Từ Thu vẫn như vậy, cô vẫn siêng năng đi đến chỗ của Lương Tử Canh, thực tập sinh bên cạnh anh ta là một cô bé nói nhiều và dũng cảm, cô ấy không để ý tính tình kỳ quái của Từ Thu, lần nào gặp cô cũng tìm cô trò chuyện.
Mặc dù nhiều lúc Từ Thu không trả lời, nhưng cô cũng yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn trả lời cô ấy qua khe cửa phòng khám. Thường xuyên tới lui cũng coi như là quen thuộc.
Tháng mười hai, trận tuyết rơi đầu tiên trong năm đến rất đột ngột.
Trên đường tới bệnh viện, Từ Thu ngồi ở ghế lái phụ, cô không nghe kịp Tạ Ung liên tục nói gì đó khi đang lái xe, bông tuyết nhẹ như nhung rơi lả tả ở trên trời.
Từ Thu hạ cửa xe xuống, cô đưa tay đón một bông tuyết nhưng không đón được, tuyết rơi lên ống tay áo khoác, sau đó nhanh chóng biến thành nước rồi để lại một vết nước nhỏ.
"... Dưới trướng Chu Thừa có người tên là Liên Cương, là cán sự năm nhất, hai ngày nay cậu ta xảy ra chút chuyện." Tạ Ung ngừng nói, anh nhìn thấy tay Từ Thu đang đưa ra ngoài cửa sổ, "Mau rút tay lại, bên ngoài rất lạnh."
Cửa sổ xe vừa hạ xuống đã bị điều khiển đóng lại, lúc này Tạ Ung mới thu hồi tầm mắt, anh tiếp tục đề tài vừa rồi: "Hình như có người nặc danh viết bài báo cáo, họ nói cậu ta lợi dụng thân phận cán sự của hội sinh viên để lừa gạt đàn em, một chân đạp mấy thuyền lại còn lừa tiền, còn có chứng cứ là lịch sử trò chuyện và ảnh chụp, vô cùng ồn ào."
"Sáng nay bởi vì vấn đề tác phong và kỷ luật Liên Cương đã bị xử phạt, giữa trưa đã chào tạm biệt Chu Thừa rồi. Trước đó cậu ta làm rất được việc người hướng dẫn giao, đoán chừng có không ít lợi lộc, hôm nay học bổng sắp tới tay lại trôi theo dòng nước, thân phận đảng viên dự bị cũng không còn." Tạ Ung nói xong, ánh mắt vẫn không hề rung động, ngược lại còn nhìn Từ Thu rụt cổ, anh đưa tay chỉnh điều hòa trong xe nóng lên một chút.
Từ Thu nhìn thẳng về phía trước, dòng người đi lại rất vội vàng, những người không có ô đã phủ một lớp tuyết mỏng trên người.
"... Không còn thì không còn, cũng đâu liên quan gì đến chúng ta, tại sao đột nhiên lại muốn nói chuyện này?" Giọng nói cô rất bình tĩnh, giống như không hề có cảm giác ngoài ý muốn.
Danh tiếng của Liên Cương trong hội sinh viên rất ổn, có chút thông
minh và khéo léo, hơn nữa dáng người cũng coi như là khá đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh lén lút thích cậu ta. Vì vậy lúc xảy ra chuyện này, có rất nhiều người không dám tin.
Hình như ánh mắt Tạ Ung đang liếc nhìn Từ Thu, nhưng lại như không có, anh không nói chuyện, nghĩ đến thứ mà Chu Thừa cho anh xem: Ngoại trừ bài tố cáo ẩn danh có vài trăm bình luận, thì còn có địa chỉ IP của người nặc danh.
"Liên Cương nói cậu ta bị người ta chơi xấu, những chuyện kia là thật, nhưng cậu ta đã cắt đứt liên lạc với đám bạn gái cũ kia từ lâu rồi. Lịch sử trò chuyện và hình ảnh đều là những cô gái đó tùy tiện gửi phàn nàn mà thôi, không biết tại sao vô duyên vô cớ có người đi quan tâm lưu lại những thứ này rồi gửi ra ngoài. Tôi lười quan tâm chuyện tình yêu của đám nhóc kia, bình thường là một người làm việc rất được, sau lưng thì miệng thối muốn chết, còn bẫy cậu và Quý Nguyệt nữa, người nặc danh gửi hết ghi âm cho tôi, thứ chó chết kia còn không chịu nhận."
Đây là lời nói trong đoạn ghi âm dài của Chu Thừa gửi cho anh, có thể nhận thấy anh ta rất tức giận. Hình như hai người Chu Thừa và Quý Nguyệt có mập mờ với nhau, Liên Cương không đủ ti tiện, cậu ta còn lôi kéo Tạ Ung và Quý Nguyệt vào họng súng của Chu Thừa. Chu Thừa là sinh viên khoa công nghệ thông tin, có lẽ cũng bực bội thay anh em và người trong lòng, anh ta liên tục giúp cho chuyện này càng ồn ào hơn, mãi cho đến khi ồn ào đến bên trên thì Liên Cương mới bị xử phạt nặng như vậy.
Tất nhiên điều tra người ẩn danh đăng bản ghi âm cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Đột nhiên Tạ Ung nhớ tới lời nói kỳ lạ của Từ Thu cách đây không lâu. Anh biết rõ tính cách của Từ Thu, nhưng anh không ngờ cô sẽ ra tay vì anh mà thôi. Một người lạnh nhạt như cô, bình thường không có ân oán và cũng không giao tiếp gì với Liên Cương, thậm chí cậu ta cũng không nghi ngờ cô. Sau đó cô lại có thể dễ dàng trả thù cậu ta, dùng chuyện mà Liên Cương quan tâm và đắc ý nhất để trả thù. Trước khi chết cậu ta còn muốn mượn đao giết người, tẩy trắng cho mình.
Xe chậm rãi dừng ở ven đường, lúc này Từ Thu mới nhìn thấy bọn họ đã đến bệnh viện rồi. Hôm nay là ngày cô tới lấy thuốc như thường lệ.
Tạ Ung cởi dây an toàn, sau đó lại quay người cởi hộ Từ Thu theo thói quen, bỗng nhiên anh cụp mắt hỏi cô: "... Chuyện của Liên Cương, có phải là cậu làm hay không?"
Hai người rất gần nhau, Từ Thu từ từ nhìn anh, "Nếu cậu đã biết rồi, vậy còn nói mấy lời nhảm nhí kia làm gì?"
Từ Thu cũng không quan tâm, cô phát hiện vừa rồi Tạ Ung đang dò xét mình cho nên cô cũng thoải mái thừa nhận. Cô hại Liên Cương chỉ vì thú vui nhất thời, hôm nay bị Tạ Ung phát hiện cô cũng không hối hận gì cả, thậm chí ngay cả cô cũng lười giấu giếm. Cô muốn làm gì cũng là chuyện của cô, không cần người khác hiểu và tha thứ.
Hai người bọn họ ở chung với nhau, chỉ cần anh tốt bụng là đủ rồi.
Từ Thu nhắm mắt lại: "Sao nào, cậu tức giận rồi à? Cảm thấy tôi xen vào chuyện người khác hay là tôi có tâm địa độc ác?" Cô cong môi, độ cong giễu cợt, "Nếu như cậu không phân biệt tốt xấu, cứ muốn làm thánh nhãn thì cũng không cần nói mấy lời quanh co đâu. Bây giờ tôi xuống xe, sau này chúng ta không liên lạc với nhau nữa là được."
Cô mở mắt nhìn anh, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Dù sao từ trước đến nay cậu và tôi không phải là người đi chung một con đường."
Con ngươi anh hơi co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn, cả người trở nên sửng sốt, không biết qua bao lâu, anh ngồi lại chỗ của mình: "... Cậu hiểu lầm rồi, làm sao tôi có thể trách cậu chứ. Liên Cương tự gây nghiệt, cậu giúp tôi lấy lại công đạo, tôi vui còn không kịp nữa kìa."
Anh dừng một lúc, ánh mắt nhìn thẳng vào Tử Thu, đối mặt với cô, Nhưng mà Từ Thu, tôi chỉ muốn hỏi... Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?" Tính cách của cô bạc tình bạc nghĩa như vậy, nếu như không phải vì quan tâm...
Từ Thu nhíu mày, nhưng lại không nói chuyện.
Song Tạ Ung cũng không bởi vì cô im lặng mà bỏ qua cho cô, anh vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, giống như hôm nay không nhận được câu trả lời hài lòng từ trong miệng của cô thì sẽ không bỏ qua.
Gần như anh đang ép hỏi, nhưng giọngvẫn cẩn thận, "Thật ra trong lòng của cậu đã thích tôi rồi có đúng không?"
Từ Thu rõ ràng là đã tránh né ánh mắt của anh, cô quay người mở cửa xe: "Không, tôi còn có việc, cậu về trước đi."
Không biết cô phải ở bệnh viện bao lâu, buổi tối Tạ Ung còn tham gia buổi tọa đàm trong trường.
Tạ Ung nhìn Từ Thu xuống xe, sau đó nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, ánh mắt anh phủ đầy sương mù dày đặc, Tạ Ung tựa lưng vào ghế ngồi, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Anh nhớ đến những lời anh chưa kịp nói. Là vui mừng sau khi nhận ra được tấm lòng của cô, là khó chịu sau khi nghe thấy những lời nói lạnh nhạt của cô.
Vì anh cũng là vì cô.
Con người Từ Thu vừa mâu thuẫn vừa kỳ quặc, ăn ở hai lòng, dường như mỗi lưỡi và tim phổi đều là rễ cây chôn chặt dưới bùn, âm u ẩm ướt, bén nhọn cay nghiệt. Cô vẫn luôn miệng mắng anh là đồ ngốc, nhưng sau lưng lại giúp anh trả thù.
Nhìn cô giương nanh múa vuốt, chỉ sợ người khác nói xấu phụ lòng tốt của cô, một khi cô phát hiện chuyện không đúng, cô sẽ nói lời khó nghe trước. Nghiến răng và vô cùng mạnh miệng.
Anh lại nghĩ tới cô là một người bệnh tâm thần, một người cần uống thuốc định kỳ, và cũng là một người bệnh quen mặt của phòng khám.
Tạ Ung cảm thấy đau đớn, nhưng càng đau lòng thay cô hơn, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy khó chịu và hơi đau. Ai nuôi dạy cô thành người như vậy chứ?
Những năm nay, cô lảo đảo trải qua bao nhiêu sóng gió, anh không dám nghĩ đến chuyện này.
Lúc Từ Thu đẩy cửa bước vào, bác sĩ thực tập tên là Viên Viên đang nằm ngủ gật trong góc bàn của mình.
Lương Tử Canh ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh ta đứng dậy đón tiếp rồi khẽ nói với cô: "Buổi chiều có người bệnh, trao đổi rất lâu, vì chuyện này mà đã lỡ mất giờ nghỉ trưa của cô ấy, cho nên tôi cho phép cô ấy ngủ bù, dù sao giờ này cũng chỉ có em tới."
Từ Thu gật đầu rồi tìm chỗ ngồi xuống, Lương Tử Canh nhìn cô ngồi đối diện. Khóe miệng của người đàn ông lộ ra ý cười, "Xem ra sắc mặt không tệ, gần đây có lẽ không còn mất ngủ nữa rồi có đúng không?"
Từ Thu "ừm" một tiếng, ánh mắt hời hợt nhưng tinh thần hoàn toàn không còn trầm lặng như trước nữa.
Lương Tử Canh như một trưởng bối đang dẫn dắt cô, "Tại sao lại có tâm trạng tốt như vậy?" Anh ta càng cười tươi hơn, "Tôi đánh liều hỏi một chút, là bởi vìngười giống ba em phải không?"
Từ Thu nhìn anh ta, dường như cô không muốn nhắc đến người này: "Tâm trạng tôi tốt vì hôm nay có tuyết rơi, không phải là vì ai hết."
Trong mắt Lương Tử Canh lộ ra vẻ u ám, anh ta tỏ vẻ đã hiểu gật đầu,
nhưng nụ cười vẫn còn ở trên môi, trong lời nói như có ý nghĩa sâu xa nào khác: "Đừng thành lập tâm lý phòng ngự với bác sĩ, như vậy không có lợi ích gì với việc chữa trị đâu. Bởi vì người nào đó mà có thể làm cho tâm trạng mình tốt lên là một chuyện tốt, không cần quá kháng cự." Từ Thu nhìn sang chỗ khác, cô từ từ trò chuyện với bác sĩ.
Kết quả kiểm tra đã có, tình hình của Từ Thu đã hơi có chiều hướng tốt, đừng nói cái khác, ít nhất tạm thời cô không còn mất ngủ và động kinh nữa. Lúc Từ Thu nhận thuốc của lần này, cỗ cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước đây.
Lúc ra ngoài, tuyết còn rơi nhiều hơn lúc đến, giống như lông ngỗng bay tán loạn giữa trời.
Cô không ngờ Tạ Ung vẫn chưa đi, xe anh vẫn đậu ở chỗ cũ, bên ngoài xe đã phủ một lớp tuyết trắng rồi.
Nhìn thấy cô đi ra, anh chậm rãi lái xe tới trước mặt cô, Tạ Ung xuống xe, trong lòng anh còn ôm theo một bó hoa.
Trong xe rất ấm áp, hoàn toàn đối lập với mùa đông bên ngoài.
Bó hoa đang nằm trong lòng Từ Thu, cô quan sát một lúc, cuối cùng cô đã nói câu đầu tiên sau khi lên xe: "Đây là hoa gì?" Nói là hoa hồng nhưng lại không quá giống với loại hoa hồng cô thường thấy, cánh hoa vừa nhiều vừa đẹp hơn những loại hoa hồng thường gặp.
"Là hoa hồng Juliet, còn có vài cành hoa hồng White O"Hara." Tạ Ung
trả lời cô.
Từ Thu có chút ấn tượng với hoa hồng Juliet, sau đó lại nói: "Tình yêu ngọt ngào?"
Hoa hồng Juliet là tên loài hoa có nghĩa là tình yêu ngọt ngào.
Tạ Ung tập trung lái xe, nghe vậy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng sau tai đã lặng lẽ ửng đỏ: "Ừm, hoa hồng White O"Hara là "mối tình đầu","trinh trắng"."
Từ Thu không quá thích hoa, trong trí nhớ của cô vườn hoa phía sau nhà họ Từ đều trồng hoa tú cầu ở khắp nơi, màu trắng và màu xanh, tháng tư tháng năm mỗi năm đều nở hoa, ngoài hoa tường vi ra thì đây là loài hoa mà Từ Tiêu thích nhất."
Vừa rồi ngón tay bị đông cứng của Từ Thu đã trở nên ấm áp, đầu ngón tay có hơi ngứa, cô không thèm suy nghĩ mà nói ra bốn chữ "tình yêu ngọt ngào", đợi đến khi Tạ Ung nói "mối tình đầu" và "trinh trắng", đột nhiên tim cô nhảy lên, một lúc lâu sau cũng không biết nên nói gì mới phải.
Trong xe yên tĩnh, không biết qua bao lâu. Cổ họng Từ Thu hơi nghẹn lại, giọng nói của cô rất nhỏ: "Lời này thật là... sến muốn chết."
Nói xong, Từ Thu hơi cúi đầu một lúc, cô ngửi mùi thơm của bó hoa trong ngực.
Hoa hồng Juliet, hoa hồng White O"Hara.
Rất thơm.