• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn cùng phòng chưa trở về, trong ký túc xá chỉ còn mỗi Từ Thu Không có chuyện gì để làm, cô cũng đã xem đến đoạn kết của bộ phim Tổng Nghệ rồi — Còn không bằng đi ngủ.

Từ Thu bò lên giường, sau đó lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Tạ Ung.

Sau khi đối phương gửi tin nhắn, anh đã biến mất không thấy tăm hơi, sau đó hình như anh đã rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng, ít nhất lúc Từ Thu bắt máy, cô đã cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của anh.

“Từ Thu.” Lúc anh gọi tên cô, hình như giọng nói có hơi run lên, “... Nếu như cậu đã đọc được tin nhắn, về phép lịch sự thì cậu cũng nên trả lời tôi chứ...” Chủ tịch Tạ đang ngồi nói đạo lý, còn Từ Thu thì lười biếng nằm trên giường. Nói thật thì giọng nói của Tạ Ung trầm ấm gợi cảm mê hoặc lòng người, nhất là khi hai người lăn lên trên giường, giọng nói này chí mạng như là thuốc kích thích.

Từ Thu thừa nhận mình rất thấp kém, cô nghe thấy Tạ Ung nghiêm túc niệm kinh, còn trong đầu cô toàn là những chuyện tà dâm.

Cái gì mà phép lịch sự, gì mà sợ bị bám víu, tất cả đều ném ra sau đầu Món thịt ngon không thể chỉ ăn một lần, cho dù là nguy hiểm thì thèm vẫn sẽ thèm.

Từ Thu qua loa “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời Tạ Ung, hình như đối phương cũng cảm nhận được cô không tập trung, giọng nói anh trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Cậu buồn ngủ chưa? Hay là cậu vẫn mệt vì... Tối hôm qua, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai gặp ở trường.”

Từ Thu hơi điều chỉnh tư thế, lúc Tạ Ung vừa nói xong, cô lập tức mở miệng nói: “Đừng cúp máy.”

“... Làm sao vậy?” Hình như Tạ Ung đưa điện thoại ra xa rồi lại đưa tới gần bên tai, giọng nói từ xa đến gần.

Từ Thu khẽ cười một tiếng, “Cậu đang làm gì vậy?”

Tạ Ung không hiểu tại sao đột nhiên cô lại quan tâm cái này, nhưng vẫn trả lời: “Tôi đang chuẩn bị tài liệu để ngày mai họp.” Tạ Ung làm chuyện gì cũng thích chuẩn bị trước, nhất là công việc, anh sẽ cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị đâu ra đấy.

Có lẽ anh đang ở trong phòng ngủ, trong đầu Từ Thu bắt đầu tưởng tượng cảnh anh đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn bày rất nhiều tài liệu và bút máy, dáng vẻ ngay ngắn nghiêm túc.

Từ Thu nhắm mắt lại, khiến cho cảnh tượng trong đầu càng trở nên rõ ràng hơn. Sau đó cô khẽ mở miệng, cảnh tượng xung quanh trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ

“Tạ Ung, ngay bây giờ tôi muốn nghe tiếng cậu tự an ủi.”

“...” Người ở đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu cũng không nói gì. Từ Thu yên lặng chờ đợi, cô làm rất nhiều chuyện đều là động cơ bất ngờ thúc đẩy mình, chưa từng có lý do cụ thể. Nếu như phải nói rõ lý do thì có lẽ là vì lúc cô động não suy nghĩ, nghĩ đến lời của đám người trong ký túc xá nhắc tới Tạ Ung Lúc đó hai người vẫn chưa tính là quen biết nhau, hai người đều rất khác biệt, đối với cô mà nói thì anh là người có cảm giác thần bí và xa cách, trên mặt viết hai chữ “Cấm dục”.

-

Tất cả mọi người đều đưa anh lên cao, còn Từ Thu không tự chủ nghĩ đến bộ dáng mê ly lúc anh lên đỉnh.

Lúc làm tù nhân cho tình dục, Tạ Ung và cô cũng giống như hàng trăm hàng triệu người bình thường, bọn họ đều là người phàm tục.

Cô có cảm giác sung sướng từ những chuyện biến thái, đây là cảm giác thỏa mãn ác liệt sau khi đạt được mong muốn thành công hái được đóa hoa cao quý.

Nhưng cô chỉ nói muốn nghe, chứ không ép anh - Bởi vì bây giờ tâm trạng của cô cũng khá tốt, cô chỉ muốn trêu Tạ Ung mà thôi.

Cô không ngờ anh sẽ đồng ý.

Dù sao anh đang làm việc. Cô làm việc trong hội học sinh đã hơn một năm, cho nên biết thái độ và trách nhiệm của Tạ Ung với công việc rất nghiêm túc, những lúc khác thì thôi, khi anh đang làm việc mà cô lại đưa ra yêu cầu đột ngột như vậy, Từ Thu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị anh từ chối rồi.

Nhưng sau khi Tạ Ung yên lặng một lúc, anh khẽ họ một cái rồi nói: “Chỉ mỗi mình tôi làm thì tôi lại không cứng được.”

“Từ Thu, cậu gọi tên tôi đi, rồi cậu nói chuyện với tôi có được không?” Anh đưa ra điều kiện, đồng thời anh cũng muốn thử tự an ủi qua điện thoại, giọng nói có hơi mê người.

Cảnh tượng trong đầu Từ Thu càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng mà đã có chút thay đổi Bởi vì lời nói này của cô, Tạ Ung đỏ mặt nhưng vẫn không kháng cự. Chỉ cần cô đồng ý thì anh sẽ nhanh chóng cương cứng rồi đẩy đáy quần lên cao, vừa dâm đãng lại hạ lưu. Anh sẽ dùng đôi tay xinh đẹp thon dài cách lớp quần xoa bóp côn th*t của mình, có lẽ chưa sờ được vài cái đã rỉ nước, tinh d*ch làm ướt quần lót. Anh thích đè ép hơi thở và thở dốc, nhưng thật ra càng đè ép càng êm tai, yết hầu cũng di chuyển lên xuống, bởi vì tình dục mà trên cổ đã lộ ra gân xanh như ẩn như hiện.

Lồng ngực anh phập phồng rất nhanh, có lẽ tiết tấu giống như động tác lên xuống của bàn tay, thỉnh thoảng ma sát qua chỗ nhạy cảm, anh mới hơi nghiên răng.

Có lẽ anh đã chảy mồ hôi, côn th*t nóng bỏng thiêu đốt lý trí của anh, lúc anh chuẩn bị trèo lên tới đỉnh - Thì Từ Thu đã ướt đẫm, bởi vì cảnh tượng này quá hoàn hảo.

Cô lại mở miệng, giọng nói có hơi run lên, bởi vì hưng phấn cho nên cô nói: “Tạ Ung, chúng ta cùng nhau làm.”

Sau khi kết thúc, Từ Thu đi tắm rồi ngủ một giấc đến tối. Lúc thức dậy, ánh sáng chói mắt chiếu vào từ khe hở rèm giường, ý thức của Từ Thu vẫn chưa quay lại, đến khi nghe thấy tiếng Bành Anh và Ô Thuần trò chuyện.

“... Cậu nói nhỏ một chút, lát nữa sẽ làm ồn đến Từ Thu.” Là Bành Anh nói

“... Chậc, sợ gì chứ. Mỗi lần nó ngủ toàn đeo tai nghe thôi, ngủ như chết ấy, làm gì có thể làm ồn đến cậu ấy chứ? Hơn nữa bây giờ đâu phải là thời gian nghỉ ngơi, cậu quan tâm nó làm gì...” Ô Thuần nói xong, hình như cô ta đặt thứ gì đó lên bàn, rồi cố ý làm ra tiếng động, “Nhìn xem, tiếng động lớn như vậy, không phải nó vẫn không giật mình hay sao...” Giọng nói của Bành Anh rất nhỏ: “... Được rồi, không phải tớ thấy hai cậu cãi nhau đến cạch mặt à, tớ không muốn cậu ấy bới móc chuyện của cậu, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.”

Ô Thuần cắt ngang lời nói của cô ấy: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, lát nữa hai chúng ta đi ăn đi, chúc mừng cậu lại nhận được học bổng thêm một lần nữa... Nói đến chuyện này mới nhớ, cậu xem bảng điểm môn Trung Văn lần này của chúng ta chưa, hai người Khổng Tử Lăng và Từ Thu đều ở gần chót, cười chết mất thôi.”

Bành Anh lại không quan tâm, “Chắc Khổng Tử Lăng thi không được tốt thôi, học kỳ trước trong cuộc thi tuần không phải cậu ấy đã phát sốt phải đi truyền nước hết cả một tuần, tôi nhớ lúc năm nhất cậu ấy cũng đã từng nhận được học bổng giải nhì cấp Viện một lần đó. Còn Từ Thu thì thành tích của cậu ấy vẫn luôn không được tốt, cậu ấy cũng không đọc sách, có thể thi tốt mới là lạ đó...”

Ô Thuần cười nhạo: “Ai mà biết được, ai kêu cô ta chơi với Từ Thu, có thể là gần mực thì đen thôi, trách được ai chứ...”

Sau rèm giường, Từ Thu vẫn lộ ra biểu cảm gì.

Nhưng cô vừa ngồi dậy, hình như hai người bọn họ đều nghe thấy tiếng động, bọn họ lập tức im lặng. Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Từ Thu đạp lên bậc thang bước xuống giường.

Chưa được bao lâu, Bành Anh đi tới đặt một hộp thuốc cảm mạo lên bàn

Từ Thu.

“Từ Thu, đây là thuốc tôi mượn cậu kỳ trước, bây giờ trả lại cho cậu.” Vẻ mặt cô ta có hơi kỳ lạ, vừa nói xong đã quay người rời đi.

Từ Thu không thèm nhìn một cái, cũng không thèm đụng vô. Lúc mới bắt đầu năm nhất, năm học nào trợ lý của Từ Thu đều tặng cho cô một hòm thuốc, bên trong đều là thuốc thường dùng, còn có một loại thuốc trợ giúp giấc ngủ không dễ mua trên thị trường. Lúc đó bốn người bọn họ vừa mới quen biết nhau, ba người còn lại nhìn thấy hòm thuốc đều khó tránh khỏi tò mò, bọn họ hỏi nhà Từ Thu làm gì vậy, tại sao lại chuẩn bị thứ này cho cô.

Từ Thu nhớ không rõ cô đã nói gì, có lẽ cô chỉ nói trong nhà kinh doanh tiệm thuốc, sau đó Ô Thuần và Bành Anh cảm mạo hay sốt cao đều lấy thuốc ở chỗ Từ Thu, nếu bọn họ nhớ thì sẽ chuyển lại tiền cho cô, còn không nhớ thì thôi.

Bởi vì thứ thuốc này là của Từ Tiêu cho nên cô cũng lười tính toàn, cô cũng không có ý định dùng tới nó. Cho nên đám Ô Thuần đều tự nhiên lấy dùng, cô chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Bây giờ bọn họ vội vàng phủi sạch quan hệ, nhưng hình như có trả lại thì cũng không tính là gì.

Đột nhiên cô cảm thấy phiền chán.

Phiền, rất phiền, đừng lắc lư ở trước mặt cô nữa có được không?

Nếu như không phải tiếc đã đóng tiền ký túc xá trước đó, Từ Thu càng muốn đi thuê phòng ở riêng.

Từ Thụ dùng chân kéo thùng rác qua, cô nhẹ nhàng nâng tay lên, “Đùng” một tiếng, hai hộp thuốc cảm mạo mới tinh rơi vào trong thùng rác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK