“Hiến khi lão bát đến trễ nha.” Tam hoàng tước đặt chén trà xuống bàn, huýt vào cánh tay Đông Phương Tầm Liên: “Các ngươi ở cùng một chỗ mà lão tứ đến còn sớm hơn ngươi có phải nên phạt không?”
Đông Phương Tầm Tuyết tiếp nhận trản trà, hướng hoàng huynh hoàng tỷ xấu hổ cười: “Vừa xuất môn trong điện xảy ra chuyện nên chậm trễ.”
“Xảy ra chuyện gì? Hay là bận chiếu cố lệnh ái bên cạnh ngươi đi?”
Lời lục hoàng tước vừa dứt mọi người liền ha hả cười vang, không khí trong Phương Lan Các giảm bớt hai phần câu nệ. Phó Tuyệt Ca sớm quen bị hoàng tước đem ra trêu đùa, cũng không tức giận hay phản kháng ngầm thừa nhận bát gia trong lòng thật sự có nàng.
“Hoàng tước quân quý sớm tối kề cận còn ra thể thống gì?”
“Úc? Lão tứ làm sao vậy?” Nhị hoàng tước dùng ánh mắt ra hiệu với các hoàng tước xung quanh: “Xem xem, không biết là ai sắp tới sẽ nạp cung nữ bên cạnh làm quý thiếp vậy mà lại giáo huấn lão bát không nên cận kề quân quý nha.”
Vẻ mặt Đông Phương Tầm Liên không giống muốn đùa giỡn, đem chén trà đặt mạnh xuống bàn: “Chuyện này ta vẫn chưa đồng ý.”
“Này, đừng thất lễ.”
Che miệng hắng giọng ho hai tiếng, đại hoàng tước xấu hổ hướng Thuận Dương thị mắt đỏ hoen đứng phía sau lão tứ: “Ngươi hầu hạ nàng nhiều năm chắc cũng hiểu rõ nàng tâm tính hài tử thích đùa giỡn ngươi đừng nên cho là thật. Nếu nói đồng ý thì chỉ quân quý có tư cách quyết định gả hay không gả làm gì có chuyện tước quý không thú?”
Thuận Dương Nhạc cảm kích gật đầu với đại hoàng tước, ảm đạm dùng khăn lụa chà lau nước mắt. Nghĩ lên trời xuống đất cũng nghĩ không được tứ gia cự tuyệt nàng vì Phó thị, thậm chí còn ở trước mặt bao nhiêu người không chừa cho nàng mặt mũi. Chuyện hôn sự đều đã được trưởng bối bàn tính thoả đáng, nửa chừng tứ gia bảo không thú nàng lẫn Thuận Dương gia đều trở thành trò cười khắp Đông Kinh.
“Ngươi càng nói càng hồ đồ, Thuận Dương thị hầu hạ ngươi bao nhiêu năm không có công lao cũng có khổ lao sao có thể bạc đãi nàng như vậy? Đừng nói với ta ngươi nhìn trúng cô nương nào nên mới lạnh nhạt với Thuận Dương thị!”
Đông Phương Tầm Liên ung dung gật đầu một cái: “Phải, ta nhìn trúng một cô nương chỉ cần nàng gật đầu ta liền đến xin phụ hoàng tứ…”
“Tứ hoàng tỷ chỉ uống trà cũng có thể uống đến say sao?” Đông Phương Tầm Tuyết đột ngột xen ngang thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình: “Khắp hoàng thành không ai không biết tứ hoàng tỷ sủng ái Thuận Dương thị như thế nào, mỗi ngày Thuận Dương thị còn dày công học nấu mấy món ngươi thích. Phần tình cảm tốt đẹp ai thấy cũng phải ghen tỵ, ngươi đừng khiêm tốn làm gì.”
“Xem ra bát hoàng muội biết không ít chuyện ở Nguyên Hòa Điện, lẽ nào đêm nào cũng lẻn vào xem?”
“Đi ba bước đã nghe người của Nguyên Hòa Điện khoa trương thậm chí còn chạy đến khoe khoang với tiểu ngốc nhà ta, chỉ khi câm điếc mù loà mới không biết nhiệt tình của tứ hoàng tỷ với Thuận Dương thị.”
Trong lúc kích động Đông Phương Tầm Liên không kiềm được vỗ bàn quát lớn: “Ngươi ăn nói hàm hồ!!”
“Lão tứ lão bát các ngươi làm cái gì vậy!” Nhị hoàng tước vội xông đến ngăn giữa hai người: “Trong Phương Lan Các còn đại hoàng huynh các ngươi dám to tiếng?”
“Đúng là càn quấy, lão tứ, lão bát chỉ nói vài câu cũng không phải khích bác gì ngươi hà cớ gì nổi giận tổn hại hoà khí hai bên?”
“Lão bát lại có ý tốt như vậy sao?” Đông Phương Tầm Liên hít một hơi hoà hoãn tâm tình, nhìn một lượt Đông Phương Tầm Tuyết rồi đến Phó Tuyệt Ca đang trốn sau lưng: “Ngươi hiểu rõ lại giả vờ, có phải cố ý phá hỏng chuyện tốt của ta?”
“Tứ hoàng tỷ nói ta thật sự không hiểu rồi, rốt cuộc chuyện tốt gì của ngươi? Nếu là chuyện Thuận Dương thị ta cũng chưa từng nói gì làm tổn hại hai người, chính ngươi không hiểu quy củ lại mắng người khác giả vờ?”
“Hảo, hảo, lão bát đủ rồi.” Lục hoàng tước vội kéo lão bát lùi lại vài bước, cười cười hai tiếng hoá giải bầu không khí căng thẳng: “Đều là huynh đệ tỷ muội hà tất vì chút chuyện nhỏ mà tranh cãi có phải không?”
“Lão lục nói đúng đó, các ngươi đều ngồi xuống đi, ồn ào không để ai xem hát khúc.”
Không khí dằng co từ từ được đẩy lùi, Đông Phương Tầm Tuyết nhượng bộ ngồi xuống trước Đông Phương Tầm Liên cũng theo ngồi xuống nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
Phó Tuyệt Ca chột dạ, bát gia lần này thật sự vì nàng mà đối đầu tứ nhân tra rồi!
Đem trản trà bưng đến trước mặt bát gia, đè thấp giọng nói: “Bát gia không nhất thiết phải tranh chấp với tứ gia đi.”
“Còn không lên tiếng tứ hoàng tỷ sẽ đem chuyện ái mộ ngươi nói ra, đến lúc đó hoàng huynh hoàng tỷ vô tri ủng hộ nàng. Ta mới không để mọi chuyện phát sinh như vậy, ngươi trước sau cũng là người của ta không thể có nửa điểm sơ xuất.”
Gò má thiếu nữ hồng nhuận tươi tắn như xuân phong tái mỹ: “Bát gia nói không sợ nô tỳ ngượng ngùng sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên bắt gặp gương mặt tiểu ngốc ngượng ngùng đỏ ửng tâm tình một phen nhộn nhạo. Qua vài năm tiểu ngốc khả ái trưởng thành nếu nàng không dụng tâm giữ gìn rất dễ bị người ta đoạt mất.
“Tốt, rất tốt.” Tranh thủ lúc mọi người đều nhìn lên sân khấu, Đông Phương Tầm Tuyết chủ động nắm lấy bàn tay nàng: “Ngươi ngượng ngùng có nghĩa trong lòng có ta.”
Phó Tuyệt Ca che miệng phì cười, bát gia mấy lời này cũng dám nói ra sao?
“Chốc nữa hồi cung nô tỳ đôn cho ngài một bát canh gà nhé?”
“Ngươi hôm qua mài nhuyễn đậu đỏ làm điềm thuỷ hai tay đều muốn đóng băng rồi còn làm canh gà cái gì. Cứ ngoan ngoãn ở trong Diên Hồng Điện đọc sách luyện chữ đi, vài ngày nữa có thời gian ta lại đưa ngươi hồi Công tước phủ thăm tứ nương tử.”
“Đa tạ bát gia.” Nhẹ nhàng lật lại bàn tay bát gia, ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngài đối với nô tỳ tốt như vậy nô tỳ không dám tin là thật.”
“Vậy xem ra ta đối ngươi vẫn chưa đủ tốt, nếu đủ ngươi sẽ không bao giờ nói ra những lời này mà hảo hảo chấp nhận bảo hộ của ta.”
“Ngài đúng là…”
Phó Tuyệt Ca càng nghĩ càng xấu hổ, cầm khăn lụa che mặt lui xuống phía sau. Tiếng cười khe khẽ của bát gia khiến mặt nàng càng thêm đỏ, tay áp lên ngực nghe tiếng tim đập binh binh không theo quy luật.
Không rõ trên đài hát khúc gì, cũng không biết hát bao lâu. Hai người đôi lúc trộm đảo mắt nhìn nhau rồi giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì chỉ có vệt hồng trên má là thật.
Hoa đến mùa nở xinh đẹp động lòng người.
Mãi hơn canh giờ sau hát xướng trên đài mới kết thúc, các vị hoàng tước lại chưa muốn về bắt đầu tìm chỗ để đi. Thất hoàng tước ham vui đề nghị đến Phàn Lâu dùng thiện, nếu bây giờ khởi hành bằng xe ngựa sẽ đến trước giờ ngọ.
Đợi các vị hoàng huynh hoàng tỷ bàn tính xong xuôi Đông Phương Tầm Tuyết mới dám mở miệng: “Ta hôm nay có việc không thể phụng bồi.”
“Ây u, mời mười lần ngươi chỉ đi được một hai lần, ngày nào cũng bận rộn hay sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết thành thật khai báo: “Hoàng hậu nương nương muốn ta hồi cung cùng dùng thiện nên không thể bồi các vị hoàng huynh hoàng tỷ, chi bằng lần khác hoàng muội đến Phàn Lâu chiêu đãi hoàng huynh hoàng tỷ.”
“Tạm tha cho ngươi lần này.” Nhị hoàng tước xua xua tay đuổi người: “Hoàng hậu nương nương tính khí không tốt ngươi mau đi đi.”
Kính cẩn hướng các vị hoàng huynh hoàng tỷ cáo biệt Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng ly khai Phương Lan Các. Ngồi xe ngựa nửa chung trà thời gian thì đến Dực Khôn Cung, bát gia theo thói quen xuống trước rồi dìu Phó Tuyệt Ca xuống sau.
“Bát gia vạn an.”
Cung nữ thiếp thân bên cạnh Hoàng hậu nương nương nhanh nhẹn bước đến: “Hoàng hậu nương nương đợi ngài đã lâu, mời ngài vào nội điện.”
Đông Phương Tầm Tuyết gật đầu một cái thay cho câu trả lời, chỉnh sửa y phục ngay ngắn mới dám bước vào nội sảnh. Ngoài trời tuyết rơi lất phất mang theo gió lạnh tê tái, cung nữ sớm đã chờ sẵn bát gia vừa bước vào liền giao thủ lô choàng phi phong giữ ấm.
Trong nội điện không chỉ có Hoàng hậu nương nương mà còn một người không tính xa lạ - Nhị lệnh ái Phó thị Phó Yên Ca.
“Nhi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Phó Yên Ca cũng vội rời chỗ ngồi đứng dậy hành lễ: “Bát gia vạn an.”
“Miễn lễ đi.” Hoàng hậu nương nương nhiệt tình chỉ vào vị trí còn trống: “Bát gia đến đây ngồi, bản cung và Yên Ca đợi ngươi rất lâu.”
Đông Phương Tầm Tuyết sớm đoán được Hoàng hậu nương nương sẽ gọi Phó Yên Ca cùng dùng thiện, trong lòng tính toán một chút, ít nhất vẫn phải giữ thể diện cho cả hai bên.
“Hoàng hậu nương nương thân thể vẫn tốt?”
“Bản cung phúc trạch thâm sâu thân thể vẫn tốt nhưng thời gian này trong lòng có chút phiền muộn không biết bát gia có thể giúp bản cung phân ưu?”
Thâm tâm nảy sinh dự cảm bất an, Đông Phương Tầm Tuyết dè dặt hỏi lại: “Không biết chuyện gì khiến Hoàng hậu nương nương phiền muộn?”
“Bát gia năm nay cũng đã được chín tuổi, còn nhớ đại gia chín tuổi đã được Hoàng thượng chọn cho vài thị thiếp thông phòng, trưởng thành đến tuổi liền nạp vào phủ làm thê thiếp.” Vừa nói Hoàng hậu nương nương vừa gắp một ít đồ ăn vào chén của bát gia: “Bản cung đợi mãi mới đợi được Hoàng thượng lên tiếng, ngài nói tứ gia đến nay còn chậm trễ chuyện thê thiếp nên mới khiến bát gia cũng chậm trễ theo. Nhưng bản cung lo lắng bát gia sẽ không chọn được nhân duyên tốt nên mới tự mình làm chủ, chỉ cần bát gia gật đầu phiền não của bản cung tự nhiên không còn.”
Phó Tuyệt Ca dùng ngón chân nghĩ cũng biết Hoàng hậu nương nương tính toán cái gì, bàn tay bưng chén canh siết đến trắng bệch. Mãi đến khi cung nữ thúc nhẹ vào khuỷu tay mới nhớ đặt lại chén canh xuống bàn cho bát gia.
“Hoàng hậu nương nương vừa nói tứ hoàng tỷ vẫn chưa giải quyết xong chuyện thê thiếp nào đến lượt nhi thần chủ trương? Việc này phải đợi phụ hoàng nói mới tính, những chuyện khác nhi thần không dám vọng động sợ làm loạn cung quy.”
“Bát gia nói đi đâu rồi, sao có thể làm loạn cung quy được?” Hoàng hậu nương nương đặt khăn lụa xuống bàn ăn, cầm lấy bàn tay của Phó Yên Ca vỗ nhẹ hai cái: “Ngươi xem cô nương lương thiện hiểu chuyện còn xinh đẹp hiền thục như Yên Ca thật sự rất khó tìm, nếu còn chậm trễ chỉ sợ làm lỡ mất mối duyên tốt. Hay là như vậy đi, bát gia để nhị lệnh ái lưu lại trong Diên Hồng Điện đợi đến lúc tứ gia quyết định xong chuyện hôn sự rồi nạp vào làm quý thiếp?”
Đông Phương Tầm Tuyết chưa đợi dứt câu đã vội vã quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương vạn vạn không thể, chuyện giữ quân quý trong nội điện là trái với quy tắc tổ tông, lại còn giữ trước khi nạp vào phủ sẽ bôi xấu thanh danh nhị lệnh ái. Loại chuyện như vậy nhi thần thật sự không dám làm, Hoàng hậu nương nương nên kiên nhẫn chờ thêm vài năm bằng không nhi thần vĩnh viễn không gật đầu.”
“Bát gia ngươi giỏi lắm!” Hoàng hậu nương nương giận dữ vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mặt bát gia mà đay nghiến: “Bản cung cho ngươi đọc sách để ngươi dạy dỗ bản cung thế nào là thị phi đúng sai sao? Bản cung làm tất cả còn không phải vì ngươi? Phó nhị cô nương như vậy tốt ngươi không chịu nạp lẽ nào muốn nạp một tỳ nữ làm đích thê?”
Người nói vô ý người nghe trùng hợp hữu ý, bàn tay Phó Tuyệt Ca thoáng run rẩy, lẽ nào Hoàng hậu nương nương bắt đầu cảm thấy quan hệ giữa nàng và bát gia không bình thường?
“Hoàng hậu nương nương bớt giận, nhi thần làm tất cả đều vì bảo toàn thể diện của ngài và Thường gia. Vạn nhất tin tức nhi thần tuỳ hứng thu giữ lệnh ái trong cung truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người khác cười nhạo, nói không chừng phụ hoàng còn tức giận giáng tội lên chúng ta.”
Phó Yên Ca đột nhiên đứng dậy kêu to: “Ta tình nguyện, bát gia không cần lo lắng chuyện này!”
Tất cả mọi người không riêng gì Phó Tuyệt Ca đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Phó Yên Ca, thiên hạ làm gì có lệnh ái nào chủ động đưa mình lên giường của tước quý một cách sỗ sàng như vậy?
Đến cả Hoàng hậu nương nương cũng bị doạ sợ, kinh ngạc nhìn Phó Yên Ca: “Lệnh ái, ngươi hình như có chút không hợp lễ rồi.”
Lúc này Phó Yên Ca mới phát hiện bản thân thất thố, xấu hổ ngồi lại xuống ghế, đầu cúi thấp nhìn mũi giày.
“Thứ cho nhi thần nói thẳng, Phó nhị lệnh ái phóng khoáng đa tình không phải chuyện tốt, thu giữ trong Diên Hồng Điện nhỡ xảy ra chuyện gì rất phiền phức. Hoàng hậu nương nương không nên cưỡng ép, dù sao lệnh ái cũng đến từ Trữ Tú Cung, chuyện điều đến đâu phải do phụ hoàng quyết định.”
Phó Tuyệt Ca suýt chút cười ra tiếng, một phút bốc đồng của Phó Yên Ca trong mắt bát gia biến thành phóng khoáng đa tình rồi!
Hoàng hậu nương nương đè thấp giọng ho khẽ: “Hôm nay bản cung mệt rồi, chuyện này lần sau nói tiếp.”
Dứt câu liền để cung nữ dìu vào trong nghỉ ngơi, tránh nói thêm làm mất mặt Phó Yên Ca đồng thời thể diện của Hoàng hậu nương nương cũng đi tong. Đông Phương Tầm Tuyết từ trên sàn đứng dậy, xác định Hoàng hậu nương nương đi rồi mới dám thở hắt một hơi.
“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca cầm khăn lau giúp bát gia lau sạch mồ hôi trên thái dương: “Bên ngoài đang lạnh như vậy sao lại đổ nhiều mồ hôi a? Có phải bệnh rồi không?”
“Ta không sao, chúng ta hồi Diên Hồng Điện đi.”
“Khoan đã!”
Phó Yên Ca từ bên kia bàn chạy đến trước mặt bát gia, cuống quít biện minh cho sai sót của bản thân: “Cái kia, nô tỳ lỡ lời không nghĩ sẽ khiến bát gia tức giận, hay là nô tỳ quỳ xuống khấu đầu tạ tội với ngài?”
“Lệnh ái không cần làm thế, nói cho cùng cũng là ta thất lễ.” Đông Phương Tầm Tuyết từ trước đến nay vẫn luôn giữ thái độ xa cách với Phó Yên Ca: “Sau này ngươi cũng hạn chế đến Dực Khôn Cung, phía tứ hoàng tỷ đang định hôn sự với Thuận Dương thị rất dễ gây hiểu lầm. Phần ta còn phải đợi ngũ, lục, thất hoàng huynh nữa, nếu ngươi thường xuyên ra vào người khác sẽ nói ngươi không hiểu quy tắc.”
Nghe xong mấy lời này Phó Yên Ca hai mắt ngấn lệ, mấy lần mở miệng đều nói không thành lời, chua xót xoay người rời khỏi Dực Khôn Cung.
Phó Tuyệt Ca nương mắt nhìn theo, nhịn không được cảm thán: “Một mảnh si tâm a.”
Vừa quay đầu lại đã bị bát gia trừng một cái nóng mặt, trong lòng thầm than không ổn, hì hì cười bước lên chỉnh sửa phi phong lấy lòng.
“Ngươi có phải đã lâu rồi chưa ngủ một mình không?”
“Đừng mà~” Phó Tuyệt Ca đáng thương hấp háy mắt: “Nô tỳ ngủ chung quen rồi, ngủ một mình cả đêm không chợp mắt nổi, ngài thương tiếc nô tỳ có được không?”
“Hừ!”