• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thông báo về việc khai giảng các môn học tự chọn đã được đăng trong nhóm vào trưa thứ hai, Từ Thu lại vào trang web chính thức của trường để kiểm tra.

Khi chọn môn ngoại khóa vào kỳ trước, dường như cô chỉ tiện tay chọn đại một cái, ngay cả tên khóa học là gì cô cũng không xem mà đã ấn chọn.

Bạn cùng phòng Khổng Tử Lăng đi ngang qua thấy màn hình máy tính của cô hiển thị trang web chính thức của trường, cô nàng thuận miệng hỏi một câu: "Từ Thu, cậu chọn môn nào thế? Tớ chọn khóa Tâm lý học và quan hệ con người ít tiết, học phần cũng cao."

Từ Thu quay lại nhìn cô nàng một cái, "Tớ cũng vậy."

Gần đây cô bị xung đột tâm lý hay sao ấy? Suốt ba năm "đánh thái cực quyền" với bác sĩ tâm lý khó chơi còn chưa đủ, bây giờ còn chọn khóa học này.

Từ Thu muốn trốn tiết, ý nghĩ này chưa tồn tại trong đầu cô được hơn một giây thì đã bị dập tắt.

Khổng Tử Lăng vừa đổi giày vừa ngẩng đầu nói chuyện với Từ Thu trông rất thân thiện: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đến giảng đường học nha, mấy người Ô Thuần đều chọn Lịch sử các nền văn minh thế giới hai chúng ta cũng không có bạn trai, vừa khéo."

Từ Thu rời mắt khỏi trang web trường, giọng nhàn nhạt: "Bạn trai cậu đâu?"

Ai muốn làm bóng đèn di động đâu chứ.

"Anh ấy học năm 4, phải đi thực tập, không thể thường xuyên đi với tớ. Được không Từ Thu, cậu cũng biết đấy, tớ và mấy người ỗ Thuần cũng không thân lắm, hơn nữa cũng không muốn chen vào giữa hai người cậu ấy." Nghe giọng của cô nàng, có vẻ rất chân thành.

Ngoại hình Khổng Tử Lăng nghiêng về ngọt ngào yếu ớt, sống ở ký túc xá lâu như vậy, cô ấy chưa từng to tiếng với ai, hơn nữa cũng không xem thường Từ Thu, cư xử với cô cũng giống như đối với các bạn khác.

Lời từ chối định thốt ra bị nghẹn ở cuống họng, Từ Thu rũ mắt, im lặng không lên tiếng một lát rồi mới gật đầu, "Được, vậy khi đi học thì cậu gọi tớ."

Khổng Tử Lăng vui vẻ ra mặt, "Ok."

Còn một ngày nữa là đến tiệc chào mừng sinh viên mới, mọi người đã bát tay vào trang trí hội trường, các cuộc họp diễn ra không ngớt. Từ Thu vẫn giống như trước đây, không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì, điểm khác biệt cô không còn cô độc một mình nữa, thỉnh thoảng khi đi ăn cơm ở căn tin trường, Khổng Tử Lăng sẽ đi cùng cô.

Tính cách Từ Thu nhạt nhẽo, không có bạn bè cũng dễ hiểu, Khổng Tử Lăng thì ngược lại, rất hoạt bát, luôn líu ríu bên cạnh Từ Thu. Thỉnh thoảng Từ Thu cũng cảm thấy rất phiền, những vẫn trong phạm vi cô có thể chịu đựng được, cô đành lẳng lặng lắng nghe thôi.

Thấy cô bận rộn như vậy nhưng lại hoàn toàn không lợi dụng thân phận cán sự hội sinh viên để trục lợi, Khổng Tử Lăng cảm thấy rất lạ.

"Từ Thu, theo tớ thấy với tính cách của cậu, lúc trước sao cậu lại nghĩ đến chuyện đăng ký tham gia hội sinh viên vậy?"

Lúc trước sao lại nghĩ đến chuyện đăng ký tham gia hội sinh viên à? Nghe câu hỏi này, hiếm khi Từ Thu sửng sốt hơn một giây.

Cô hơi trầm tư, sau đó ăn ngay nói thật, "Lúc ấy hội sinh viên tuyển người mới, thời tiết rất đẹp, tớ tình cờ đi ngang qua, chị Quý Nguyệt nở nụ cười rất đẹp với tớ, tâm trạng tớ rất tốt nên đi tới nhận tờ đơn đăng ký trong tay chị ấy và điền vào."

Cô nhớ rõ lúc đó không có một ai hay việc gì khiến cô cảm thấy vui vẻ, bởi thế cô đặc biệt quý trọng những gì có thể làm cô vui. Tất cả những chuyện cô làm đều không theo kế hoạch hay một kết cấu nào cả, chỉ cần suy nghĩ đó lướt qua trong đầu, cô sẽ hành động ngay.

Giống như chuyện cô làm với Tạ Ung, cũng là hứng thú nhất thời mà thôi.

Môn học ngoại khóa bắt đầu khai giảng vào thứ tư, địa điểm ở giảng đường lớn dãy phòng cộng đồng.

Giảng đường có sức chứa hơn ngàn sinh viên, Từ Thu bị Khổng Tử Lăng kéo đi tìm vị trí ngồi thích hợp, xung quanh ồn ào hỗn loạn, ánh mắt mọi người đồng loạt vào mấy hàng ghế gần cuối theo thì thấy Tạ Ung.

Từ Thu tò mò nhìn

Anh ngồi nghiêm chỉnh, đang cúi đầu viết gì đó, dường như đã những ánh mắt nhìn ngó ngưỡng mộ xung quanh.

Chỗ Khổng Tử Lăng chọn là hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên Tạ Ung ngồi ngay hàng ghế sau.

Tạ Ung đang ghi chú lại những điều cốt lõi cho buổi họp chiều thoại di động đặt trên bàn rung lên hai tiếng, anh lấy lên xem Từ Thu: "Tôi nhìn thấy cậu rồi."

Tạ Ung khẽ nhíu mày, anh hơi bối rối ngẩng đầu quan sát xung quanh, sau đó nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng ấy. Từ Thu nhìn anh cười cười, ánh mắt mang theo thâm ý.

Tạ Ung không hề nhìn cô, anh cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng không biết vì sao, anh không thể khống chế bản thân, ánh mắt không rời màn hình điện thoại đang nằm im trên bàn, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng đêm đó.

Từ Thu cảm thấy nhất định Tạ Ung đang thầm mắng cô, đại loại như âm hồn không tan, song cô cảm thấy buổi học tự chọn vốn nhàm chán bỗng bởi vì Tạ Ung mà trở nên thú vị.

Vành tai anh đỏ lên, giống như đêm ấy. Từ Thu liếm môi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khô nóng xốn xang.

Lúc buổi học tự chọn sắp kết thúc Tạ Ung nhận được tin nhắn của Từ Thu. Chỉ ngắn gọn mấy chữ, "Tan học đừng đi, chờ tôi."

Chuyện gì đến cũng đến.

Dường như thanh kiếm treo trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng rơi xuống, Tạ Ung không khỏi thở dài, không biết chờ mong hay sợ hãi giây phút sắp đến.

Anh biết Từ Thu sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, trải qua mấy ngày ở chung ngắn ngủi, anh nhận ra tính cách đối phương quái đản thất thường, không thể dùng tư duy bình thường lý giải những phỏng đoán này khiến anh càng ngày càng đứng ngồi không yên, anh hoàn toàn không thể quên hết những chuyện cô đã làm với anh.

Tiếng chuông vang lên, nhưng mười phút sau giảng viên trên bục giảng mới tắt Micro, các bạn ngồi hàng đầu lục tục đứng lên.

Khổng Tử Lăng bỏ tất cả vào túi xách sau đó kéo tay Từ Thu theo thói quen, lúc này cô nàng mới nhận ra Từ Thu vẫn ung dung ngồi đó, không có ý muốn đứng lên.

"Đi thôi, còn chưa đến giờ ăn, chúng ta về phòng nghỉ một lát." Cô nàng vỗ bả vai Từ Thu.

Từ Thu quay sang nhìn cô nàng, dư quang khóe mắt vẫn luôn chú ý đến Tạ Ung vẫn ngồi im không nhúc nhích cách đó không xa, giọng mang theo ý cười thản nhiên: "Tớ đau bụng, đi không nổi nữa, cậu về trước đi. "

Khổng Tử Lăng đứng thẳng người lên rồi mím môi: "Cậu cho tớ là đồ ngốc à? Xin cậu đấy, giả vờ thì làm cho giống chút xíu đi được không, nhìn cậu giống đau bụng chỗ nào..."

Gương mặt mang ý cười nhẹ nhàng của Từ Thu từ từ đanh lại, không phải quá nặng nề, mà chỉ là bình tĩnh nhìn Khổng Tử Lăng, bị ánh mắt không có độ ẩm ấy nhìn tới, Khổng Tử Lăng nhanh chóng ngậm miệng. "... Ok, tớ về trước đây, trưa nay cùng ăn cơm nha bé cưng"

Lúc này Từ Thu mới cười đáp: "Được."

Sinh viên trong phòng đã lần lượt rời đi hết, phía trước chỉ còn lẻ tẻ vài người, Khổng Tử Lăng tham gia câu lạc bộ thanh niên tình nguyện do hội sinh viên tổ chức, cũng xem như từng quen biết Tạ Ung, xuất phát từ thân phận đặc biệt của người kia, lúc đi ngang Tạ Ung, cô nàng còn lễ phép gật đầu chào hỏi.

Tạ Ung mỉm cười gật đầu đáp lại, trông dáng vẻ nhàn nhã đúng mực không có gì bất thường.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vị chủ tịch hội sinh viên nổi tiếng đứng đắn nghiêm túc của trường lại trốn trong góc cầu thang không người qua lại, mắt nhắm nghiền hai tay chống vào tường, để mặc nữ sinh sau lưng vòng tay ra phía trước, xoa nắn vật nam tính của anh cách lớp vải quần.

Trước kia khi Từ Thu xem AV, cô phát hiện mình có sở thích nghe tiếng đàn ông rên rỉ. Nhưng rất nhiều diễn viên nam khống chế rất tốt, không giống như ca sĩ thích là cất tiếng hát, phần lớn là đến lúc lên đỉnh mới không chịu nổi giải phóng biểu cảm cực khoái một chút, hoặc trong lúc xuất tinh mới khàn giọng rên rỉ mấy tiếng.

Nhưng thanh niên trẻ người non dạ như Tạ Ung không thể nào chịu đựng nổi, anh sắp mất khống chế.

Trong lúc Từ Thu phân chia hai tay, một tay âu yếm đầu nhũ của anh cách lớp áo sơ mi, một tay xoa bóp hạ thể anh, một nam sinh chưa từng nếm trái cấm không thể không há miệng thở hổn hển, lúc nhanh lúc chậm, màu da nhiễm tình dục lan từ khóe mắt xuống đến cổ, rơi vào trong mắt Từ Thu.

Thật sự quá sắc tình.

Không nhất thiết khi cởi sạch quần áo mới nảy sinh ham muốn.

Đối với loại ngoại hình cao cấp như Tạ Ung đây, dù cơ thể bị bao bọc trong bao nhiêu lớp quần áo, chỉ cần anh đứng yên ở nơi đó, yết hầu trượt lên trượt xuống, gân xanh trên cổ như ẩn như hiện phối hợp với tiếng thở gấp đầy dồn nén.

Cũng đã là thuốc kích thích mạnh nhất rồi.

Càng thú vị hơn chính là, lần này Tạ Ung cứng còn nhanh hơn lần trước.

Từ Thu ngẩng đầu quan sát xung quanh, không có camera. Lúc này cô mới kéo khóa quần Tạ Ung xuống, từng chút từng chút một, muốn lấy cây gậy cứng như sắt kia ra.

Đúng lúc này, cầu thang ngay trên đầu bọn họ truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, có có tiếng nói chuyện loáng thoáng. Từ Thu phát hiện cơ thể Tạ Ung cứng đờ, anh lập tức thoát ra khỏi trạng thái đê mê lâng lâng vừa rồi, ánh mắt đầy hốt hoảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK