• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thu không uống thuốc của Tạ Ung, không biết nên nói cô khỏe mạnh hay như thế nào nữa, lần thứ hai làm còn mạnh hơn lần đầu, nhưng sau khi ngủ một đêm, lúc nhúc nhích cũng chỉ có hơi đau và mệt chứ không đau như lần trước.

Lúc Từ Thu thức dậy thì mặt trời đã lên cao, trong nhóm đã có người lần lượt gửi file tổng kết cuộc họp Cô ngủ quên rồi, báo thức của cô cũng bị người ta tắt mất rồi.

Sau đó nhìn thấy Tạ Ung gửi tin nhắn wechat, "Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, tôi giúp cậu xin nghỉ với Quý Nguyệt rồi, lát nữa tôi sẽ gửi nội dung cuộc họp cho cậu."

Cô chỉ là một cán sự nhỏ, có đi tham gia cuộc họp hay không thì chỉ có nhóm trưởng của cô để ý, còn lại cũng không ai thèm quan tâm. Từ Thu bỏ điện thoại xuống, cô muốn ngủ tiếp, mùi tanh và mùi tinh d*ch mập mờ trong phòng tối qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, máy xông tinh dầu ở đầu giường phun ra một làn khói mờ, cô xoay người lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Cô ngủ một giấc tới trưa, ngủ rất ngon, lúc mở mắt đã nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tạ Ung, anh đang ngồi xem máy tính, thu dọn chồng giấy báo cáo ở trên bàn sách trong góc phòng.

Có lẽ nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn cô, anh mặc áo sơ mi đơn giản, các cúc áo đều được cài cẩn thận, áo khoác lại được đặt trên lưng ghê.

"Ngồi dậy cho tỉnh táo đi, tôi đặt cơm rồi, ăn xong buổi chiều tôi đưa cậu tới trường đi học." Lúc Tạ Ung nói những lời này, ánh mắt anh nhìn vào bả vai đang lộ ra ngoài của Từ Thu.

Cô "Ừ" một tiếng, thấy Tạ Ung không có ý nghiêng đầu sang chỗ khác, cô nhìn anh, cũng không kiêng dè nói: "Xoay chỗ khác, tôi phải mặc quần áo rồi."

Mặt Tạ Ung có hơi ửng đỏ, anh nhìn sang chỗ khác, lúng túng họ hai tiếng, xoay người đi tới cầm điều khiển điều hòa, anh ấn tăng độ nóng lên. Cho đến khi Từ Thu mặc xong, anh mới đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ: "Đồ ăn tới rồi, tôi đi lấy đây."

Từ Thu đang mang dép, cô vừa cúi đầu, điện thoại trên đầu giường rung lên hai tiếng, Trần Mặc gửi tin nhắn cho cô.

Cô ấn mở tin nhắn.

"Từ tiểu thư, tôi là Trần Mặc. Nếu như chủ nhật này em có rảnh, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng gần Hồng Thăng. Dì Từ và ba tôi cũng đi, có lẽ người lớn sẽ bàn chuyện đính hôn, lúc đó tôi hy vọng em sẽ có mặt trong bữa tiệc."

Lời ít mà ý nhiều, giọng nói vừa nghe đã biết là người làm ăn trên bàn đàm phán.

Từ Thu kéo dãy số vào danh sách đen, sau đó cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Lúc Tạ Ung đặt xong bữa trưa thì Từ Thu mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tóc mai xõa hai bên có hơi ướt, mặt mộc không trang điểm, nhìn rất sạch sẽ.

Tạ Ung thấy cô ngồi xuống, anh đẩy phần của cô qua, còn chu đáo đưa đũa muỗng cho cô, "Coi chừng nóng"

Từ Thu ăn thử vài miếng, vị khá ngon, đồ ăn thiên vị ngọt nhưng vừa đủ. Từ đầu đến cuối Tạ Ung chỉ ngồi yên cầm đũa nhìn Từ Thu ăn. Cô phát hiện anh đang nhìn mình, cho nên cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như đang nói, "Có gì cứ nói."

Tạ Ung chỉ có thể kiên trì đến cùng, "Buổi sáng lúc tôi tắt báo thức của cậu, tôi thấy có một người tên Trần Mặc gọi cho cậu hai cuộc gọi nhỡ."

Giọng nói của anh rất nhỏ, "Bạn của cậu hả? Là con trai có đúng không?"

Chắc không phải là phú nhị đại lần trước chứ, Tạ Ung suy đoán lung tung.

Từ Thu không nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ kia, cô cũng không thèm để ý mà chỉ uống một chút canh, "Không phải là bạn."

Người đó là nam. Tạ Ung nhạy cảm bắt được Từ Thu không phủ nhận câu hỏi sau của anh.

Anh khó chịu cau mày, "Từ Thu, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Có chuyện gì cũng phải thương lượng, cậu đừng đi tìm người khác."

Anh không hiểu được, cô muốn chơi cái gì anh cũng chiều cô, đàn ông ngoài kia bẩn như thế nào chứ, cô cũng không sợ chơi đến mình bị thương hay sao?

Sự ghen tuông thầm kín dâng trào trong lòng Tạ Ung, thậm chí anh bất giác bóp chặt đôi đũa trong tay.

Từ Thu cong môi, "Cậu nhớ nhầm rồi, chưa thương lượng xong, lúc đó chúng ta đàm phán không thành mà." Đừng hù cô, cô nhớ rõ hơn bất kỳ ai.

Vẻ mặt Tạ Ung hơi thay đổi, giống như một giây sau Từ Thu sẽ đi tìm đàn ông khác vậy, anh lập tức bắt lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, "Cậu sẽ đi tìm người khác thật sao? Tôi không cho!"

Từ Thu tỏ vẻ cười nhạo, trong miệng cô ngậm cơm trắng, có thể nhìn thấy cô còn không nghiêm túc bằng một nửa Tạ Ung: "Cậu đâu phải bạn trai tôi, chúng ta không có quan hệ gì hết, cậu dựa vào đâu mà không cho tôi tìm?"

Tạ Ung chỉ hít sâu một hơi, một lúc sau anh mới nói: "Tôi là chủ tịch của cậu, cấp trên trực tiếp của cậu."

Tuy rất tức giận nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.

Từ Thu ném muỗng sứ trong tay vào trong chén, vang lên tiếng "leng keng", "Bây giờ không phải ở trường học, cậu đừng lấy thân phận chủ tịch chèn ép tôi."

Hình như anh có thể nhìn thấy vẻ mặt hơi không vui của Từ Thu, sự tức giận trong lòng Tạ Ung đã vơi đi một nửa, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Từ Thu: "... Tôi muốn tốt cho cậu thôi, tóm lại... Cậu đừng đi tìm người khác là được rồi."

Nói đến đây, cuối cùng Từ Thu vẫn luôn cúi đầu ăn cơm cũng đã ngẩng đầu nhìn anh, "Không tìm người khác cũng được, vậy tôi muốn chơi lúc nào cậu cũng phải có mặt có được không?"

Thật ra lời này hơi hèn hạ, dù là bạn giường gì đó thì cũng phải hai bên tình nguyện. Gọi là phải đến lại còn miễn phí, xem anh còn không bằng trai bao. Nhưng hình như Tạ Ung lại không cảm thấy lời nói này có vấn đề, anh chỉ nghe thấy câu nói "Không tìm người khác cũng được" của Từ Thu mà thôi.

Lúc này anh đã đồng ý: "Được."

Thời thiếu niên, Tạ Ung đi theo cha học cưỡi ngựa bắn cung, câu nói anh được nghe nhiều nhất chính là, nếu như quyết tâm học đến kỹ năng thượng thừa hoặc có được thứ gì đó, thì chắc chắn anh không bất chấp tất cả, trong lòng không suy nghĩ chuyện gì khác, cho đi và nhận lại sẽ có tỉ lệ thuận với nhau. Đối nhân xử thế cũng như vậy.

Anh quyết tâm có được Từ Thu, hoặc là tình yêu của cô, chứ không phải là người qua đường hay là bạn giường bình thường.

Có lẽ sau khi con người đã nghĩ thông suốt thì làm gì cũng sẽ rất thuận lợi, hai người ăn xong bữa trưa, Tạ Ung nhìn thấy Từ Thu bỏ chén đũa vào trong bồn trước, sau đó anh đã ngoan ngoãn ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỗn lên gáy cô rồi đẩy cô qua một bên, "Tôi rửa là được rồi, cậu đi nằm một chút đi. Nghỉ trưa ba mươi phút thì buổi trưa đi học mới không buồn ngủ."

Từ Thu nhanh chóng phát hiện Tạ Ung đã biết thân mật với cô một cách tự nhiên rồi, thỉnh thoảng gửi tin nhắn còn mang theo sự mập mờ. Cho dù cô có lạnh lùng thế nào thì đối phương vẫn xem như là nhìn không thấy, dường như anh trở thành một kẻ ngốc đắm chìm trong ảo ảnh tuyệt vời do anh tự tạo ra.

Lãng phí khuôn mặt xem như là sáng sủa thông minh của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK