“Vẫn không chịu nói sao?” Phó Tuyệt Ca bình tĩnh cầm lấy trản trà nha hoàn vừa phao uống một ngụm, gió lạnh bên ngoài hoàn toàn không thổi đến nàng: “Lưu Linh tuy không phải quân quý nhưng cũng là một cùng nghi xinh đẹp, ta nhớ Kim Đấu ngươi có quen biết vài tên giang hồ lưu manh nếu muốn cứ đem nàng bán đến kĩ viện kiếm ít tiền uống rượu đi.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi dám làm... A!!”
Lưu Linh đau đến thất thanh khóc to, gương mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt: “Đừng bán ta cho kĩ viện! Đừng mà...”
“Không muốn bị bán đi thì mau nói!” Mi Cát mất kiên nhẫn rống vào mặt ả: “Nếu dám nói linh tinh cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”
“Hức, ta nói, ta nói!”
Kim Đấu lúc này mới chịu rút chân lại chờ Lưu Linh mở miệng.
“Là lệnh ái biết ngươi ban đêm vào những ngày gió lớn sẽ không ngủ được nên mới bảo bọn ta canh hai đánh ngất hai người Mi Cát và A Bích sau đó mua chuộc toàn bộ cung nữ và thủ vệ. Đợi đến lúc bát gia rời phòng ta liền nói lang trung đang xem bệnh cho nhị lệnh ái, nếu cần ngài có thể đến đó chờ một chút.” Lưu Linh suy nhược thở không ra hơi, nói một lúc lại ngừng lại hít thở: “Bát gia theo ta đến phòng nhị lệnh ái đã chuẩn bị sẵn mê tình hương, loại này chỉ cần ngửi một cái cũng đủ phát huy tác dụng. Bất quá bát gia không bị kích động còn đủ sức lấy đoản đao cứa vào tay, nhị lệnh ái nói thế nào ngài cũng không nghe rồi đột nhiên ngươi xuất hiện...”
Phó Tuyệt Ca đã đoán trước được câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe Lưu Linh nói thử, loại người như Phó Yên Ca không đạt được mục đích sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Hành động hôm nay không chỉ liều lĩnh mà còn sẵn sàng hủy hoại bát gia để đạt được mục đích, nếu không xử lý ổn thỏa sẽ có ngày bát gia bị nữ nhân này hại chết.
“Ngươi có biết việc ngươi làm sẽ hại bát gia không?”
“Nhị lệnh ái nói không sao, chỉ là chưa vỡ lòng thôi nếu hành phòng tiết chế sẽ không gặp nguy hiểm.”
Mi Cát nghe xong liền giận dữ đứng bật dậy: “Các ngươi điên thật rồi! Tước quý chưa vỡ lòng khi hành phòng cơ thể sẽ chịu tổn hại nghiêm trọng, nhẹ thì tinh khí hao tổn nặng thì đoạn tử tuyệt tôn. Lệnh ái các ngươi hành sự độc ác mưu hại hoàng tự, dù Hoàng hậu nương nương có bao che các ngươi cũng khó thoát tử tội!”
“Nô tỳ biết sai rồi, tam lệnh ái cầu ngươi tha cho ta, đừng bán ta cho kĩ viện!”
“Việc các ngươi làm tán tận lương tâm lại dám cầu xin ta tha thứ?” Phó Tuyệt Ca hít một hơi đau lồng ngực, lạnh lẽo liếc nhìn Lưu Linh co rúm trên sàn nhà: “Lôi ra ngoài đánh chết cho ta!”
“Đừng mà! Đừng mà! Tam lệnh ái tha cho ta đi! Tam lệnh ái!!!”
Lưu Linh cứ như vậy bị lôi ra ngoài, sâu trong đêm chỉ còn nghe thấy tiếng gào khóc thê lương.
“Cô nương đừng tức giận kẻo tổn hại ngọc thể.” A Bích qua một lúc cũng nói chuyện bình thường trở lại, nhanh chóng đỡ lấy hai vai nghiêng ngả sắp đổ của nàng: “Thân thể ngài vốn không tốt đừng quá miễn cưỡng bản thân, hay là nô tỳ đưa ngài về phòng nghỉ ngơi?”
“Ta không sao, các ngươi canh chừng đám người đó đừng để bọn họ trốn thoát.”
“Hảo.”
Phó Tuyệt Ca chậm chạp đứng dậy, đầu tiên vẫn đi xem bát gia rồi mới tính tiếp.
Hành lang được thắp sáng đau cả mắt, bóng đêm âm u đều bị đẩy lùi về phía sau chỉ sót lại chút tin tức tố trong không khí. Phó Tuyệt Ca đứng ngoài cửa phòng chờ một lúc thì lang trung cũng bước ra hướng nàng hành lễ.
“Do ngửi quá nhiều mê tình hương nên kinh mạch có chút rối loạn, rất may lục phủ ngũ tạng không bị tổn hại, tuyến thể cũng đã ổn định trở lại. Bất quá do mất máu quá nhiều nên bát gia tạm thời chưa tỉnh lại được, trước mắt phải để ngài ngâm trong dược tửu vài canh giờ điều hòa khí huyết ổn định tinh thần.”
“Ta có thể vào xem ngài không?”
“Bát gia trong lúc ngửi phải mê tình hương tiếp xúc với tin tức tố quân quý nên bị kích động, tạm thời cô nương đừng nên quấy rầy ngài.”
“Hảo, ta biết rồi.” Phó Tuyệt Ca yếu ớt nhìn vào trong phòng nhưng chẳng thấy gì ngoài sa mạn lay động: “Làm phiền đại nhân chăm sóc cho bát gia.”
“Đây là bổn phận của vi thần.”
Lang trung chậm chạp đi trước vài bước đột nhiên nhớ một chuyện: “Cô nương nếu muốn thăm bát gia có thể dùng dược khống chế tin tức tố nhưng thứ này tuyệt đối không được dùng nhiều.”
“Vậy cũng được, ta muốn dùng.”
“Vi thần sẽ đi chuẩn bị cho cô nương.”
Dứt câu lang trung liền rời đi, theo sau còn có hai đồ đệ giúp làm việc vặt.
Phó Tuyệt Ca đứng ngoài cửa rất lâu vẫn không chịu về phòng, đáy mắt giấu không được lo lắng, hy vọng bát gia có thể bình an vô sự. Không biết đứng bao lâu mãi đến khi Mi Cát xuất hiện giục nàng về phòng nghỉ ngơi mới miễn cưỡng rời đi.
Ngủ một giấc chập chờn đến sáng hôm sau trên bàn đã đặt sẵn một chén thuốc dùng khống chế tin tức tố, Phó Tuyệt Ca không chút do dự uống sạch sau đó mới rửa mặt thay đồ đi thăm bát gia. Phát giác tuyến thể có gì đó rất lạ tựa hồ bị một thứ rất nặng chèn ép không cho phát ra tin tức tố, nhưng Phó Tuyệt Ca cũng không để ý lắm, cố tăng nhanh cước bộ đi thăm bát gia.
Mi Cát đứng canh cửa trông thấy Phó Tuyệt Ca liền ngăn cản: “Khoan vào đã, bát gia đang chuẩn bị ngâm dược tửu ngươi chờ một chút.”
Phó Tuyệt Ca lo lắng kiễng chân nhìn qua vai Mi Cát nhưng chẳng thấy gì: “Bát gia tỉnh lại có nói gì không?”
“Tỉnh thì tỉnh nhưng không nói năng gì cả, ta hay A Bích hỏi ngài cũng không trả lời e là mê tình hương vẫn chưa tan hết.”
“Để ta vào xem thế nào.”
Phó Tuyệt Ca bước nhanh vào phòng, cung nữ trông thấy nàng lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Lui xuống đi.”
Đối với nhiệt tình của hạ nhân Phó Tuyệt Ca vẫn chưa quen, dù sao nàng cũng chỉ là một cung nữ, bọn họ làm như vậy không khỏi có chút kì quái.
Xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại hai người các nàng, Phó Tuyệt Ca rụt rè bước lên vài bước thử dò đoán tâm trạng bát gia thông qua bóng lưng. Đúng như Mi Cát nói dù biết nàng đã đến nhưng bát gia vẫn không nói gì, một mực yên lặng ngâm mình trong dược tửu.
“Bát gia?”
Hai vai bất tri bất giác run rẩy nhưng rất nhanh liền khôi phục.
Chút động tĩnh nhỏ này vẫn bị Phó Tuyệt Ca phát hiện, cẩn thận bước đến trước mặt bát gia: “Ngài có chỗ nào không khỏe à?”
Đông Phương Tầm Tuyết yên lặng không trả lời, hàng mi thật dài khẽ rung động, vô pháp nhìn thấu cảm xúc được che đậy kĩ lưỡng trong đôi mắt nàng.
“Ngài vẫn không khỏe sao?” Phó Tuyệt Ca lo lắng áp tay lên má nàng xoa vuốt mấy cái: “Bát gia nhìn nô tỳ đi, có chỗ nào không thoải mái ngài mau nói ra để lang trung còn biết cách chữa trị.”
Phiến môi khô khốc thoáng cử động phát ra hai chữ nhỏ như muỗi kêu: “Xin lỗi...”
Phó Tuyệt Ca phải dỏng tai hết mức mới nghe rõ bát gia nói cái gì: “Ngài muốn xin lỗi chuyện gì? Đây đâu phải lỗi của ngài.”
“Là ta bất cẩn nên mới...” Đông Phương Tầm Tuyết vô thức siết chặt bàn tay đến trắng bệch, cảm xúc đè nén đến cực hạn nhưng không có cách nào giãi bày tâm tình: “Ngươi thất vọng về ta lắm đúng không? Ta luôn như vậy, Hoàng hậu nương nương nói đúng, ta là kẻ vô dụng khiến mọi người chán ghét rồi ngươi cũng sẽ không cần ta.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu!” Phó Tuyệt Ca khẩn trương nắm lấy bàn tay giấu trong dược tửu: “Có phải ai đó đã nói linh tinh với ngài không? Chuyện đêm qua ngài mới là người bị hại, có trách phải trách nô tỳ, nếu không phải vì nô tỳ ngài đã không cần rời khỏi phòng tìm lang trung mà rơi vào bẫy của Phó Yên Ca. Bất quá mọi chuyện đều đã ổn rồi, ngài đừng quá lo lắng về việc này.”
Hai mắt mơ màng phủ đầy sương mờ, ngực phập phồng thở từng hơi đứt quãng: “Thật? Thật sao?”
“Bát gia đừng tự trách nữa, người đáng trách chính là Phó Yên Ca.” Phó Tuyệt Ca dịu dàng khom người đặt lên phiến môi trắng bệch một nụ hôn lướt nhanh như gió thổi qua hàng phi lao thẳng tắp: “Ngài tự làm mình bị thương để giữ thanh tỉnh, lang trung nói ngài mất rất nhiều máu phải tốn không ít thời gian mới có thể hồi phục.”
“A Bích nói ngươi rất tức giận.”
“...” Phó Tuyệt Ca nhịn không được thở dài, A Bích có thể nói chuyện rõ ràng hơn được không?
“Nô tỳ không phải tức giận bát gia mà là tức giận Phó Yên Ca không từ thủ đoạn hãm hại ngài, chậm một chút thôi ngài đã cạn máu mà chết rồi. Nhưng người đáng giận nhất phải là Hoàng hậu nương nương, ngài ấy biết rõ ngài chưa vỡ lòng nếu viên phòng cùng quân quý sẽ tổn hại thân thể vẫn để cho Phó Yên Ca tùy ý làm càn. Nô tỳ thay ngài bất bình, dựa vào cái gì bọn họ lại đối xử với ngài như vậy?!”
Đông Phương Tầm Tuyết yếu ớt rũ mắt: “Hoàng hậu nương nương không cần ta, ngài chỉ cần Thái tử vị.”
“Bát gia đừng quá thương tâm.” Phó Tuyệt Ca kéo ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh dục bồn, duỗi tay vòng qua vai bát gia thu ngắn khoảng cách: “Chuyện cũng đã qua rồi, nô tỳ đợi ngài khỏe lại sẽ xử lý bọn họ, mưu hại hoàng tự dù là Phó Yên Ca cũng không thể thoát khỏi tội chết.”
“Ngươi thật sự không tức giận ta?”
“Dù cho ngài thật sự tiêu kí Phó Yên Ca nô tỳ cũng không tức giận chỉ lo lắng ngài thân thể chịu tổn hại. Thật ra có nhiều chuyện khi nghĩ đến sẽ cảm thấy rất khó chịu nhưng khi đối mặt mới phát hiện cảm xúc của bản thân sẽ bị chi phối. Cũng chỉ là tiêu kí tẩy đi là xong nhưng tổn hại thân thể khó mà hồi phục, nô tỳ nghĩ chí ít ngài vẫn an khang là đủ rồi.”
Sắc mặt Đông Phương Tầm Tuyết dần trở nên khó coi, nặng nề hỏi lại lần nữa: “Thật sự như vậy?”
Phó Tuyệt Ca thành thật gật đầu: “Phải.”
“Ngươi vẫn không hiểu tại sao ta lại sợ hãi.” Đông Phương Tầm Tuyết đột nhiên bật cười một tiếng thập phần chua xót, gương mặt không chút huyết sắc càng thêm tái nhợt: “Ngươi không tức giận là vì ngươi chỉ xem ta là bát gia không phải Đông Phương Tầm Tuyết, ngươi từ đầu đến cuối chỉ yêu bát gia chứ không phải ta.”
“Bát gia không phải là ngài sao?” Phó Tuyệt Ca càng nghe càng hồ đồ: “Ngài có phải vẫn chưa tỉnh?”
“Ta đang rất thanh tỉnh, triệt để thanh tỉnh. Ta cũng không có tư cách trách ngươi, chuyện đến nước này là do ta ngu ngốc, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi thời gian tới cũng đừng đến gặp ta.”
“Bát gia ta...”
Chưa kịp nói hết câu bát gia đã quay lưng lại, Phó Tuyệt Ca sửng sốt, rốt cuộc bát gia đang tức giận cái gì?
“Nô tỳ sẽ đến thăm ngài sau.”
Phó Tuyệt Ca máy móc đứng dậy rời khỏi phòng, mỗi bước như đang đi trên mây, mải mê suy nghĩ câu nói vừa rồi của bát gia có ý nghĩa gì.
Nàng yêu bát gia không phải là đang yêu Đông Phương Tầm Tuyết sao?
Không biết bản thân đã về phòng bằng cách nào, một mực ngồi ngây người đến khi A Bích xuất hiện.
“Cô nương!!!”
A Bích lao như tên bắn đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca ra sức kéo nàng đứng dậy: “Ngài mau đi gặp bát gia! Mau lên!!”
“Bát gia xảy ra chuyện gì?”
“Ngài ấy không nói gì hết, cũng không có phản ứng với bọn ta, có phải các ngài lại cãi nhau không?”
“Ta không có cãi nhau với bát gia, bọn ta chỉ nói vài câu thì ngài đột nhiên nổi giận đuổi ta về phòng.” Bây giờ nghĩ lại Phó Tuyệt Ca vẫn không biết tại sao bát gia tức giận: “Lúc ngươi hầu hạ bát gia thật sự không nói gì?”
“Ân, hoàn toàn không nói lời nào, Mi Cát tỷ tỷ cố hỏi ngài cũng làm như không nghe thấy.” A Bích sốt ruột kéo tay áo nàng nài nỉ: “Cô nương đi xin lỗi bát gia đi biết đâu ngài sẽ nghe lời cô nương nói.”
“Ta vừa bị ngài đuổi về giờ lại đi sợ sẽ khiến bát gia không vui.”
“Chẳng lẽ cứ để bát gia như vậy?”
“Ngươi và Mi Cát hầu hạ bát gia đi, đợi khi nào ngài nguôi giận ta sẽ đến xin lỗi.”
Miệng thì nói sẽ xin lỗi nhưng Phó Tuyệt Ca cũng không biết mình đã gây ra lỗi gì.
“Cô nương ngài nhất định phải đi gặp bát gia đó!”
Nói xong A Bích mới chịu quay về thuật lại mọi chuyện cho Mi Cát.
Những ngày sau đó Phó Tuyệt Ca cố gắng đến tìm nhưng đều bị bát gia tránh mặt đuổi đi, buổi tối cũng không gọi nàng hầu hạ nữa. Phó Tuyệt Ca vừa chán nản vừa buồn bực, bát gia có giận cái gì cũng phải nói rõ cứ yên lặng như vậy làm sao nàng biết sai ở đâu mà sửa?
Phó Yên Ca vẫn được đưa đi Hàng Châu nhưng khi đến nơi liền bị nhốt trong phủ, đợi khi nào hồi kinh sẽ giao cho Tông Nhân Phủ xét xử. Những người còn lại hoặc bị bán ra ngoài, hoặc bị đưa về Tử Cẩm Thành giao cho ma ma dạy dỗ, mọi việc coi như xử lý ổn thoả.
Đông Phương Tầm Tuyết sau khi khỏi bệnh liền bắt tay vào công việc, bận đến nổi cả ngày Phó Tuyệt Ca không kịp nhìn mặt một cái. Mỗi lần đều xuất phủ từ sáng sớm đến nửa đêm mới trở về, xong việc thì về phòng ngủ hoàn toàn không để ý đến nàng. Mấy lần đưa thức ăn đến nhưng đều bị A Bích trả về, còn nói bát gia chỉ muốn ăn thức ăn của trù nương.
Một hai ngày thì còn có thể hiểu nhưng lâu như vậy bát gia vẫn kiên quyết không chịu mở miệng, Phó Tuyệt Ca nén nhịn đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ quyết định không quản đến nữa. Cứ tưởng bát gia trưởng thành sẽ bớt ấu trĩ, nào ngờ so với lúc nhỏ còn ngang ngược hơn, nàng mới không thèm đi dỗ dành.
A Bích theo lệ mỗi ngày đến chỗ Phó Tuyệt Ca lấy tảo thiện mới phát hiện cô nương không chuẩn bị còn giận dỗi ngược lại bát gia. Không còn cách nào khác đành đi đến trù phòng lấy thức ăn mang đến cho bát gia.
Mỗi sáng Đông Phương Tầm Tuyết đều phải đi giám sát hạ nhân phân phát lương thực cứu tế, tiếp theo sẽ gặp gỡ quan lại địa phương, bận đến không kịp ngủ một giấc thật ngon. Bên cạnh không có tiểu ngốc hầu hạ, mỗi đêm bầu bạn với chăn đơn gối chiếc, sáng dậy phải tự mình thay đổi y phục. Đông Phương Tầm Tuyết phiền muốn chết nhưng vẫn kiên quyết không chịu thoả hiệp với tiểu ngốc.
Trừ phi nha đầu hiểu ra bằng không nàng sẽ lạnh nhạt như vậy mãi!
“Bát gia, tảo thiện chuẩn bị xong rồi.”
“Trả về đi.”
“A?” A Bích ngạc nhiên nhìn bát gia rồi nhìn khay tảo thiện trên tay: “Đây không phải của cô nương làm, hôm nay cô nương không chuẩn bị tảo thiện cho ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết bất khả tự nghị quay sang nhìn A Bích: “Không làm là có ý gì?”
“Cô nương nói bát gia không muốn ăn món nàng nấu thì nàng không nấu nữa, sau này nô tỳ sẽ chỉ mang thức ăn của trù nương đến.”
“Nha đầu này thật biết cách chọc giận người khác!” Đông Phương Tầm Tuyết bực tức quát lớn: “Không ăn nữa, đều mang xuống hết đi!”
A Bích oan uổng bị mắng một trận, vừa bưng khay thức ăn vừa tức tối giậm chân, chủ tử cãi nhau thì thôi còn khi dễ một cung nữ như nàng làm gì chứ!?
“Sao vậy?” Mi Cát trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy A Bích biến thành voi giẫm tan nát hành lang trước cửa phòng bát gia: “Thức ăn của Tuyệt Ca đều bị trả về à?”
“Cô nương chịu chuẩn bị tảo thiện thì tốt rồi, đằng này còn không chịu làm hại ta bị bát gia mắng một trận.” A Bích oán hận vặn muốn gãy khay gỗ trên tay: “Cô nương đến bao giờ mới làm lành với bát gia đây hả!?”
Mi Cát nghe xong không những không thương tiếc còn cười nhạo nàng: “Ai bảo ngươi ngốc? Bát gia hỏi sao thì nói Tuyệt Ca hôm nay không khoẻ nên không chuẩn bị tảo thiện, lúc đó chẳng phải bát gia sẽ đến thăm nàng sao?”
“A? Đúng nhỉ?”
“Nói ngươi ngốc ngươi lại không chịu tin.” Mi Cát chán nản nhún nhún vai: “Chủ nô các ngươi thật biết các khiến người ta đau đầu.”