• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn bốn giờ chiều, tuyết ngừng rơi.

Mây đen tản ra, trời sáng trưng, trắng xóa cả vùng, nhìn từ cửa sổ thủy tinh, trắng đến chói mắt.

Từ Thu ấn tắt list nhạc tình ca tiếng anh Tạ Ung mở từ sáng đến giờ, nhạc đệm vi-ô-lông hòa cùng âm thanh vào điệp khúc rồi im bặt. Tạ Ung ngẩng đầu khỏi quyển sách trong tay, nhìn lại.

“Cậu muốn tôi đón Giáng Sinh cùng cậu, là đón như thế này sao?” Từ Thụ gõ gõ lên cửa sổ thủy tinh rồi quay đầu nhìn Tạ Ung, “Có người xuống lầu đắp người tuyết kìa.” Ngụ ý rằng cô cũng muốn đắp người tuyết.

“Kế hoạch ban đầu vốn định đưa cậu ra ngoài chơi, nhưng mà dự báo thời tiết không cho phép, tuyết rơi đột ngột.” Tạ Ung đi tới, quần áo ở nhà rộng thùng thình càng tôn lên phong thái nho nhã của anh, “Nếu cậu cảm thấy nhàm chán, chúng ta có thể làm tiếp chuyện tối qua.

Nói xong, anh đưa tay vào áo Từ Thu, đối phương vội né tránh, sau đó là một tiếng “Chát” vang lên trên da thịt, “Tôi muốn đi đắp người tuyết, cậu xem sách của cậu đi.”

Từ Thu còn chưa kịp rời khỏi cửa sổ lồi thì đã bị Tạ Ung nắm cổ tay kéo lại, “Bên ngoài lạnh muốn chết, cậu mặc mỏng manh thế này, ra ngoài thế nào hả?”

Mùa đông năm nay nhiệt độ giảm đột ngột, Từ Thu lại không để quần áo ở nhà Tạ Ung, trước đây mỗi lần cô qua đêm ở nhà Tạ Ung thời tiết đều mát mẻ, không cần mặc quá dày.

“Để tôi đi, cậu cứ ở đây xem, tôi đắp xong sẽ bê vào nhà, đúng lúc ban công nhà tôi không có mái che, chúng ta có thể đặt ở sân thượng, cậu có thể ngắm người tuyết qua cửa sổ thủy tinh.

Nghe Tạ Ung nói vậy, Từ Thu cũng nhận thấy có lẽ bên ngoài thật sự rất lạnh. Hàng xóm xung quanh xuống lầu ai cũng mặc kín kẽ chỉ chừa lại đôi mắt, cả người tròn vo, còn cô chỉ mặc áo lông và quần nhung dài rộng thùng thình.

Từ Thu đồng ý, Tạ Ung mặc áo khoác ngoài và áo khoác bông, quấn kín chỉ còn đôi mắt. Cô quơ tay vẽ một vòng trong không trung, “Muốn to thế này,” suy nghĩ một chút, cô nói tiếp: “Chú ý an toàn.”

Sau khi Tạ Ung xuống lầu, chưa bao lâu Từ Thu đã thấy anh đi xuống mảnh đất trống phủ đầy tuyết, từ góc độ của cô có thể thấy anh rất rõ. Người tuyết cô muốn không lớn lắm, chiều cao cỡ nửa cánh tay người thôi.

Từ Thu dán sát vào cửa kính, hơi thở ấm áp phà vào bề mặt thủy tinh, khiến bóng dáng Tạ Ung trở nên mờ ảo, không thấy rõ nữa.

Điện thoại bỗng reo hai tiếng rồi vang lên nhạc chuông báo có điện thoại đến. Từ Thu cúi đầu nhìn, là Từ Tiêu.

Cô đứng dậy, không ngờ bên kia lại là một giọng nam.

“Tiểu Thu, là tôi.”

Mặt Từ Thu vẫn đọng lại nét hân hoan vì Tạ Ung đắp người tuyết cho cô, lúc này cô hơi sững lại rồi điều chỉnh tư thế, giọng nói lạnh nhạt: “Trần Mặc, anh giỏi thật đấy.”

Có thể lấy được điện thoại Từ Tiêu gọi cho cô, xem ra rất được tin tưởng. Bên kia Trần Mặc giả vờ như không nghe thấy lời châm biếm của Từ Thu, còn cười nói:

“Tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi, dì Từ không dám điện thoại cho em. Lần trước em nói, nếu muốn mở tiệc mừng tết Nguyên Đán thì dì phải tự nói với em, nhưng dì nhắn tin wechat em vẫn chưa trả lời. Dì đoán có lẽ em giận dì điều gì nên mới bảo tôi truyền lời đến em.”

Từ Thu nhíu mày đầy cáu kỉnh: “Biết rồi, gửi địa chỉ cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ tới.”

Vừa nói xong, Từ Thu đã dứt khoát cúp máy, cô quay đầu lại thì thấy Tạ Ung đã đắp xong hai người tuyết, một lớn một nhỏ đặt bên cạnh nhau, kích thước nhỏ hơn người tuyết mấy người xung quanh đắp rất nhiều. Từ Thu không thích mùa đông, nhưng lại thích tuyết rơi. Cô nhớ lúc còn nhỏ, ông bà ngoại còn chưa mất, mỗi lần chịu ấm ức ở chỗ Từ Tiêu, ít nhất cô có thể tìm họ nói chuyện tố khổ.

Hằng năm mỗi khi tuyết đầu mùa rơi, ông ngoại sẽ đắp mấy người tuyết trong khoảng sân ngay bên dưới phòng cô, để cô có thể nhìn thấy trực diện, người tuyết nào ông đắp cũng xinh đẹp, còn chơi bền đến mấy

hôm.

Chưa hoài niệm được bao lâu thì ngoài cửa truyền đến tiếng động, không biết Tạ Ung tìm được tấm bìa carton cũ người ta vứt đi ở chỗ nào, anh dùng nó để bê hai người tuyết nhỏ vào nhà. Hai người tuyết nhỏ hơi xấu xí, mắt dùng viên đá gắn lên, mũi và cánh tay dùng nhánh cây tạo thành, song người tuyết cũng rất tròn trịa, ngây thơ đáng yêu.

Chóp mũi và hai má Tạ Ung đỏ bừng vì lạnh, trên người đầy bông tuyết rơi lả tả, có chút nhếch nhác. Từ Thu và anh nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cả hai cùng bật cười rồi quay mặt sang chỗ khác.

Người tuyết được đặt ngoài ban công, Tạ Ung quay về phòng ngủ thay quần áo, Từ Thu là người cả thèm chóng chán, ngắm người tuyết đặt ngoài ban công một lát thì cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả, cô cũng xoay người đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, Tạ Ung đã cởi áo, trên người chỉ còn quần, anh đang chọn quần áo mặc ở nhà trong tủ đồ. Trông thấy Từ Thu bước vào, mặt anh hoàn toàn không có điểm bất thường nào, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.

Từ Thu ngồi trên giường, ánh mắt lưu luyến trên cơ bụng rắn chắc xinh đẹp và cánh tay mạnh mẽ của Tạ Ung, “Cảm ơn cậu.” Ý là cảm ơn vì đã làm người tuyết kia.

Tạ Ung vẫn không quay đầu lại, “Đừng nói cảm ơn với tôi, nếu muốn bày tỏ thành ý, cậu biết tôi muốn nghe điều gì mà.”

Nghe lời nói bóng gió gần xa của anh, lòng Từ Thu sáng như gương, song cô chỉ mỉm cười nói lãng sang chuyện khác: “ Hay là đừng mặc quần áo nữa, tôi làm ấm người cho cậu được không?”

Tạ Ung đang mặc dở chiếc áo len cổ lọ, nghe thế anh lại cởi ra và vứt xuống sàn nhà, anh xoay người nhìn Từ Thu, biết cô chỉ thuận miệng nói giỡn, nhưng lòng anh lại rung động xen lẫn nhộn nhạo vì câu nói đùa trêu ngươi của cô.

Từ Thu rướn người về phía trước bắt lấy cổ tay Tạ Ung, đối phương rất ngoan ngoãn thuận theo cô, cho đến khi bị ấn ngồi xuống giường. Từ Thu lập tức giạng chân ngồi lên người Tạ Ung, tay mắt anh nhanh nhẹn, vô cùng tự nhiên vòng hai tay qua eo Từ Thu.

“Cậu muốn làm ấm người giúp tôi thế nào?” Tạ Ung nhướng mi, hơi thở bỗng rối loạn, giọng nói trầm lắng, muốn dâng môi lại gần Từ Thu. Từ Thu cúi đầu hùa theo hành động của anh, hai đôi môi kề sát nhau, đột nhiên hơi thở ấm áp của cô mang theo mấy phần mê hoặc:

“Đương nhiên là... dùng nơi nóng nhất, thoải mái nhất trên người tôi rồi.

Thân thể Tạ Ung cứng đờ, như thể không ngờ Từ Thu sẽ nói ra mấy lời đó, thực tế cô rất hiếm khi nói loại lời sắc tình này. Quả thật nó giống như ngọn đuốc, bùng lên đốt cháy dục vọng nguyên thủy chôn giấu sâu trong người anh.

Tạ Ung liếm liếm khóe môi rồi nuốt nước bọt một cái, sau đó mút mạnh lên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô. Anh hôn rất dùng sức, có chút

phóng túng, anh thích nhất là môi và cổ của người anh yêu, đầu lưỡi nóng ướt mềm mại lướt qua, tiếng liếm mút mờ ám vang lên quanh quẩn bên tại cả hai.

Thỉnh thoảng anh sẽ âu yếm xương quai xanh và phần mẫn cảm sau tai cô, vừa liếm mút vừa kề tai nói nhỏ, lúc ấy Từ Thu sẽ nhè nhẹ run lên, giống như bị điện giật, cô nằm trên người anh cọ sát trong vô thức, mãi cho đến khi vật nam tính trong quần anh cương cứng ngắc, bị ép chặt giữa hai cơ thể trẻ tuổi đầy sức sống.

Từ Thu nhìn Tạ Ung đang động tình từ trên cao, cô vuốt ve mặt anh, má anh vẫn còn giữ cảm giác mát lạnh vì ra ngoài lúc nãy, tay cô làm loạn một lát, khi Tạ Ung dùng lưỡi quấn lấy lưỡi cô, cô bỗng véo mạnh lên đầu nhũ se cứng vì hứng tình của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK