Ánh mắt anh nhìn cô còn thân thiết hơn trước, hơn nữa còn có sự nóng bỏng nói không nên lời. Trên đường tới trường, anh hỏi cô tối ngủ có ngon không, hỏi cô thi có căng thẳng hay không, cuối cùng vẫn trở về chủ đề chính, anh hỏi cô thi xong có muốn về nhà anh hay không.
“Mười một giờ rưỡi mới thi xong, nhưng phần lớn mọi người đều có thể nộp bài trước nửa tiếng, ăn xong cơm có thể nghỉ ngơi một chút, buổi chiều anh đưa em tới trường cũng tiện hơn.” Tạ Ung nói rất nghiêm túc, lời nói đều là đạo lý rõ ràng.
Từ Thu nhìn phong cảnh liên tục thay đổi ngoài cửa sổ, cô mở miệng nói thẳng với Tạ Ung: “Nếu anh nói thẳng là anh nhớ em thì em sẽ suy nghĩ một chút. Nhưng nếu anh còn mạnh miệng tìm lý do, vậy thì không còn gì để nói.”
Tạ Ung mặt không đỏ tim không đập đổi lời: “Ừm, anh nhớ em rồi.”
Lúc này Từ Thu mới quay đầu nhìn, cô phát hiện tuy Tạ Ung nói lời tâm tình rất thuận miệng, sau tai nên ửng đỏ thì cũng đã ửng đỏ.
Cô khẽ cười, thừa dịp anh dừng đèn đỏ, cô nghiêng người thổi lên tại anh, “... Em cũng nhớ anh.”
Như vậy mới tốt, vết ửng đỏ sau tai đã bắt đầu lan lên mặt Tạ Ung, tay cầm lái của anh đã dùng sức đến hơi trắng bệch, nhìn Từ Thu không có ý định quay về chỗ ngồi, anh lập tức quay đầu cắn môi cô, đổi giọng trở nên ấm áp nỉ non: “. Nếu không phải bởi vì em còn phải thi...”
...
Nếu không phải cô còn phải thi, anh thật sự muốn quay đầu về nhà. Lãng phí tất cả thời gian của mình trên người cô, làm tình cũng được, ôm cô đọc sách cũng được, đều tốt hơn việc chỉ nhìn mà không thể ăn.
Cho đến hôm nay, người chỉ có thể nhìn từ xa không thể chơi, sau khi ăn phải trái cấm tình yêu đã bắt đầu trở thành người dâm đãng rồi.
Địa điểm thi được xếp ở tầng dạy học khu C, Tạ Ung đưa cô tới dưới lầu rồi mới rời khỏi. Từ Thu vừa đẩy mở cửa đại sảnh khu C, đột nhiên cô nghe thấy đằng sau có người kêu cô:
“Từ Thu...”
Cô quay đầu lại, thì ra là Bành Anh đã lâu không gặp.
Đối phương thở hổn hển như là đã chạy tới đây, Từ Thu vừa mới phát hiện Ô Thuần luôn đi theo bên cạnh cô nàng lại không có ở đây.
“Khổng Tử Lăng thi ở khu B, tôi hỏi cậu ấy mới biết cậu thi ở khu C.” Bành Anh hít thở, cô nàng nhìn xung quanh, có người liên tục đi vào phòng thi, nhưng cách giờ thi còn nửa tiếng hơn nên cũng không có quá nhiều người.
“Cậu tìm tôi có việc gì không?” Giọng nói Từ Thu xem như là rất bình tĩnh, dù sao cô và Bành Anh cũng không có quan hệ gì.
Bành Anh ấp a ấp úng, vẻ mặt do dự kéo Từ Thu tới bên cạnh: “Qua đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, là chuyện liên quan đến... Ô Thuần.”
Địa điểm thi là một nơi tiêu chuẩn, cuộc thi cấp trường đều theo nguyên tắc không thể sử dụng phòng học làm địa điểm thi.
Sau khi đi vào dường như có thể nhìn không sót thứ gì, trên bàn đều dán hết số báo danh. Từ Thu nhìn xung quanh, có vài gương mặt khá quen nhưng cũng không phải là bạn học thân thiết.
Có người tụ lại xì xào bàn tán, suy đoán đề thi, Từ Thu ngồi một mình, cô yên lặng chờ thi.
Đại cương Văn Học là môn cô không giỏi nhất, lúc đi học cô chỉ có thể miễn cưỡng không rớt môn.
Xung quanh địa điểm thi có một nhóm người đi lại ở hành lang, vị trí của Từ Thu gần lối đi nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua cô, miệng lẩm bẩm câu “thi xong sẽ được giải thoát”.
Sau lưng Từ Thu bị người ta vỗ nhẹ hai cái, là một bạn học nam học ngành Trung Văn, Từ Thu có chút ấn tượng với người này.
“Này, bạn học, nghe nói Đại cương Văn Học lần này bị lộ đề rồi, tôi có hai phần đáp án, giấy phao ấy, cậu có cần không?”
Có lẽ mỗi trường đại học đều có một luật lệ bất thành văn. Tới gần cuộc thi cuối kỳ sẽ luôn có đủ loại file tài liệu không rõ lai lịch, nói là trọng điểm của bài thi, đề thật hoặc là đáp án gì đó, tin đồn liên tục truyền ra ngoài.
Từ Thu nhìn tờ giấy nhỏ bằng một nắm tay trong tay bạn học nam, bên trên in rất nhiều chữ nhỏ, cô lắc đầu nói: “Không cần, cảm ơn.”
Bạn học nam rất quen thuộc nháy mắt với Từ Thu: “Có phải cậu sợ bị camera giám sát nhìn thấy hay không? Yên tâm đi, tôi đưa cho cậu ở
dưới bàn, camera không nhìn thấy đậu. Đáp án này của tôi chắc chắn là thật, bảo đảm cậu có thể thi từ 90 điểm trở lên.”
Lần này Từ Thu cũng không thèm quay đầu: “Tôi không cần, cảm ơn, cậu giữ lại đi.”
“Này...” Hình như anh ta muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Từ Thu, anh ta cũng không nói gì với cô nữa.
Chưa được bao lâu, thí sinh đều đã đến gần như đầy đủ bên trong địa điểm thi, giáo viên gác thi tới trước giờ thi tầm mười phút, ra hiệu cho tất cả mọi người nhìn đề thi vẫn được niêm phong, phổ biến từng thông báo, sau đó mới bắt đầu cuộc thi.
Môn học Đại cương Văn Học này khá khó, khoảng một tiếng năm mươi phút Từ Thu có thể sẽ làm xong. Lúc bắt đầu thi, trong vòng ba mươi phút không được nộp bài, lúc sắp được một tiếng thì đã có người mang bài thi lên bục giảng.
Lúc đi qua Từ Thu, cô đã nhìn lướt qua bài thi của người kia, chữ viết ngay ngắn, khung trả lời viết chi chít. Có lẽ đây là một bạn học giỏi.
Sau đó lại có thêm mười mấy người liên tục lên nộp bài, một cuộc thi từ từ chuẩn bị kết thúc.
Thi được một tiếng rưỡi, vốn dĩ cửa phòng đóng chặt đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, một giám thị ăn mặc nghiêm túc khẽ nói gì đó với giáo viên gác thi, sau đó giáo viên nhìn xung quanh một vòng rồi đi đến lối nhỏ bên cạnh Từ Thu. Giám thị cũng đi theo, cuối cùng hai người dừng ở chỗ Từ Thu.
Từ Thu vừa ngẩng đầu, giáo viên gác thi đã khom người xác định thông
tin cá nhân trên bàn thi của cô.
“Chào em, bạn học Từ Thu số 20 ngành Trung Văn, chúng tôi nhận được tố cáo nói em mang giấy phao, hy vọng em có thể hợp tác, để cho giáo viên gác thi kiểm tra một chút.”
Giọng nói của giáo viên cũng không lớn, chỉ đủ để ba người xung quanh Từ Thu có thể nghe thấy. Nhưng nơi thi rộng lớn yên tĩnh như một ao nước, một chút âm thanh đã có thể hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, anh ta vừa nói xong ; đã có rất nhiều nhìn người về phía Từ Thu.
Cô từ từ đứng dậy, bài thi và bài trả lời đều bị giám thị kiểm tra, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh và đúng đắn hỏi: “Em muốn hỏi các thầy cô giáo, người báo cáo có chứng cứ xác thực không?”
Dường như bị thái độ lạnh nhạt của Từ Thu làm cho bất ngờ, giám thị ngơ ngác một lúc.
“Không có, nhưng mà em yên tâm, người báo cáo đã bị giữ lại trong phòng hội đồng coi thi, nếu như em có thể chứng minh mình không có bất kỳ hành động gian lận nào, chúng tôi cũng sẽ lấy danh nghĩa “làm loạn trật tự phòng thi” và “hãm hại thí sinh khác” để báo cáo cho trường học xử lý, dựa theo quy định cuộc thi mà cảnh cáo xử phạt người đó.” Từ Thu cũng đã hiểu, sức nặng báo cáo bằng tên thật là rất nặng, nếu như chỉ là báo cáo nặc danh thì chỉ cung cấp chứng cứ liên quan để giáo viên gác thi và nhân viên mới có thể điều tra theo thông lệ, nhưng nếu là báo cáo bằng tên thật thì...”
Một cô giáo khác kiểm tra quần áo của Từ Thu, từ các túi áo quần và mặt bàn, dưới chân, sau đó cô giáo lại lắc đầu với hai cô giáo khác.
Giám thị gật đầu rồi nói với Từ Thu: “Bạn học này, đã trải qua sơ bộ chứng minh em không có gian lận. Thật xin lỗi đã quấy rầy em thi cử, mời em thi tiếp, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Vài thầy cô giáo xoay người rời khỏi, lúc này Từ Thu lại mở miệng nói: “Cô giáo, em muốn báo cáo.”
Cô chỉ vào bạn học nam phía sau: “Em muốn báo cáo bạn học này mang theo phao.”
Vừa rồi anh ta còn vui vẻ xem náo nhiệt, lúc này đã trở thành đối tượng bị công kích, vẻ mặt anh ta thay đổi: “ Cô nói bậy gì vậy? Tôi không Có!"
Giám thị vừa muốn rời khỏi đã lập tức quay lại, bọn họ nửa tin nửa ngờ, nhưng ở trước mặt mọi người thì bọn họ vẫn phải kiểm tra theo quy tắc. Nhưng lần này, anh ta không may mắn như Từ Thu. mảnh giấy nhỏ chỉ chít chữ được xếp lại bằng một đầu ngón tay đang nằm ở dưới chân anh ta.
Chỉ dựa vào một chữ viết không thể nhìn rõ và kiểu chữ in nhỏ của chủ nhân, hơn nữa còn nằm bên chân anh ta chứ không phải là trong túi hay trong tay, đương nhiên cũng không thể kết luận anh ta gian lận, nhưng còn không đợi anh ta cãi lại, Từ Thu đã giơ tay chỉ camera giám sát.
“Cô giáo, trước khi thi, bạn học này từng đưa giấy phao trong tay cho em xem, cô có thể xin kiểm tra camera, như vậy có thể chứng minh sự thật rốt cuộc tờ giấy này là của ai.”
“Từ Thu, cậu cẩn thận ÖThuần một chút, hình như cậu ấy làm chuyện gì đó mờ ám, cậu ấy muốn đối phó với cậu.”
“Cậu ấy không có nói với tôi, tôi tự phát hiện ra thôi. Cậu cũng biết rồi, bình thường tuy bọn tôi chơi chung với nhau, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Tôi chỉ muốn yên tĩnh trải qua bốn năm học mà thôi, học hành thật tốt rồi thi nghiên cứu sinh, tôi không muốn làm chuyện lung tung với cậu ấy nữa.”
“Tôi biết cậu có thể sẽ không tin tôi, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định làm vậy. Tôi đã nói với cậu, tin hay không tùy cậu, tôi không thẹn với lòng là được. Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn làm người khôn giữ mình, cho nên lựa chọn nói với cậu, ân oán của cậu và ỔThuần không liên quan gì đến tôi, hy vọng lúc đó cậu đừng liên lụy tới tôi là được.”
“Tóm lại, cậu để ý nhiều một chút. Nhất là hai ngày thi, cẩn thận với tất cả những người vô cớ tiếp xúc với cậu.”
Lời của Bành Anh không thể tin hết nhưng cũng không thể không tin. Cho nên Từ Thu vừa quay đầu nhìn bạn học nam kia là đã nhận ra anh ta, cũng bởi vì năm nhất cô từng gặp anh ta dưới lầu ký túc xá. Hình như là người theo đuổi ỔThuần, anh ta từng tặng bánh ngọt cho cô ta.
Nếu như nói vừa mới bắt đầu chia sẻ đáp án là một chuyện trùng hợp, bạn học có lòng tốt, vậy trong cuộc thi đá giấy phao tới chân Từ Thu mà lại không nói với cô, hành động như vậy rất khéo léo. Mãi cho đến khi giám thị đi vào rồi tìm được Từ Thu, cho thấy có người báo cáo, hơn nữa vừa đến đã kiểm tra trong túi trái và bên chân cô chứ không kiểm tra hết cả người, Từ Thu đã hiểu rõ tất cả.
Nhắc tới cũng buồn cười, ÖThuần từng khoe khoang trong ký túc xá, năm nhất thi Đại cương Văn Học, cô ta chỉ dùng một tiếng mười phút là làm xong bài thi, còn ngắn hơn thời gian làm bài của Bành Anh.
Đi ra khỏi phòng thi trước thời hạn, tất nhiên là có thể đi báo cáo ở hội đồng coi thi.
Dám chắc chắn như vậy, nói cô ta không biết trước, quỷ cũng không tin. Lúc đầu nói “chia sẻ đáp án” là một cạm bẫy, vậy nếu Từ Thu nhận rồi để ở bên người, cho dù cô có lấy ra sử dụng hay không thì cũng có thể vì báo cáo của ỔThuần mà ngồi vững ở tội danh gian lận. Lần thứ hai đá giấy phao tới chân cô, nếu như cô không phòng hờ trước, kịp thời phát
hiện đá trở về, như vậy khi bị bắt được, cho dù không thể chứng minh Từ Thu gian lận, thao nước bẩn này cũng dội thẳng lên người Từ Thu. Dựa vào tính nhiều một chuyện còn không bằng ít một chuyện trong viện, mười người hết tám chín người sẽ không điều tra kỹ sự trong sạch của Từ Thu, mà bọn họ sẽ kết luận thẳng. Đến lúc đó cho dù cả người Từ Thu đều là miệng cũng e là không thanh minh nổi.
Cuối cùng bạn học nam dừng thi ra khỏi phòng thi, Từ Thu yên tĩnh làm hết bài thi, cô nộp bài trước ba mươi phút. Trong dòng người lui tới ở chỗ rẽ trên cầu thang, cô nhìn thấy Bành Anh đứng ở máy bán hàng tự động.
Dường như cô nàng thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô một cái rồi xoay người vội vàng rời đi.
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.