Đông Phương Tầm Tuyết khoác tay ngăn cản lão công tước đang tức giận: “Tiểu ngốc lo lắng cho tứ nương tử là chuyện thường tình, ta cũng đi xem một chút các ngươi không cần đi theo.”
“Tuân mệnh.”
Để lại toàn bộ cung nữ ở bên ngoài, Đông Phương Tầm Tuyết đơn độc tìm đến tiểu viện của Phó Tuyệt Ca. Từ xa đã trông thấy tiểu ngốc cuống cuồng nói gì đó với nha hoàn A Xán rồi chạy đi, ngay cả nha hoàn kia cũng vội vã theo sau.
Phó Tuyệt Ca vừa nghe tin nương thân đổ bệnh liền sợ đến phát run cả người hoảng loạn chạy vào ngọa phòng. Vừa vặn trông thấy nương thân suy yếu ngồi trên luân ỷ, thấy nàng liền vui mừng đánh rơi giọt nước mắt.
“Nha đầu ngốc ngươi về rồi.”
“Nương thân!!” Phó Tuyệt Ca kinh hồn táng đảm đến gần Lưu thị, phát hiện nương thân so với mấy ngày trước còn gầy hơn: “Ngài làm sao vậy? Đang yên đang lành đột nhiên sinh bệnh?”
“Lệnh ái ngươi còn không về chỉ sợ nương tử gặp không được ngài nữa a!” A Xán dùng tay áo lau chùi nước mắt lem luốt trên mặt: “Từ khi ngài nhập cung phía Đại nương tử năm lần bảy lượt tìm cách dày vò tứ nương tử. Tháng trước bị đạp ngã xuống đất trầy xước cả người, đầu hạ trời nắng nóng lại bắt nương tử đi lấy băng lạnh. Còn tưởng lấy xong thì thôi, ai ngờ đâu Đại nương tử nói tứ nương tử chúng ta không hiểu quy củ bắt trói vào cây vừa đánh vừa tạt nước lạnh. Kết quả... kết quả nương tử sinh bệnh...”
“Quá quắt! Sao đại nương tử có thể đối xử với nương thân như vậy?”
“Lệnh ái mau mau cứu tứ nương tử đi, còn kéo dài chỉ e...”
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu, luống cuống lau nước mắt: “Nương thân yên tâm, nhi nữ có biện pháp giúp ngài.”
“Nha đầu ngươi đừng làm chuyện ngốc nghếch a.” Lưu thị mắt rơm rớm nước kéo tay nhi nữ dỗ dành: “Chút chuyện này nương thân chịu đựng được, ngươi mấy tháng qua sống như thế nào?”
“Đừng quản chuyện này nữa, nương thân ngươi nghe ta nói.”
Nuốt khan một ngụm nước bọt hòa hoãn tâm tình, Phó Tuyệt Ca dùng sức ghì chặt cánh tay nương thân: “Chốc nữa ngài để A Xán đưa ra đại sảnh, ta và bát gia sẽ ở đó gặp phụ thân, ngươi có ủy khuất gì toàn bộ đều nói ra. Ở đó có bát gia chủ trì công đạo nhất định không xảy ra chuyện, hơn nữa ta sẽ làm mọi cách để Đại nương tử không dám càn quấy nữa.”
“Lệnh ái, vậy.. có tốt hay không?”
“Có thể.”
Nghe tiếng nói mọi người đồng loạt quay đầu lại, vừa vặn thấy bát gia ung dung nhàn nhã bước vào.
“Ngươi khóc?” Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng đỡ Phó Tuyệt Ca đứng dậy, rút khăn thêu cẩm lý giúp nàng lau sạch nước mắt: “Có khó khăn cứ tìm ta là được, khóc đến mắt cũng đỏ hết lên rồi.”
“Bát gia ngài phải cứu nương thân của nô tỳ!”
“Hảo, hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Lưu thị còn tưởng bản thân hoa mắt, bát gia cư nhiên lại lau nước mắt cho nhi nữ của nàng?
“Trước tiên vẫn phải đi gặp đại nhân trước đã.”
Phó Tuyệt Ca dùng ánh mắt ra hiệu với A Xán, nàng lập tức hiểu ý đẩy luân ỷ của Lưu thị theo sau. Bốn người nhanh chóng ly khai tiểu viện đến nội sảnh gặp lão Công tước, ngay cả Đại nương tử cũng xuất hiện vừa trông thấy Lưu thị sắc mặt liền thay đổi.
Lão Công tước chưa hiểu chuyện gì, bất tri bất giác liếc nhìn Đại nương tử nhà mình, đừng nói lại gây hoạ nữa đi?
“Ban nãy ta có chút đường đột thành thật cáo lỗi với Công tước đại nhân.”
“Ha hả, bát gia không cần khách khí, có trách cũng phải trách nha đầu nhà ta xung đột.”
Bát gia duy trì ý cười xa cách, từ tốn ngồi xuống toạ ỷ: “Sức khoẻ của hai vị thế nào? Thời gian này khí trời nóng bức nên hảo hảo điều dưỡng thân thể đừng để bản thân nhiễm bệnh.”
Lão công tước xoa hai tay vào nhau cười hì hì: “Đa tạ bát gia quan tâm, nhờ hồng phúc của Hoàng thượng mà trên dưới Phó gia không ai nhiễm bệnh.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Đông Phương Tầm Tuyết khẽ chuyển: “Ta vừa đến thăm tứ nương tử thấy nàng bệnh nặng nằm liệt giường đến khi tiểu ngốc trở về mới miễn cưỡng ngồi lên được.”
“Ây u, chỉ là chút mao bệnh mà thôi, không đáng ngại.” Lão Công tước liếc liếc mắt ra ám hiệu với Lưu thị: “Tứ nương tử ngươi nói có phải hay không?”
Lưu thị không nói gì chỉ yên lặng cúi đầu chùi nước mắt, tiếng thút thít nho nhỏ liên tục phát ra.
Đại nương tử giống như ngồi trên chảo dầu sôi nóng ruột quát một tiếng: “Quan gia hỏi sao ngươi không trả lời?”
“Nô vốn xuất thân thấp kém được đại nhân để mắt đến đã là phúc phần không dám ở trên nội sảnh khua môi múa mép làm xấu mặt Phó gia.”
“Tứ nương tử có oan khuất gì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi làm chủ.”
“Phải a, nương thân.” Phó Tuyệt Ca lay lay cánh tay Lưu thị mấy cái: “Rốt cuộc tại sao ngài lại bệnh nặng như vậy?”
“Ta mệnh khổ không dám oán trách ai, chỉ là…” Lưu thị hạ thấp khăn lụa xuống, hai mắt đào hoa linh lung ướt đẫm nước: “Mấy ngày trước Đại nương tử muốn ta mang băng cho ngài, ta chân đi không tiện nên mất nhiều thời gian đến chỗ Đại nương tử băng cũng đã tan gần hết. Nào ngờ Đại nương tử lại nói ta không hiểu quy củ vừa phạt đánh vừa phạt quỳ, ta chịu không nổi nên mới đổ bệnh, đây là lỗi của ta a!”
“Ngươi dám vu khống cho ta?” Đại nương tử đứng bật dậy điêu ngoa gào rú: “Là tiện nhân ngươi không hiểu quy củ làm hỏng băng lạnh quan gia tặng cho ta còn dám đặt điều nói xấu đương gia chủ mẫu?”
“Nô không dám đặt điều, phần lỗi này ta cũng nói là do bản thân làm sai.”
“Đừng náo!” Lão công tước mất mặt kéo đại nương tử ngồi xuống ghế: “Bát gia ở đây ngươi la hét còn ra thể thống gì?”
Lúc này mới sực nhớ trong nội sảnh còn người, đại nương tử vừa giận vừa xấu hổ vén váy ngồi xuống.
“Bát gia đừng nghe tiện nô trong nhà ăn nói linh tinh.”
“Tiện nô?” Phó Tuyệt Ca nhịn không được bước lên đánh gãy lời Đại nương tử: “Nương thân của ta tuy không phải chính thê nguyên phối nhưng cũng được đại nhân ban cho danh phận, nội ngoại phủ đều gọi nàng tứ nương tử, Đại nương tử sao có thể nói nàng là tiện nô?”
“Chỗ trưởng bối nói chuyện làm gì đến lượt ngươi xen vào?”
“Ta chính là bất bình cho nương thân, phải, nương thân không giống Đại nương tử xuất thân cao quý nhưng cũng có danh phận rõ ràng. Đại nương tử trước đây hãm hại nàng gãy mất đôi chân, lại hại ta mang tiếng xấu trộm cắp, bây giờ ngài còn muốn bức chết nương thân không thành?”
“Ngươi cái nha đầu mồm miệng thối nát này!” Đại nương tử giống như sài lang hung dữ hướng Phó Tuyệt Ca vung tay muốn đánh: “Đại nương tử ta hôm nay không dạy dỗ được ngươi còn mặt mũi gì làm chủ mẫu đương gia?!”
“Dừng lại!!”
Lão công tước nổi giận hất ngã đại nương tử xuống ghế: “Đánh cái gì? Phó tam bây giờ là cung nữ bên cạnh bát gia, đánh mắng đều do bát gia định đoạt làm gì đến lượt nàng lên tiếng?”
“Nhưng nha đầu này to gan vu khống đích mẫu không đáng đánh sao?”
“Ta đã nói im miệng!!”
Đại nương tử giận đến nội thương vẫn phải cố đè nén, phát ra một tiếng hừ khe khẽ trong cổ họng.
Lão Công tước đầy mặt xấu hổ quay sang Đông Phương Tầm Tuyết cáo lỗi: “Bát gia, thật là xấu hổ quá, chuyện xấu trong nhà lại để ngài nhìn thấy.”
“Ta lại cảm thấy Công tước đại nhân thật sự quản giáo không nghiêm.”
Tiếng nói từ ngoài cửa phát ra thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhanh Đông Phương Tầm Liên sải chân bước vào, tóc dài bay loạn sau lưng đặc biệt tiêu sái. Sắc mặt Đông Phương Tầm Tuyết trở nên khó coi, tứ hoàng tỷ lúc nào cũng lựa chọn thời cơ chiếm tiên phong để xuất hiện.
“Thất lễ rồi.”
Đông Phương Tầm Liên bước đến toạ ỷ ngồi xuống, khoác tay ngăn nha hoàn hầu trà: “Ta ở bên ngoài nghe được ít nhiều, cảm thấy việc này cứ dùng dằn mãi sẽ khiến gia trạch bất an, Công tước đại nhân có thấy như vậy không?”
“Phải, phải, tứ gia nói đều có lý.”
“Quản lí hậu viện đầu tiên phải công bằng, ngài xem y phục của Đại nương tử và tứ nương tử đi. Tuy rằng thê thiếp khác biệt nhưng không có thị thiếp nào ăn mặc lại đơn bạc cũ kĩ như tứ nương tử, ta để ý còn thấy cả vết sờn trên vai áo nàng đây là đạo lý gì đây? Truyền ra ngoài người hiểu chuyện sẽ nói Công tước ngài coi trọng Đại nương tử nhưng không hiểu chuyện sẽ nói Công tước phủ là cái động hút máu người đến cả thị thiếp cũng sống không nổi.”
Lão Công tước khúm núm nghe từng lời từng chữ, không quên liếc xéo Đại nương tử ngồi bên cạnh: “Đúng là sơ suất của ta khiến các vị nương tử phải chịu khổ.”
“Còn về Đại nương tử cũng đừng nên quá hà khắc với thị thiếp, tứ nương tử chung quy cũng giống như ngài cung phụng một quan gia. Nếu không thể đối đãi tốt thì đừng đến mức hiếp người quá đáng, ngài xem xem chân của tứ nương tử vốn đi lại không tiện còn bắt đi lấy băng người khác sẽ nghĩ ngài có năng lực quản lí hậu viện sao?” Đông Phương Tầm Liên ngả người ra sau ghế, nửa thật nửa đùa nói tiếp: “Ta dù sao cũng là người ngoài nói dong dài chỉ khiến các vị thêm phiền phức nhưng lời lời ta nói đều là thật lòng. Công tước đại nhân hảo hảo suy xét năng lực quản gia của Đại nương tử cùng cách đối đãi thê thiếp tránh việc năm ngày mười bữa lại có tranh chấp.”
“Tứ gia dạy rất đúng, ta nhất định sẽ nghe theo.”
Lão công tước quay ngoắt nhìn đại nương tử: “Nàng đem chìa khoá quản gia giao cho lão thái thái, từ nay về sau đừng động đến chuyện này nữa. Còn cả sổ sách cũng giao cho người khác làm, năm ngày mười bữa không biết nàng đã lấy bao nhiêu lợi ích từ chỗ các nương tử!”
“Quan gia! Ta là đích thê của ngài, không quản lí hậu viện ta lấy mặt mũi gì nhìn người?”
“Đó là chuyện của nàng!”
“Không được!!” Đại nương tử hoảng loạn túm lấy tay áo của Phó công tước vừa khóc vừa kêu to: “Quan gia, ngài nể mặt Yên Ca có được không? Coi như ta hồ đồ làm xấu mặt ngài sau này ta sẽ không dám nữa.”
“Ta nói nàng lập tức chuyển chìa khoá quản gia cho lão thái thái, từ nay về sau chuyện trong phủ không cần nàng bận tâm đến!” Lão công tước lần nữa hất ngã nàng xuống sàn: “Chuyện của tứ nương tử ta cũng phải hảo hảo chỉnh đốn nàng, phạt nàng một năm cấm túc trong nội viện không được ra ngoài trừ những ngày lễ tết!”
“Quan gia!!!”
“Đưa Đại nương tử xuống!”
Cung nữ ma ma đưa mắt nhìn nhau rồi chạy đến lôi Đại nương tử đang khóc lóc thảm thiết kéo xuống nội viện. Sự tình xem như dàn xếp ổn thoả, lão Công tước nhẹ nhõm thở phào, quay sang tứ gia bát gia cười cười lấy lòng.
“Ta xử trí như vậy hai vị thấy thế nào?”
“Không biết về phần tứ nương tử Công tước đại nhân tính toán thế nào?”
“Cái này…” Lão công tước trước nay không quá lưu luyến Lưu thị, nghe hỏi đến ngập ngừng một lúc mới đáp: “Ta sẽ gọi lang trung đến xem bệnh cho nàng, cũng chuyển viện tử tốt một chút cho nàng hảo hảo tịnh dưỡng, người không phận sự tuyệt đối không được đến quấy rầy.”
“Vậy cũng được.” Đông Phương Tầm Liên chống tay lên bàn đứng dậy: “Đã làm phiền Công tước đại nhân rồi, bọn ta cũng xin phép cáo từ, có dịp lại đến thăm ngài.”
“Hảo, hảo, tứ gia bát gia đi thong thả.”
Mọi việc diễn biến quá nhanh Phó Tuyệt Ca còn chưa kịp gặp nương thân bao lâu đã phải đi. Hai mắt đào hoa ẩm ướt nước, cố gắng nắm chặt bàn tay nương thân lưu luyến không chịu buông.
“Ngươi nha đầu hồi cung hảo hảo chiếu cố bản thân, hầu hạ tốt bát gia có biết không?” Lưu thị đau lòng muốn chết, nhi nữ vừa về còn chưa kịp gặp mặt đã phải đi rồi: “Thư nhà ngươi gửi về nương thân đều đã xem, bát gia dạy ngươi chữ chính là phần phúc của ngươi, ghi nhớ đừng làm gì quá phận mất mặt Phó gia.”
“Nhi nữ đều nhớ rồi, cái này…” Phó Tuyệt Ca lấy hai cái khăn lụa trong tay đưa cho Lưu thị: “Nhi nữ học ở Ti Chế Phòng nhàn rỗi làm vài món thủ công, nương thân A Xán mỗi người một cái, mỗi lần nhớ ta có thể lấy ra ngắm nhìn.”
“Hảo, hảo, nhi nữ ngoan ngươi cũng mau đi đi.”
Phó Tuyệt Ca khịt khịt mũi ngăn nước mắt trào ra, nhìn thêm nương thân một lúc mới chịu xoay người ly khai Công tước phủ. Thấy tiểu ngốc khóc lóc thê lương như vậy Đông Phương Tầm Tuyết cũng không đành lòng nhưng trước giờ thân phải hồi cung nán lại thêm sẽ không kịp thời gian.
“Lần tới lại đưa ngươi đi, không nên khóc a.”
“Nương thân an hảo là tốt rồi, nô tỳ sẽ không khóc nữa.”
Phó Tuyệt Ca ngoái đầu nhìn Công tước phủ lần nữa, lấy hết dũng khí bước lên mã xa. Bát gia còn chưa kịp bước vào thì tứ nhân tra đột nhiên xuất hiện, hai người ở bên ngoài nói vài câu thì tứ nhân tra thản nhiên bước lên cùng xe ngựa với các nàng.
“Tứ gia?”
Đông Phương Tầm Liên tìm chỗ thoải mái ngồi xuống, đưa tay tiếp nhận chén trà của cung nữ: “Nha đầu ngươi hẳn nên hảo hảo đa tạ ý tốt của ta chứ.”
Khoé môi kịch liệt co rút: “Tứ gia chịu đứng ra nói giúp thân nương là phúc của nô tỳ, đa tạ tứ gia.”
“Chỉ như vậy? Ngươi không có báo đáp?”
“Báo đáp?” Phó Tuyệt Ca hừ hừ hai tiếng, kéo cánh tay bát gia ở bên cạnh: “Ban đầu nô tỳ đã cùng bát gia thống nhất sẽ nói thế nào để giúp nương thân, ngài đột nhiên từ đâu xuất hiện chiếm tiên cơ còn muốn nô tỳ báo đáp?”
“Úc? Vậy là ngươi đang oán trách ta không để lão bát nói giúp mẫu tử ngươi sao?” Đông Phương Tầm Liên hơi chồm người ra trước, chỉ tay vào chóp mũi nàng mà nói: “Lão bát mấy lời này có cho nàng thêm ngân lượng nàng cũng không dám nói, chỉ có ta sẵn sàng làm xấu mặt Khang Ninh Công và Đại nương tử của hắn để giúp đỡ nương thân của ngươi. Các ngươi nghĩ nói mấy lời bóng gió câu nệ lão phụ thân đầu đất của ngươi có thể nghe hiểu?”
Phó Tuyệt Ca trăm miệng không thể giãi bày, nghĩ đi nghĩ lại lời Đông Phương Tầm Liên nói không phải không có đạo lý. Các nàng ban đầu thống nhất hảo hảo khuyên nhủ đại nhân sau đó mới tìm cách tố cáo tội ác của Đại nương tử, nhưng không ngờ giữa đường xuất hiện tứ gia như cuồng phong một phát quét sạch hết chướng ngại. Bất kính trưởng bối, can dự vào việc hậu viện Công tước, đây không phải chuyện một hoàng tước nên làm. May mắn là đại nhân gan nhỏ như gan gà, có trăm cái mạng cũng không dám cãi nửa lời hoàng tước vì lo sợ tiền đồ của bản thân sẽ bay theo gió.
“Ngươi nói có nên cảm tạ ta không?”
“Đúng là ngài đã giúp nương thân của ta thoát khỏi nguy hiểm, còn trừng phạt Đnương tử hống hách ngang ngược.” Phó Tuyệt Ca mím mím môi nghĩ ngợi, cảnh giác hỏi lại lần nữa: “Vậy ngài muốn cái gì?”
Đông Phương Tầm Tuyết vốn dĩ yên lặng đột nhiên lên tiếng đánh gãy: “Ta sẽ bảo Mi Cát đến Nội Vụ Phủ chuẩn bị vài món đồ tốt đưa đến Nguyên Hòa Điện của tứ hoàng tỷ.”
“Không có thành ý gì cả.” Đông Phương Tầm Liên ngả người ra sau than thở: “Dù sao cũng là ta chủ động giúp Phó tiểu ngốc, nha đầu này cũng nên hảo hảo báo đáp ta mới đúng.”
“Ngài nói.”
“Ta nhìn thấy bức cẩm lý và thuỷ tiên ngươi tú cho lão bát, ta cảm thấy thủ nghệ ngươi không tồi chi bằng làm cho ta một bức vậy.”
Đại Minh cô nương thường chỉ trao khăn trao thoa cho lang quân của mình, Đông Phương Tầm Liên lại dám yêu cầu nàng tặng khăn!?
Nhưng phần ân tình kia không phải là giả, tứ nhân tra cũng không yêu cầu cái gì quá đáng, nếu chỉ một bức khăn thêu nàng vẫn có thể làm được.
“Được rồi, nô tỳ sẽ làm một bức đằng la cho ngài.”
“Đằng la? Ý ngươi là tử đằng?”
Phó Tuyệt Ca gật đầu hai cái thay cho câu trả lời.
“Này, lão bát, ngươi thấy rõ rồi chứ? Nha đầu này muốn tú tử đằng cho ta nha.” Đông Phương Tầm Liên từ đối diện chuyển qua ngồi bên cạnh lão bát, choàng tay qua vai nàng cười cợt: “Lý Bạch có câu: Tử đằng quải vân mộc, hoa mạn nghi dương xuân. Mật diệp ẩn ca điểu, hương phong lưu mỹ nhân*. Nha đầu ngốc này không phải là muốn bày tỏ tâm ý với ta chứ?”
“Bày tỏ cái gì?” Phó Tuyệt Ca không dám nghĩ tứ nhân tra sẽ xuyên tạc thành như vậy, hoảng hoảng trương trương quay sang bát gia giải thích: “Nô tỳ đọc qua sách thấy đằng la đại diện Phật pháp mang ý buông bỏ thù hận tìm đến khoái lạc nên mới chọn hoa này tú khăn cho tứ gia. Hoàn toàn không có ý tứ gì khác, bát gia không nên hiểu lầm!”
Đông Phương Tầm Tuyết hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Tứ hoàng tỷ vui đùa quá trớn rồi, tiểu ngốc ngươi đã có ý tìm đằng la đại diện Phật pháp chi bằng tú cho nàng một bức Hư Không Tạng Bồ Tát đi.”
Phó Tuyệt Ca phụt một tiếng, vội tìm khăn lụa bưng chặt miệng, nhẫn cười đến đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt tứ nhân tra quả nhiên khó coi, hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Lão bát ngươi nói xem có người nào mang khăn tay thêu bồ tát không?”
“Đây là lòng thành, Hư Không Tạng Bồ Tát mang đến tài phú, đánh đuổi tiểu nhân mở lối thoát khỏi nguy nan, ta cảm thấy rất thích hợp với tứ hoàng tỷ.”
“Không nói ngươi nữa, nói tóm lại nha đầu này phải tú cho ta một bức tử đằng như đã nói những thứ khác ta không chấp nhận!”
Không để bát gia kịp lên tiếng, Phó Tuyệt Ca giảo hoạt cười nói: “Tử đằng thì tử đằng, ngài không được hối hận đâu đó.”
Đông Phương Tầm Liên đắc ý cười lớn: “Ngươi đã chấp nhận tú tử đằng ta còn gì phải hối hận?”
Phó Tuyệt Ca không nói, quay sang bát gia nháy mắt một cái. Không hỏi cũng biết tiểu ngốc lại muốn giở trò chọc ghẹo người khác, tâm tình Đông Phương Tầm Tuyết rất nhanh hoà hoãn trở lại cùng nàng nói thêm chút chuyện phiếm.
=====================
(Tử đằng quấn cây cao đến tận mây,
Hoa ngập tràn trong nắng xuân.
Giữa lá tươi tốt ẩn tiếng chim ca,
Hương gió làm lưu luyến mỹ nhân. – Tử Đằng Thụ - Lí Bạch)