Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Tuyệt Ca sờ ngực áo của mình một cái, trong lòng càng thêm kiên định, dùng sức kéo A Bích cùng nàng chạy vào rừng. Ngày xuân lạnh lẽo, tóc dài bết ướt mồ hôi, mỗi bước chân kiên định không nao núng.

Âm thanh huyên náo bị đẩy lùi sau lưng, đôi mắt cũng đã quen với bóng tối, hai người từ chạy chuyển thành từ từ đi bộ tìm kiếm.

A Bích rùng mình một cái, nhỏ giọng nức nở: “Chúng ta phải đi bao xa nữa vậy cô nương?”

“Sắp đến rồi.” Phó Tuyệt Ca nhìn trái nhìn phải xác định vị trí: “Ta nhớ bát gia từng nói nàng chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu, hẳn ở gần đây thôi, ngươi cố gắng một chút.”

A Bích càng nghe càng không hiểu nhưng lại sợ bị bỏ lại phía sau, ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo Phó Tuyệt Ca tìm bát gia.

Quả nhiên đi một lúc nữa phát hiện ánh đuốc le lói trong đêm, đến gần thêm nữa phát hiện rất nhiều binh mã tập trung trong rừng. Phó Tuyệt Ca cảnh giác đi về phía ánh sáng, trống ngực ra sức đập inh ỏi, từng bước dè dặt như mèo con dò đường. Hai người đi được vài bước thì bị quan binh phát hiện, một tên trong số đó cầm đuốc chạy đến dí vào mặt các nàng.

“Các ngươi là ai sao lại xuất hiện ở đây?”

Phó Tuyệt Ca mím môi dưới, từ trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội.

Quan binh nhìn ra chủ nhân của miếng ngọc bội, không nói hai lời dẫn Phó Tuyệt Ca xuyên qua đám đông. A Bích cảnh giác đi theo sau, lúc đi ngang qua đám quan binh liền co rúm người lại.

Hắn dẫn các nàng đến trước một trướng bồng rồi giao đuốc cho A Bích: “Cô nương cứ ở trong này nghỉ ngơi, các vị hoàng tước đang xông vào cứu giá, bọn ta được lệnh ở đây đón cô nương.”

“Vậy bát gia…”

“Cô nương yên tâm, bát gia vẫn rất tốt, đón được cô nương bọn ta lập tức chạy vào tiếp ứng ngài ấy.”

“Các ngươi mau đi đi.”

Quan binh không lưu lại lâu nhanh chóng dẫn quân rời khỏi rừng, chỉ để vài người ở lại bảo vệ Phó Tuyệt Ca và A Bích. Trong trướng đèn thắp sáng đau cả mắt, đơn giản bài một bộ bàn ghế và chậu than vẫn đang cháy thịnh. Phó Tuyệt Ca dùng gậy trúc gạt than trong lô, âm thanh tách tách trong đêm đặc biệt vang.

“C-Cô nương…”

“Không sao đâu.” Phó Tuyệt Ca bưng ấm trà đặt lên than lô hâm nóng: “Bát gia cho người đợi chúng ta ở đây có nghĩa nàng đã đoán trước được mọi chuyện, chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn đợi nàng quay về thôi.”

“Nhưng mà đám phản quân đó có hay không chạy đến đây?”

“Chúng ta chỉ là cung nô, bọn họ đuổi theo làm gì?”

Cảm thấy lời Phó cô nương nói có đạo lý, A Bích lúc này mới bớt khẩn trương, từ từ thả tay áo bị nàng siết đến nhăn nhúm một cục.

Hai người ngồi trong trướng đợi đến khi trời sáng, âm thanh huyên náo dần bị đẩy lùi về sau, ánh dương quang chói lọi sau những tán cây từ từ ló dạng. Tiếng vó ngựa dồn dập nối đuôi nhau như mũi tên xé gió lao đi, không khí xung quanh dường ngưng đọng lại.

Phó Tuyệt Ca giật mình ngẩng đầu nhìn ra cửa trướng, thuận tiện lay người A Bích đang ngủ gục trên bàn: “Tỉnh, trời sáng rồi.”

A Bích mệt mỏi dụi đầu vào mặt bàn hai cái: “Nô tỳ buồn ngủ lắm.”

Nhìn thấy cảnh này Phó Tuyệt Ca không nỡ gọi A Bích dậy, đành tự mình ra ngoài trướng xem thử.

Thủ vệ canh gác ngoài cửa trông thấy nàng lập tức chấp tay hành lễ: “Cô nương có gì phân phó?”

“Đừng làm như vậy, ta dù sao cũng chỉ là cung nữ, ngươi hành lễ với ta rất không hợp quy tắc.”

“Cô nương là người của bát gia, thuộc hạ hành lễ với ngài không có gì bất hợp quy tắc.”

Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, đưa mắt nhìn rừng cây rậm rạp trước mặt: “Có tin tức gì của bát gia không?”

“Vẫn chưa, nhưng không thấy pháo hiệu hẳn mọi chuyện đều tốt.”

“Các ngươi từ đâu đến? Tại sao lại đi cùng với bát gia?”

Sắc mặt thị vệ có chút cứng nhắc, trầm mặc rất lâu mới chịu trả lời: “Thuộc hạ là tội binh bị đày đến bắc hoang được bát gia cứu giúp đưa trở về kinh.”

Không nghĩ bát gia sẽ qua lại với tội binh lưu đày, Phó Tuyệt Ca vừa lo sợ vừa cảnh giác hỏi tiếp: “Tại sao bát gia phải cứu các ngươi? Nàng không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng.”

“Chuyện này muốn nói rõ cũng không dễ dàng nhưng cô nương đừng lo, bọn ta là bị hàm oan.” Nói đến đây, thị vệ chán nản cúi đầu: “Bọn ta là quân lính trấn giữ biên giới, trước đây từng được Hoàng thượng điều đến giúp tướng quân dẹp loạn Cao Ly. Trong lúc hai bên giao chiến, đội binh của thuộc hạ có người vô tình giết chết thân mẫu của Kim Chiêu dung nương nương cho nên…”

Cuối cùng cũng hiểu tại sao một đội binh hùng hậu như vậy đều bị đuổi đến bắc hoang, nhất định là do Kim Chiêu dung thủ thỉ bên tai Hoàng thượng khiến long tâm lung lay.

“Vậy nên các ngươi đầu quân dưới trướng bát gia?”

“Không sai, bát gia cùng lục gia đã đưa toàn bộ đội binh rời khỏi bắc hoang còn cứu cả gia quyến thuộc hạ đang chịu khổ sai.” Thủ vệ hai mắt lấp lánh, tựa hồ xiềng xích gôm cùm quấn thân đều được phá bỏ: “Nếu không có bát gia giúp đỡ, thuộc hạ và gia quyến đều chết mòn ở bắc hoang rồi.”

Phó Tuyệt Ca thoáng trầm mặc, việc giúp đỡ tội binh vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu, nếu bát gia xử lý không thoả đáng sẽ để lại hậu hoạn về sau.

“Hảo, ta biết rồi, các ngươi nếu đã chịu ân của bát gia nhất định phải giúp đỡ nàng.”

“Cô nương cứ yên tâm, bát gia từng nói chỉ cần đại sự thành rồi tất cả mọi người đều sẽ được rửa sạch oan tình, thuộc hạ có thể cùng gia quyến trở về kinh thành.”

Phó Tuyệt Ca hài lòng mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay đặt vào tay thủ vệ: “Tặng cho gia quyến của ngươi, hy vọng có thể gặp nàng khi hồi kinh.”

Thủ vệ mừng rỡ quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ cô nương!”

Nghiêng đầu nhìn ánh dương quang chói lọi trên tán lá xanh rì, Phó Tuyệt Ca hơi nhấc khoé môi, nắng cuối cùng cũng lên rồi.

Tiếng vó ngựa từ phía đông truyền đến, đoàn người ngựa nối đuôi nhau tiến về phía các nàng. Dưới ánh nắng rực rỡ của ngày xuân, người cưỡi ngựa như anh hùng trong cổ thư một đường xé toạt màn đêm cứu vớt nàng. Hơi lạnh mơn man trên tóc dài, phảng phất hương trầm trong gió đông.

Hồng đậu sinh nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt,

Thử vật tối tương tư. (Tương tư – Vương Duy)

Người cưỡi ngựa như trăng cưỡi gió, lao vun vút trên mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng lại khiến lòng trăng xao xuyến tương tư. Chiến bào nhuộm ánh dương quang, rực rỡ lại đẹp đẽ, trong đôi đào hoa nhãn dường chỉ còn hình ảnh của người cưỡi ngựa.

Ba ngàn tương tư kết thành một mối, hồng đậu tương tư quân tri phủ?*

(Hồng đậu tương tư quân tri phủ: Đậu đỏ tương tư quân có biết? Chú thích thêm đậu đỏ trong thời cổ đại được dùng làm biểu tượng của tình yêu.)

Phó Tuyệt Ca lặng người ngắm nhìn bạch mã lao đến trước mặt nàng, trên mái tóc dài từ khi nào vương lại cánh hoa đào.

“Để ngươi đợi đâu rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết mạnh mẽ ghìm cương ngựa, từ trên nhìn xuống tiểu ngốc: “Cùng ta đi.”

Rụt rè nhấc cánh tay lên một đoạn, chìm đắm trong ánh hào quang từ đôi mắt rực sáng kia mang lại. Ngón tay chạm khẽ vào nhau, mười ngón chặt chẽ tương khấu, hơi ấm lan dần đến lồng ngực.

Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng đem tiểu ngốc kéo lên lưng ngựa, tóc dài vũ động lướt qua da mặt truyền đến cảm giác nhồn nhột khó tả. Người trong lòng nhỏ bé như mèo con ướt mưa, toàn thân co rúm vùi vào ngực nàng, có lẽ đã bị động tĩnh đêm qua doạ sợ. Bàn tay ấm áp như có ma lực nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu Phó Tuyệt Ca, sợ hãi đè nén suốt đêm dần dần tan biến.

“Rút quân.”

Kéo mạnh cương xoay ngựa về phía cửa rừng, hai người một ngựa lao băng băng ra khỏi rừng cây, ánh sáng xuyên qua kẽ lá mơn trớn da thịt mát rượi. Phó Tuyệt Ca vuốt gọn mái tóc của mình, hơi ngẩng đầu quan sát sườn mặt bát gia, thật may người vẫn ở đây.

“Sợ rồi sao?”

Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu hai cái thay cho câu trả lời.

“Tại sao lại nhìn ta như vậy?” Đông Phương Tầm Tuyết hơi chồm người đến, dịu dàng thì thầm vào tai nàng: “Hay là giận ta rồi?”

“Đều không có, chỉ là…” Phó Tuyệt Ca thoáng trầm mặc, nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp: “Nô tỳ lo lắng ngài bị thương, lo lắng ngài bên ngoài gặp chuyện bất trắc.”

“Không sao rồi, mọi chuyện đều đã được thu xếp ổn thoả.”

“Lẽ nào thực sự là do tứ gia làm?”

Đông Phương Tầm Tuyết hơi cúi đầu nhìn xuống Phó Tuyệt Ca, bất quá lại không trả lời câu hỏi của nàng, yên tĩnh thúc ngựa rời khỏi khu rừng.

Xa xa thấp thoáng trông thấy những trướng bồng được nội thị dựng lên, sau một đêm kinh hoàng ai nấy đều mặt mày căng thẳng, lầm lũi dọn dẹp xác thủ vệ chết trong lúc hộ giá. Phản quân tuy đã bị tiêu diệt nhưng người bỏ mạng không ít, bãi cỏ trước các trướng bồng dính đầy máu vô pháp gột rửa sạch sẽ.

Ngựa dừng trước cổng gác, Đông Phương Tầm Tuyết nhảy xuống dắt ngựa đi vào bên trong. Phó Tuyệt Ca ngồi trên lưng ngựa quan sát xung quanh, buổi đi săn này xem ra không thể tiếp tục được nữa.

“Bát gia.”

Đông Phương Tầm Tuyết không trả lời, đưa tay dìu Phó Tuyệt Ca bước xuống ngựa rồi giao dây cương cho thái giám: “Phụ hoàng thế nào rồi?”

“Vẫn đang nghỉ ngơi, ngài…”

“Chưa vội, bản vương hồi trướng thay đồ xong sẽ đến gặp ngài.”

“Tuân mệnh.”

Thái giám lặng lẽ dẫn ngựa về chuồng, để ý kĩ sẽ thấy vạt áo phía sau của hắn dính một ít máu.

Cảnh tượng tang hoang để nát bày ra trước mắt như muốn kể lại cho Phó Tuyệt Ca sự tàn bạo của phản quân và thảm cảnh của nội thị thủ vệ chống trả suốt đêm hôm qua. Gót chân dính đầy máu tanh, vài nơi khô lại biến đen, tử khí lảng vảng trên đầu không thể tiêu tan.

Hai người đến một trướng bồng vừa được dựng lên để nghỉ ngơi, A Bích rất nhanh được tội binh đưa về, nghe thấy bát gia muốn thay đồ liền chạy đi đun ít nước nóng.

Phó Tuyệt Ca giúp bát gia cởi bộ ngân giáp đang mặc trên người, động tác có chút cứng nhắc: “Đêm qua là như thế nào vậy?”

“Tứ hoàng tỷ cấu kết Cao Ly nhân lúc phụ hoàng xuất cung đi săn liền ra tay sát hại. Ta nhận được tin này từ nửa tháng trước, cùng nhị hoàng tỷ và lục hoàng huynh lên kế hoạch giăng lưới bắt trọn một mẻ lớn. Đêm qua lúc tứ hoàng tỷ động thủ, ta cùng lục hoàng huynh chạy vào rừng tập hợp binh mã, nhị hoàng tỷ ở lại khống chế tình hình.”

Những chuyện sau đó Phó Tuyệt Ca lờ mờ đoán ra được: “Sau đó ngài xuất hiện cứu giá, vạch trần âm mưu của tứ gia và Kim Chiêu dung?”

“Chính xác.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay vuốt ve một đường trên gương mặt trẻ con hồng hào: “Phụ hoàng biết chuyện rất tức giận đem tứ hoàng tỷ và Kim Chiêu dung tống giam chờ đến khi hồi kinh sẽ xét xử.”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

“Quả nhiên không có gì qua mắt được ngươi.”

Đông Phương Tầm Tuyết sờ ngực áo lấy ra một tấm da dê: “Chuyện hành thích năm đó bị bại lộ, tứ hoàng tỷ vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.”

“Ngài làm sao tố cáo được tứ gia?”

“Không phải ta, ta căn bản chưa nói gì với phụ hoàng.”

Phó Tuyệt Ca hơi chau mày, nghĩ ngợi rất lâu mới dè dặt lên tiếng: “Là Hoàng thượng nghi ngờ từ trước sao?”

“Nói ra cũng phải trách tứ hoàng tỷ làm việc không cẩn thận để phụ hoàng phát hiện nàng cấu kết cùng quan lại ăn hối lộ thuyền buôn. Ngươi cũng biết vận chuyển hàng hải đều do triều đình quản lý, tứ hoàng tỷ ngang nhiên thu thuế từ thuyền buôn dĩ nhiên sẽ khiến phụ hoàng hoài nghi. Đây xem như tức nước vỡ bờ, phụ hoàng âm thầm điều tra ra không ít chuyện xấu của tứ hoàng tỷ nhân cơ hội này một cước đạp đổ nàng.”

“Ngài nói, phụ tử hoàng tộc đều như vậy sao?” Phó Tuyệt Ca nén tiếng thở dài trong lòng: “Lúc bị hành thích Hoàng thượng một mực gán tội cho ngài, còn đối xử không tốt với ngài, dường như lúc đó trong mắt Hoàng thượng ngài chẳng là cái gì cả. Lần này đến tứ gia, nàng đã luân lạc đến mức độ này Hoàng thượng vẫn thẳng tay đạp đổ, lẽ nào Hoàng thượng chưa từng xem các ngài là hài tử?”

“Có nhiều chuyện ngươi không thể hiểu.” Đông Phương Tầm Tuyết đem nàng kéo vào lòng, bàn tay đặt trên lưng vỗ nhẹ mấy cái: “Phụ hoàng không tin ai ngoài bản thân của ngài, bọn ta chung quy chỉ là con cờ tuỳ ý ngài thao túng.”

“Bát gia.”

“Ta không sao, cũng không thấy buồn phiền gì. Sống trong cung cấm đầy rẫy thị phi, phụ hoàng hành động như vậy ta có thể hiểu được.”

Phó Tuyệt Ca đem y phục bát gia đặt gọn gàng lên khay, ngay cả trung y cũng cởi xuống, hai vai thon gầy trơn bóng bại lộ trong không khí. Cẩn thận kiểm tra trái phải xác định không có vết thương mới an tâm thở hắt ra, sau đó xoay người đi lấy một ít hương liệu an thần thả vào bồn tắm.

A Bích một mình khiêng hai thùng nước lớn, theo sau còn có hai cung nữ, lần lượt đem nước đổ vào mộc dục. Hơi nóng chầm chậm bay lên, mộc dục cần đến sáu thùng nước mới đầy, ba người xong việc lập tức lui xuống.

“Bát gia ngài trước ngâm mình, nô tỳ đi tìm xem còn gì có thể ăn hay không.”

“Đi đường cẩn thận.”

Hướng bát gia gật đầu một cái coi như đáp ứng, thuận tay rút phi phong trên giá khoác lên người, lầm lũi đến trù phòng tìm kiếm thức ăn. Đi chưa được mấy bước trước mặt xuất hiện một nhóm người, Phó Tuyệt Ca nhận ra được, là công công hầu hạ bên cạnh thánh thượng.

“Từ công công có gì chỉ bảo?”

“Hoàng thượng tìm ngươi, mau cùng ta đi.”

Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu, Hoàng thượng tìm nàng làm gì chứ?

Bất quá thánh ý không thể trái, Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng theo Từ công công đi gặp thánh thượng, trong đầu nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn lý do Hoàng thượng tìm nàng. Một đường đến trước thánh trướng, Từ công công chủ động vén mành lên đồng thời liếc mắt ra hiệu nàng có thể vào.

Phó Tuyệt Ca từ khẩn trương biến thành lo sợ, rụt rè đi vào trong trướng.

Cách một bức bình phong vẫn cảm nhận được khí thế vương giả bức người toát ra: “Ngươi là Phó Tuyệt Ca?”

Hoảng hốt quỳ xuống khấu đầu: “Nô tỳ Phó Tuyệt Ca khấu kiến Hoàng thượng.”

“Bát gia đã nói hết với trẫm rồi, chuyện năm đó không phải do ngươi.”

“S-Sao?”

Hoàng đế tựa hồ không vui khi nàng cắt lời hắn: “Ngươi có ý kiến gì?”

“Nô tỳ không dám.”

“Ngươi tại sao không nói lúc đó ngươi vì cứu bát gia mới bị thương? Trẫm trách nhầm ngươi phạt ngươi, ngươi cũng không nói?”

Phó Tuyệt Ca càng nghe càng hồ đồ, nàng cứu bát gia lúc nào?

Từ công công mất kiên nhẫn lên tiếng nhắc nhở: “Nha đầu ngươi còn không mau trả lời Hoàng thượng.”

“Ách, nô tỳ không dám khoa trương, giúp đỡ chủ tử là việc cung nữ như nô tỳ nên làm.”

“Trẫm đã nghe bát gia kể hết mọi chuyện, cũng biết đã hiểu lầm ngươi. Tứ gia vì muốn tranh công cứu giá mà bày trò hãm hại huynh đệ tỷ muội, nếu lúc đó ngươi không kịp thời cứu bát gia có lẽ trẫm đã mất vị hoàng tước này rồi.”

“Hoàng thượng và bát gia cát nhân thiên tướng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện bất trắc.”

“Ngươi có công cứu chủ lại không nhiều chuyện khoa trương, trẫm thứ tội cho ngươi đến khi đủ tuổi có thể xuất cung không cần làm cung tỳ.”

Không biết từ lúc nào bát gia trước mặt Hoàng thượng nói giúp nàng, bất quá đây cũng không phải chuyện xấu gì.

“Tạ chủ long ân.”

“Hết việc của ngươi rồi, lui xuống đi.”

Phó Tuyệt Ca cung kính bái một bái rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi trướng bồng, đứng bên ngoài nặng nề thở hắt ra, quả nhiên đối diện Hoàng thượng không dễ dàng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK