• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội trường Từ Thu phụ trách là hội trường có quy mô vừa của Tây Đại, bình thường không dùng cho mục đích tọa đàm nghiên cứu học thuật, chủ yếu được dùng để tiếp đãi các doanh nhân trở về trường học cũ diễn thuyết.

Cũng do cô quá bận rộn ở hậu trường, thậm chí còn không có thời gian nhìn kỹ biểu ngữ điện tử chạy trên bục Chỉ cần cô nhín chút thời gian đến hội trường thì có thể nhìn thấy trên màn hình điện tử giữa hội trường chiếu hình ảnh nhân vật chính ngày hôm nay.

[Chào mừng giám đốc điều hành tập đoàn Hồng Thăng đến trường học chúng tôi]

Từ Thu không có lời nào để nói với Trần Mặc, thấy anh ta, cô mặt không đổi sắc gật đầu chào một cái, sau đó quay người rời đi

“Đợi đã ” Người đàn ông chạy tới vài bước, chắn đường Từ Thu. Từ Thu lùi về phía sau nửa bước, tạo khoảng cách với anh ta, “Có chuyện gì, nói đi.” Trần Mặc cao hơn Từ Thu rất nhiều, gần như ngang ngửa Tạ Ung, lại còn mang khí thế áp đảo của bề trên, nhìn anh ta cười mà lòng Từ Thu đầy sợ hãi.

Dường như Trần Mặc cũng phát hiện thái độ xa cách của Từ Thu, cô không muốn đứng gần anh ta, “Mấy ngày nữa là tết Nguyên Đán, dì Từ nói muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, đúng lúc hôm nay gặp em ở đây, bằng không hôm nào tìm em nói vấn đề này, chỉ e rằng em không rảnh.” Danh tiếng của Trần Mặc trong giới thượng lưu quả thật rất tốt, bỏ qua ân oán cá nhân, nụ cười thật thật giả giả kết hợp với lời ăn tiếng nói đúng tiêu chuẩn của anh ta từ trước đến nay đều hoàn mỹ khiến người ta không thể bới lông tìm vết. Nhiều năm như vậy, người không nể mặt mũi anh ta chỉ có mỗi mình Từ Thu.

Nếu nói Ô Thuần trong ký túc xá là tiểu nhân, thì Trần Mặc chính là kẻ đạo đức giả, khẩu phật tâm xà. Từ Thu không sợ tiểu nhân, chỉ sợ kẻ sói đội lốt cừu như Trần Mặc.

Từ Thu nhìn sang chỗ khác, “Bà ấy muốn gặp tôi thì bảo bà ấy tự nói với tôi.”

Ngụ ý, anh là cái thá gì, chuyện nhà họ Từ chúng tôi, không đến lượt một người ngoài như anh xen vào.

Sắc mặt Trần Mặc không thay đổi, bị xem thường như vậy, nhưng anh ta vẫn dửng như như không nghe thấy, còn dùng ánh mắt hiền hòa ấm áp

nhìn Từ Thu, giống như xem cô là một bé gái hư, quen được nuông chiều, nhất thời phát ngôn không suy nghĩ

“Gần đây dì Từ và cha tôi rất bận, dự án quốc tế hai nhà hợp tác lần trước là hạng mục lớn, mang lại lợi ích cho cả hai bên. Hiện tại cả hai công ty đều bận rộn sứt đầu mẻ trán, chúng ta thân làm con cái, đương nhiên là nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Ai nói cũng vậy, trùng hợp tôi đến Tây Đại, tôi truyền lời thay dì Từ mà thôi.”

Những lời Trần Mặc nói, thật ra đã đủ tinh tế cẩn thận từng li từng tí, sợ từ nào đó anh ta nói vô tình động chạm đến Từ Thụ, cô lại cảm thấy anh ta vượt quá giới hạn. Đáng tiếc Từ Thu có định kiến từ trước, dù anh ta nói chuyện thuận tai cỡ nào, cũng không thể cứu vãn thái độ của cô. “Tôi nói rồi, bà ấy muốn gặp tôi thì tự nói với tôi.” Cô ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, ánh mắt đầy rét lạnh, “Tôi đang bận, không rảnh tiếp chuyện, tôi đi trước.”

Lần này Trần Mặc không cản cô lại nữa, ánh mắt anh ta vẫn dõi theo bóng lưng Từ Thu, nhìn từng bước chân cô cho đến khi cô bỗng dừng lại. Anh ta nhìn theo tầm mắt cô

Cách đó không xa, Tạ Ung đang đứng, mặt mày chẳng chút độ ấm, nặng nề nhìn bọn họ.

Bên ngoài trời đã quang đãng, mặt trời vào lúc hai ba giờ chiều ngày mùa đông khá gay gắt, từng đám mây trôi lững thững trên bầu trời mang một vẻ đẹp tươi sáng khó tả.

Tạ Ung đứng ở bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài hội trường, thưa thớt vài sinh viên đang tiến vào trong hội trường, Từ Thu cúi đầu nhìn ánh mặt trời nhảy múa trên cửa sổ xe, thứ ánh sáng rực rỡ, phản chiếu từng hạt bụi dưới đầu ngón tay cô mà hằng ngày không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cô nghĩ ngợi lung tung, lúc này người không nói tiếng nào kể từ lúc cô lên xe bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:

“Anh ta là Trần Mặc, đúng không?” Tạ Ung nói, chất giọng thể hiện tám phần chắc chắn.

Từ Thu đã đoán được từ lâu, rằng Tạ Ung biết sự tồn tại của Trần Mặc, dù gì thỉnh thoảng dăm ba ngày người kia lại gửi tin nhắn và gọi điện hỏi han, sau đó còn chạm mặt mấy lần, cô và Tạ Ung ở chung sớm tối, làm sao có thể hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt anh,hơn nữa cô vốn không muốn giấu giếm.

“Đúng vậy.”

“Có thể giải thích một chút không? Về quan hệ giữa hai người.” Tạ Ung ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong đầu hiện lên hình ảnh một màn vừa rồi Từ Thu đứng đưa lưng về phía anh, anh chỉ nhìn thấy được động tác và biểu cảm của Trần Mặc.

Ngoại hình và điều kiện anh ta quá ưu tú, nhìn từ gốc độ cùng là nam giới như anh, anh muốn không thừa nhận khí chất vượt trội của đối phương cũng không được, vả lại anh ta còn là giám đốc điều hành của một tập đoàn tiếng tăm, vì vậy không khó giải thích, với điều kiện kinh tế bình thường như Từ Thu lại có thể đến khách sạn quốc tế ăn cơm. Tuy suy đoán như thế, song Tạ Ung vẫn muốn nghe chính miệng Từ Thu giải thích Có lẽ suy nghĩ của anh quá đen tối, có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi, chỉ cần cô giải thích hợp lý, anh sẽ tình nguyện tin tưởng cô.

Anh vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng.

“Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, ngay cả bạn bè cũng không phải, chẳng qua là bèo nước gặp nhau.” Từ Thu giải thích, chỉ có vậy, cô không muốn nói thêm.

Mặc dù theo nguyên tắc của cô, không cần phải giải thích với bạn tình* về các mối quan hệ xã hội của mình, nhưng hiện tại cô không muốn đối xử với anh như vậy, có lẽ cô cũng sợ anh sẽ khổ sở, thế nên sau khi bị hiểu lầm, cô lựa chọn cách nói thật trong khả năng của mình.

*

Nguyên văn là * [pào you) [24"-x1 (PHÁO HỮU: Fwb ( friend with benefit) Fwb là một thuật ngữ internet xuất hiện trong những năm gần đây, dùng để chỉ bạn tình cùng giới hoặc khác giới có các hoạt động tình dục nhằm đáp ứng nhu cầu thể xác ngoại trừ vợ hoặc chồng hoặc bạn trai.

Tạ Ung và người khác, tóm lại có chút khác biệt.

Tạ Ung nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe lên nỗi thống khổ. Những lời Từ Thu nói chẳng có chút đáng tin nào cả, chỉ một câu ngắn ngủn, khiến người ta càng suy nghĩ miên man hơn. Giả sử Trần Mặc không phải người khác giới, giả sử Trần Mặc không phải thiếu gia đẹp trai nhiều tiền lắm của; giả sử Trần Mặc không năm lần bảy lượt xuất hiện trong cuộc sống của Từ Thu, đồng thời Từ Thu không có nhiều bí mật mà anh không biết như vậy Giả sử không có những thứ này, có lẽ anh sẽ tin lời cô nói.

Dường như anh đã bị bao phủ trong cơn ghen tuông mù quáng, điều này thậm chí khiến anh sinh lòng căm hận đối với người mình yêu. Nhìn xem, trong khi anh mất khống chế, cô lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì.

Song, tình yêu vốn ích kỷ, cho nên ghen tuông là lẽ thường. Càng yêu thì càng không có cách nào phớt lờ, ngay cả giả vờ cũng không làm được. Như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, lồng ngực Tạ Ung thắt chặt, trái tim cũng giống như bị chém bởi nhát dao cùn, chỉ vì thái độ thờ ơ né tránh

trả lời của Từ Thu.

“Từ Thu,” Anh dừng lại rồi quay sang nhìn cô, “Tôi muốn nghe cậu giải thích rõ ràng, về cậu, và cả anh ta nữa, tất cả.”

Đồng tử Từ Thu hơi co lại, cô chậm rãi nhìn Tạ Ung, rốt cuộc cũng hiểu Thứ Tạ Ung muốn nghe vốn không phải câu trả lời qua loa của cô, anh muốn cô nói rõ hết thảy, từ lúc quen biết Trần Mặc cho đến bây giờ, dùng chứng cứ thuyết phục để chứng tỏ sự trong sạch của mình. Từ Thu không muốn.

Cô không muốn nhắc tới chuyện quen biết của cô và Trần Mặc bắt đầu từ cuộc hôn nhân sắp xếp giữa hai gia tộc, nhắc tới điều đó là phải nhắc tới Từ Tiêu, hơn nữa gia thế Trần Mặc hiển hách, có thể có quan hệ thông gia với nhà họ Trần sao có thể là nhà bình thường. Nói thẳng ra, nguyên nhân cô không muốn nói chính là vì mẹ cô, cô không bao giờ muốn kể về mẹ cô cho bất kỳ ai.

Tình cảm ít ỏi của cô dành cho Tạ Ung, chưa đủ để cô giãi bày nỗi đau mà mình đã gánh chịu.

Thấy Từ Thu vẫn im lặng, đầu Tạ Ung chợt lóe lên hình ảnh hai người ngọt ngào bên nhau trong quá khứ. Khi ấy, mỗi khi anh nói lời yêu, đối phương lại tỏ thái độ không vừa ý, nhưng lúc đó anh ngây thơ hết thuốc chữa, anh luôn cảm thấy... cảm thấy cô sẽ thay đổi, từ từ yêu anh.

Là anh đã quên, cô vốn là một người lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa thế đấy.

“Anh yêu em, Từ Thu.” Tạ Ung bày tỏ, hai mắt anh nóng rực, ngay cả giọng nói cũng run nhè nhẹ: “Hãy nói em cũng yêu anh, được không?

Mọi chuyện trước đây anh sẽ bỏ qua hết, anh sẽ không hỏi thêm bất kỳ điều gì, chúng ta hãy hạnh phúc bên nhau được không em?”

Em cũng yêu anh, bốn chữ hết sức đơn giản, đương nhiên Từ Thu có thể nói được, đại khái cô có thể làm trái tiếng lòng, qua loa lấp liếm chuyện này, nhưng cô làm không được cô biết rõ một câu “Em cũng yêu anh” ngày hôm nay không phải là câu tán tỉnh thuận miệng thì nói, mà là lời hứa hẹn Tạ Ung muốn cô cho anh. Một khi nói ra miệng, bọn họ sẽ chính thức trở thành người yêu, cô sẽ mãi mãi bị ràng buộc bởi mối hệ tượng trưng cho trách nhiệm này.

"Tạ Ung, ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói với cậu rồi,” Từ Thu nhìn thẳng vào mắt Tạ Ung, cô thấy niềm hi vọng trong mắt anh tiêu tan từng chút một, “Giữa hai người chúng ta, chuyện gì cũng có thể xảy ra, duy chỉ tình yêu là không.”

- Như rơi vào hầm băng, rốt cuộc Tạ Ung cũng biết được cảm giác của bốn chữ này.

Vẻ mặt anh ảm đạm hẳn, “Vậy trong mắt em, quan hệ giữa chúng ta chẳng qua là vì nhu cầu?”

“Lẽ nào không đúng sao?”

Trong xe im lặng như tờ, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Những hạt bụi dùng nhảy múa rồi biến mất không thấy bóng dáng, Từ Thu đẩy cửa xe bước xuống

Lúc này cô mới phát hiện, chẳng biết mặt trời đã ẩn mình vào mây tự bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK