• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Im lặng như tờ, sau đó Tạ Ung không dám tin hỏi lại lần nữa: “Cậu nói... cái gì?”

Đó là loại lời gì? Phương diện kia rất mạnh? Muốn thử xem? Hễ nhịn được một lần không bắn?

Những từ này, có thể thốt ra từ miệng một cô gái hai mươi tuổi hay sao? Hơn nữa hai người còn là cấp trên cấp dưới xa lạ đến tận hôm nay mới tiếp xúc lần đầu tiên.

Cô cũng không hề thích anh, lúc nói những lời đó, rõ ràng thái độ của cô là trêu tức và đùa bỡn.

Bỗng dưng Tạ Ung nảy sinh ảo giác mất thăng bằng, vỡ tan, giống như đang nằm mơ nữ sinh Từ Thu trước mặt, tuy trước đây anh không nhớ tên, song thỉnh thoảng trao đổi công việc với Quý Nguyệt có nhắc đến cô, tuy cô hơi trầm lặng ít nói nhưng rất dịu dàng ngoan ngoãn thông minh, không gây chuyện, cũng không lấy thân phận trợ lý hội học sinh diễu võ dương oai, hơn nữa còn nghiêm túc hoàn thành công việc, là một trợ lý giúp đỡ Quý Nguyệt nhiều nhất trong công việc.

Trước đó, mặc dù ấn tượng của Tạ Ung đối với Từ Thu có nhạt nhòa một chút, nhưng tốt xấu gì trong mắt anh cô vẫn là người tốt.

Anh không ngờ, lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện, cô đã nói loại lời như vậy.

Tạ Ung trơ mắt nhìn Từ Thu gật đầu trả lời mình: “Cậu không nghe lầm đâu, đúng như cậu nghĩ.”

Anh cau mày, giọng đã hoàn toàn lạnh lẽo, mang theo một chút phiền chán khó phát hiện, “Cậu điên rồi sao? Tôi thấy cậu điên thật rồi. Tôi không thể nào đồng ý với điều kiện vô lý như vậy, tuyệt đối không có khả năng.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Từ Thu không ngăn cản, cũng chẳng nói gì, cô chỉ ngẩng đầu đưa mắt dõi theo bóng lưng Tạ Ung.

Tạ Ung không quay đầu lại, nhưng anh cảm nhận được sau lưng luôn có một ánh mắt gian xảo luôn nhìn mình chăm chú, điều này khiến anh cảm thấy như thể bị vong ám, bước chân nhanh hơn như chạy trốn.

Từ Thu cầm laptop trong tay, cô thản nhiên ngồi xuống, chẳng hề nóng vội chút nào.

Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cô có hơi nhàm chán, cầm điệm thoại lướt diễn đàn tieba của trường, cô phát hiện có thêm rất nhiều bài viết chèo thuyền Tạ Ung và Quý Nguyệt, bên cạnh đó cũng có mấy bài phản đối cặp đôi này, hoặc bài viết giấu tên thổ lộ tình cảm, mỗi một tấm ảnh đính kèm bài viết nếu tách lẻ cũng đủ xung thần.

Một lát sau, bên ngoài phòng họp bỗng vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần. Tốc độ đi rất chậm, dường như đang do dự. Từ Thu cười cười, ngẩng đầu đón tiếp chủ tịch đáng yêu của mình.

Tạ Ung quay trở lại. Cô biết nhất định anh sẽ quay lại.

Loại người như Tạ Ung, bản chất thanh liêm chính trực đã được hình thành từ khi sinh ra, giống như Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết Sơn, không nhiễm hạt bụi hay một khuyết điểm dù chỉ nhỏ nhất, anh cũng không cho phép cuộc đời và thanh danh của mình bị vấy bẩn

Anh và Từ Thu sống ở hai thái cực, cuộc sống của Từ Thu chỉ có các thú vui bệnh hoạn, tâm thần cực đoan.

Thật ra loại chuyện thiên vị nhỏ nhặt trong phạm vi chức vụ của mình thế này, từ chủ tịch hội sinh viên đến ban cán sự, ai cũng từng làm. Mọi người đều ngầm hiểu, cũng có thể lý giải - bình thường chuyện này hay diễn ra trong các hoạt động tình nguyện, trong trường hợp cần danh tiếng hoặc học bổng, không ảnh hưởng đến lợi ích chung. Nếu Tạ Ung không để bụng thì dù Từ Thu có công khai chuyện anh làm ra ngoài, thì với địa vị và danh tiếng anh đang có, cũng không có quá nhiều tiêu cực. Đáng tiếc Tạ Ung không vượt qua được giới hạn của bản thân. Ngay từ lúc bắt đầu, khi anh nể tình bạn ngày xưa mà giúp đỡ Quý Nguyệt, chuyện này giống như cái gai cắm trong lòng anh, giả sử không có người thứ ba biết chuyện, anh còn có thể tự an ủi mình, song hiện tại việc anh thiên vị sắp bị phanh phui trước bàn dân thiên hạ, rốt cuộc anh vẫn chịu không nổi.

Chỉ làm duy nhất một lần mà anh đã hối hận không thôi.

Nhưng khi đối phương nói ra điều kiện vô lý, còn hoang đường như vậy, anh không thể hiểu nổi, cũng làm không được, cho nên mới ngoảnh mặt làm ngơ rời khỏi phòng họp, đứng dưới ánh mặt trời, đột nhiên Tạ Ung cảm thấy, so với việc bị mất hết thanh danh, chuyện kia chẳng đáng là gì.

Từ Thu nói chỉ cần một tuần mà thôi, cô nói hễ anh có thể nhịn không bắn một lần, xem như anh thắng, tất cả mọi chuyện được xóa bỏ. Mấy chữ xóa bỏ này, thật khiến người ta dao động.

Anh chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng cũng không ghét, chỉ là chưa gặp đúng người mình thích mà thôi. Anh cũng biết, muốn xuất tinh, hình như trước hết phải cương? Nếu đối mặt với Từ Thu mà anh không cách nào cương lên nổi, chắc hẳn Từ Thu sẽ không uy hiếp anh nữa.

Chỉ cần thắng một lần là được, chỉ cần anh không cương lên được là tốt rồi.

Biểu cảm của Tạ Ung ẩn chứa một ít nhẫn nhục, anh gằn giọng: “... Tôi đồng ý với cậu, nhưng cậu hãy nhớ kỹ lời cậu đã nói, chỉ cần tôi... một lần, xem như tôi thắng.”

Anh không thể thốt lên những chữ đó với một người khác phái chưa từng tiếp xúc bao giờ.

Từ Thu cười khẽ rồi ung dung tựa vào thành ghế, ánh mắt long lanh, càng cười càng lớn, “Vậy sau này quan tâm nhau nhiều hơn nhé, bạn học Tạ Ung.”

Tạ Ung không đáp lại, anh trơ mắt nhìn Từ Thu đứng lên, nghênh ngang rời đi.

Đợi đến khi bóng người hoàn toàn biến mất ngoài cửa, Tạ Ung mới hít sâu một hơi, thất thổ ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, khom lưng thật sâu.

Trở về ký túc xá, Từ Thu mới phát hiện có người gửi lời mời kết bạn wechat, ảnh đại diện chẳng phải bức ảnh phong cảnh của Tạ Ung hay sao.

Cô không đồng ý ngay mà ngược lại ấn mở trang cá nhân đối phương, Tạ Ung không thiết lập bất cứ thứ gì, bài đăng mới nhất trong ba ngày gần đây nhất đều là các hoạt động chính thức của hội sinh viên, Từ Thu xem lướt qua rồi thoát ra ngoài, đồng ý lời mời kết bạn của Tạ Ung.

Đối phương gửi tới bốn chữ: ‘Tôi là Tạ Ung".

Cách lớp màn giường, Từ Thu nghe thấy tiếng cửa ký túc xá được mở ra, sau đó là tiếng nói chuyện giữa Bành Anh và Ổ Thuần.

“... Oa, vừa rồi tớ trông thấy Tạ Ung ở nhà ăn đấy, tớ bảo cậu quay đầu lại xem mà cậu lại vội vàng chọn thức ăn, lúc quay lại người ta đã đi rồi.

Bành Anh có vẻ không nhiệt tình bằng Ỏ Thuần, “... Cậu ta là nam thần của cậu chứ không phải của tớ, không thấy thì không thấy có sao đâu, dù sao trong điện thoại cậu lưu nhiều ảnh đẹp trai của cậu ta như vậy, chẳng phải bất cứ lúc nào tớ muốn xem đều có thể xem à?”

Từ Thu nghĩ ngợi một chút rồi mới trả lời Tạ Ung, chỉ một chữ “Ừ” rồi nằm xuống

“... Tớ nói này, nhỏ kia chưa về hả?” Là giọng Ô Thuần.

Đầu ngón tay lướt điện thoại di động của Từ Thu khẽ khựng lại một chút - Tuy rằng trong ký túc xá vẫn còn một bạn nữ khác tên là Khổng Tử Lăng. Nhưng bạn nữ đó có quan hệ khá thân thiết với mấy người Bành Anh, hơn nữa lúc quen bạn trai được tặng đồ ăn vặt, Khổng Tử Lăng còn tặng lại cho bọn họ, cho nên loại xưng hô thiếu tôn trọng này, đại khái là đang nói Từ Thu đấy.

Bằng không thì

“Có lẽ chưa về, ban nãy đèn trong phòng không mở.”

Không biết tiếng ai nhẹ nhàng thở ra, sau đó là giọng Ổ Thuần, “Cũng may cậu ấy không ở đây, tớ nói cậu nghe, tớ thấy Từ Thu làm sao ấy, ngày nào cũng quái quái gở gở, dọa người ta sợ muốn chết, không biết đầu óc cậu ấy có bình thường không nữa... Cậu ấy chưa từng đi dạo phố mua sắm, đi hát cùng chúng ta, thậm chí lúc chúng ta tụ tập nói chuyện đùa giỡn cậu ấy cũng không lên tiếng. Lần trước, thấy cậu ấy trong hội sinh viên, tớ nhờ cậu ấy giúp một việc nhỏ xíu mà cũng bị từ chối, tớ tức muốn chết...”

Từ Thu lắng nghe, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Ra ngoài dạo phố hát hò cái gì? Chẳng lẽ không phải xem cô là em gái xách đồ miễn phí và lợi dụng cô trả tiền ăn trưa, mua vé xem phim sao? Tụ tập nói chuyện chơi đùa? Năm câu thì hết bốn câu tục tĩu vô thưởng vô phạt, một câu còn lại thì nói xấu nữ thần nổi tiếng trong trường. Buồn cười thật đấy, ai gọi một lá đơn xin nghỉ phép suốt cả tuần là chuyện nhỏ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK