• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa lên năm hai đại học, Tạ Ung đã trở thành chủ tịch hội sinh viên của trường, điều này là trường hợp đặc biệt của Tây Đại.

Nói như vậy, năm nhất kiêm chức cán sự, năm hai tranh cử trưởng ban, đến năm ba có thể lên làm chủ tịch đã là tốt lắm rồi. Đa số mọi người đều giống Quý Nguyệt, đến năm ba làm trưởng ban, hoặc giống Từ Thu, năm hai còn là cán sự Sơ đồ chức vụ nhiều như vậy, có người làm lãnh đạo, đương nhiên có người làm lính.

Vào kỳ học đầu tiên của năm hai, lúc Tạ Ung còn là trưởng ban, trong trường xảy ra một vụ bê bối liên quan đến hội sinh viên, kinh động đến ban lãnh đạo trường, sinh viên năm ba giữ chức chủ tịch thời điểm đó bị buộc từ chức Hội sinh viên như rắn mất đầu, không biết ai đã tiến cử Tạ Ung lên làm chủ tịch.

Việc này xưa nay chưa từng có, nhưng Tạ Ung hay ở chỗ - không ai phản đối, Tạ Ung được bầu làm chủ tịch khóa 46 hội sinh viên trường Tây Đại, số vé bỏ xa người đứng vị trí thứ hai, anh cũng là chủ tịch hội sinh viên đầu tiên trong lịch sự nhậm chức khi còn là sinh viên năm hai. Năng lực của Tạ Ung đã được chứng thực từ năm thứ nhất. Nền tảng gia đình vượt trội kết hợp với tính cách tốt đẹp đã làm anh nổi tiếng từ rất sớm. Sau khi nhậm chức chủ tịch anh nhanh chóng quản lý hội sinh viên đâu ra đó rõ ràng, thành tích học tập cũng đứng đầu trong danh sách, thậm chí ban giám hiệu trường đã nhiều lần tuyên dương Tạ Ung là sinh viên xuất sắc, là tấm gương cho các sinh viên nổi theo trong các buổi hội họp cấp trường.

Anh là hình mẫu lý tưởng không một khiếm khuyết trong mắt nhiều người.

Nếu không xảy ra việc kia.

Không thể nào không nghĩ, nghĩ tới đây, Tạ Ung bỗng bực tức vô cớ, thậm chí còn có chút bất an.

Anh gửi tin nhắn cho Quý Nguyệt.

“Không có vấn đề gì, có thể thực hiện các bước tiếp theo như kế hoạch.” Sau đó, Tạ Ung vội vàng đóng trình duyệt văn bản lại, giống như trốn tránh Hồng Thủy Mãnh Thú*

Tuy là chủ nhật nhưng Từ Thu rất bận rộn, cô phải đến chỗ Lương Tử Canh lấy thêm thuốc, đồng thời cô còn phải giám sát việc huấn luyệt thi đấu thể thao sắp diễn ra.

Lương Tử Canh là trưởng khoa điều trị tâm lý tại một bệnh viện tuyến ba, là bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị và theo dõi bệnh tình Từ Thu ba năm lẻ chín tháng rồi. Cả bác sĩ và bệnh nhân đều hiểu rõ lẫn nhau, và dễ dàng trở thành bạn bè sau nhiều năm trị liệu.

Từ Thu ngồi trong phòng khám của Lương Tử Canh, thờ ơ điền vào giấy đối phương đưa. Trên mặt bàn trước mặt cô có một ly trà nóng, sau đó một luồng sáng chói mắt đập vào mắt cô.

Lương Tử Canh ngồi đối diện với Từ Thu, nhìn cô chọn đáp án các câu hỏi dạng trắc nghiệm.

“Gần đây tâm trạng có vẻ không ổn lắm nhỉ?” Người đàn ông thuận miệng hỏi.

Từ Thu không lên tiếng mà buồn bực tập trung chọn tất cả các câu trả lời trên tờ giấy A4.

Bị phớt lờ rồi, mặt Lương Tử Canh không đổi sắc

Từ khi còn nhỏ

Từ Thu đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực nhẹ và nhân cách chống đối xã hội. Cũng không nghiêm trọng lắm, thỉnh thoảng mới phát tác, nhưng nó chính là thủ phạm khiến Từ Thu có tính cách kỳ quái Mặc dù chính cô không cho rằng tâm lý mình có vấn đề.

“Gần đây có mất ngủ không? Nếu có thì nói lát nữa anh kê cho em mấy liều an thần.” Lương Tử Canh tự nhận mình đã hết lòng hết dạ chữa trị căn bệnh này của Từ Thu, nhưng rất ít khi nhận được thái độ tốt từ đối phương, quả nhiên bác sĩ tâm lý rất khó làm.

Nghe thấy hai chữ mất ngủ, mắt Từ Thu lóe lên chút chấn động, “... Tối hôm qua mất ngủ, luôn gặp ác mộng”

Lương Tử Canh bày ra biểu cảm “quả nhiên là thế”, “Cần tư vấn tâm lý không, hôm nay tôi chỉ có một bệnh nhân là em thôi.”

Cuối hè, cây nhãn ngoài cửa sổ xanh um tươi tốt, bóng cây um tùm như một tấm chăn phủ lên mặt đất, ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá để lại những đốm sáng lấm tấm.

Từ Thu im lặng mấy giây, sau đó mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Trị liệu bằng cách tư vấn tâm lý, Từ Thu đã quen rồi, phương pháp trị liệu tâm lý thường là thôi miên, hiệu quả không cao lắm, nhưng ít ra trong quá trình đó, Từ Thu có thể ngủ một giấc rất ngon.

Lúc nằm xuống, đèn neon trên đỉnh đầu Từ Thu tắt hết, xung quanh cô chỉ còn lại ánh mặt trời nhàn nhạt. Lương Tử Canh mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn làm việc chuẩn bị tiến hành thôi miên, giống như nói chuyện phiếm, anh hỏi: “Gần đây có gặp người nào hay chuyện gì thú vị không?”

Quá trình trị liệu bị cản trở, thậm chí còn có dấu hiệu trầm trọng hơn, sắc mặt Lương Tử Canh nặng nề, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng.

Hai mắt Từ Thu nhắm nghiền, gương mặt trắng nõn nà, lông mi thật dài phủ bóng mờ dưới mí mắt, cô há miệng nói với Lương Tử Canh: “Bác sĩ Lương, gần đây em quen một người rất giống ông ấy.”

Ông ấy? Lương Tử Canh tỏ vẻ ngoài ý muốn, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Ngoại hình có giống không hay chỉ giống phần tính cách?” Anh hỏi.

Trong đầu Từ Thu hiện lên gương mặt điển trai đứng đắn của người kia, “Em chưa từng gặp ông ấy, chỉ thấy qua ảnh chụp. Người mà em gặp, ngoại hình không giống ông ấy, có lẽ giống ở tính cách.”

Cô nói như vậy, Lương Tử Canh đã hiểu.

“Vậy hai người đã trở thành bạn bè à? Tôi nhớ trước kia em từng nói, em mong có một người giống như ông ấy, bây giờ gặp được người giống ông ấy rồi, em đã chủ động làm quen phải không?”

Từ Thu cong môi, chẳng qua là độ cong không thể hiện nụ cười vui vẻ nào cả, mà giống cười tự giễu hơn, “Không, chẳng những không trở thành bạn bè mà dường như em đã khiến người đó căm ghét em.”

“Bác sĩ Lương, có phải em vẫn phá hỏng mọi chuyện như trước không?” Lúc nói những lời này, giọng Từ Thu lạnh đến nỗi không còn chút ấm áp.

Lương Tử Canh im lặng vài giây, sau đó anh chọn hướng chuyển đề tài. “..Không nói những chuyện đó, bắt đầu trị liệu thôi.”

Sau mấy ngày Từ Thu lại nhận được tin nhắn của Tạ Ung, lúc này cô đang cầm túi thuốc, định quét mã lấy xe đạp công cộng* chạy về trường học.

Đến cùng lúc với tin nhắn của Tạ Ung còn có tin nhắn của mẹ cô “Tiểu Thu, lúc nào rảnh gặp mẹ một chút được không?”

Nội dung không khác tin nhắn của Tạ Ung là mấy.

“Lúc nào rảnh? Ngày mai là chủ nhật, vẫn gian phòng đó khách sạn đó, nếu tới được thì trả lời cho tôi biết.”

Khác biệt chính là Tạ Ung còn nói thêm một câu

"Tôi thấy chuyện của chúng ta, nên kết thúc sớm sẽ tốt hơn.”

Từ Thu cười cười, soạn mấy chữ: “Không rảnh, hôm khác đi.”

Gửi đi thành công, cô copy rồi quay lại trang chủ, paste gửi cho mẹ cô. Từ Thu đạp xe đạp công cộng trở về trường, không khí đêm hè vẫn oi bức rất khó chịu, thỉnh thoảng mới có một cơn gió mát lướt nhẹ qua. Ngoại trừ nhìn đường, tất cả suy nghĩ của Từ Thu đều tập trung vào việc lái xe, chứ không phải ngắm cảnh quan cây cối xe cộ tấp nập bên đường hay đèn đường sáng tối thế nào.

Lý do cô từ chối mẹ mình rất đơn giản, không muốn gặp, gặp rồi tâm trạng sẽ không tốt. Lý do từ chối Tạ Ung lại càng đơn giản hơn, cô thích gây bất ngờ cho anh.

Tuy nhiên tiếc là cô không thể tận mắt chứng kiến vẻ mặt thú vị đó.

Mái tóc dài bị gió đêm thổi tung ra sau, Từ Thu cười sung sướng, song không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười vui vẽ bổng trở nên cứng ngắc.

Cô đã quên là ai, cũng quên là vào lúc nào, tóm lại là có một người như thế, độc ác đẩy ngả cỗ, mắng cô: “Từ Thu - mày là đồ điên, bệnh tâm thần! Mày vốn không bình thường một chút nào, làm gì cũng chỉ biết nghĩ cho mình...”

Từ Thu rũ mắt, cả người dâng lên cảm giác sa sút tinh thần.

Đúng vậy, người sống không vì mình, vậy sống còn ý nghĩa gì? Có điều như Lương Tử Canh đã nói, quá coi thường cảm nhận của người khác và chướng ngại giao tiếp xã hợi là bệnh, phải trị.

Từ Thu chỉ cảm thấy phiền.

Phiền muốn chết, mẹ nó.

Cô chửi thầm một tiếng.

- -------------

*[hóngshuĭměngshou]

Hán Việt: Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm.)

*: Xe đạp công cộng (hay xe đạp chia sẻ, tiếng Anh: Bicycle Sharing System, còn được gọi là: Public Bicycle System, gọi tắt là: PBS) là một dịch vụ cho phép công chúng thuê xe đạp. Ở phương Tây, dịch vụ xe đạp công cộng có thể được chia thành hai loại, đó là “chương trình xe đạp cộng đồng” và “chương trình xe đạp thông minh”. Các chương trình xe đạp cộng đồng được khởi xướng bởi các nhóm cộng đồng địa phương hoặc các tổ chức phi lợi nhuận, trong khi các chương trình xe đạp thông minh được xây dựng, vận hành bởi các cơ quan chính phủ hoặc đôi khi trong quan hệ đối tác công – tư. Tại Trung Quốc đại lục, ngoài xe đạp công cộng do chính phủ thành lập, các doanh nghiệp tư nhân vì lợi nhuận còn cung cấp dịch vụ cho thuê xe đạp ngắn hạn, sử dụng có thu phí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK