A Xán hai tay bưng chậu nước nóng, vội vội vàng vàng băng qua dãy hành lang dài rộng, đều do nàng đêm qua thức quá khuya đến sáng không kịp dậy chuẩn bị nước rửa mặt cho lệnh ái. Âm thầm hy vọng lệnh ái vẫn chưa tỉnh ngủ, tốc độ đi càng nhanh nước trong chậu càng dao động mạnh, bất cẩn để một ít tràn ra xối ướt bàn tay nhỏ nhắn. Chút đau đớn này A Xán vốn không để tâm đến, vượt qua đoạn hành lang dẫn đến hoa viên trước mắt là viện tử của Phó tam lệnh ái.
“A Xán cô nương.”
Nghe tiếng gọi A Xán kinh ngạc quay đầu lại, tóc dài tuỳ ý bay lượn trong gió: “Ngươi là…”
Trước mặt là một nam tử thân cao thất bát xích, đường nét ngũ quan có chút thô kệch nhưng cũng xem như chính trực, tóc tai búi gọn gàng cắm một kiện mộc trâm đơn giản. Đường xá xa xôi quân trang tránh không khỏi nhiễm bẩn gió sương tuy nhiên vẫn không giấu được nét uy nghiêm dũng mạnh của tướng lĩnh.
“Tại hạ Lý Y Cách, là thủ vệ bên cạnh bát gia được lệnh hồi kinh bảo vệ đích phi nương nương.”
“Lý tướng quân không phải người Minh Triều?”
Lý Y Cách dứt khoát lắc đầu: “Tại hạ là phó soái được lệnh bảo vệ biên quan Cao Ly do nhiều năm không hồi kinh nên cô nương mới không biết mặt.”
Sợ A Xán không tin, Lý Y Cách vội lấy trong thắt lưng hai miếng kim bài, một cái chứng minh thân phận phó soái của hắn, một cái là tín vật của bát gia.
A Xán tiếp nhận kiểm tra rất lâu mới chịu trả lại cho hắn, trên môi giữ nguyên ý cười thân thiện: “Lý tướng quân khách sáo rồi, không biết ngài làm sao nhận ra ta là A Xán?”
“Bát gia từng nói bên cạnh vương phi có ba thị nữ, một người theo hầu hạ vương phi từ nhỏ, hai người còn lại là cung nô do bát gia tuyển chọn đưa đến hầu hạ.”
Nghe xong A Xán vẫn mù mịt không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì?”
“Tại hạ may mắn được nhìn qua tranh vẽ vương phi, quả thật là xinh đẹp tuyệt luân khó ai bì kịp, dĩ nhiên thị nữ hầu hạ ngài từ nhỏ cũng phải vô cùng xinh đẹp.”
Không ngờ một thô nhân như Lý Y Cách còn biết nói lời ngon ngọt lấy lòng cô nương, A Xán không khỏi thay đổi ánh mắt khác nhìn hắn: “Lý tướng quân quá khen rồi, ta chung quy chỉ là dã hoa dã thảo, so với tam lệnh ái vẫn còn kém xa.”
“Là do cô nương không nhận ra thôi.”
Thân là dũng tướng chinh chiến sa trường giọng nói của Lý Y Cách vừa ồn vừa vang nhưng lo sẽ doạ sợ tiểu cô nương mỏng manh như A Xán mà cố ý hạ thấp âm lượng: “Tại hạ từ xa nhìn thấy cô nương vội vã bưng nước cảm giác giống như nhìn thấy tiên nữ bưng đào tiên trong tranh vậy.”
Cách ví von này thật sự quá miễn cưỡng rồi, A Xán nhịn không được che miệng khúc khích cười: “Ngài vui tính thật, à đúng rồi, chắc lệnh ái đã tỉnh rồi, ta đưa ngài đi gặp lệnh ái nhé?”
“Hảo, đa tạ cô nương.”
A Xán chủ động đi trước dẫn đường, Lý Y Cách ngoan ngoãn nối gót theo sau. Nhìn từ xa Lý Y Cách trông giống một cây đại thụ che chắn cho cây nấm nhỏ là A Xán, cũng may A Xán là cùng nghi nếu đổi lại là một quân quý sẽ còn thấp hơn nữa.
Một cỗ khí tức áp bức mãnh liệt trỗi dậy, bất tri bất giác rùng mình một cái, quả nhiên là tướng quân không dễ chọc vào.
Hai tay cầm đồ không tiện nên muốn dùng khuỷu tay đẩy cửa nhưng Lý Y Cách đã nhanh hơn giúp nàng đẩy mạnh cánh cửa, A Xán hướng hắn nở nụ cười, tiếp tục bưng chậu nước tiến vào phòng.
“Ngài ở ngoài này đợi, ta vào báo cáo với lệnh ái.”
“Hảo.”
A Xán nhấc chân đẩy cửa khép lại, nhìn xung quanh chỉ thấy A Phỉ đang ngồi xổm thu dọn vải vụn trên sàn nhà. Không hỏi cũng biết đêm qua tam lệnh ái lại thức khuya may y phục mới cho bát gia, hẳn là giờ này vẫn đang ngủ mê không dậy.
Đặt chậu nước lên bàn, thuận tay giúp A Phỉ dọn dẹp bãi chiến trường: “Lệnh ái vẫn đang ngủ sao?”
“Vâng, chủ tử đêm qua thức quá khuya, sáng nay nô tỳ gọi thế nào nào cũng không dậy.”
“Ta vào đánh thức lệnh ái, ngươi ở đây thu dọn rồi mang y phục mới đến.”
“Phải đi đâu sao?”
A Xán đem vải vụn đặt vào rổ nhỏ bên cạnh A Phỉ: “Bát gia phái phó soái ở biên cương đến bảo vệ lệnh ái, nói không chừng trong cung đã xảy ra chuyện.”
“Ây u, loại chuyện bàng môn tà đạo như tế máu tạo dược Hoàng thượng cũng nghĩ ra. Công tước phủ vốn nhiều chuyện thị phi, chỉ ba chúng ta căn bản không thể thu xếp ổn thoả, tiếc là Mi Cát tỷ tỷ không trở về nếu không…”
Bắt gặp ánh mắt của A Xán tỷ tỷ, A Phỉ rối rít xua tay giải thích: “K-Không, không phải, nô tì thật sự không có ý đó đâu. Chỉ là nghĩ chúng ta ba người bận rộn mãi cũng không hết việc, nếu có thêm Mi Cát tỷ tỷ biết đâu… biết đâu…”
“Ta hiểu, ngươi không cần giải thích.”
Mười ngón tay vô thức siết chặt nắm vải vụn, đáy mắt dường như có thứ gì vừa vụn vỡ: “Đây là tội nghiệt của ta không liên quan đến bất kì ai.”
“A Xán tỷ tỷ…”
“Được rồi, ta phải đi gọi lệnh ái dậy, ngươi mau chóng thu dọn đi.”
Chống tay lên sàn nhà tìm thế đứng dậy, A Xán lén lút lau nhanh nước mắt trên mặt, xoay người đi vào ngoạ phòng đánh thức tam lệnh ái. Kì thật ngay từ đầu A Phỉ đã nhìn thấy nàng khóc nhưng không nỡ vạch trần, yên lặng đứng một chỗ quan sát bóng lưng càng đi càng xa.
Nhân duyên hay nghiệt duyên còn quan trọng hay không?
Bên trong ngoạ phòng Phó Tuyệt Ca bị tiếng người nói ồn ào đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi bất động trên giường, tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngủ.
A Xán hít một hơi thật sâu điều hoà cảm xúc rồi mới lên tiếng: “Lệnh ái tỉnh rồi sao? Nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt thay đồ nhé?”
“Không vội, ta có hơi chóng mặt.”
“Do ngài thức khuya dậy muộn nên mới chóng mặt, nô tỳ lập tức mang nước đến cho ngài rửa mặt.”
Phó Tuyệt Ca tiếp tục ngồi ngây ngốc trên giường, mãi đến khi A Xán mang nước vào phòng mới miễn cưỡng đưa tay ra tiếp nhận khăn mặt.
Trong lúc chờ lệnh ái rửa mặt súc miệng, A Xán giúp nàng thu dọn bãi chiến trường trên sàn nhà. Nào là vụn vải, kéo, chỉ màu, khung thêu vứt lung tung lên hết, không cẩn thận giẫm phải còn có thể bị thương. Vô tình phát hiện hai mẫu thêu rơi dưới sàn, A Xán cẩn thận nhặt lên xem thử, là hình thêu cúc hoa phấn hồng.
“Lệnh ái vẫn chưa thêu xong hỉ phục sao?”
“Ta có thử thêu hai mẫu nhưng không vừa ý, chắc phải đợi bát gia trở về xem thử ý ngài thế nào.” Phó Tuyệt Ca ngậm thêm một ngụm nước muối, đợi đến khi trong miệng không còn cảm giác mặn nữa mới nhổ ra: “Nương thân bên đó dùng thiện xong rồi sao?”
“Hôm nay là A Lệ chuẩn bị tảo thiện, nô tỳ ngủ quên nên mới đến trễ.”
Sực nhớ đến Lý Y Cách vẫn đang chờ ngoài cửa, A Xán hốt hoảng chạy đến đoạt lấy chén trà trong tay Phó Tuyệt Ca không cho nàng uống nữa: “Nô tỳ quên mất, ban nãy có thủ vệ mới được bát gia điều đến, hắn là phó soái thủ hộ biên cương Cao Ly, nô tỳ mải nói chuyện với ngài nên đã để hắn đứng bên ngoài nãy giờ.”
“Vậy ngươi mau mời hắn vào sương phòng đi.”
Phó Tuyệt Ca khẩn trương không kém gì nàng, vội vội vàng vàng chạy đến bàn trang điểm chỉnh trang đầu tóc: “Ta chuẩn bị xong sẽ qua đó, sẵn ngươi đi gọi hạ nhân mang ít trà bánh cho hắn lót dạ trong lúc đợi.”
Nhận được lệnh A Xán trực tiếp chạy đi làm việc, không quên nhắc A Phỉ vào giúp lệnh ái thay đồ chải tóc.
Ở bên ngoài Lý Y Cách vẫn thành thật đứng đợi, trông thấy A Xán vội vã chạy đến liền chủ động bước lên hai bước, hướng nàng cong môi mỉm cười.
“Ngại quá, để ngài chờ lâu rồi, chúng ta trước đến sương phòng chờ lệnh ái có được không?”
“Tuỳ ý ngươi.”
A Xán thở phào nhẹ nhõm, hướng Lý Y Cách làm động tác mời rồi xoay người đi trước dẫn đường. Cũng may Lý Y Cách tính khí tốt, không đến mức cằn nhằn nàng quên thông báo với lệnh ái để hắn chờ bên ngoài cả buổi trời.
Sương phòng vào buổi sáng phi thường an tĩnh, ngoại trừ hai cung nữ quét dọn ngoài sân thì chẳng còn ai khác. A Xán dùng sức đẩy mạnh cửa, nhìn một lượt xác định trong phòng không bừa bộn mới nép sát vào nhường đường cho Lý Y Cách.
“Tướng quân thông cảm, đây là hậu viện ngài thân là tước quý không tiện bước vào khuê phòng lệnh ái chỉ đành uỷ khuất ngài ngồi ở sương phòng chờ một lúc.”
“Không sao, thân phận ta bất tiện, vương phi chấp nhận gặp mặt đã là vinh hạnh.”
A Xán cũng không biết phải nói gì tiếp theo, đành viện cớ rời đi: “Ngồi một chỗ cũng nhàm chán, ta đi chuẩn bị ít điểm tâm cho ngài.”
Nói xong liền xoay người đi ngay, thuận tiện đem cửa phòng đóng lại cẩn thận.
Lý Y Cách ngồi đợi khoảng nửa nén nhang thời gian thì A Xán quay lại, phía sau còn xuất hiện thêm một người, dựa vào trí nhớ mà nhận ra được phân thận đối phương.
Ngoài vương phi được bát gia đặt vào tranh thì còn có thể là ai?
“Mạt tướng tham kiến đích phi nương nương.”
“Quân gia đừng như vậy.” Phó Tuyệt Ca vội hướng hắn nhấc tay nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách tuyệt đối không để đụng chạm đến da thịt: “Ta chưa được bát gia nghênh giá vào phủ thì vẫn không phải là vương phi, quân gia hành đại lễ ta thật sự không dám nhận.”
“Trong lòng bát gia có ngài dù chưa nghênh giá ngài vẫn là đích phi nương nương.” Lý Y Cách giữ nguyên tư thế quỳ trên sàn, đôi mắt chim ưng sắc bén không giấu được tia quật cường: “Mạt tướng được lệnh từ bát gia đến thủ hộ đích phi nương nương, ngài có việc gì cứ trực tiếp nói với mạt tướng, dù là đao sơn hoả hải cũng quyết không từ nan!”
“Ngài đứng lên rồi nói.”
Lý Y Cách không đến mức làm khó Phó Tuyệt Ca, theo lời nàng nhanh chóng đứng lên, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát không hổ là tướng lĩnh trấn giữ biên quan.
Phó Tuyệt Ca đi vòng qua bên kia trà án ngồi xuống, tỉ mỉ đánh giá Lý Y Cách từ trên xuống dưới: “Nghe nói ngài là phó tướng trấn giữ biên cương Cao Ly – Đại Minh, sao bát gia lại đột nhiên điều ngài về đây bảo hộ ta?”
“Không giấu vương phi, phía bát gia vẫn đang giam giữ Kim Nhuỵ Nhuỵ tránh cho có người lợi dụng sơ hở lấy máu của nàng ta đưa cho Hoàng thượng luyện đan dược trường sinh. Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, vạn nhất Hoàng thượng tà tâm chưa chết tìm cách bức bách bát gia giao nạp Kim Nhuỵ Nhuỵ. Ngài cũng biết, điểm yếu duy nhất của bát gia chính là ngài, lo sợ Hoàng thượng sẽ tổn hại ngài nên bát gia mới phái mạt tướng đến thủ hộ bên cạnh tránh điều đáng tiếc xảy ra.”
“Sự tình nghiêm trọng đến mức này một mình bát gia có thể giải quyết được không?”
Phó Tuyệt Ca không hề có chút tin tức gì về chuyện Hoàng thượng luyện tà dược trường sinh, hận không thể quay về quá khứ giúp bát gia dò hỏi thật hư chuyện này.
“Bát gia vẫn đang cho người canh chừng Kim Nhuỵ Nhuỵ ngày đêm, nếu một ngày Hoàng thượng đến đòi máu chỉ còn một cách là đem nữ nhân này giết chết.”
“Kim Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy thế nào?”
“Hình như là vẫn chưa biết chuyện gì.” Lý Y Cách tỉ mỉ nhớ lại lần đầu tiên gặp Kim Nhuỵ Nhuỵ: “Có điều Kim Nhuỵ Nhuỵ mấy ngày đầu không biết thân phận làm loạn một trận, kết quả bị Mi Cát thu thập nên đã ngoan ngoãn ở trong phòng không đi đâu hết.”
Phó Tuyệt Ca nặng nề trút một tiếng thở dài: “Chung quy cũng là một người đáng thương.”
“Lệnh ái hà tất vì chuyện này mà trăn trở? Có trách phải trách Kim Nhuỵ Nhuỵ số kiếp không may mắn đầu thai nhầm vào bụng Chung thị, lại còn sinh ra bốn góc trời ửng đỏ máu có thể giúp người trị bệnh.”
Cảm khái qua đi chỉ còn áy náy, Phó Tuyệt Ca khó mà buông xuôi dù chuyện của Kim thị không hề liên quan đến nàng.
“Quân gia vất vả ngày đêm hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi, chỗ của ta có vài thủ vệ, nếu được sau này bọn họ cũng giao cho ngươi quản lý. Ngươi trước từng là phó soái, quản lý vài ba cẩm y vệ cũng không khó khăn gì chứ?”
“Không vấn đề, mạt tướng sẽ cố gắng hết sức.”
“Hảo, vậy để A Xán giúp ngươi thu dọn phòng ốc, ngươi cứ ở đây dùng điểm tâm đợi một chút nhé?”
Phó Tuyệt Ca đưa tay để A Xán dìu đứng dậy, lễ mạo hướng hắng gật đầu tạm biệt.