• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thu rời khỏi lầu dạy học mới phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi rồi. Rơi không nhiều, bông tuyết như lông ngỗng bay lung tung trên trời rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Tạ Ung mặc áo lông cao cổ và áo khoác đen, anh đang đứng đợi Từ Thu ở lầu giáo vụ.

Nhìn thấy Từ Thu thi xong bước ra, động tác đầu tiên của anh là cởi khăn quàng cổ của mình xuống rồi đeo lên cho cô.

“Về nhà thôi, buổi trưa chúng ta ăn lẩu.” Tạ Ung nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Từ Thu. Từ Thu bị thiếu máu cho nên rất dễ lạnh, Tạ Ung đã hình thành thói quen vừa gặp mặt sẽ nắm tay cô trước.

Từ Thu nhìn thấy Tạ Ung, vẻ hờ hững đến bén nhọn trên người lập tức biến mất, cô đi theo anh lên xe rồi nhẹ nhàng hỏi: “Đúng rồi, khi nào thì anh thi?”

Các viện không giống nhau, Tạ Ung sẽ thi trễ hơn.

Anh đang nhìn gương chiếu hậu để lùi xe, không cần suy nghĩ đã trả lời: “Tuần sau, nhanh thôi.”

Anh mở gạt nước, quét tuyết trên cửa kính trước xe, giọng nói lại vô cùng ấm áp: “Từ Thu, tuyết rơi nhiều quá.”

"Ùm."

"Hôm nay thi như thế nào, có xảy ra chuyện gì không?”

“Khá tốt, mọi thứ đều bình thường.”

Tạ Ung im lặng một lúc, đột nhiên anh quay đầu nhìn cô, “Chuyện em bị người ta báo cáo trong phòng thi, anh đã nghe nói rồi.”

“Quý Nguyệt thi ở phòng kế bên, sau khi biết chuyện đã gọi cho anh, sợ có người bắt nạt em. Cuối cùng đợi anh hỏi rõ rồi mới phát hiện chuyện này không giống như trong suy nghĩ của anh.” Nói xong, anh khẽ cười một tiếng.

Thật ra anh vẫn luôn biết chỗ lợi hại của Từ Thu, cô rất thông minh, phần lớn cô đều tỏ ra ung dung, trả thù hay phản kích đều trong âm thầm, nhưng cô không bao giờ làm chuyện không biết tự lượng sức, không biết trời cao đất dày.

Tạ Ung che giấu sự mất mát trong mắt: “Vừa rồi... Anh luôn chờ em nói chuyện này với anh. Chu Thừa có quan hệ không tệ với giáo viên trong hội đồng coi, anh ta hỏi được người báo cáo là bạn cùng phòng với em, tên là Ô Thuần. Cô ta hãm hại bạn học, còn sai khiến người khác, đơn xin xử lý đã giao cho nhà trường rồi.”

Nghe đến câu cuối cùng, Từ Thu mới hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

Bình thường chuyện xử phạt đều phải thông qua cuộc họp trong viện trước rồi mới báo lên trên, nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có kết quả cuối cùng.

Thật ra Ô Thuần làm chuyện này cũng là chuyện vừa lớn vừa nhỏ, nhân duyên của cô ta không tệ, lại từng lấy học bổng vài lần, thường làm trợ giảng quen thuộc cho giáo sư chuyên ngành, nếu như thừa lúc này cô ta đi cầu xin người hướng dẫn và giáo sư, tránh nặng tìm nhẹ nói tất cả là hiểu lầm, có người hướng dẫn và giáo sư quan trọng trong viện đảm bảo, có lẽ hội đồng coi thi cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, đơn xin xử lý cũng có thể không đưa lên nhà trường

Vốn dĩ Từ Thu cho là có thể có một văn bản cảnh cáo dành cho Ổ Thuần là được rồi, không ngờ hành động của viện lại nhanh như vậy.

Ánh mắt Tạ Ung hơi lạnh lùng như một lớp sương mỏng, “Phó hiệu trưởng Lâm Bính Nghĩa là giáo viên năm đó của ba anh, quan hệ với nhà anh cũng không tệ. Anh cũng không làm gì, chỉ gọi một cuộc điện thoại hi vọng nhà trường coi trọng chuyện này, đừng dùng thái độ một mặt tỏ vẻ dàn xếp ổn thỏa nhưng không hành động, để cho học sinh vô tội đau buồn.”

Kể từ đó, Ô Thuần không còn cơ hội cứu vãn nữa. Đơn xin đã trình lên, nhẹ nhất thì có thể xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng ghi vào hồ sơ và thông báo phê bình, nặng thì ghi lại quy trình xử phạt, tóm lại đều sẽ lưu lại trên hồ sơ.

Lúc này, đột nhiên Từ Thu nhạy cảm bắt được một câu nói của Tạ Ung

- Anh đang đợi cô chủ động nói với anh, giống như trước khi anh từng nói, nếu như có người bắt nạt cô thì anh sẽ phản kích.

Nhưng cô không nhắc đến chữ nào, thậm chí hoàn toàn không có ý định nói với anh.

“Em không nói với anh là bởi vì mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Em biết anh sẽ giúp em, nhưng em cũng không muốn vì chuyện này mà làm phiền anh.” Cô lạnh nhạt giải thích, nhìn Tạ Ung lái xe vào bãi đỗ xe dưới lầu nhà trọ.

Xung quanh trống trải yên tĩnh, xe từ từ dừng lại, Tạ Ung nói tiếp, giọng nói không nhanh không chậm: “Từ Thu, em đừng lo lắng sẽ mang lại phiền phức cho anh, anh rất rảnh rỗi, ước gì em có thể làm phiền anh.” “Hơn nữa cho dù chuyện này đã được giải quyết, anh cũng hy vọng em có thể nói với anh. Anh không có cảm giác an toàn, hận không thể một ngày nói với em tám trăm lần anh yêu em như thế nào, hận không thể để cho em toàn tâm toàn ý ỷ lại anh. Em có thể hiểu tâm trạng này của anh không? Anh hi vọng trong lòng em cảm thấy anh với em là một, chuyện của em cũng là chuyện của anh, em nói với anh tất cả những gì xảy ra với em, chia sẻ cũng được, kể khổ cũng được, em có thể cảm nhận rõ ràng anh là người mà em cần nhất, ít nhất là người được em tin tưởng.” Anh đã từng nói không để cho cô một mình chịu đựng, đương nhiên là nói được làm được.

Từ Thu hơi hoảng hốt, hình như cô nhớ lại đêm cô phát bệnh, Tạ Ung đạp lên mảnh vỡ bừa bộn đi đến bên cạnh cô, anh nói với cô, Từ Thu,

đời này có rất nhiều người được yêu thương, tại sao người đó không thể là em.

Đột nhiên trái tim cô trở nên mềm mại, ánh mắt nóng lên, lúc Tạ Ung kéo cô vào nhà rồi quay người đóng cửa, đột nhiên Từ Thu nhấc chân bước tới hôn anh.

Cơ thể Tạ Ung hơi cứng đờ, nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, Tạ Ung lập tức ôm lấy eo Từ Thu, để phòng ngừa cô đứng không vững. Hai người dính chặt vào nhau, hôn đến không nỡ chia xa, chỉ có khoảng trống để thở, Tạ Ung khàn giọng liên tục lặp đi lặp lại: “... Từ Thu, anh yêu em... Anh yêu em..."

Nhưng chỉ là quá khích thôi, dù sao cũng không biết nên làm như thế nào mới được. Không ngờ lại ôm cô chặt hơn, nhưng bản thân lại lo được lo mất, từ trong tình dục sinh ra cảm giác không thỏa mãn càng ngày càng nhiều, khiến cho anh muốn nhúng tay vào mọi chuyện trong đời cô. Sau đó lại sợ làm cho cô không vui.

Từ Thu biết.

Cô ôm mặt Tạ Ung rồi hôn anh, lưỡi cô chủ động dây dưa mút lấy lưỡi anh, sau lưng Tạ Ung dán lên cửa, anh bị ép nhận lấy tất cả mọi thứ, cuối cùng chỉ nghe thấy Từ Thu thỏa mãn than thở:

“ Đồ ngốc.”

...

Trận làm tình này do Từ Thu chủ đạo vừa hung ác lại vừa mãnh liệt.

Quả thật cô không nói gì đã ép anh lên sô pha, hai gối quỳ ở hai bên người anh, cách lớp quần áo dưới thân hai người đã kề sát vào nhau. Ánh mắt Tạ Ung không tỉnh táo mặc kệ động tác của cô, cằm lạnh lẽo nâng lên, yết hầu không nhịn được liên tục nuốt vào.

Rất nhanh anh đã cương cứng, lúc vừa bị Từ Thu hôn anh đã có phản ứng, chỉ mất một lúc đã cương cứng đến đau đớn, bên trên rỉ nước làm ướt quần lót. Anh cũng không nhịn được, như có như không nâng eo lên, dùng sự ma sát nhè nhẹ để nhận lấy cảm giác sung sướng, cả người giống như trở nên mê muội, hoàn toàn làm tù binh cho tình dục.

Một tay Từ Thu sờ gáy và tóc anh, cô hơi nâng cổ anh lên để cho anh tiện liếm cắn, tay còn lại lặng lẽ trượt xuống dưới, thừa dịp Tạ Ung không chú ý, cô kéo khóa kéo quần của anh ra, kéo theo mép quần lót để côn th*t nóng hổi của anh nhảy ra.

Cô nắm chặt côn th*t, bàn tay vuốt ve quy đ*u to lớn ửng đỏ đầy dâm đãng, thân gậy vừa thô vừa to, gân xanh vô cùng nóng hổi. Từ Thu nghe thấy Tạ Ung thở hổn hển, cô còn cảm thấy chưa đủ lại bắt đầu xoa lỗ nhỏ trên quy đ*u của anh, sau đó lại vuốt ve hai quả trứng.

“A... Ưm...” Tạ Ung nhẫn nhịn rên rỉ, giống như đau đớn lại như rất vui sướng, làm cho Từ Thu càng ham muốn hơn.

Tạ Ung muốn đưa tay xoa quy đ*u để giảm bớt ham muốn, nhưng nửa đường lại bị Từ Thu bắt lại.

Cô cởi bỏ cà vạt của Tạ Ung rồi rút ra, cột hai tay anh lại với nhau. Đối phương không hiểu cho lắm nhưng vẫn rất ngoan ngoãn không phản kháng gì cả. Từ Thu cúi đầu cắn tai anh, giống như dạy dỗ lại như ra lệnh: “Không được lén chơi, hôm nay anh phải nghe em.”

Hai mắt xinh đẹp của Tạ Ung híp lại, bên trong vì ham muốn mà trở nên ửng đỏ, nghe thấy lời này của Từ Thu, mí mắt anh run lên, côn th*t trong tay Từ Thu càng to hơn.

Từ Thu biết anh thích cô chơi đùa anh như vậy, cô cũng không định chơi quá mức. Tạ Ung vùi đầu vào cổ cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được rồi, đều nghe theo em.”

Tiểu huyệt của cô đã ẩm ướt đến không chịu được, trống rỗng lại ngứa ngáy, cô vội vàng dùng côn th*t của Tạ Ung cắm vào cho bớt ngứa, vừa hay cô mặc váy nhung, dưới váy đã cởi sạch, cô ngồi lên côn th*t của Tạ Ung, liếc sơ còn cho là bọn họ chỉ đang ôm nhau.

Nhưng thật ra phong cảnh dưới váy rất dâm đãng.

d*m thủy chảy ra từ trong khe thịt hồng hào, côn th*t của Tạ Ung bị tay Từ Thu nắm lấy, cô nhắm ngay cửa huyệt ướt át rồi chậm rãi ngồi xuống, xem côn th*t của anh như là gậy mát xa.

Khe thịt nho nhỏ bị côn th*t làm căng ra, gần như cửa huyệt bị kéo căng đến cực hạn, hai người cùng nhau phát ra tiếng rên thoải mái, kèm theo là tiếng nước dâm đãng khi tiểu huyệt bị ma sát.

Hai chân Từ Thu dùng sức nâng cơ thể, để cho côn th*t đi vào một nửa trước, nhẹ nhàng cắm vào vài cái như vậy, mãi cho đến khi tiểu huyệt đã thích ứng với sự xâm nhập của côn th*t, lúc này cô mới ngồi xuống hoàn toàn.

“A...” Bị cắm vào chỗ sâu nhất, bên trong kéo căng rồi lại ma sát, khoái cảm tràn đầy dịu dàng làm cho người ta tăng thêm cảm giác sung sướng.

Hai tay Tạ Ung không thể nhúc nhích, anh chỉ có thể hôn cổ và môi Từ Thu, có lúc nhịn không được sẽ nâng eo, cảm giác sung sướng động trời lập tức chạy từ xương cụt đến toàn thân.

Nghĩ đến trận làm tình này là do người mình yêu chủ động, quả thật anh muốn phát điên.

Chứ đừng nói lúc Từ Thu nuốt côn th*t của anh, bởi vì khoái cảm mà ánh mắt không tự chủ được trở nên mê ly, thoải mái đến liên tục rên rỉ cũng làm cho Tạ Ung mê muội.

Từ Thu chuyên tâm nâng eo, dùng tiểu huyệt mềm mại theo động tác lên xuống nuốt côn th*t của Tạ Ung. Tuy có hơi khó khăn, nhưng Từ Thu vẫn di chuyển theo cảm giác của mình, khi kẹp chặt lại càng hứng thú hơn.

Sau khi rơi vào cảnh đẹp, Từ Thu di chuyển nhanh hơn một chút, tiếng “phụt phụt” vang lên khi côn th*t không chút khách khí cắm vào trong, cô híp mắt hưởng thụ những lần côn th*t ma sát qua chỗ nhạy cảm làm cho người ta thoải mái đến run rẩy.

Sức chịu đựng của Từ Thu khá yếu,, cơ thể cô lại mẫn cảm, chơi như vậy chưa được một lúc đã run rẩy nằm xuống rồi lên đỉnh trên người Tạ Ung. Lúc lên đỉnh bên trong tiểu huyệt vô cùng mềm mại, khe thịt điên cuồng nhúc nhích đè ép tạo ra cảm giác sung sướng muốn chết, Tạ Ung rất vất vả mới nhịn được cảm giác muốn bắn ra, nhìn Từ Thu không còn sức lực, anh nâng eo cắm thẳng vào.

Từ Thu bị chơi đến kêu to, sức lực còn dư lại cô dùng để kẹp chặt côn th*t bên trong, cô thở hổn hển, bên dưới lại liên tục chảy nước, sau đó cô tới gần cắn tai Tạ Ung:

"Không được, không được bắn, lúc nào em cho anh bắn anh mới được bắn. Nếu không... Chơi xong lần này sẽ không có lần sau.” Cô vô cùng xấu xa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK