“Nô tài không thấy xe ngựa của Phó phủ, hay là chúng ta về thôi.”
“Đợi thêm chút nữa.”
“Nhưng…”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của tứ gia, hắn cũng không dám nói thêm nửa chữ, ngoan ngoãn đứng phía sau giúp chủ tử che ô.
Mưa càng lúc càng lớn, khung cảnh trước mắt sớm đã bị màn mưa che khuất. Cành cây yếu ớt chịu không nổi sức mạnh của mưa gió đành buông tay để lá rơi vào lòng đất lạnh. Con người cũng như vậy, ngay thời khắc đứng trước phong ba bão táp chẳng còn gì quan trọng hơn bản thân dù cho từ bỏ một hai thứ cũng chẳng đáng là gì.
Từng có một Đông Phương Tầm Liên như thế, đứng trước sinh tử của bản thân sẵn sàng đem người đồng sàn cộng chẩm suốt nhiều năm đẩy vào tử lộ. Thời khắc đó chưa từng cảm thấy hối hận, chỉ sợ động tác không đủ nhanh không đủ độc ác.
Ngẫm con người cũng thật buồn cười, tại sao phải để mất đi mới thấy hối tiếc?
Mưa vẫn rơi, từng hạt như kim đâm vào da thịt tâm phế, từng giọt máu vô hình nhỏ ướt cả mặt đất.
“Tứ gia hà tất phải khổ như vậy? Phó tam lệnh ái không muốn đến ngài có chờ cũng vậy, hay là chúng ta trở về vương phủ nghỉ ngơi nhé?”
“Là bản vương nợ nàng…”
“Dù ngài thật sự nợ Phó tam lệnh ái cũng không nên đem bản thân dày vò như vậy.”
“Ngươi không hiểu.” Đông Phương Tầm Liên cười giễu bản thân, mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm: “Bản vương dùng cả sinh mệnh này bù đắp cũng không đủ.”
Hắn nghe không hiểu, rốt cuộc tứ gia đã làm gì mà dùng sinh mệnh cũng bù đắp không đủ chứ!?
“Tuyệt Ca từng cười với bản vương, nụ cười khi ấy của nàng rất đẹp. Đôi mắt to tròn chứa đựng vô số tinh tú sáng lấp lánh, cảm giác giống như những thứ tốt nhất đẹp đẽ nhất đều được gửi gắm vào đôi mắt nàng. Chỉ là khi ấy ta không nhìn thấy tinh tú cũng không nhìn thấy tia sáng rực rỡ từ nụ cười của nàng, là một kẻ ngốc mê man đi giữa những con đường không lối thoát. Ta từng nghĩ nụ cười đó vĩnh viễn chỉ dành riêng cho ta, thật không ngờ…”
“K-Không ngờ?”
Đông Phương Tầm Liên ảm đạm nhấc khoé môi, đôi mắt vô hồn dõi theo màn mưa dày đặc: “Ta đã thấy Tuyệt Ca cười với lão bát, nụ cười của nàng toả sáng rực rỡ, đôi mắt nàng lấp lánh tinh tú. Ngươi biết không? Tinh tú trong mắt nàng chưa từng mất đi, chỉ là không còn dành cho ta nữa thôi…”
Nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết của tứ gia, hắn có chút không nỡ: “Tứ gia đừng quá lo lắng, dù sao bát gia cũng không ở trong kinh thành, ngày tháng còn dài không sợ không lay động được Phó tam cô nương.”
“Tuyệt Ca sẽ không tha thứ cho ta đâu.”
“Tứ gia ngài…”
Còn chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa trông thấy nha hoàn hối hả đội mưa chạy đến báo tin: “Phó tam lệnh ái đến rồi!”
Tia cao hứng hiếm hoi loé lên trong đáy mắt, Đông Phương Tầm Liên đoạt chiếc ô trong tay tên thái giám chạy xuống đón Phó Tuyệt Ca. Dưới màn mưa dày đặc mơ hồ nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn gian nan bước từng bậc cầu thang, âm thanh đinh đang từ chiếc kim xước đều đặn vang lên như muốn thông báo sự xuất hiện của bản thân.
Hai người một cao một thấp đứng trên bậc thang, mắt đối mắt, sự bình thản chết tiệt tàn nhẫn đâm thẳng vào lồng ngực không chút do dự.
Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên, tóc dài phủ kín đôi bờ vai gầy guộc. Phiến môi mỏng hơi hé mở, hạnh hoa nhãn vẫn như năm xưa chứa đầy tinh tú sáng lấp lánh nhưng không đủ để khiến trái tim trong lồng ngực dao động lần nữa.
Gặp nàng giữa mùa hoa nở, chia tay giữa lúc tuyết trắng mái đầu.
“Tuyệt Ca…” Đông Phương Tầm Liên hé môi nở nụ cười xua tan cả mưa lạnh xung quanh: “Nàng cuối cùng cũng chịu đến gặp ta rồi.”
“Ta không muốn gặp ngài.”
Ý cười trong mắt dần trở nên ảm đạm: “Vậy hôm nay…”
“Hôm nay gặp nhau là vì không muốn ngài tiếp tục chờ ở Ngọc Thanh Quan.” Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu, khí lạnh từng chút xâm chiếm buồng phổi: “Không phải ngài không biết, ta sớm đã là nữ nhân của bát gia, đơn độc gặp riêng ngài ở đây thật sự không hợp quy tắc. Từ nay về sau cũng mong ngài giữ đúng khoảng cách đừng để người khác tiếp tục hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta.”
“Nàng biết nói những lời này sẽ khiến ta đau lòng nhưng vẫn nói, lẽ nào bao nhiêu năm qua trong lòng nàng ta chẳng là gì cả?”
“Đôi khi không biết lại tốt hơn là biết quá nhiều, quan hệ giữa chúng ta đơn thuần là chủ tử và nô bộc. Bao nhiêu năm nay người duy nhất cố chấp không hiểu là ngài, ta thật sự mệt mỏi rồi, cầu ngài đừng tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của ta nữa.” Phó Tuyệt Ca chỉ tay vào chiếc lá bị mưa kéo rơi khỏi cành, đôi mắt lấp lánh chưa từng chứa đựng một tia cảm xúc: “Ngài xem, lá rời cành không thể gắn trở lại được huống chi chúng ta lại đứng hai chiến tuyến khác nhau. Ta thật sự không phải người thích hợp với ngài cũng không cố ý làm những chuyện khiến ngài hiểu lầm. Từ trước đến nay trong lòng ta chỉ có bát gia, những người khác đối với ta chẳng có ý nghĩa gì, kể cả ngài.”
Mười ngón tay hết siết rồi thả, rõ ràng đau lòng muốn chết nhưng không cách nào biểu lộ ra bên ngoài, ảm đạm cười dài một tiếng che giấu bi thương: “Nàng nói đúng, ta không nên quấy rầy an tĩnh của nàng cũng không nên cưỡng cầu nàng bất kì điều gì. Nhưng hôm nay ta thật sự có chuyện muốn nói với nàng, coi như nể tình chúng ta từng quen biết, nàng cùng ta nói vài câu có được không?”
Nghĩ ngợi một lúc Phó Tuyệt Ca mới miễn cưỡng đáp lời: “Ngài muốn nói gì thì mau nói đi.”
“Bên ngoài đang mưa hay là chúng ta vào trong rồi từ từ…”
“Ta không muốn người khác hiểu lầm, ngài nói nhanh đi, ta bắt đầu cảm thấy lạnh rồi.”
Đông Phương Tầm Liên không còn cách nào khác đành phất tay cho lui nô bộc, Phó Tuyệt Ca tinh ý cầm lấy ô từ tay A Xán rồi bảo các nàng lui sang một bên.
Hai người đứng dưới cơn mưa thu tầm tã, kẻ cố nén đau thương người gục ngã trước số mệnh.
“Chuyện của chúng ta có phải từ đầu nàng đã nhớ lại?”
“Giữa chúng ta có chuyện gì?”
“Chính là chuyện…” Chuyện này chỉ một hai câu không thể giải thích rõ ràng, bối rối tìm lời lẽ bày tỏ tâm tình: “Ta có tìm được vài vị pháp sư vu sư, bọn họ nhìn thấy một số thứ trong hậu viện rồi báo với ta. Nghĩ kĩ lại ta cảm thấy rất hối hận tại sao khi xưa không đối tốt với nàng hơn, ta cũng biết tội ta làm khó mà tha thứ nhưng ta thật sự biết sai rồi. Coi như nể tình phu thê nhiều năm, nàng cho ta một cơ hội bù đắp lỗi lầm trước đây có được hay không?”
Hai mắt Phó Tuyệt Ca trừng lớn một vòng, khiếp đảm xen lẫn hoài nghi quát một tiếng: “Ngài nói gì ta không hiểu! Nể tình phu thê gì chứ? Ta là cô nương chưa xuất giá, ngài nói những lời này là cố ý hại ta không thể gả cho bát gia!?”
“Nàng không cần phải giả vờ, tất cả ta đều biết rồi, từ chuyện chúng ta trong quá khứ từng thành thân đến chuyện ta… ta…” Đông Phương Tầm Liên giống như đứa trẻ bị bắt quả tang phạm lỗi lặng lẽ cúi đầu nhận sai: “Ta không nên cô phụ tâm ý của nàng, không nên bắt nàng nhận hai đứa trẻ kia làm đích tử, càng không nên dùng nàng uy hiếp lão bát. Ta ngàn sai vạn sai không dám cầu xin nàng tha thứ, chỉ mong nàng cho ta cơ hội được bù đắp lỗi lầm năm xưa.”
“Ta không biết gì cả, ngài đừng nói hồ đồ.”
Có đánh chết Phó Tuyệt Ca cũng không dám tin Đông Phương Tầm Liên có thể nhớ lại chuyện kiếp trước huống chi đến việc xuất hiện trước mặt nàng nhắc lại chuyện cũ. Chịu đựng không biết bao nhiêu khó khăn khổ sở mới đến được ngày hôm nay, tất nhiên không cam tâm nhìn người khác phá hoại mọi thứ nàng xây đắp, càng không để Đông Phương Tầm Liên có cơ hội huỷ hoại tình cảm giữa nàng và bát gia.
Chuyện đã đến nước này khó mà quay đầu.
“Pháp sư vu sư bọn họ đều vì muốn kiếm thêm chút bạc mới bày trò dựng chuyện lừa gạt, ngài không ngốc đến mức xem lời bọn họ nói là thật đi?” Phó Tuyệt Ca đảo mắt tìm kiếm lý do che giấu hoảng hốt trong lòng: “Nếu là vì chuyện này ta không có gì để nói với ngài, cáo từ.”
“Nàng đứng lại!”
Đông Phương Tầm Liên ba bước biến hai chạy xuống bậc thang kịp thời túm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca: “Ta tin, vì ta cảm giác được duyên phận giữa chúng ta không hề mỏng manh như nàng nói. Mặc kệ pháp sư vu sư bọn họ có lừa ta hay không, chỉ cần ta nỗ lực sớm muộn nàng cũng sẽ dùng ánh mắt khác mà nhìn ta.”
“Ngài có thôi đi không? Ta không có thời gian ở đây cùng ngài nói nhảm, nếu không còn gì khác thì ta đi đây!”
Dùng sức giằng khỏi tay Đông Phương Tầm Liên, Phó Tuyệt Ca nhanh như sóc lao thẳng xuống cầu thang cùng hai người A Xán tụ họp một chỗ.
Còn chưa kịp hỏi chủ tử nói gì với tứ gia đã bị nàng dùng sức đẩy đi: “Nhanh lên, hồi phủ!”
Nhác trông sắc mặt lệnh ái không tốt A Xán cũng không dám nói nhiều, cùng A Lệ nhanh chóng đưa nàng về mã xa.
Đông Phương Tầm Liên nhất thời không biết làm sao, mãi đến khi Phó Tuyệt Ca đi càng lúc càng xa liền hoảng loạn đuổi theo: “Bản vương sẽ không bao giờ từ bỏ, Tuyệt Ca! Nàng chỉ có thể là thê tử của Đông Phương Tâm Liên ta!”
Phó Tuyệt Ca đạp thang bước vào xe ngựa, nhịn không được mắng chửi: “Có bệnh!”
=====================
“Ngươi nói tứ hoàng tỷ dạo gần đây rất hay đến làm phiền tiểu ngốc?”
“Không sai, tứ gia thời gian này thường xuyên đến tìm Phó Tuyệt Ca nhưng vì chuyện cống phẩm lần trước nên Khang Ninh công cũng hay tìm lý do cự tuyệt. Bất quá tránh mùng một không tránh được mười lăm, mỗi lần Tuyệt Ca xuất phủ tứ gia đều sẽ tìm cơ hội gặp mặt, nàng đã mấy lần tìm nô tỳ than phiền chuyện này.”
Cẩn thận rót nước trà mới phao vào trản, hương thơm nồng nàn lan khắp thư phòng: “Kinh thành đã bắt đầu có lời đồn nói tứ gia cùng Tuyệt Ca lưỡng tình tương duyệt nhưng vì bị ngài cản trở nên mới đường ai nấy đi. Chuyện này đã làm tổn hại không ít đến danh tiết của Tuyệt Ca, nàng còn nói sẽ ở trong phủ không xuất môn nữa. Nô tỳ cùng lắm chỉ có thể ngăn mấy lời đồn lan truyền trong phủ, không cách nào đến từng nhà từng hộ giải thích chuyện này.”
“Tứ hoàng tỷ đến giờ vẫn chưa tử tâm đúng là phiền phức.”
Tâm trạng dùng trà nháy mắt bị đập tan, Đông Phương Tầm Tuyết buồn bực ném tấu chương xuống sàn: “Đều trách bản vương chậm chạp khiến tiểu ngốc rơi vào tình huống khó xử như bây giờ. Chuyện tốt sắp thành lại xuất hiện một người phá đám, bản vương còn không tranh thủ thời gian hồi kinh tiểu ngốc nhất định sẽ bị cướp đi mất.”
“Ngài thời gian này cũng không dễ dàng gì, sáng sớm lo lắng chính sự mệt mỏi đến tối muộn còn phải xem tấu chương, ngài không nên miễn cưỡng bản thân kẻo sinh bệnh.” Mi Cát khom người nhặt tấu chương đặt ngay ngắn lên bàn, uyển chuyển tìm lời lẽ khuyên nhủ: “Chuyện giữa ngài và Tuyệt Ca khắp kinh thành không ai không biết, Tuyệt Ca cũng nói ngoài ngài ra sẽ không gả cho ai nên đừng lo lắng quá. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là giải quyết tốt sự vụ ở Cao Ly sau đó phong quang lẫm lẫm kế thừa đại nghiệp rồi cho Tuyệt Ca danh phận đích thê cao quý. Đến lúc đó dù là ai cũng sẽ biết ngài mới là người cùng Tuyệt Ca lưỡng tình tương duyệt, còn với tứ gia chỉ là lời đồn không đáng tin.”
“Nói thì nói như vậy nhưng để Tuyệt Ca một mình trong Phó phủ bản vương không an tâm.”
“Nô tỳ tuy không làm gì được cho nàng nhưng cũng có thể giúp đỡ nàng khi gặp chuyện, bát gia đừng quá lo lắng, đây là thời khắc quan trọng ngài nên vì cả hai người mà nỗ lực.”
Đông Phương Tầm Tuyết lẳng lặng xoa mi tâm đau nhức: “Ngươi nói đúng, bản vương sẽ cân nhắc.”
“Bát gia đã nhiều ngày không nghỉ ngơi rồi hay là đi nghỉ đi, sáng mai lại tiếp tục xem tấu chương được không?”
Nhìn vài quyển tấu chương còn lại trên bàn, thời gian gần đây bận rộn không ngơi tay, nàng đúng là nên nghỉ ngơi hồi phục thể lực. Chống đỡ mệt mỏi đứng dậy, đầu óc một trận thiên toàn địa chuyển, tay chân cũng không có khí lực.
Mi Cát hoảng thủ hoảng cước đỡ lấy thân thể nghiêng ngả của nàng: “Bát gia ngài không khỏe sao?”
“Chóng mặt chút thôi, không sao đâu.”
“Ngài nên ăn uống nghỉ ngơi điều độ chứ! Ngài xem, đi mới được một năm đã gầy thành như vậy rồi.”
“Được rồi, ngươi dìu ta về giường nằm đi.”
Không còn cách nào khác đành nuốt mấy lời càm ràm tính nói xuống bụng, miễn cưỡng dìu bát gia đến giường ngủ nhỏ đặt trong thư phòng. Nữ nhân này từ trước đến nay chỉ biết cậy mạnh, bản thân sức khỏe không tốt cũng không biết tự chiếu cố, thiên hạ này e chỉ có Phó Tuyệt Ca mới quản được nàng.
“Ngươi tiếp tục quan sát hành động của tứ hoàng tỷ, có gì không thỏa lập tức xử lý, bản vương cho phép ngươi toàn quyền quyết định.”
“Những gì ngài nên làm lúc này là hảo hảo ngủ một giấc đến sáng mai!” Mi Cát thuận tay tháo xuống mành giường, nghiêm túc ‘giáo huấn’ nàng: “Ngài dám để bản thân mệt mỏi nô tỳ lập tức đem chuyện nói với Phó Tuyệt Ca để xem nàng làm sao thu thập ngài!”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, ngoan ngoãn kéo chăn đi ngủ.