anh nhìn Từ Thu trong góc, nhưng lại như không nhìn, tóm lại là ánh mắt anh rời đi rất nhanh. Nhưng lúc đó, Từ Thu vẫn thấy rõ sự lạnh nhạt trong mắt Tạ Ung.

Không phải là lạnh lùng và cũng không phải là xem thường, chẳng qua là như đang nhìn một người bạn học không quan trọng hoặc là một người xa lạ nào đó, trong mắt không có chút nhiệt độ và cảm tình mà thôi. Lúc đầu Từ Thu muốn hung hăng nghiền nát một Tạ Ung như vậy.

Sau gáy truyền đến cảm giác ngứa ngáy, từ ngứa nhẹ dần dần trở nên ngứa đến không chịu được, Từ Thu mở to mắt, trời đã sáng rồi. Anh sáng chiếu vào làm cô nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó lại lui ra sau, ý thức trong mơ bị kéo về thực tại.

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, dường như cô vừa rời khỏi hình ảnh trong phim, trong đầu vẫn còn hình ảnh đối mặt với Tạ Ung ở trong mơ trước khi thức dậy.

Trong mơ Tạ Ung lạnh lùng lại xa cách, anh có biết sau một năm mình sẽ quấn quýt bên cô hay không? Có lẽ cho dù như thế nào anh cũng không ngờ và cũng sẽ không thèm nghĩ đến.

Đời người như vở kịch, việc đời lại luôn thay đổi.

Từ Thu trở nên hoảng hốt, không đợi được cô thức dậy, Tạ Ung đã ngậm lấy vành tai cô.

“Thức dậy rồi hả?” Ngủ một đêm, giọng nói của Tạ Ung có hơi trầm, lại vì đang ngậm tai cô cho nên có hơi mơ hồ, giống y hệt như lúc Tạ Ung làm tình ngậm nụ hoa của cô, sau đó còn há mồm tranh thủ nói lời tán tỉnh.

Nửa người của Từ Thu nằm trong lòng Tạ Ung, bây giờ hai người dán vào nhau, thậm chí lưng cô còn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ và nhịp tim trong lồng ngực Tạ Ung.

Xuống chút nữa, không biết từ khi nào côn th*t của Tạ Ung đã cương cứng rồi, nóng hổi nhét giữa cơ thể hai người, nó bị chủ nhân nâng eo như có như không ma sát một cách dâm đãng.

Tạ Ung dùng hai cánh tay trói chặt cô, hai bàn tay vuốt ve ở bên eo, dưới thân đã hơi dựng đứng. Tuy không bằng làm tình nhưng như vậy cũng khá đặc biệt, có thể miễn cưỡng giảm bớt sự khó chịu đột ngột vào buổi sáng. Từ Thu đưa lưng về phía Tạ Ung, cô không nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Tạ Ung đã vùi vào trong gáy cô.

Từ Thu không quay người lại, bàn tay cô sờ ra sau rồi chui vào mép quần của Tạ Ung, nắm chặt con quái vật đang cương cứng kia. Người đàn ông rên lên một tiếng, hơi thở càng nóng hơn phun lên cổ Từ Thu, vừa ngứa lại vừa nóng.

Mới sáng sớm đã động dục.

Côn th*t nằm trong tay có xúc cảm kỳ lạ, điều này làm cho Từ Thu không khỏi nhớ đến lúc thứ này cắm sâu vào tiểu huyệt của cô, cảm giác thỏa mãn và phong phú. Không cần nhìn cô cũng có thể nhớ bộ dạng của nó, sưng to nóng hổi, đầy gân xanh, vừa xấu lại vừa đáng yêu, đáng thương bị cô nắm ở trong quần, lúc động tình quy đ*u ửng đỏ còn muốn rỉ vài giọt tinh, dinh dính trong tay.

Từ Thu dùng sức siết chặt, người sau lưng lập tức phát ra tiếng rên không biết là đau đớn hay vui sướng, đồng thời anh còn hôn lên người cô, hôn đến cô cũng có hơi động tình.

Nhưng lúc vội vàng thì trong phòng coi như là yên tĩnh đột nhiên lại vang lên tiếng chuông điện thoại, nghe âm thanh là điện thoại của Tạ Ung.

Bàn tay Từ Thu đang di chuyển trên côn th*t của Tạ Ung lập tức buông ra, người phía sau lại không quan tâm, cô rút tay ra rồi xoay người lại đây anh: “Nghe điện thoại đi.”

Bị cắt đứt chuyện tốt, Tạ Ung nhẫn nhịn đến khó chịu, anh còn muốn ôm lấy Từ Thu: “Đừng quan tâm... Chúng ta tiếp tục đi...”

Anh sắp chịu không được rồi, từ lần trước đeo vòng làm tình với cô đến sau khi được phép cởi ra, thừa dịp Từ Thu không còn sức lực ngăn cản, anh đè cô ra làm rất nhiều lần, bọn họ dùng gần nửa hộp bao cao su, mỗi bao đều bắn đầy. Đợi đến khi người kia tỉnh lại, cô lạnh lùng không cho anh chạm vào mình trong nhiều ngày.

Hứng thú của Từ Thu đã bị cuộc điện thoại dập tắt hoàn toàn, làm sao cô sẽ quan tâm Tạ Ung nữa chứ, nghe vậy vẻ mặt cô lạnh tanh tránh khỏi tay Tạ Ung, đỡ giường ngồi dậy nói: “Nghe điện thoại trước đi, tôi đi rửa mặt.”

Dịu dàng nhưng đại ý không cho phép thay đổi.

Tạ Ung thở dài, anh chỉ có thể mất sức quay người lấy điện thoại trên đầu giường.

“... Alo, mẹ, vẫn ổn, không có việc gì.” Giọng nói như gần như xa, Từ Thu bước chân không vào trong nhà vệ sinh, cô không nghe rõ lời nói sau đó nữa.

Cách một lớp cửa thủy tinh mờ, nhiệt độ trong nhà vệ sinh thấp hơn trong phòng ngủ, hơi lạnh thấu xương như con rắn độc xâm nhập vào bắp chân trần trụi của cô, Từ Thu nhìn mình trong gương.

Khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, nhìn rất lâu lại có cảm giác hơi xa lạ.

Cô nhớ lại giấc mơ của cô, cô mơ thấy Tạ Ung trước kia. Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy anh.

Nói thật thì quan hệ của bọn họ là loại bạn giường không tình yêu, không phải là một cuộc tình tuyệt vời mà là dối trá, giấc mơ đẹp đến cuối cùng thì sao, cho dù là bây giờ dây dưa như thế nào thì cũng sẽ có một ngày tan vỡ mà thôi.

Có lẽ sau này không biết là bao lâu, Tạ Ung sẽ giống như trong giấc mơ, anh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.

Từ Thu cúi đầu, mở vòi nước, nước lạnh từ từ trở nên ấm áp, sau đó cô đón đầy nước trong bàn tay rồi vỗ lên trên mặt.

Thứ năm Tây Đại có vài cuộc tọa đàm, gì mà chuyên ngành tài chính kinh tế, chuyên ngành tâm lý tình cảm, mời giáo sư và doanh nghiệp bên ngoài về trường, hình như là phải vội vàng hoàn thành chỉ tiêu gì đó trước lễ, tất cả bị sắp xếp hết vào cùng một ngày.

Rất nhiều học viện, học sinh trong viện không đủ người còn phải chạy tới trường học mượn người. Từ Thu là cán sự, cũng may trợ lý bộ phận Thanh Chí rất lễ phép, tốt xấu gì cũng coi là đàn chị, vừa thông báo đã có người nhanh chóng tới hỗ trợ.

Từ Thu và Quý Nguyệt đi với nhau, vì chức vị Quý Nguyệt phải chịu trách nhiệm về việc lễ nghi và chủ trì, bởi vì điểm của cô ta bị thiếu một chút, cho nên lần này cô ta muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Khu tổ chức đại hội đã gần trang trí xong, người nghe tọa đàm cũng đã liên tục đi tới chỗ ngồi trên cầu thang, Từ Thu đi theo bộ phận cán sự tới sau sân khấu, bỗng nhiên cô nghe thấy có người gọi mình.

Cô quay đầu đã nhìn thấy Trần Mặc mang giày tây, trong tay anh ta cầm bản thảo diễn thuyết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK