• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Ung rời khỏi thang máy, chỉ có một y tá trực ở khoa tâm thần, không kín người đến khám như những khoa khác, cả tầng lầu im phăng phắc.

Anh đi đến bàn trực và hỏi y tá: “Xin chào, xin cho tôi hỏi, bác sĩ Lương của khoa chị có ở đây không ạ?”

Từ chỗ Nhiêu Dương Tạ Ung đã biết được tên bác sĩ chủ trị của Từ Thu. Năm đó Từ Tiêu che giấu rất kỹ, có điều trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chứ đừng nói tới chuyện vì để chữa bệnh cho con gái, bà đã gióng trống khua chiêng tìm kiếm gần như tất cả bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước.

Y tá ngẩng đầu nhìn anh, “Ồ, có bác sĩ ở đây, xin hỏi anh có hẹn trước không? Nếu không có, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên viên tư vấn cho anh trước.”

Tạ Ung vội đáp: “Cảm ơn, nhưng tôi không đến đây để khám bệnh, tôi...” Anh ngập ngừng, song vẫn nói ra miệng: “Là bạn gái tôi đến chỗ bác sĩ Lương khám bệnh, tôi muốn tìm bác sĩ hỏi thăm về tình hình của bạn gái tôi.”

Lời vừa dứt, nữ y tá tỏ vẻ ngại ngùng, “Là vầy thưa anh, nghiệp vụ chuyên môn của khoa chúng tôi đặc thù hơn những khoa khác, theo nguyên tắc phải giữ bí mật. Tôi có thể đưa anh đến phòng khám bác sĩ Lương, nhưng có hỏi được hay không còn phải phụ thuộc vào thỏa thuận không tiết lộ mà bác sĩ và bệnh nhân đã ký ở mức độ nào.”

Tạ Ung gật đầu, trước khi đến anh đã điều tra sơ bộ, cũng tương đối hiểu rõ vấn đề thỏa thuận bí mật giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân, thật ra anh

cũng biết về những điều cơ bản, đến đây chuyến này, anh chỉ muốn xem bình thường Từ Thu tiếp xúc với ai.

Y tá đưa Tạ Ung đến một gian phòng khám ở phía cuối hành lang, cửa phòng đang mở.

“Cốc cốc

” Y tá vừa gõ cửa vừa nhỏ giọng nói: “Vị bên trong chính là bác sĩ Lương”

Một giọng nam lập tức truyền ra từ bên trong, “Mời vào.”

Một mình Tạ Ung bước vào, trong phòng ngoài Lương Tử Canh ra thì không có ai khác.

Anh nhỏ giọng lên tiếng: “Chào bác sĩ Lương, tôi muốn hỏi về một bệnh nhân mà bác sĩ chủ trị, chính là Từ Thu, tôi muốn hỏi về tình hình bệnh của cô ấy, không biết có được hay không ạ?”

Lương Tử Canh ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ Tạ Ung, vẻ mặt anh ta từ ngạc nhiên không thôi dần dần trở nên bình tĩnh.

“Người nhà Từ Thu tôi đều biết cả, cậu không giống người trong gia đình hay bạn bè của em ấy? Ngại quá, nhưng cậu không có quyền biết tình trạng của bệnh nhân.” Lương Tử Canh buông tài liệu trên tay xuống rồi đứng lên, dẫn Tạ Ung đến khu hội chẩn.

“Nước lọc hay cà phê?” Người đàn ông mặc áo blouse trắng quen tay làm nhanh, thấy Tạ Ung ngồi xuống, anh ta cầm ly giấy dùng một lần đi vào máy đun nước trong góc phòng.

Tạ Ung không rõ lắm, “Nước lọc, cảm ơn.”

Ly nước ấm được đặt trước mặt Tạ Ung, anh thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh về. Ngồi đối diện anh, Lương Tử Canh lên tiếng trước, “Cậu là bạn học của em ấy?”

Tạ Ung gật đầu, “Đúng thế.”

Lương Tử Canh bỗng nở nụ cười, nụ cười kia mang theo ngụ ý “Đấy, tôi biết ngay mà”, “Có thể tìm đến tận đây... Cậu rất quan tâm em ấy?”

Tạ Ung khẽ sững sờ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy hai vệt đỏ mờ ám trên má anh, song anh vẫn gật đầu, “Đúng, tôi thích cô ấy, chúng tôi cũng được tính là... ở bên nhau rồi.”

Lương Tử Canh nhã nhặn gật đầu, “Tôi biết cậu, thỉnh thoảng Từ Thu có nhắc tới cậu trước mặt tôi, tuy em ấy chưa từng nhắc đến tên cậu, nhưng lúc cậu vừa bước vào, nói ra tên em ấy, tôi đã đoán được chính là cậu.”

“Vì thỏa thuận là không được tiết lộ, thứ cho tôi không thể nói với cậu về các chủ đều vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp của tôi, tuy nhiên ngoài thỏa thuận không được tiết lộ đó, tôi có thể chia sẽ với cậu vài thứ.”

“Dù gì tình hình cụ thể của bệnh nhân, chỉ cần bác sĩ nắm rõ là được, việc người nhà và những người xung quanh nên chú ý chính là chi tiết cuộc sống và cảm xúc của bệnh nhân. Đương nhiên, thân là bác sĩ của em ấy, tôi cũng hi vọng bệnh tình em ấy từ từ chuyển biến tốt.”

Tạ Ung hiểu, bác sĩ Lương có thể nói với anh những điều này, vậy là đủ Không phải cô không quan tâm anh như cách mà cô thể hiện ra bên ngoài, ít nhật trong lúc mở rộng lòng tâm sự với bác sĩ tâm lý, cô đã nghĩ đến anh, nhắc đến anh.

Nửa ly nước trong tay Lương Tử Canh đã uống cạn, anh ta đặt ly xuống, sau đó chỉ vào một bộ bàn ghế khác trong góc phòng, “Chỗ ấy là của bác sĩ thực tập tôi hướng dẫn năm nay, là một cô gái, lớn hơn Từ Thu vài tuổi, Từ Thu rất thích cô ấy.”

Tạ Ung nhìn theo, hôm nay không có ai ngồi ở chiếc bàn đó cả, ngược lại bên cạnh máy vi tính có đặt một chậu cây xương rồng xanh mơn mởn, thậm chí trên ngọn còn nở hai đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt.

“Chậu xương rồng đó là Từ Thu tặng cho cô ấy, nói là giúp cô ấy cản bức xạ từ máy tính. Cô gái nhỏ kia cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng con người chân thành, bởi vì bệnh nhân đầu tiên cô ấy tiếp xúc trong quá trình thực tập chính là Từ Thu, cho nên cô ấy rất ấn tượng với Từ Thu. Mỗi lần Từ Thu đến khám, cô ấy đều nói chuyện với Từ Thu cả trước và sau khi kết thúc quá trình trị liệu.”

“Sau khi đã thân thiết, lần nào đến Từ Thu cũng mang cho cô ấy mấy món quà nhỏ, có một lần là hạt dẻ rang đường, còn lần đầu tiên chính là chậu cây xương rồng kia.”

Khóe môi Lương Tử Canh cong lên thành nụ cười vui vẻ, “Cậu xem chậu cây xương rồng đó đi, trông có giống Từ Thu không? Thân hình đầy gai, khiến người ta không thể tới gần. Với tính cách khó ưa của em ấy mà cậu vẫn thích em ấy, vậy nên cậu còn hiểu rõ con người Từ Thu hơn tôi mới đúng”

Chỉ đơn giản như vậy đã bị nhìn thấu, song Tạ Ung không hề có ý muốn phản bác, anh chỉ lẳng lặng ngắm chậu cây xương rồng nở hoa kia.

“Chỉ cần có kiên nhẫn thì xương rồng cũng sẽ nở hoa.” Lương Tử Canh vỗ nhẹ vào vai anh, “Từ từ thôi.”

Vừa mới lên xe Tạ Ung đã nhận được điện thoại của Chu Thừa, anh mở loa ngoài, đặt điện thoại lên ghế lái phụ, sau đó vừa lùi xe vừa nghe Chu Thừa nói:

"... Tối nay là giáng sinh, buổi chiều có hoạt động bên sân điền kinh Đông Uyển, nhóm bộ trưởng chúng tôi thảo luận thống nhất nhân bầu không khí sôi động này sẽ tổ chức một trò chơi nhỏ ở đó. Tất cả bộ trưởng và cán sự đều tham gia. Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau từ khi cậu lên làm chủ tịch, cậu nhất định phải đến cổ vũ tinh thần đấy.”

Thái độ Tạ Ung rất thờ ơ, chẳng hề hứng thú với những gì Chu Thừa nói, “Tôi không đi đâu, các cậu chơi vui vẻ, bù lại tôi sẽ phát lì xì trong group, chi phí bữa tiệc tôi sẽ thanh toán.”

“Này... Không đến thật à, cậu chắc chứ? Quý Nguyệt nói tối nay sẽ đưa Từ Thu tới, không đến thì cậu đợi hối hận đi.”

Không đợi Tạ Ung đáp lại, điện thoại đã ngắt kết nối, bên kia truyền đến tiếng tút tút, bàn tay thắt dây an toàn của Tạ Ung dừng lại giữa không trung, một lúc lâu không nhúc nhích.

Từ chuyện Chu Thừa tra ra địa chỉ IP là của Từ Thu lần trước, dường như cậu ta mơ hồ phát hiện giữa bọn họ có điều bất thường. Chu Thừa dùng Từ Thu dọa anh, Tạ Ung cũng không ngoài ý muốn.

Một lát sau, anh mới cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Chu Thừa, “Chiều tôi qua.”

Anh về nhà một chuyến, rốt cuộc anh cũng không đành lòng vứt bỏ hoa Juliet héo úa trong bình, thay vào đó anh dùng báo quấn lại làm hoa khô trang trí. Anh đã mua một bó hoa khác rồi tỉ mỉ cắm từng nhánh từng nhành vào bình hoa. Cuối cùng anh thu dọn những chai rượu anh mua say tối qua, quét dọn lại phòng khách và phòng ngủ rồi đi tắm.

Anh giống như một người chồng chờ vợ trở về nhà, thu dọn mọi thứ xong xuôi, Tạ Ung thay quần áo, sau đó lái xe đến trường học

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK