Thẩm Ngạn Hoan vốn là thô lỗ quân gia căn bản không thể hiểu được lo lắng của quân quý: “Bát gia thật sự có việc, chủ tử nương nương đừng trách ngài.”
Phó Tuyệt Ca hơi liếc nhìn nàng, cũng không giải thích: “Ta biết rồi, các ngươi mau chóng vào thành cứu giá đừng đễ lỡ đại sự.”
“Vâng!”
Thẩm Ngạn Hoan xoay người rời đi, để lại trong phủ khoảng vài trăm người, số còn lại theo nàng vào kinh tiếp ứng cho tướng quân.
“Chủ tử nương nương đừng lo lắng quá, nếu bát gia đã an bài thoả đáng việc cứu giá vậy có nghĩa là bát gia sớm đã đoán trước được cửu gia sẽ hành động. Trước mắt vẫn chưa có tin tức từ Cao Ly, bát gia ở đó hẳn không có nguy hiểm gì, hay là nương nương qua sương phòng nghỉ ngơi chờ tin tức có được không?”
“Ta đang lo không biết bát gia làm sao biết được cửu gia muốn tạo phản? Lẽ nào ngài từ đầu đã biết lại cố ý che giấu đợi khi cửu gia lộ ra đuôi hồ ly mới động thủ? Nếu vậy bát gia thời gian qua ở Cao Ly vừa bận chính vụ vừa bận quân vụ thân thể làm sao chịu nổi? Nửa tháng trước Mi Cát gửi thư về nói bát gia ho rất nhiều, cũng gầy đi không ít, là vì chuyện này mà hao tổn tâm tư sao?”
“Lệnh ái đừng căng thẳng, bát gia nếu xảy ra chuyện Mi Cát nhất định sẽ báo cho ngài, nhưng đến hôm nay chẳng phải vẫn không có gì sao?” A Xán dịu dàng vuốt lưng Phó Tuyệt Ca dỗ dành: “Ngài yên tâm, bát gia không phải là hài tử, xử lý một cửu gia đối với ngài dễ như trở bàn tay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Không được, ta phải viết thư cho Mi Cát bảo nàng báo tình hình của bát gia cho ta.”
“Chủ tử nương nương đừng gấp, thư ngày mai viết cũng được mà, chuyện quan trọng bây giờ là phải thu xếp người sửa chữa Công tước phủ.” A Phỉ ái ngại nhìn xung quanh, ngoạ phòng của chủ tử bây giờ không khác gì đống đổ nát: “Ngài xem xem, Thư Nhạc Phong đều loạn thành như vậy rồi, phía tứ nương tử cũng không khá khẩm hơn. Hay là nô tỳ đi tìm người thu dọn một phòng sạch sẽ cho nương nương và tứ nương tử nghỉ ngơi, ngày mai thì gọi thợ đến sửa chữa một lượt?”
Lời A Phỉ nói rất có đạo lý, bây giờ đã là nửa đêm nàng muốn gửi thư cũng phải chờ đến sáng mai, chuyện quan trọng nhất là phải thu dọn chỗ tối nay cho mọi người.
“Hảo, ngươi gọi tất cả nha hoàn giúp đỡ một tay, trước an bài tứ nương tử nghỉ ngơi, nàng tuổi đã cao lại trải qua kinh hách sợ đêm nay không ngủ được.”
“Vâng, nô tỳ lập tức chuẩn bị.”
A Phỉ đi trước, A Lệ nhanh chóng nối gót theo sau, lưu lại A Xán một mình hầu hạ chủ tử.
Lý Y Cách ở lâu bất tiện, vội chấp tay nói: “Mạt tướng thỉnh nương nương được thu xếp chỗ an nghỉ cho các vị huynh đệ.”
“Bọn họ đều vì ta mà thân vong, nghĩ đến lòng ta hổ thẹn vô cùng, nay có chút tâm ý ngươi giúp ta an bài chỗ an nghỉ thật tốt cho bọn họ. Có người nhà thì gửi thêm bạc, có thê nhi thì sắp xếp bọn họ vào kinh sinh sống, sinh hoạt sau này của tiểu hài sẽ do ta lo liệu.”
“Chủ tử nương nương từ tâm, mạt tướng sẽ an bài hảo chuyện này.”
Hướng Phó Tuyệt Ca hành lễ rồi chuyển thân rời đi, cẩn thận đem cửa đóng lại.
Phó Tuyệt Ca một đường mệt mỏi bước đến cửa sổ dùng sức đẩy mạnh ra, gió mạnh thổi tới mang theo mùi huyết tinh nồng nặc. Ngoài sân rải rác xác phản quân, lẫn trong đó thủ vệ nhiều năm đi theo bảo vệ nàng, trong lòng nảy sinh một trận đau xót. Nếu không vì nàng bọn họ sẽ không phải chết, đằng sau mỗi sinh mệnh ngoài kia đều có phụ mẫu, thê nhi, bọn họ đi rồi để lại nỗi đau khắc khoải ngày đêm.
“Lệnh ái bớt đau lòng.” A Xán từ tốn rút khăn tay trong người giúp nàng lau chùi nước mắt: “Bọn họ sống được đều nhờ bát gia chiếu cố, vì bát gia làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù có hy sinh cũng là vinh quang của quân gia. Có nam nhi nào xuất chinh không tự nhủ lòng mình đi là sẽ chết? Chỉ khi đi gia quyến với được sống sung túc, nhi tử nhi nữ mới được học hành đàng hoàng, đây là lựa chọn của bọn họ không liên quan đến ngài. Nay ngài đã chủ động lo lắng cho người nhà bọn họ, đây là phần phúc không phải ai cũng có được, dưới hoàng tuyền sẽ vui vẻ bước qua Nại Hà kiều.”
“Ngươi đừng an ủi ta nữa, ta biết kết cục này sớm muộn cũng đến, chỉ là quá sớm…” Phó Tuyệt Ca nhắm nghiền hai mắt, trong đầu là hình ảnh bát gia gục chết trong đêm tuyết rơi dày đặc: “Tước quý chi chí, thân là quân quý chỉ mong phu quân bình an vô sự nhưng ngày về sợ là đợi không được…”
A Xán trầm mặc không biết phải khuyên nhủ thế nào, người đi trà lạnh chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Chủ bộc hai người cứ đứng như vậy mãi đến khi chân trời tờ mờ xuất hiện một đạo dương quang, hương hoa nồng nặc quẩn quanh chóp mũi, ngỡ đã đi qua vạn năm thăng trầm.
Trong mắt Phó Tuyệt Ca lúc này chỉ duy nhất ánh dương quang là rõ ràng nhất, trong sạch nhất, đẹp đẽ nhất. Vạn vật xung quanh cốt là để làm nền, hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Nàng như hạt sương sớm đọng trên cánh hoa non mềm, sợ gió lùa, sợ mưa to nắng hạn, càng sợ người vô tình ngắt xuống cành hoa. Đi xa như vậy vẫn như mới bắt đầu, mọi thứ không khác trước kia là bao, thậm chí nàng còn đoán được kết cục của cửu gia.
Đày đi Tây Tạng, một mình chết dần chết mòn không ai quan tâm.
Liễu rũ trước gió đông, mưa tuôn ướt thân, nắng cháy da thịt, một thân hồng trần thắng không nổi thiên mệnh. Tình lang của nàng giờ này có biết tâm nàng cũng đang chết dần chết mòn ở kinh thành hoa lệ?
“Chủ tử nương nương!”
A Phỉ giống như tối qua hoảng hốt xông vào phòng, hoa tay múa chân chỉ ra ngoài cửa: “Không xong rồi! Đội quân cứu giá xảy ra chuyện rồi!”
Phó Tuyệt Ca tức thì quay đầu lại, khẩn trước bước đến bắt lấy hai vai A Phỉ: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Đội quân không phải vào kinh cứu gia sao? Sao lại gặp chuyện được?”
“Tứ gia tự ý nuôi binh, đêm qua cũng cho quân đội vào thành cứu giá, hai bên giáp mặt nhưng không có phản ứng gì, mọi người đều cho rằng cứu giá quan trọng chuyện đối địch cứ để sau. Vạn vạn không ngờ tứ gia lại tự nhận đội quân kia là người của mình, bản thân mới là người đầu tiên đến cứu giá. Bây giờ đội quân toàn bộ đều bị đưa về Tứ vương phủ, Thẩm Ngạn Hoan đến tìm nô tỳ hỏi ý lệnh ái chuyện này phải giải quyết thế nào mới tốt?”
“Vô sỉ! Thật sự vô sỉ!!” Phó Tuyệt Ca tức đến lồng ngực phập phồng, miệng há mở không ngừng hấp khí: “Rõ ràng là quân đội bát gia bồi dưỡng tứ gia lại dám tự nhân là người của mình, đây là muốn tranh công với bát gia, nàng nghĩ Triết Thân vương phủ không còn ai nữa sao? Ngươi đi dẫn những người còn lại trấn thủ trong Công tước phủ đến Tứ vương phủ một chuyến, nhất định phải đòi lại người, tuyệt đối không thể để tứ gia chiếm được tiện nghi!”
“Vâng.”
“Khoan đã!”
Nghĩ ngợi một lúc, để A Phỉ đi một mình nàng không an tâm, vẫn là chính mình đi một chuyến thì hơn: “Tứ gia vô sỉ, ngươi lại không dám đắc tội nàng, việc này để ta xử lý.”
“Nhưng nương nương cả đêm không nghỉ ngơi rồi, lần này đi đối chất với tứ gia sợ là chịu không nổi.”
“Ta không sao, thức một đêm cũng chẳng đáng là gì, đại sự quan trọng đừng để lỡ mất thời gian.”
Biết khuyên không được, A Phỉ A Xán đành rời đi an bài mọi việc, tầm nửa nén nhang thời gian sau A Xán một mình quay lại đưa nàng ra khỏi phủ.
Tháng bảy thời tiết nóng nực bức bối, nệm vải lót trong xe đều bị tháo bỏ, bên trong đặt một chậu băng lạnh vẫn đang toả hàn khí. Xốc mành vải lên liền có một luồng khí nóng thổi lên, hơi lạnh của băng căn bản không thể áp chế khí nóng ngoài trời.
Nén nhịn cơn đau đầu bước lên xe ngựa, Phó Tuyệt Ca không ngồi cạnh chậu băng, nàng thân thể đang không thoải mái vạn nhất nhiễm lạnh nhất định sẽ đổ bệnh. A Xán cũng tinh ý dời chậu băng qua một bên, chủ động ngồi bên cạnh chắn gió cho lệnh ái.
“Thẩm phó tướng đến báo tứ gia đã vào cung rồi, chúng ta đợi ở Tứ vương phủ hay là trực tiếp vào cung diện thánh?”
“Vào cung diện thánh phải có lệnh mới được, ngươi đã lấy lệnh bài của bát gia hay chưa? Không có thứ này, cũng không có thánh chỉ, chúng ta căn bản không thể tiến cung.”
“Nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi, to gan phỏng đoán lệnh ái sẽ chọn vào cung diện thánh.”
“Vẫn là ngươi tâm tư tỉ mỉ.”
“Còn một chuyện nữa.” A Xán nhét tay phải vào tay áo trái lấy ra một chiếc khăn lụa, choàng người qua giúp lệnh ái đeo lên: “Bát gia thường nhắc nhở nô tỳ nếu lệnh ái xuất cung nhất định phải đeo khăn che mặt cẩn thận.”
Phó Tuyệt Ca ai oán liếc mắt nhìn trời: “Ây da, ngươi nghe lời bát gia còn hơn nghe lời ta nữa.”
“Lệnh ái luôn nói cẩn thận vẫn hơn không phải sao?”
“Việc giao cho ngươi làm ta chưa từng lo lắng quá, chỉ tiếc A Phỉ quá trẻ con, A Lệ lại thích náo nhiệt. Trong phủ này chuyện nhỏ chuyện lớn đều rơi hết vào tay ngươi, sớm muộn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, ta nghĩ đã đến lúc tìm một người đắc lực đến giúp ngươi một tay.”
“Tuy A Phỉ và A Lệ vụng về ấu trĩ nhưng không phải không giúp được gì, một mình nô tỳ cũng không thể xử lý hết chuyện trong phủ, hơn phân nửa là do các nàng giúp đỡ.”
“Ngươi nói như vậy thì tạm thời không thay người nữa, ta vốn muốn gọi A Bích về hầu hạ, nhưng Mi Cát đang ở Cao Ly chuyện trong phủ chỉ có thể giao cho nàng quản lý. Đợi năm tới bát gia hồi kinh ta đem chuyện này bàn bạc với ngài, cho ngươi chút thời gian rảnh rỗi tìm người tâm đầu ý hợp.”
“Lệnh ái.”
Tam lệnh ái nói một vòng lớn cũng quay về chuyện hôn sự khiến A Xán phiền muộn muốn chết, thêm vài ba năm nữa mới tính đến chuyện thành gia lập thất vẫn chưa muộn mà.
“Hảo, hảo, không nhắc nữa, nhắc nữa ngươi lại tức giận với ta.”
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh tầm nửa chung trà thời gian mới dừng lại ở nam môn, A Xán bước xuống xe ngựa giao ra lệnh bài, nói là được lệnh bát gia vào cung hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Hoàng thượng.
Thị vệ cũng không ngăn cản, trực tiếp mở cổng thành cho xe đi vào.
Dần dần hiện ra trước mắt tường đỏ mái vàng, không gian rộng lớn trùng điệp nhưng vẫn cảm thấy nặng nề ngột ngạt. Tựa như chiếc lồng sơn son thiếp vàng nhìn thì thoáng đãng hào nhoáng nhưng chẳng bằng một phần vạn bầu trời rự rỡ bên ngoài.
Không được tuyên triệu tiến cung nên Phó Tuyệt Ca không thể đường đột đi tìm Đông Phương Tầm Liên lí luận, nghe nói đối phương đang ở Dưỡng Tâm Điện nàng cũng thuận theo đến Dưỡng Tâm Điện cầu kiến. Dựa vào thân phận thiếp thân cung nữ bên cạnh bát gia đến vấn an thánh thượng liền dễ dàng được cho vào nhưng vẫn bị một công công đi theo giám sát.
“Nô tỳ Phó thị Phó Tuyệt Ca khấu kiến thánh thượng.”
“Trẫm nhớ ra ngươi, ngươi là cung nữ năm đó liều mình cứu chủ bảo vệ bát gia ở di trường Mộc Lan có phải không?”
“Vâng, là nô tỳ.”
Mới qua vài năm mà lão hoàng đế đã già đi trông thấy, đây cũng chính là tác dụng phụ của đan dược trường sinh, nếu không đều đặn phục dùng thì thân thể sẽ từng chút hư thoát đến khi chỉ còn lại da bọc xương.
“Mấy năm không gặp nghe nói ngươi đang ở Công tước phủ phụng dưỡng Công tước và nương tử?”
“Nô tỳ được bát gia ân chuẩn nên lưu lại trong phủ báo hiếu phụ mẫu, cũng không dám nhận hai từ ‘phụng dưỡng’, chẳng qua là phao trà rót nước hầu hạ rửa chân mà thôi.”
“Cũng xem như một mảng hiếu tâm, trẫm chuẩn ngươi đứng dậy.”
Phó Tuyệt Ca cung kính đứng dậy, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên tứ nhân tra đang ở đây.
Lão hoàng đế vẫn không phát hiện biểu tình trên mặt Phó Tuyệt Ca trở nên khó coi, chậm rì rì thay đổi tư thế ngồi thoải mái, một đầu tóc bạc lộ sau long mão.
“Đêm qua phản quân náo loạn kinh thành các ngươi chắc đã kinh sợ không ít?”
“Phản quân vào thành làm loạn chúng nô tỳ đúng là được dịp kinh sợ một phen, người người nhà nhà đều không dám bước chân ra ngoài, tiếc là vẫn bị bọn chúng xông vào phủ cướp của giết chóc. Nhưng may thay bát gia sớm phát hiện ra âm mưu nên đã phái một đội quân trở về cứu giá, nô tỳ cũng nhờ vậy mà thoát chết trong gang tấc.”
“Ồ? Đêm qua bát gia có phái quân đến cứu giá sao? Sao trẫm lại không nghe nói chuyện này?”
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của phụ hoàng, Đông Phương Tầm Liên vội vàng quỳ xuống giải thích: “Phụ hoàng minh giám, do đêm qua tình hình hỗn loạn nên nhi thần không kịp bẩm báo, đến sáng nay đợi mọi chuyện tạm xem như ổn thoả mới tiến cung giải thích chuyện này. Xác thực bát hoàng muội có điều một đội quân đến cứu giá, bản thân nhi thần cũng điều một đội, giao tranh hỗn loạn nên không nhận rõ quân của ai với ai. Nhi thần hiểu lầm nên đã nhận đội quân của bát hoàng muội là của mình, sau khi phát hiện liền sai người đưa bọn họ hồi phủ.”
“Trẫm còn cho rằng bát gia ở Cao Ly không kịp biết tin ứng cứu, suýt chút đã nghĩ oan cho nàng cứu giá chậm trễ. Nếu là hiểu lầm vậy thì không cần truy cứu nữa, ngươi sau này phải cẩn thận một chút đừng để xảy ra chuyện nhầm lẫn tương tự như vậy.”
“Nhi thần minh bạch.”
“Nể tình ngươi có công cứu giá, chuyện cũ trẫm sẽ không bàn đến nữa, sau này ngươi và bát gia cùng nhau giúp trẫm phân ưu.”
Ngỡ như nắng hạn gặp mưa rào, cuối cùng cũng chờ được ngày ngẩng cao đầu làm người, Đông Phương Tầm Liên mừng rỡ dập đầu lạy tạ: “Nhi thần cảm tạ phụ hoàng tín nhiệm, quyết không để phụ hoàng lần nữa thất vọng.”
“Được rồi, đứng dậy đi, đêm qua các ngươi mệt mỏi không ít rồi trẫm chuẩn các ngươi hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Đa tạ Hoàng thượng.”
Với thân thể khô héo của mình chỉ việc đứng lên thôi cũng đủ làm khó lão hoàng đế, phải tận hai công công đỡ dưới nách hắn kéo dậy mới có thể miễn cưỡng đứng được bằng hai chân.
Đợi hoàng đế đi xa rồi Phó Tuyệt Ca mới xoay người bỏ đi, đến liếc nhìn Đông Phương Tầm Liên một cái cũng cảm thấy bẩn mắt.
Không dễ gì mới gặp được Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên sao có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi như vậy, lập tức sải chân dài đuổi theo phía sau. Nhìn chiều cao cũng đủ biết nàng không phải đối thủ của Đông Phương Tầm Liên, chẳng mấy chốc đã bị đối phương đuổi tới bên cạnh.
“Tuyệt Ca nàng dừng lại nghe ta nói một câu có được không?”
“Câm miệng!” Phó Tuyệt Ca đương lúc lửa giận xông lên đỉnh đầu, đừng nói nghe một câu chỉ cần Đông Phương Tầm Liên mở miệng là nàng đã cảm thấy buồn nôn: “Ta không muốn gặp loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi.”
“Tiểu nhân vô sỉ? Chẳng phải bản vương đã giải thích với phụ hoàng rồi sao nàng còn chỗ nào không vừa ý nữa chứ?”
“Ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời này? Rõ ràng là đội quân của bát gia điều đến kinh thành cứu giá, ngươi lại tráo trở nhận bọn họ là người của mình mà chiếm mất công đầu. Loại người vô sỉ ta gặp không ít, chỉ là vô sỉ như ngươi thì là lần đầu mới gặp. Ngươi nghĩ bát gia không ở đây thì ngươi có thể tuỳ thời hô phong hoán vũ sao?”
Đông Phương Tầm Liên yên lặng chịu trận để Phó Tuyệt Ca mắng xong mới lên tiếng: “Nàng nghĩ ta muốn như vậy lắm sao? Một hoàng tước thất sủng như ta đừng nói dưỡng binh, ngay cả bản thân cũng lo không xong. Sự việc xảy ra đột ngột, trong phủ không có người dùng được, chỉ có thể dựa vào mối quan hệ cũ nhờ bọn họ cho mượn vài người đắc lực. Người không vì mình trời tru đất diệt, đạo lý này lẽ nào nàng không hiểu? Chẳng qua ta chỉ mượn vài người của lão bát, chẳng phải đều đã trả cho nó rồi sao, nàng còn chỗ nào không vừa lòng với ta nữa?”
Chát!
Gió lạnh lẽo thổi qua giữa hai người, trên người y sam đơn bạc vô pháp ngăn cản hơi lạnh liền yếu ớt run rẩy mấy cái. Môi mỏng mím chặt thành đường, đáy mắt phảng phất lệ quang nhàn nhạt, duyên phận giữa hai người vốn chỉ có thể đến đây thôi.
Đông Phương Tầm Liên đầu nghiêng về bên trái, gò má bỏng rát nhắc nhở nàng chuyện vừa xảy ra như dao bén không ngừng cứa nát tâm phế. Những tưởng bản thân giành lại được một chút phong quang thì có thể khiến Phó Tuyệt Ca hồi tâm chuyển ý, nhưng không ngờ đối phương lại xem nàng như kẻ vô sỉ hỗn trướng cướp đoạt công đầu của lão bát. Mỗi ngày đều tự huyễn hoặc bản thân Phó Tuyệt Ca chỉ vì lão bát đang đắc thế mới không nỡ buông tay, hoá ra nàng sai rồi, ngay từ đầu tâm tư Phó Tuyệt Ca đã không hề nằm trên người nàng.
Một chút cũng không…
“Đê tiện!”
Phó Tuyệt Ca nổi giận đùng đùng quay người bỏ đi, ở cạnh Đông Phương Tầm Liên dù là nửa phân thời gian cũng cảm thấy ghê tởm buồn nôn, kiếp trước nàng nhất định mù rồi mới gả cho ả.
Từ xa trông thấy lệnh ái mặt mày cau có không vui bước ra A Xán vội vã chạy đến xem thử. Vừa vặn phát hiện tứ gia một mình đứng cách đó không xa, xem chừng lệnh ái vì bát gia mà đã cãi nhau với tứ gia.
“Lệnh ái không sao chứ? Có việc gì sao ngài không đợi hồi phủ rồi nói, ở đây nhiều tai mắt vạn nhất…”
“Để người khác nghe thấy càng tốt, tốt nhất là truyền đến tai của Hoàng thượng! Đúng là vô sỉ, chuyện như vậy cũng dám làm ra, ta thật sự đánh giá thấp tứ gia rồi!”
“Lệnh ái bớt giận, chúng ta hồi phủ rồi nói.”
Phó Tuyệt Ca mang theo một bụng lửa giận quay về chỗ mã xa, A Xán đứng bên cạnh đỡ nàng bước lên xe, bản thân cũng nhanh chóng lên cùng thuận tay đem mành xe vỗ xuống.