• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Ô Thuần rất đẹp, đẹp đến mức làm cho Từ Thu kích động muốn chụp lại thưởng thức.

Phức tạp, khó tin, ngơ ngác. Đương nhiên vẻ mặt của Bành Anh cũng đẹp đến không chịu được.

Hai người đều không nghĩ tới Từ Thu sẽ ném đồ của bọn họ như rác ở trước mặt bọn họ —- Đây là cảm giác nhục nhã không có chỗ nào che đây.

Từ Thu không quan tâm bọn họ suy nghĩ như thế nào, cô cũng không có gì để nói.

Trước khi Khổng Tử Lăng quay về, Từ Thu đã tự mua bữa tối, sau khi đánh răng uống nước, cho dù bầu không khí trong ký túc xá đã yên lặng đến kỳ lạ, cho dù lần này ngay cả Bành Anh cũng hoàn toàn không để ý tới Từ Thu như Ở Thuần.

Cô vẫn chuyên tâm làm chuyện của mình.

Khoảng tám giờ tối, Từ Thu ngồi trước bàn bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho cuộc họp ngày mai. Trong nhóm hội sinh viên gửi danh sách hoạt động được tài trợ ở lần trước, kêu các bộ phận kiểm tra đối chiếu tên của mình, có sai sót gì lập tức báo lại. Tài liệu bổ sung còn có hàng trăm tấm hình hoạt động, Từ Thu không quan tâm, người xuất hiện trong tấm hình nhiều nhất chính là Tạ Ung và Quý Nguyệt.

Quá nhiều ảnh chụp, Từ Thu lướt xem nhanh như gió. Lúc này trong diễn đàn trường học lại bắt đầu đẩy hot topic, đẩy lên trên màn hình điện thoại của Từ Thu. Lần này là người ngoài trường chụp lén chủ tịch hội sinh viên Tây Đại, góc bên phải còn có chữ “Hot” màu đỏ chói mắt.

Khuôn mặt của Tạ Ung và thân phận của anh, không biết đã mang đến cho anh bao nhiêu sự chú ý và độ hot. Bây giờ người đàn ông trẻ tuổi lịch sự tao nhã đang ngồi trước máy tính, nhìn thấy Từ Thu theo nhóm người gửi hai chữ “Đã nhận” vào trong nhóm, bởi vì khó tìm cớ nói chuyện với đối phương, anh hơi nhíu mày.

Không đuợca thể hiện anh quá gấp gáp, dù sao vừa mới cúp điện thoại chưa được bao lâu, bây giờ bọn họ cũng chưa yêu đương. Nhưng Tạ Ung vừa nghĩ đến bọn họ cũng đã lên giường rồi, không biết tại sao, trong tim anh luôn có cảm giác bị kiến gặm cắn, ngứa ngáy giày vò anh đến mức khó nhịn được.

Anh chưa từng mong chờ đến thời gian họp một cuộc họp bình thường như vậy.

Có lẽ cô vẫn chưa ngủ, vừa rồi cô còn gửi tin nhắn vào nhóm, có phải cô đang chơi điện thoại hay không? Vậy bây giờ anh gửi tin nhắn cho cô, chắc cô có thể nhìn thấy ngay có đúng không?

Anh nghĩ lung tung một lúc.

Một lát sau.

“Cậu đang làm gì vậy?” Anh nhấn gửi.

Bất kể khi nào đều bày mưu nghĩ kế để không rơi vào thế yếu, bây giờ Tạ Ung lại không ngờ có ngày mình sẽ nói chuyện vụng về như vậy, anh cẩn thận gõ ra vài chữ, trong đầu liên tục suy nghĩ phản ứng của đối phương sau khi nhìn thấy tin nhắn.

Mặt Tạ Ung phản chiếu lên màn hình máy tính, từ vẻ hơi căng thẳng đã nhanh chóng chuyển sang vẻ sung sướng — Tuy Từ Thu không trả lời ngay lập tức, nhưng cô cũng trả lời khá nhanh:

“Có phải cậu nhớ tôi rồi không?” Cô nói.

Tạ Ung biết cô không phải là người biết tán tỉnh, cô chỉ đang hỏi anh mà thôi. Cách màn hình điện thoại, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt lạnh nhạt của cô.

Nhưng chuyện này không thể ngăn cản sự vui sướng của anh.

Một giây sau, Từ Thu gửi một tấm hình, Tạ Ung ấn mở ra lại phát hiện đó là nội quy hội sinh viên ở trong nhóm lúc anh vừa mới lên làm chủ tich.

Giọng nói chính thức không qua loa, bên trong một quyển nội quy dày bị Từ Thu dùng bút đỏ khoanh một câu

“Ngoại trừ việc công, bất kỳ người nào đều không thể làm phiền những người trong hội với bất kỳ lý do gì.”

Tạ Ung cười khổ, lập tức gõ một câu vào khung chat, “Tôi lấy danh nghĩa riêng của tôi.”

Danh nghĩa riêng.

Nhìn thấy ba chữ này, bàn tay đang xoay bút của Từ Thu lập tức dừng lại, trong đầu không tự chủ được hiện ra khuôn mặt của Tạ Ung, anh bình tĩnh phát biểu trên bục, và vẻ mặt lúc anh nằm trên giường xin tha, còn có lúc gọi điện thoại anh vừa di chuyển tay vừa thở gấp.

Từ Thu mơ hồ có ảo giác vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, hình như lúc đó Tạ Ung gọi điện thoại rồi tự an ủi như là một giấc mơ, ngủ dậy rồi, dục vọng của cô vẫn chưa được thỏa mãn.

Cô muốn chơi anh rồi.

Đều tại anh, không có chuyện gì làm sao? Cứ phải xuất hiện trước mắt cô?

Từ Thu khẽ thở dài, “Nhớ cũng không được gì, tôi đang ở trường học.” Cô còn chưa ý thức được lúc cô nói những lời này, giọng nói cô lại lộ ra vẻ dung túng và nuông chiều, giống như đang dỗ một con vật thích quấn người vậy, cô hơi bất lực không biết nên làm gì, nhưng cũng không dễ dàng thay đổi Cô luôn cho rằng Tạ Ung nhớ cô là muốn lên giường với cô, đàn ông mới ăn mặn chưa được hai ngày, nhớ đến bạn giường cũng là chuyện rất bình thường.

Gửi xong câu đó, Từ Thu thoát khỏi khung chat, cô còn muốn chuẩn bị đồ dùng cho cuộc họp ngày mai, còn phải ghi nhớ chương trình cuộc họp mà Quý Nguyệt đã gửi cho cô.

Làm xong tất cả, lúc Từ Thu chuẩn bị tắt máy tính cô mới xem tin nhắn chưa đọc, Tạ Ung đã trả lời cô từ nửa tiếng trước, sau khi cô tắt khung chat chưa được bao lâu, anh đã trả lời cô một câu: “Nếu như cậu muốn ra ngoài thì tôi tới đón cậu.

Anh đang ra ám hiệu cho cô. Lồng ngực Từ Thu căng chặt, cô không biết mình bị cái gì thúc đẩy mà lập tức gọi điện thoại cho Tạ Ung — Không biết tại sao, tuy cô không trả lời nhưng mà bản thân lại có cảm giác anh sẽ đến đón cô.

Anh bắt máy rất nhanh, bên kia lại rất yên tĩnh, đột nhiên Từ Thu không biết nên nói gì mới được, cuối cùng Tạ Ung nói trước, “Cậu hết bận chưa? "

Anh biết cô đang bận sao?

Từ Thu “Ừ” một tiếng, sau đó nghe thấy trong điện thoại phát ra tiếng còi xe lửa.

“Cậu đang ở đâu vậy?” Cô hỏi anh.

“Bãi đậu xe ở cạnh Tây Uyển.” Anh dừng một lúc, “Từ Thu, nếu như cậu muốn xuống thì bây giờ xuống ngay đi. Tôi nói lời này không phải muốn tạo gánh nặng cho cậu, nếu như cậu không muốn xuống đây thì cũng không sao, tôi đi là được rồi.”

Đã khuya như vậy rồi, đồ ngốc mới đi xuống dưới. Từ Thu liếc mắt xem thường, “... Ừ, vậy cậu đi về đi.”

Tạ Ung nghẹn lại.

Lúc Từ Thu đang muốn cúp máy...

“Thật ra tôi đến để đưa lại đồ cậu làm rơi ở nhà tôi lần trước. Chính là mấy thứ... Nén, bịt mắt.” Hình như anh có hơi khó mở lời, nhưng anh đặc biệt muốn dùng những thứ này để dụ dỗ Từ Thu xuống lầu, anh mơ hồ: “... Khóa trinh tiết gì đó...”

Động tác muốn cúp điện thoại của Từ Thu lập tức dừng lại, cô cố gắng hạ giọng cười nhạo nói: “Còn có ball gag, lông chim tình thú và dầu bôi trơn, cậu quên nói rồi.”

Bị Từ Thu trêu đùa ác ý như vậy, Tạ Ung không lên tiếng, có lẽ những lời nói vừa rồi đã là cực hạn của anh Từ Thu chỉ cảm thấy chơi rất vui.

Làm đứa ngốc một lúc cũng được.

“Bây giờ tôi sẽ xuống ngay, cậu đợi một chút.”

Hình như mùa thu năm nay khá lạnh, từng cơn mưa liên tục trút xuống, trước khi làm Tạ Ung còn cố ý đóng cửa sổ, từng cơn lạnh chui vào khe hở cửa sổ.

Thậm chí Từ Thu còn chuẩn bị một bóng đèn led cho cuộc chơi này. Bên ngoài lạnh lẽo còn bên trong lại có ánh nến chập chờn.

Cô dùng cà vạt anh dùng để dự cuộc họp trói chặt hai tay anh, có lẽ hai tháng trước cho dù có như thế nào Tạ Ung cũng không ngờ, cà vạt của anh sẽ được dùng ở nơi hạ lưu như vậy, dùng phương pháp dâm đãng nhất buộc lên trên người anh.

Nhiệt độ của ngọn nến tình thú khá thấp, Tạ Ung cũng ngoan ngoãn đeo bịt mắt màu đen.

Đột nhiên anh tỏ vẻ ngoan ngoãn dịu dàng chưa từng có, điều này làm cho Từ Thu cảm thấy hơi kinh ngạc và hưng phấn.

Sau khi cân nhắc vấn đề vệ sinh cô đã đặt thêm một lớp thảm lên drap giường sạch sẽ, Tạ Ung cứ tựa vào góc tường, cơ thể trắng nõn to lớn lộ hết ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK