• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc, Từ Thu được Tạ Ung ôm vào lòng điều tiết nhịp thở.

Xung quanh tràn ngập hương vị tình dục nóng bỏng, trong bầu không khí như vậy, Từ Thu cảm nhận được Tạ Ung nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, giọng điệu cũng dịu dàng như nụ hôn, mang theo chút thăm dò đáng yêu: “Từ Thu, đến kỳ nghỉ, anh sẽ đưa em đến gặp ba mẹ anh.”

“Họ luôn hi vọng anh có thể ở bên cạnh cô gái mình yêu, sợ anh cô đơn lẻ bóng. Thấy em, nhất định họ sẽ vui lắm.”

Từ Thu nhếch môi, không nói tiếng nào, thật lâu sau, cô mới khẽ nhúc nhích, chôn mặt vào hõm cổ Tạ Ung.

Giọng nói vừa nhẹ vừa rầu rĩ: “... Được.”

Tảng đá treo trong lòng Tạ Ung rớt xuống, nụ cười ấm áp xuất hiện trên khóe mắt đuôi mày anh.

Buổi chiều, vừa thi thử xong Từ Thu đã bị Từ Tiêu phái người tới đón đi, nói là nhà có tiệc, cha con Trần tổng đã đến, đang chờ cô về.

Từ khi trở về nhà, Từ Thụ chưa từng ngồi ăn cơm chung bàn với người nhà họ Trần, trước đây đều ăn ở nhà hàng hoặc khách sạn Hoàng hôn dần buông, cổng lớn chạm khắc hoa văn của nhà họ Từ rộng mở, chờ xe chở cô chậm rãi tiến vào, cô nhìn thấy xe của Trần Mặc đậu bên cạnh.

Giống như một con thú dữ, lầm lì nhưng đầy tính công kích, lặng lẽ ngủ yên trong bóng tối.

Cuộc hôn nhân giữa Từ Tiêu và Trần Hồng Thăng về cơ bản đã ổn thỏa, bữa cơm hôm nay cũng chỉ mang một ý nghĩa duy nhất  tuyên bố quan hệ thông gia của hai nhà Trần Từ.

Đẩy cửa chính ra, không khí lạnh lẽo của mùa đông bị chặn lại bên ngoài, trong nhà ấm áp như xuân về. Có người đến đón và nhận lấy áo khoác từ tay Từ Thu, sau đó đưa khăn ấm cho cô.

Bàn ăn dài kiểu Châu Âu, Từ Tiêu và Trần Hồng Thăng ngồi ở hai đầu thể hiện cương vị chủ nhà, Từ Thu đi vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Không cần phải nói đến Trần Hồng Thăng, ông ít khi gặp mặt Từ Thu, thỉnh thoảng lấy lòng mấy lần, cũng là vì nể mặt mũi Từ Tiêu, yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.

Trần Mặc vẫn giữ phong thái đứng đắn dịu dàng, dường như anh ta đã quên mất mình và Từ Thu vừa giằng co cách đây không lâu. Trong phòng ăn, chỉ có Từ Tiêu là người vui vẻ nhất, bà quay đầu sai người giúp việc mang hai món súp cuối cùng lên, sau đó còn sai người chuyển ghế của Từ Thu lại gần bà một chút.

Thậm chí bà còn giành việc với người làm, đứng dậy múc canh vào bát cho Từ Thu, “Tiểu Thu, học có mệt không? Ăn chút canh làm ấm dạ dày đi. Ban nãy chú Trần còn thắp thỏm chờ con, vừa nói xong thì đã thấy con về rồi.”

Từ Thu lên tiếng, bầu không khí sượng trân ban nãy mới dịu đi một ít, mặt mày Trần Hồng Thăng cũng đầy ý cười, vui vẻ phụ họa vợ mình hai câu. Thấy Trần Mặc còn chưa chịu động đũa, Từ Tiêu gọi anh ta một tiếng, ý bảo anh ta mau ăn đi, “Đã là người một nhà rồi, con đừng câu nệ, ăn cơm đi.”

Trần Mặc gật đầu, ánh mắt như có như không rơi vào người đối diện

là Từ Thu đang bình thản uống canh, đợi đến khi Từ Thu phát hiện và nhìn lại thì anh ta đã nhìn sang chỗ khác.

Nói là tiệc gia đình, đương nhiên không thể tránh được nói đến chuyện nhà, trọng tâm của Trần Hồng Thăng và Từ Tiêu đều đặt trên người Từ Thu, anh một câu em một câu, từ đầu đến cuối thái độ Từ Thu vẫn rất lạnh nhạt.

Cho đến khi Trần Hồng Thăng nhận điện thoại, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã của ông mới trầm xuống, bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên yên lặng đáng sợ.

Ngay cả Từ Thu cũng nhìn ra được khí áp thấp xung quanh Trần Hồng Thăng, sau khi cúp điện thoại, ông lên tiếng bảo người giúp việc trong phòng ra hoài hết. Không đợi Từ Thu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã nghe tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà, Trần Hồng Thăng đứng lên, bàn tay giơ cao, vung về phía con trai mình.

“Chát ’ một tiếng, vừa nặng vừa vang. Từ Thu nghe thấy tiếng hít sâu đầy hoảng hốt của Từ Tiêu, Trần Mặc bị đánh, đầu nghiêng hẳn về một bên, trên má nhanh chóng hiện rõ năm dấu ngón tay.

“Hồng Thăng ” Từ Tiêu nhỏ giọng hét lên sau đó bà vội vàng đứng dậy, “Anh làm cái gì vậy hả, đang yên đang lành sao lại đánh con. Trần Hồng Thăng nổi giận đùng đùng, nhưng là giận con trai mình, “Đồ ngu xuẩn, tao giao cho mày dự án Thế Mậu Tân Giang lớn như vậy, mà mày để rò rỉ thông tin hồ sơ đấu thầu quan trọng nhất, mày làm ăn kiểu gì vậy hả?!”

Bị đánh trước mặt mọi người, Trần Mặc rủ mắt im lặng chịu đựng, không phản bác dù chỉ một lời.

Nghe tin tài liệu đấu thầu bị lộ, những lời khuyên của Từ Tiêu như thể bị chặn trong cuống họng, bà chỉ có thể kéo tay Trần Hồng Thăng, đề phòng ông ta nổi giận ra tay lần nữa.

Đáng tiếc, dù Trần Mặc có cúi đầu im lặng thì cũng không thể khiến Trần Hồng Thăng nguôi giận, ngược lại thấy anh ta không nói lời nào, lửa giận của Trần Hồng Thăng càng lúc càng tăng. Mặc Từ Tiểu ngăn cản, ông ta vẫn hung hăng tiến tới muốn tát Trần Mặc thêm một cái

Phòng ăn rối loạn, song Từ Thu vẫn bình thản ngồi tại chỗ, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, như thể mọi việc hoàn toàn không liên quan đến mình.

Cô chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào cả.

Tuy số lần gặp gỡ cha con nhà họ Trần không nhiều, nhưng qua mấy lần gặp đó cũng đủ để Từ Thu nhận ra quan hệ giữa Trần Hồng Thăng và Trần Mặc, thay vì cha con, bọn họ giống quan hệ cấp trên cấp dưới, sống nhờ vào nhau, lợi dụng lẫn nhau. Không có tình cha con nào đáng nói, dường như ngoài công việc và chuyện làm ăn ra thì không có tiếng nói chung.

Trần Mặc phát triển tính cách theo hướng trong ngoài bất nhất, lòng dạ thâm sâu, e rằng người cha như ông ta không tránh khỏi có liên quan. Tiếng chửi bới ầm ĩ vẫn còn tiếp diễn: “... Mày làm việc ở Hồng Thăng bao lâu rồi mà còn phạm sai lầm cơ bản này? Đồ vô dụng, sao mày dám nhận là con trai của Trần Hồng Thăng hả?!...”

Bàn tay cầm muỗng của Từ Thu khựng lại

". Đừng nói mày là con gái Từ Tiêu tao, tao không có đứa con khắc chết ba ruột của mình như mày.”

Từ Thu nhướng mày, ném mạnh chiếc muỗng ra xa! Chiếc muỗng sứ thoát khỏi tay đập mạnh lên bàn, tiếng vỡ vụn lanh lảnh khiến xung quanh yên tĩnh trở lại.

Từ Tiêu càng hoảng sợ hơn, vẻ mặt bà hoang mang, không can ngăn cha con nhà họ Trần nữa mà vội vàng chạy tới: “Tiểu, Tiểu Thu, con làm sao thế?”

Từ Thu trừng mắt lên, sắc mặt bình tĩnh dị thường, cô không nhìn Từ Tiêu, mà nhìn Trần Mặc đang ngồi đối diện mình.

“Chuyện nhà họ Trần các người, về nhà đóng cửa bảo nhau không được à? Có thấy phiền không? Có để người khác ăn bữa cơm cho trọn vẹn không?”

Trần Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Từ Thu, trong mắt ánh lên cảm xúc không giải thích nổi, nhìn thằng vào cô.

Sắc mặt Trần Hồng Thăng vô cùng đặc sắc, lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên ông ta không thể coi Từ Thu như con mình để dạy dỗ được, hơn nữa ông ta còn biết rất rõ Từ Tiêu không quản được con gái, dung túng con gái vô điều kiện, ông ta chỉ đành kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng cho mình một bậc thang đi xuống.

Ông ta ngồi xuống rồi nói với Trần Mặc: “... Được rồi, nể mặt dì Từ của con và Tiểu Thu, hôm nay dừng ở đây. Con tự xử lý đi, đừng để mang nhục vì dấu tay trên mặt.”

Trần Mặc đứng lên nhìn thoáng qua cha mình, sau đó đi vào toilet.

Tù Thu cũng được Từ Tiêu vuốt giận, một người giúp việc canh giữ bên ngoài bước vào thay cho Từ Thu một bộ bát đũa mới. Từ Thu cầm đũa lên, thong thả gắp thức ăn vào bát mình.

“Chú Trần bớt giận, làm con cái, dù ngu ngốc đến đâu, lỡ làm sai chuyện gì thì đó cũng là con của mình, chú cần gì phải nói lời khó nghe như vậy?” Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Trần Hồng Thăng, “Suy cho cùng, nếu một đứa trẻ không đủ tiêu chuẩn, cha mẹ có thể vứt bỏ con cái; song một khi cha mẹ không đủ tiêu chuẩn, thì con cái lại không thể nào bỏ rơi cha mẹ. Chú Trần, chú nói xem, đạo lý này có đúng không ạ?”

Cô vừa dứt lời, đâu chỉ Trần Hồng Thăng, ngay cả mặt Từ Tiêu cũng đổi sắc. Dường như đột nhiên bà ý thức được nguyên nhân thật sự khiến Từ Thu nổi giận ban nãy, Từ Tiêu hoàn toàn im lặng không nói tiếng nào, nghe con gái bóng gió chế giễu chồng mình, một câu bênh vực hay ngăn cản bà cũng không thốt lên nổi.

Sắc mặt Trần Hồng Thăng hết sức khó coi, ông ta nghiêng đầu nhìn chỗ khác, không trả lời câu hỏi của Từ Thu.

Từ Thu đặt đũa xuống, cũng mặc kệ hai người bị cô xỉa xói thành dạng gì, cô dứng lên:

"Con di toilet."

Nói xong, Cô xoay người bước đi.

Chiếc gương soi chiếm 2/3 diện tích bức tường, Trần Mặc đứng đấy, vòi nước nóng bên cạnh chảy róc rách, hơi nóng lượn lờ, khiến dấu bàn tay trên má anh ta càng nổi rõ hơn.

Anh ta vẫn đứng ngây người không nhúc nhích, cho đến khi bên tại truyền đến tiếng nói hả hê: “Bị đánh choáng váng rồi hả?”

Trần Mặc nhìn lại, thấy mặt Từ Thu mang vẻ trêu tức, nụ cười đùa cợt treo trên môi, cả người nghiêng nghiêng tựa vào bức tường bên cạnh, còn dùng ánh mắt dò xét nhìn anh ta, “Trần Mặc anh cũng có ngày hôm

nay à?"

Quả thật, so với Từ Thu hăng hái, được cưng chiều hết mực ngày hôm nay Trần Mặc lại giống như đứa con khốn khổ bị gia đình ruồng bỏ và sỉ nhục.

Nhưng không thể không vỗ tay khen ngợi khả năng chịu đựng của Trần Mặc, đến nước này mà anh ta còn bày ra nụ cười hết sức hòa nhã: “Tiểu Thu, sao em cũng ra đây? Mau trở vào đi, đi lâu dì Từ sẽ lo lắng đấy.”

“Ô, anh nói em tại quá nhỉ, anh biết cách ăn nói như vậy, tại sao không cứu vãn mối quan hệ cha con anh mà ngày nào cũng xen vào chuyện của tôi thế?” Cô đáp.

Trần mặc biến sắc, nhưng anh ta khôi phục rất nhanh.

Anh ta thu hồi ánh mắt, nụ cười giả tạo trên mặt cũng tiêu tan. Anh ta nhìn bản thân trong gương, “Vì vậy, em đến chế nhạo tôi phải không?” Từ Thu gật đầu không do dự, “Chà, anh đã đoán đúng. Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, con người tôi thù rất dai, lần trước một tay anh biến tôi thành trò cười như thế nào, anh vẫn nhớ chứ? Lần này đến lượt anh, chuyện cười này, ngu sao mà không xem.”

Trần Mặc cúi đầu rửa tay, giọng điệu bình thản không gợn sóng, “Nếu muốn xem trò cười của tôi, vì sao lúc nãy lại giải vây cho tôi?”

Từ Thu không đáp, Trần Mặc lau khô tay rồi đi đến trước mặt Từ Thu

“Bởi vì thật ra trong lòng em hiểu rất rõ, tôi và em, hai chúng ta đều là người đồng bệnh tương lân.”

Từ Thu không cười, cô gằn giọng mắng: “Mẹ nó, anh thì biết cái gì.”

Bị mắng, ngược lại Trần Mặc còn nở nụ cười, không biết có phải ảo giác của Từ Thu hay không Nụ cười của Trần Mặc mang theo chút cay đắng, không phải nụ cười giả tạo đúng tiêu chuẩn thường ngày.

“Tiểu Thu, số phận em tốt hơn tôi rất nhiều. Ít nhất dì Từ đã hối hận, bà ấy thật sự xem em là con gái, chẳng qua do năm đó làm sai mà thôi. Còn cha tôi thì không như vậy.”

“Em muốn xem trò cười của tôi. Tôi có thể nói cho em biết.”

“Tôi là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại, không một ai chờ mong sự xuất hiện của tôi. Năm tôi 9 tuổi, mẹ tôi mất. Đe dọa không thành, tình nhân của bà đã đâm chết bà trong phòng ngủ, tôi là người đầu tiên phát hiện ra thi thể. Còn ba tôi, ông ấy chưa từng xem tôi là con, thậm chí nể mặt dì Từ, ông ấy đối xử với em còn tốt hơn với tôi.” “Nhiều năm trôi qua, ông ấy điên cuồng bò lên trên, chỉ vì muốn đứng bên cạnh mẹ em. Tôi thì sao, thay vì nói là con trai duy nhất ông ấy, chẳng bằng nói tôi là con chó giúp ông ấy làm việc.”

Anh ta rủ mắt, “Từ Thu, đôi khi tôi thật sự rất hận em. Những thứ tội khát khao mơ ước mà không có, bọn họ dâng đến trước mặt em, thế nhưng em lại không thèm liếc nhìn lấy một cái.”

“Tôi biết em ghét sự giả dối của tôi, cảm thấy tôi mưu mô, song sống đến ngày hôm nay, tôi chưa từng gặp bất kỳ ai thật lòng với tôi cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK