Từ Thu ở ký túc xá chung của trường, mấy người Ổ Thuần cùng khoa nhưng khác lớp, bình thường ngoài các tiết học tập trung của khoa các cô mới có cơ hội học chung, còn lại phần lớn thời gian cô đều thui thủi một mình.
“Cô ừ một tiếng đáp lại rồi ngồi xuống, mấy người Bành Anh đã quen với chuyện cô ít nói, nên cũng không quan tâm lắm mà quay lại cùng tám chuyện tiếp.
“... Mấy cậu nói xem, một nam sinh chất lượng tốt như Tạ Ung vậy, lúc yêu đương sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có cùng bạn gái ‘ấy ấy trước hôn nhân hay không.”
“... Mấy cậu có phát hiện trái cổ Tạ Ung rất lớn không? Tớ nghe nói đàn ông có trái cổ lớn thì trên phương diện kia cũng mạnh lắm đó...”
Sau đó Từ Thu không nghe được gì nữa, vì cô đã đeo tai nghe, muốn vừa ăn vừa xem phim.
Ba giờ chiều, Từ Thu ngủ trưa dậy, vừa mở điện thoại hàng loạt tin nhắn xuất hiện dồn dập, nhưng tất cả đều là tin nhắn thông báo tài khoản hoặc ứng dụng tiếp thị, nếu không thì là thông báo nhóm.
Quản trị nhóm hội sinh viên trường gửi thông báo nhóm, thông báo tối nay sẽ mở họp tổng kết báo cáo định hướng, nhân tiện lên kế hoạch để mấy hôm nữa làm tiệc chào đón thành viên mới, ai cũng phải có mặt, có nguyên nhân đặc biệt không tham gia được thì phải xin phép trước. Từ Thu nhìn ảnh đại diện của quản trị nhóm, một bức ảnh phong cảnh rợp bóng cây, già cỗi hết sức, trông không giống ảnh đại diện mà một thanh niên nên sử dụng. Sau khi gửi thông báo, Tạ Ung còn nói thêm: “Không cần trả lời, buổi tối nhớ đến phòng họp tòa nhà Tri Lâu đúng giờ.”
Cách màn hình, Từ Thu có thể tưởng tượng ra gương mặt đứng đắn lễ độ của Tạ Ung, nghĩ thôi đã cảm thấy nhàm chán cỡ nào rồi.
Cuộc sống vốn đã quá nhàm chán, đã vậy thỉnh thoảng còn phải đối mặt với vị chủ tịch nhàm chán hơn như vậy nữa.
Lúc cô rời giường gấp chăn màn thì những người khác vẫn còn trên giường, chỉ có một mình Bành Anh đang ngồi đọc sách bên dưới. Học kỳ nào Bành Anh cũng nhận học bổng, là một sinh viên chăm chỉ điển hình. Có điều Bành Anh hướng ngoại hơn Từ Thu một chút, ít nhất vẫn duy trì quan hệ xã giao bình thường, còn Từ Thu giống như một “vua độc thân”*, trong phạm vi năm mét, nam nữ không tới gần.
An phận thủ thường quá mức cho phép, như một quái thai.
Lúc Từ Thu cầm laptop mới mua đi đến phòng họp, còn 20 phút nữa cuộc họp mới bắt đầu, người đến chưa được một nửa. Cô chọn chỗ ngồi ở dãy giữa phòng, từ gốc độ của cô, có thể dễ dàng nhìn thấy người ngồi trên bục giảng, Tạ Ung đang cúi đầu trao đổi gì đó với trưởng ban bên cạnh.
Tạ Ung ăn mặc gọn gàng, khí chất đẹp trai sáng sủa, mỗi khi mỉm cười, mái tóc đen ngắn trên trán cũng rũ xuống, tự nhiên tươi tắn.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, người chủ trì sẽ phát biểu khai mạc và bế mạc, các thành viên còn lại một số nêu ý kiến một số im lặng lắng nghe, cho đến khi kết thúc cuộc họp. Từ Thu chẳng nhớ được chữ nào, sau đó cô phải vào nhóm để xem file phân công công việc.
Sau cuộc họp, các trợ lý lần lượt rời khỏi phòng, Từ Thu trông thấy Quý Nguyệt bị Tạ Ung gọi lại nói gì đó, sau đó Quý Nguyệt quan sát khắp phòng một vòng rồi chỉ tay về phía cô.
Những người khác lũ lượt kéo nhau ra ngoài, Tạ Ung đi ngược dòng người đến bậc thang, đúng hướng Tạ Thu đang đứng
xung quanh cô không còn được mấy người, đợi đến khi Tạ Ung đi đến bên cạnh cô thì cả không gian rộng lớn, chỉ còn lại mỗi mình cô.
Trên Tieba thường hay có các bài đăng về Tạ Ung, ca ngợi đức tính bình dị gần gũi của anh, nụ cười như khiến người ta tắm trong gió xuân bây giờ, anh đang cười y hệt như vậy với Từ Thu.
Anh đưa laptop trong tay cho Từ Thu, “... Cậu là Từ Thu à? Đây là laptop của cậu, cậu bỏ quên tại phòng họp mấy ngày trước.”
-
Làm cộng sự một năm, ngay cả tên cô là gì anh cũng không biết, cũng không biết mặt cô, còn phải thông qua trưởng ban mới tìm được cô. Trong lòng Từ Thu hiểu rõ, có lẽ Tạ Ung chỉ dựa vào trí nhớ siêu cấp của mình, anh xem qua danh sách cán sự dưới quyền mỗi trưởng ban và biết được nữ sinh tên Từ Thu là cán sự của nhóm Quý Nguyệt mà thôi. Cũng đúng, định mệnh đã sắp đặt những người chẳng liên quan gì đến nhau, đổi lại là Từ Thu, cô cũng chẳng hao tâm tổn trí làm quen làm gì. Song thật đáng tiếc, coi như Tạ Ung xui xẻo đi, chuyện quan trọng không muốn ai biết đã bị con người rảnh rỗi sinh lòng độc ác như Từ Thu nắm thóp.
Từ Thu cảm thấy hứng thú, không nhiều không ít, thứ cô càng nhìn không thấu thì càng thấy hứng thú, người cấm dục cao trào, người đạo đức làm trái luân thường đạo lý, người thanh cao ti tiện cát bụi, hay kẻ hèn mọn như hạt bụi lại giành được quyền lực...
Dù sao cũng là người lập dị quái thai thôi.
Chỉ là hiện tại không ai biết mà
Cô nhận laptop từ tay Tạ Ung, sau đó lịch sự nói: “Cảm ơn chủ tịch.” Đáp lại là nụ cười hiền lành của Tạ Ung, anh vừa định nói không cần khách sáo thì bỗng thấy nữ sinh trầm tĩnh như nước trước mặt lên tiếng, giọng điệu bình thản: “Chủ tịch, chạng vạng hôm đó, tôi đã nghe hết rồi.”
Tạ Ung giật mình, “Gì cơ?”
Từ Thu không nhanh không chậm mở điện thoại lên tìm kiếm, sau đó cô đưa màn hình cho Tạ Ung xem một giây sau, Tạ Ung híp mắt, mang theo chút ngạc nhiên khẽ lùi về sau một bước.
“Cậu, cậu chụp cái này làm gì?”
Ảnh chụp trên màn hình điện thoại di động là hình ảnh Tạ Ung và Quý Nguyệt mặt đối mặt, khoảng cách không quá gần, tuân thủ phạm vi bình thường bạn bè tiếp xúc với nhau. Chỉ là Quý Nguyệt lại cúi đầu, vẻ mặt khó xử, hơn nữa góc chụp Tạ Ung bị giở trò, cho nên nhìn tổng thể hoàn cảnh trong bức ảnh thật vi diệu.
Nhưng Tạ Ung chỉ thất thố đúng nửa giây, ngay sau đó anh đứng thẳng dậy, điều chỉnh sắc mặt trở lại nghiêm chỉnh: “Bạn Từ Thu, chụp trộm là không đạo đức và thiếu lễ phép đấy, huống hồ giữa tôi và Quý Nguyệt chỉ đang nói chuyện bình thường, mong cậu xóa ngay lập tức, đừng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.”
Đứng đắn thật hay giả đứng đắn? Từ Thu càng cảm thấy hứng thú, song ngoài mặt không thể hiện, nhìn mọi người dần dần đi hết trả lại phòng họp trống trãi, cô mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chủ tịch à, có phải cậu đã quên nội dung câu chuyện nói với chị Quý Nguyệt hôm đó? Ảnh chụp không phải mấu chốt, mấu chốt là tôi đã ghi âm rồi.”
“Tôi cũng không nghe rõ là gì, đại khái là danh sách đề cử. đi học gì đó... hình như là đặc biệt thêm vào danh sách...” Cô cười cười, “Xin hỏi chủ tịch, đây cũng là nói chuyện bình thường sao? Lợi dụng chức vị ở hội sinh viên thiên vị cô gái mình thích, liệu có hợp lý không?”
Tạ Ung vẫn bình tĩnh, anh chỉ khẽ nhíu mày: “Cậu đừng nói nhảm, Quý Nguyệt không phải cô gái tôi thích, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường và là cấp trên cấp dưới trong hội thôi. Thành tích của chị ấy không tệ nhưng cuối kỳ bị thành tích một môn khống chế nên mới không được tiến cử.”
“Hơn nữa tôi chỉ thêm chị ấy vào danh sách, việc này vốn thuộc quyền hạn của tôi, tôi cũng không hề gây tổn hại lợi ích của bất kỳ bạn học nào.”
Từ Thu thu lại nụ cười: “Lời hay ai nói không được, nhưng cho dù chị Quý Nguyệt gặp khó khăn, cậu cũng không tổn hại lợi ích của bạn học khác, nhưng sự thật là cậu vẫn thiên vị. Nếu cậu nói chuyện đó là hợp lý, vậy chẳng lẽ sang năm bạn học nào đến nhờ vả cậu, cậu cũng sẽ thêm bọn họ vào danh sách? Giả sử cậu không thêm thì có phải đối xử khác biệt không?”
Tạ Ung hít sâu một hơi, lúc này ánh mắt anh nhìn Từ Thu đã không còn hiền lành như lúc ban đầu mà trở nên lạnh lùng: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Anh đã hiểu, cô có mục đích, bụng dạ đen tối. Bắt được nhược điểm của anh nhưng không vội công bố, thay vào đó ra điều kiện với anh.
Muốn thăng chức, muốn học bổng, hay là sang năm anh phải giúp cô như đã từng giúp Quý Nguyệt? Tạ Ung âm thầm suy đoán, hoàn toàn không nhận ra ý trêu tức chợt lóe lên trong mắt Từ Thu.
“Tôi muốn nghiên cứu một chàng trai chất lượng tốt giống như chủ tịch cậu đây, bình thường không có cơ hội.”
“Các bạn học nữ đều nói phương diện kia của cậu rất mạnh, nhưng bề ngoài cậu lại đứng đắn thanh cao như vậy. Tôi đã muốn thử từ lâu tối đa một tuần, hễ cậu nhịn được một lần không bắn, xem như cậu thắng, những chuyện kia xí xóa hết, tôi cũng không làm phiền cậu nữa.”
(*)Vua độc thân từ gốc vua góa bụa (E) trên thực tế, từ “vua góa bụa” đầu tiên có nguồn gốc từ thế giới c ngôn ngữ thứ hai, là một thuật ngữ được cư dân mạng dùng để chế giễu. Có nghĩa là hắn từ nhỏ đã độc thân mấy chục năm, cô đơn không có đối tác, hoặc là không có cp hoặc không hợp khi nói c. Giờ đây, nó được cư dân mạng dùng để miêu tả loại người đã độc thân nhiều năm, được mệnh danh là vua độc thân, nên người ta gọi nó là “vua góa vợ”.