“Nó mắng con thì con mắng lại là được rồi, sao lại đánh người hả?” “Mẹ mệt mỏi lắm rồi, con đừng gây thêm phiền phức cho mẹ nữa có được không?!!!”
Thời thơ ấu bị xem nhẹ, bị bỏ rơi, bị mắng mỏ vô cớ, dù trở thành nạn nhân để mẹ trút hết đau khổ của mình, cô bé Từ Thu mười một tuổi vẫn thử cố gắng yêu mẹ mình.
Cô giống như mỗi một đứa trẻ bình thường trên thế giới này, sau khi bị bắt nạt đều kể nguyên nhân hậu quả cho người thân chung dòng máu duy nhất, không cần đối phương lấy lại công bằng cho mình, chỉ cần một câu an ủi trên đầu môi là đủ.
Nhưng không có, Từ Tiêu vốn bận rộn với sự nghiệp để thoát khỏi đau buồn mất mác năm nào, nhưng bà luôn gặp rắc rối vì tính tình lập dị của con gái mà quên mất rằng sở dĩ Từ Thu biến thành như bây giờ, đều vì khi còn bé bà chưa từng đối xử tử tế với cô
Bà hằn hộc chửi mắng sau khi hay tin con gái tranh chấp và sau cùng là đánh nhau với bạn, bà còn nhốt cô vào phòng cho tỉnh táo lại.
Hôm nay nhớ tới, Từ Thu vẫn có thể nhớ từng chi tiết nhỏ của căn phòng đó.
Trong căn biệt thự cũ của nhà họ Từ, tọa lạc tại khu nhà giàu thành nam. Phòng cô ở lầu hai, xuyên qua ban công có thể nhìn thấy vườn hoa hồng và bạc hà ở sân sau.
Cô bèn ngồi xổm trong góc, từ sáng đến tối, Từ Tiêu ra lệnh cho người giúp việc không được phép mở cửa cho cô, suốt cả một ngày, ngay cả một hớp nước Từ Thu cũng không uống.
Đến khi đêm xuống, rất tối, rất lạnh. Cô không mở đèn, cứ thế mở to mắt co rúc trong góc phòng suốt một ngày một đêm.
Cô gặm mười đầu ngón tay đến bật máu, cắn rất đau mà vẫn không hiểu ra rốt cuộc cô đã sai ở đâu.
Có lẽ cô đã sai ngay từ điểm bắt đầu, cô là con gái Từ Tiêu.
Đến hồi kết của sự việc, lần đầu tiên trong đời Từ Thu nổi điên với mẹ mình, và cũng là lần cuối cùng.
Từ Tiêu sai người giúp việc mở cửa, vừa nhìn thấy hai bàn tay cô bà đã bị dọa sợ, cô không cho bất kỳ ai đến gần, cuồng loạn ném tất cả đồ đạc xung quanh, sau đó tức tưởi nói ra câu trả lời với mẹ mình:
“Bởi vì nó hèn hạ, cho nên nó mới trêu chọc con; bởi vì nó đáng chết, nó dựa vào cái gì mà bắt nạt con, chỉ cần nó chết thì con mới có thể bình yên đi học, cho nên con mới đánh nó. Bởi vì nó đáng chết, bởi vì nó đáng chết.
Bởi vì nó hèn hạ, bởi vì nó đáng chết. Chỉ đơn giản như vậy.
Đến nông nỗi này, Từ Thu đã từ bỏ năng lực suy nghĩ hối lỗi, hoặc nói là cô đã mất đi năng lực này. Trước đây, trước ánh mắt khác thường của mọi người cô sẽ nghĩ do mình thiếu sót chỗ nào đó; cô sẽ cảm thấy tội lỗi và khổ sở khi mẹ mắng chửi, đổ cho cô tội danh khắc chết cha mình; cô sẽ giảm bớt cảm giác tồn tại của mình để đổi lấy sự đối xử tử tế của bạn bè, khi bọn họ cười nhạo cô là đứa trẻ không cha.
Cô đã lặng lẽ chất vấn nội tâm, ôm tất cả sai lầm vào người mình, cố gắng làm hài lòng mọi người xung quanh — nhưng cô vẫn không nhận lại được gì cả.
Bạn bè, hàng xóm và người giúp việc vẫn dối trá dùng thân thế của cô để tán dóc trong những lúc rảnh rỗi, còn mẹ cô vẫn đối xử lạnh nhạt với cô như trước, người bạn thân duy nhất trước mặt cô thì tặng búp bê cho cô, song vừa quay lưng đã chia sẻ bí mật và nỗi đau của cô với những người khác.
“... Gì chứ, tớ vốn ghét Từ Thu nhất, người gì đã không xinh đẹp lại còn quái đản, chẳng giống mẹ cậu ta một chút nào. Nếu không phải nhà cậu ta làm ăn lớn, mẹ tớ bắt tớ phải chơi với cậu ta thì còn lâu tớ mới để ý đến cậu ta.”
Dối trá, đều là dối trá. Không phải vì tiền thì chính là bỡn cợt cô. Từ Thu xé nát con búp bê vải đó, cũng giết chết sự ngu xuẩn của bản thân, cô quá ngây thơ khi tin rằng người ta đối xử thật lòng với mình. Từ hôm bị nhốt đó, Từ Thu sốt cao, sau khi trải qua một trận ốm nặng, dường như Từ Thu không còn khóc nữa, thậm chí còn quái đản hơn trước kia, ngoại trừ im lặng không nói tiếng nào và mặt không biểu cảm, thì chỉ còn lại nụ cười nhìn là biết giả dối treo trên môi.
Cứ như vậy, cô biến thành một quái thai cay nghiệt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không cảm thấy do mình sai. Cô học được cách mắng chửi người khác, mắng vừa tục vừa khó nghe, từng chữ từng chữ hết sức thâm độc.
Bọn họ không gần gũi cô nữa, bọn họ bắt đầu sợ cô, cô cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Nhiều năm như vậy cứ trôi qua, hoàn cảnh giống năm đó lại xảy ra lần nữa. Từ Tiêu gọi điện thoại tới hỏi tại sao đánh nhau với con gái nhà họ Trần trước mặt bàn dân thiên hạ, Từ Thu vẫn trả lời đáp án cũ.
Giọng điệu chất vấn của Từ Tiêu không còn đanh thép ác liệt như ngày xưa, mà ngược lại cẩn thận từng li từng tí.
Từ Thu vẫn đáp: “Bởi vì nó hạ tiện, bởi vì nó đáng chết.”
Đối với một đứa con gái, tình thương của mẹ quan trọng đến nhường nào, người mẹ vốn là người thân thiết với con gái nhất trên đời này, là người quan trọng nhất không thể thay thế. Song đáng tiếc chính là, từ trước tới nay Từ Tiêu chưa bao giờ thấu hiểu con gái của mình, bà đã quên rằng - dù tính tình Từ Thu quái gở lập dị cỡ nào, thì cô cũng không bao giờ xấu tính khiêu khích người khác trước.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu vì những lời cô nói, có điều dường như đối phương nhớ ra điều gì đó, chỉ một lát sau Từ Thu nghe được tiếng phụ nữ khóc nghẹn ngào đè nén.
Dường như Từ Tiêu muốn nói thêm gì đó, nhưng Từ Thu đã cúp máy.
Trong quán cà phê có người báo cảnh sát, Từ Thu xô xát với Trần Nhu đến nỗi quần áo không chỉnh tề, sau khi làm xong thủ tục khai báo với cảnh sát xong thì được Tạ Ung đưa về nhà.
Cô vừa cúp điện thoại, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Tạ Ung cầm túi quần áo mới mua bước vào, đặt trước mặt Từ Thu.
Giọng thanh niên trầm lắng, “Tắm đi, thay bộ quần áo khác.”
Trừ câu đó ra, anh không hỏi thêm bất cứ điều gì, thái độ bình tĩnh đến lạ sau khi tận mắt chứng kiến Từ Thu điên cuồng đánh người. Trên thực tế, Tạ Ung cũng ngạc nhiên về khả năng chịu đựng cao độ của anh đối với Từ Thu, nếu là trước kia, anh sẽ vô cùng chán ghét người không lý trí, hay gây chuyện phiền phức như vậy, nhưng hôm nay tại quán cà phê và trong đồn cảnh sát, anh chỉ ngăn cản và che chở Từ Thu theo bản năng. Anh đưa cô đến đó, anh không có cách nào trơ mắt nhìn cô bị người ta bắt nạt.
Từ đầu đến cuối Từ Thu luôn rủ mắt, không nói tiếng nào nhận lấy quần áo, quen cửa quen nẻo đi vào phòng tắm nhà Tạ Ung.
Sau khi nghe loáng thoáng tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Tạ Ung thở dài một hơi, ngồi phịch xuống ghế sofa, anh từ từ nhắm hai mắt lại rồi khẽ xoa lên huyệt thái dương.
Anh làm sao thế này? Rõ ràng Từ Thu là người ra tay trước, nhưng khi anh nhìn thấy nỗi thống khổ và bất lực không dễ gì nhận ra trong ánh mắt cô, nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu vì không khống chế được tâm trạng của cô, phản ứng đầu tiên của anh chính là đau lòng.
Trước khi xuống xe, lúc anh giúp Từ Thu cởi đai an toàn, anh thấy trong túi xách của cô có vài loại thuốc, perphenazine, chlorpromazine, và những cái tên phức tạp khác mà anh không nhớ.
Anh mở điện thoại tìm kiếm, là thuốc trị liệu tâm thần
ngay tại thời điểm này, anh mới hiểu vì sao đối phương có thái độ dè dặt như vậy.
Nhìn lại khoảng thời gian tiếp xúc với cô, dường như anh có thể lần ra được một ít manh mối Cô luôn giống với dị loại không thể nào dung nhập vào cộng đồng xã hội, buồn vui thất thường, thỉnh thoảng hành vi và ngôn ngữ của cô rất kỳ lạ.
Cô có một bí mật, có lẽ chính bí mật đó đã đưa cô đến tai họa lần này Tạ Ung âm thầm phỏng đoán.
Tiếng nước dừng lại, dòng suy tưởng của Tạ Ung cũng dừng theo. Anh nhớ tới chuyện mình cũng bị tạt nước, mà Từ Thu còn phải mất một khoảng thời gian để lau khô và mặc quần áo, anh dứt khoát cởi áo sơ mi bị ướt ra, ném ra sau ghế sofa rồi đứng dậy đi về phòng ngủ thay đồ. Mới vừa đi tới cửa, cửa phòng tắm đối diện phòng ngủ bỗng lách cách mở ra, Từ Thu chỉ mặc váy hai dây, trên vai và cổ còn vương vài giọt nước, tóc ướt đẫm.
Tạ Ung vô thức đưa tay che ngực, nhưng ngay sau đó anh nhận ra rằng mình là đàn ông, vì thế đành ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Ánh mắt Từ Thu chợt lóe lên, “.. Máy sấy tóc cất ở đâu?”
Từ Thu mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, nhiều khi còn thiếu khuyết cảm giác xấu hổ. Cô cảm thấy rằng cô đã nhìn thấy toàn bộ thể của Tạ Ung, vì vậy không cần phải xấu hổ nhưng dường như Tạ Ung không được tự nhiên, khi cô đứng sấy tóc ở gian ngoài phòng tắm, anh đứng cạnh máy giặt cách cô rất xa, lúc bỏ quần áo vào máy giặt vành tai anh còn đỏ bừng.
Từ Thu thông qua kính trên bồn rửa tay trước mặt quan sát nét mặt Tạ Ung, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt trước khi anh quay lại một giấy, chỉ dùng dư quang khóe mắt tiếp tục thăm dò đối phương.
Tạ Ung làm công tác tư tưởng xong mới đi về phía Từ Thu, nhưng anh lại bị chiếc váy trên người cô thu hút từ những giây phút đầu tiên. Chiếc váy hai dây cô mặc trên người là do anh mua, nhưng anh nhớ rõ ràng mình đã mua cả bộ, còn có cả áo khoác ngoài ấm áp, sợ cô lạnh anh còn mua thêm một chiếc áo len dệt kim hở cổ, có điều bây giờ cô chỉ mặc độc một chiếc váy hai dây.
Quanh năm suốt tháng Từ Thu bọc mình trong những bộ quần áo hết sức bình thường, thế nhưng khi cởi đồ ra, vòng eo cô uyển chuyển chẳng tày gang, đôi gò bồng đào vừa phải lả lướt đáng yêu, dáng người cô cao gầy, cánh tay mảnh khảnh cùng đầu vai mượt mà giống như ngọc bích đẹp đẽ hoàn mỹ
Rõ ràng xinh đẹp nao lòng, nhưng ánh mắt Tạ Ung lại
toát lên vẻ không vui.
Xen lẫn tiếng gió thổi vù vù từ máy sấy tóc, Từ Thu loáng thoáng nghe Tạ Ung hỏi: “... Cậu không lạnh à?”
Từ Thu tắt máy sấy, không quay đầu lại, “À, không.”
Trong nhà luôn bật máy điều hòa, làm sao lạnh được?
Tạ Ung không nói lời nào, anh chỉ lấy áo khoác trong túi ra, đi tới trước mặt Từ Thu, “Mặc vào, kẻo ngã bệnh lại trách tôi tiếp đãi không chu đáo.”
Từ Thu không mặc, những giọt nước từ đuôi tóc ướt không ngừng nhỏ lên tay Tạ Ung, rõ ràng rất lạnh, nhưng dường như chỗ nào đó trong lòng anh bị đốt cháy thành lỗ thủng. Anh dứt khoát trùm áo khoác lên người Từ Thu, đồng thời giành máy sấy từ trong tay cô.
Công suất máy sấy rất mạnh, kích thước khá cồng kềnh. Lúc mua Tạ Ung không lường trước được có ngày một cô gái sẽ cầm lấy nó. Vừa rồi anh còn ảo tưởng rất nhiều lần rằng cổ tay gầy guộc của cô sẽ không chịu nổi sức nặng của máy sấy tóc.
“Không phải dùng như cậu đâu, đừng làm hư máy sấy tóc của tôi.” Anh nói như vậy. Từ Thu vô thức xoay người, sau đó hơi nóng hòa cùng tiếng vù vù phả vào tai, cô nhìn Tạ Ung vụng về cầm tóc của cô hơ vào máy sấy, động tác còn không thành thạo bằng cô.
Sấy được một nửa, Tạ Ung bỗng lên tiếng:
“Hôm nay trong quán cà phê, sao cô gái kia lại mắng cậu như vậy?” Anh cúi đầu nhìn cô: “Tại sao cô ta nói cậu xen vào chuyện tình cảm của người khác?”
Anh muốn biết, không tại sao cả, chỉ muốn biết thôi.
Từ Thu giương mắt nhìn Tạ Ung, ánh mắt không hề né tránh, vẻ mặt hoàn toàn không khác thường, “Cậu lo lắng cho tôi?”
Động tác trên tay Tạ Ung hơi khựng lại, lông mi khẽ run rẩy, anh lập tức phủ nhận: “Không phải.”
“Vậy cậu ghen à?” Từ Thu hỏi vừa trực tiếp vừa rõ ràng, song vẻ mặt cô vẫn hết sức bình thản, không hề ngượng ngùng, giống như đang hỏi một vấn đề gì đó chẳng liên quan tới cô.
Tạ Ung ngừng sấy tóc, ánh mắt né tránh, chất giọng cũng cao hơn một chút, anh cắn răng đáp: “Đã bảo là không phải.”
Từ Thu chợt nghiêng đầu, nhích đến gần ngực trái Tạ Ung
Khoảnh khắc nhận thấy cô đến gần, đồng tử Tạ Ung bất giác co lại, ánh mắt hoảng hốt, anh như ngừng thở, không kịp lùi về sau né tránh.
Sau đó, tất cả những gì anh nghe thấy là tiếng nói mang đầy ý cười của cô gái sau khi đứng thẳng người lại: “...Cái này không phải, cái kia cũng không phải. Nhưng mà Tạ Ung, tim cậu đang đập rất nhanh.” “Cậu đang nói dối phải không?”