• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thu tinh mắt nhìn thấy ghi chú hiển thị trên màn hình khóa. 1m67 chòm sao song tử, em họ Trần Mặc, con gái út tập đoàn Nhã Nhạc. Cô không khỏi cười thầm mới sáng sớm đã gặp một ‘Biển lớn như vậy, đúng là cạn lời.

Theo lý mà nói, điều kiện của Kỳ Phương quả thật rất cao cấp, xuất thân từ gia đình sung túc, lại là chàng trai độc thân giá trị con người hơn trăm triệu đô la, khách quan mà nói ngoại hình không tệ, tính cách sơ bộ cũng có vẻ bình thường song những thứ này chẳng mảy may liên quan đến Từ Thu một xu nào cả, cô không muốn gì ở anh ta, cũng không hứng thú với anh ta. Chút của cải nhà anh ta hò hét trong ao cá còn được, chứ đặt trước mặt nhà họ Từ, cái bóng cũng không nhìn thấy.

Có điều, rõ ràng Kỳ Phương đã quen với việc được săn đón, lúc này thái độ của anh ta có chút kiêu căng:

“... Cô Từ, nói nhiều chỉ thêm thừa thải, dì Từ nói em không có được mấy người bạn, nhưng hôm nay gặp em, tôi vẫn cảm thấy em thật đáng yêu, chúng ta có thể kết bạn wechat, làm bạn trước, em thấy sao?”

Kỳ Phương cho rằng những gì anh ta vừa thốt lên đã đủ lễ độ và lịch thiệp, song Từ Thu chỉ muốn cười đáng yêu đồng nghĩa với không xinh đẹp, làm bạn có nghĩa là không định tiến sâu hơn với cô, nhưng lại không nỡ bỏ con cá lớn như cô đây.

Cô hiểu không sai chứ?

“Tôi không muốn.” Hoàn toàn chẳng có chút do dự nào, ngay tại lúc Kỳ Phương nói xong, Từ Thu cười khẽ, rõ ràng giọng điệu bình tĩnh khủng khiếp, nhưng những gì nói ra lại mang theo vô số mũi tên ngầm.

Hiển nhiên, đối phương hơi giật mình trong giây lát, không phản ứng kịp trước thái độ khó hiểu của Từ Thu, Từ Thu cũng lười quan tâm đến bầu không khí bỗng nhiên cứng ngắc lúng túng giữa hai người, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười mỉa mai: “Tôi nói này, có phải anh đã nhầm lẫn gì không? Chính anh là người mời tôi uống cà phê, tôi đang bận vẫn phải bớt chút thời gian đi với anh, thái độ và giọng điệu bố thí đó của anh, là nghiêm túc à?”

Kỳ Phương bị nghẹn họng không đáp được một lời, dường như không ngờ Từ Thu sẽ thẳng thắn dứt khoát như vậy, hơn nữa lời còn còn sắc bén không nể nang gì.

Dựa vào vẻ ngoài giản dị của cô, anh cho rằng cô vốn thuộc dạng con gái điềm đạm hay thẹn thùng, thậm chí anh đã tưởng tượng ra biểu cảm của đối phương sau khi nghe anh nói xong cục diện hiện tại thế này,

anh hoàn toàn không ngờ tới.

Từ Thu quét mắt nhìn điện thoại Kỳ Phương đặt trên mặt bàn, nó vẫn báo tin nhắn đến không ngừng nghỉ, cô càng cảm thấy bực bội hơn. Nhưng cô không thể hiện ra ngoài mà chỉ nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, “Tôi có ý tốt nhắc nhở anh một câu, thay vì làm những chuyện không cần thiết, mất thời gian ở chỗ tôi, chi bằng anh nhanh chóng trả lời cô bạn gái nhỏ cao 1m67 cung song tử của mình đi, kẻo cô ta nổi điên làm ảnh hưởng đến người vô tội.”

Trần Nhã con gái út tập đoàn Nhã Nhạc, thế nhưng lại nổi tiếng với biệt danh công chúa tính tình bà điên.

“Còn nữa, cà phê hôm nay chúng ta chia đôi, lát nữa về anh chịu trách nhiệm nói rõ với mẹ tôi. Nếu không tôi sẽ công bố chuyện anh nuôi một đống tình nhân cho người lớn trong nhà biết, lỡ hai nhà hợp tác thất bại, Trần Nhu lại chọc gậy bánh xe khiến quan hệ hợp tác giữa ba anh và ba cô ta đứt gánh giữa đường, chắc ba anh sẽ đánh gãy chân anh đấy.”

Từ Thu cười tủm tỉm, vẻ mặt dịu dàng như ánh nắng ấm áp ngày đông, lời nói như thể đang đùa, nhưng cả người Kỳ Phương lại cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng giống như trong giây phút này, anh mới nhận ra cô bé ngồi đối diện bất thường cỡ nào.

Người trong giới hoàn toàn không biết người thừa kế duy nhất của dược Trường Thanh là thần thánh phương nào, chí hướng của Từ Tiêu không ở trong nước, ít khi xuất đầu lộ diện, còn bảo vệ con gái kín kẽ, người bên

ngoài muốn điều tra cũng không có cách nào. Ban đầu khi mẹ anh quen biết Từ Tiêu, đối phương vốn không có ý định hợp tác làm ăn với nhà anh, nhưng sau đó trong lúc vô tình bà để lộ chuyện con gái mình có tính cách lập dị quái gỡ, mẹ anh mới giới thiệu con trai nhà mình, khoe khoang anh tốt mọi mặt, chỉ thiếu nói rõ hai từ “liên hôn” ra mà thôi.

Bởi thế nên mới có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

Trước khi gặp mặt, người nhà Kỳ Phương từng nói với anh ta rằng, cô bé Từ Thu này tính tình hơi kỳ lạ một chút, bảo anh khéo léo đẩy đưa, nói lời êm tại một tý. Anh ta còn suy nghĩ một cô gái trẻ tuổi như thế có thể lập dị đến mức nào, lúc gặp anh ta cảm thấy cùng lắm cũng chỉ như vậy, cần gì lựa lời đẩy đưa khéo léo.

Hôm nay xem ra, sự thật không đơn giản như anh ta nghĩ.

Từ Thu không muốn quản anh ta cảm thấy thế nào, nói xong cô gọi phục vụ đến tính tiền và chỉ trả đúng số tiền ly cà phê của mình.

Kỳ Phương vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, thần hồn vẫn bay xa. Vừa uống cà phê xong, đầu lưỡi còn đắng chát, Từ Thu đẩy cánh cửa thủy tinh của quán cà phê bước ra ngoài thì phát hiện bầu trời âm u tự lúc nào, mặt trời bị từng khóm mây che khuất, bầu không khí mát mẽ hơn rất nhiều.

Công viên trung tâm cách chỗ này không xa, Từ Thu đi bộ qua. Về phần tại sao cô không có phương tiện đi lại, cũng không đi taxi, đó là vì tiền của mẹ cô là tiền của mẹ cô, cô không xác định được liệu bản thân có thể thực hiện nghĩa vụ của người làm con hay không, cho nên sẽ không hưởng thụ quyền lợi của người làm con.

Mỗi tháng bà Từ cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng cô chẳng đụng đến một xu, tiền học phí và tiền sinh hoạt đều phụ thuộc vào việc làm thêm không cố định.

Đã lập dị rồi còn cố chấp.

Lúc Từ Thu đi gần tới điểm hẹn, từ xa cô đã nhìn thấy mọi người vây quanh Tạ Ung, có thể nói giống như triệu vì sao bao quanh trăng sáng.

Cô không đi đến chỗ đó, ngược lại đi tìm nhóm người phát tờ rơi và mã QR miễn phí, sau đó một mình cô đi vào công viên tìm các cô các bác đang tập thể dục hoặc đánh cờ để phát.

Bởi vì từng làm thêm ở mảng này nên có kinh nghiệm dày dặn, chẳng mấy chốc Từ Thu đã phát xong. Công viên trung tâm rất lớn, cô ít khi đi

nhân cơ hội này đi dạo một lát, ai ngờ càng đi càng sâu, cảm giác như đi vào nơi “thâm sơn cùng cốc”.

Đợi đến khi muốn quay lại thì mới phát hiện, không biết cô đã lạc đường từ lúc nào.

Lúc này trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền, từng giọt nước mưa lốm đa lốm đốm thi nhau rơi xuống mặt bàn đá xanh khô ráo, sau đó càng ngày càng nhiêu, màn mưa dày đặc phủ kín không trung.

Gần đó có đình nghỉ mát, Từ Thu chạy vào đó trú mưa, trong group chat không có gì mới, chỉ nói chờ thu dọn đồ đạc xong, lát nữa sẽ có thông báo.

Từ Thu nghe tiếng mưa rơi đến độ suýt ngủ gục, chẳng biết từ lúc nào, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, cô vô thức quay đầu lại nhìn

Là Tạ Ung.

Tạ Ung vốn rất cao, đôi chân thon dài cùng sống lưng thẳng tắp, chỉ cần đứng yên một chỗ đã trở thành cảnh đẹp khó cưỡng. Anh cũng không mang ô, chiếc áo len trên người đã ướt quá nửa, sau khi đến gần, dường như Từ Thu mơ hồ nghe thấy tiếng đối phương thở dài nhẹ nhõm.

Tạ Ung không nói chuyện mà chỉ ngồi vào vị trí bên cạnh Từ Thu, giữa hai người cách một khoảng nhỏ, anh nhanh chóng ngửi được hương thơm quen thuộc trên người Từ Thu, hòa với mùi mưa ẩm ướt hơi tanh, xông vào khoang mũi.

“... Mười mấy bạn đến công viên đều tránh mưa trong cửa hàng tiện lợi ở công viên, lúc điểm danh không thấy cậu.” Anh lên tiếng trước, giải thích nguyên nhân mình có mặt ở đây.

Từ Thu không đáp lời, cô vẫn ngắm cây cối xanh tươi trước mặt, sau đó mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cô không quan tâm vì sao anh đi tìm mình, không cần nói cũng biết, rõ ràng có thể gửi tin nhắn, rõ ràng có thể gọi điện thoại, rõ ràng cô chỉ là một cán sự nho nhỏ không danh tiếng, đâu cần một chủ tịch như anh khua chiêng gióng trống đi tìm.

Cô không hỏi, cô đoán, có lẽ Tạ Ung đang mong chờ điều gì đó mà chính anh cũng không biết.

Từ Thu đoán không sai.

Lý do của Tạ Ung thật sự có chút gượng gạo, ngay cả khi lấy lý do rằng anh vốn là một chủ tịch tận tụy với công việc cũng không thể nào che giấu nổi vả lại anh cũng không muốn giấu, từ thời khắc anh xông vào màn mưa, anh biết những chuyện khó khăn lắm mới quay về quỹ đạo đã hoàn toàn tan vỡ.

Anh muốn ở bên nhau.

Anh muốn cô.

Anh không muốn cô chạm vào người khác bằng bàn tay đã chạm vào anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK