• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết làm quên trời quên đất suốt bao lâu, thỉnh thoảng Từ Thu ngủ thiếp đi vì kiệt sức, lúc tỉnh lại không phải vì Tạ Ung cắm tỉnh, mà là bị anh ôm chặt, tỉnh vì không thở nổi.

Cho đến gần rạng sáng, ý thức Từ Thu vẫn còn mong lung, cô cảm nhận được dường như Tạ Ung thả cô vào bồn tắm để tắm rửa, rốt cuộc lúc này cô mới có thể say giấc nồng.

Khi cô thức dậy lần nữa thì đã là hai giờ chiều của ngày hôm sau, lễ Giáng Sinh đã qua hơn phân nửa rồi.

Trong nhà vô cùng ấm áp, cửa sổ thông với ban công đóng kín kẽ, ngoài trời có tuyết rơi, những bông tuyết trắng giống như lông ngỗng bay lả tả đầy trời, kèm theo đó là tiếng gió ngắt quãng.

Áo ngủ trên người Từ Thu là do Tạ Ung thay, cô lê dép rời khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa hương thơm của đồ ăn đã xông vào mũi, ánh đèn sáng trưng. Đi chưa được mấy bước cô đã trông thấy Tạ Ung đứng nấu cơm trong phòng bếp kiểu mở thông với phòng khách.

Dường như nghe được tiếng động, chàng trai quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Dậy rồi à? Muốn ăn súp không? Súp cá vượt hầm đậu phụ.”

Từ Thu gật đầu, cô nhìn thấy bên cạnh Tạ Ung còn có một chiếc nồi nhỏ đang sôi sùng sục, nước dùng có màu đỏ của rượu vang, hương thơm của trái cây hòa quyện trung hòa vị chua của vang đỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Trước đây Tạ Ung từng kể với Từ Thu rằng ba mẹ anh muốn bồi dưỡng tính tự lập cho anh, cho nên từ lúc anh thành niên họ đã cho anh học nấu ăn, làm nội trợ. Từ Thu nhìn quanh một vòng, cô đoán có lẽ Tạ Ung vừa mới ra ngoài về cách đây không lâu, trong phòng khách có một cây thông noel treo đầy chuông, nơ bướm, cao tương đương một người trưởng thành, bên quầy bar trong phòng bếp đặt hai túi đồ ăn to, trên túi còn in logo cửa hàng.

Súp cá đặc sệt, thơm thuần vị cá đặt trong bát sứ đặt vào tay Từ Thu. Tạ Ung trở vào phòng bếp lấy một chiếc thìa thả vào bát, sau đó vòng ra sau

lưng Tạ Thu giúp cô vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, “Hơi nóng, cẩn thận một chút.”

Từ Thu múc một muỗng canh cá, thổi mấy hơi rồi mới đưa vào miệng Vị rất ngon, không khác mấy món canh cá Tạ Ung nấu cho cô ăn trước đây. Vừa uống, ánh mắt cô vừa lưu luyến nồi rượu vang đỏ trái cây kia, không biết vô tình hay cố ý, tóm lại là hướng đó.

Tạ Ung xoay người thêm nước vào nồi, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Từ Thu.

“Rượu vang đỏ nóng chỉ để thêm chút xúc tác cho bầu không khí hôm nay, tôi uống thì được, còn cậu đã phẫu thuật thì không được uống, thế này đi, để tôi dùng nước ấm pha nước trái cây cho cậu.” Đôi bàn tay chàng trai vẫn thoăn thoắt bận rộn, anh đưa lưng về phía Từ Thu rồi nhắc nhở cô.

Từ Thu nhìn anh, “Sao cậu biết tôi vừa phẫu thuật nên không được uống rượu?” Cô nhớ rất rõ cho tới bây giờ cô chưa từng nói chuyện phẫu thuật với anh, mà anh cũng không hỏi cô.

Bóng lưng Tạ Ung hơi khựng lại, thật lâu sau

. Tôi biết dù có hỏi thì cậu cũng không chịu nói với tôi, vì thế tôi chỉ có thể tự nghĩ cách, tôi thích cậu, dĩ nhiên muốn hiểu cậu nhiều hơn một chút” Anh không định giấu giếm loại chuyện sớm muộn gì cũng bại lộ này, phải biết rằng một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối để lấp liếm, anh cũng rất ghét cảm giác lo sợ không yên khi chính tay mình đào hố chôn mình.

Anh xoay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Từ Thu, song trong lòng thật ra rất thấp thỏm, nhưng anh vẫn quyết định thẳng thắn: “Tôi đã biết chuyện mẹ cậu là chủ tịch tập đoàn dược Trường Thanh, người đàn ông ở trường học hôm trước là người thừa kế tập đoàn Hồng Thăng. Còn có... bệnh tình cậu ngày xưa..."

Từ Thu trầm mặc, cô cúi đầu uống non nửa chén canh còn lại. Thái độ cô cực kỳ bình tĩnh.

Thật ra cô đã đoán được từ trước, lần đó Trần Mặc nói với cô về gia thế Tạ Ung, cô đã biết những chuyện mình giấu giếm sớm muộn gì anh cũng biết Tất cả đều nằm trong dự tính, gia đình anh làm chính trị, mạng lưới thông tin sâu rộng, huống chi đây cũng chẳng phải bí mật kinh thiên động địa gì.

Tạ Ung buông việc trong tay rồi đi đến bên cạnh Từ Thu, ánh mắt rủ xuống, “Thật xin lỗi. "..

Từ Thu đặt cái bát trong tay lên bàn, sau đó rút tờ khăn giấy ra lau miệng, cô không nhìn Tạ Ung, “Không sao cả, cậu không cần phải xin lỗi tôi.”

“Cậu có thể điều tra ra, đó là bản lĩnh của cậu.” Cô nhìn vào khoảng không trước mắt, ánh mắt không có tiêu cự, “Giống như tôi biết rõ gia cảnh cậu thâm sâu cỡ nào, nhưng tôi đâu nói với cậu. Bởi vì giữa cậu và tôi chỉ cần biết một chút là đủ.”

Rốt cuộc cô cũng nhìn thẳng vào anh với ánh mắt rét lạnh.

“Hai chúng ta, không có tương lai.”

Cô thương hại anh, vì thế đã năm lần bảy lượt nhắc nhở anh, đừng lún vào quá sâu, cuối cùng cô đơn rơi vào kết cục tan nát cõi lòng. Giữa hai người vẫn có chút tình cảm ít ỏi, cô không muốn làm ầm ĩ rồi tan rã không vui.

Bỏ quá nhiều tình cảm vào, kết quả tình ý đó sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén giết chính bản thân mình.

“...” Ánh mắt Tạ Ung tối sầm lại, vẻ mặt có hơi phức tạp, ánh mắt lóe lên tia đau đớn, anh nhìn thẳng vào Từ Thu rồi hít sâu một hơi.

Anh định nói tiếp gì đó thì điện thoại đặt trên quầy bar bỗng vang lên, là điện thoại của Tạ Ung. Từ Thu vội đứng lên, đi đến bệ cửa sổ trong phòng khách cách nhà bếp không xa.

Bệ cửa sổ được lót thảm nhung trắng, cô ôm đầu gối tựa vào gối đệm, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Xa xa, truyền đến tiếng Tạ Ung nói chuyện điện thoại

“... Ba, lễ Giáng Sinh vui vẻ... Cuối năm trường học tổ chức dạ hội... Dạ, buổi trưa con sẽ về nhà ăn cơm... Cho con gửi lời hỏi thăm mẹ... dạ, hẹn gặp lại ba.”

Cúp điện thoại, Từ Thu nghe thấy tiếng bước chân, cô không quay đầu lại mà vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tạ Ung ngồi bên cạnh cô, giọng dịu dàng:

“Từ Thu, những lời cậu nói không thể khiến tôi tổn thương đâu. Có tương lai hay không, không phải cậu quyết định, cho đến ngày duyên phận chúng ta thật sự kết thúc, chẳng ai có thể nói trước được điều gì.”

“Ba mẹ tôi đều là người cởi mở và tốt bụng, họ luôn ủng hộ tôi. Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ đưa cậu đến gặp họ. Chỉ là bây giờ còn quá sớm, tôi nấu ăn xong rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Nói xong,, anh nắm chặt cổ chân Từ Thu, khẽ nâng lên rồi mang tất bông vào cho cô.

Anh bế cô lên, hôn môi cô, “Chúng ta đừng băn khoăn về tương lai nữa, như cậu đã nói, hiện tại vui vẻ là được rồi.”

Từ đầu đến cuối Từ Thu vẫn im lặng, cô nhìn sâu vào mắt Tạ Ung, hiện giờ cô không thể nói rõ lòng mình có cảm giác gì, rốt cuộc cô vùi đầu vào lòng Tạ Ung, hai tay vòng lên cổ anh, bàn tay phải níu chặt cổ áo anh.

“... Dù cậu nói dễ nghe thế nào, tôi cũng không dao động đâu.” Giọng cô buồn buồn.

“Nhất định sẽ không.” Cô cường điệu thêm lần nữa.

Tạ Ung thả người trong lòng lên ghế ăn, bó hoa mua ngày hôm qua đã nở rộ, được anh đặt giữa bàn ăn, sau đó anh rót rượu vang đỏ, cắt trái cây thành miếng nhỏ rồi ép cho cô một ly nước ép.

“Từ Thu,” Anh dừng lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể muốn xuyên qua da thịt cô, len lỏi vào nội tâm cô

“Cậu muốn nói gì cũng được, dù sao tôi sẽ không rời xa cậu.”

Lông mi Từ Thu run run, cô níu chặt vạt áo ngủ, cúi đầu xuống không dám nhìn Tạ Ung nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK