Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nhạc dừng lại, Phó Tuyệt Ca xoay người tiếp nhận cành mai từ tay Kim Hoa, lả lướt bước đến trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu cung kính dâng lên.

"Đây là cành mai đầu tiên của năm nay, nô tỳ cùng tỷ muội Ngự Vũ Phòng cung chúc Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, các vị hoàng tước thạc quân vạn phúc."

Vũ cơ đồng loạt quỳ xuống hô vang: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vạn phúc!"

Trên mặt lão Hoàng đế khó lòng che đậy tia hứng thú, tỉ mỉ đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống: "Mau cởi khăn che mặt ra."

Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị ngước mắt nhìn, chỉ thấy nụ cười hàm chứa dục vọng đê hèn của Hoàng đế nhịn không được mao cốt tủng nhiên.

"Phụ hoàng!" Đông Phương Tầm Tuyết phản ứng nhanh nhẹn đứng lên giải vây cho nàng: "Vũ cơ đã biểu diễn xong chi bằng nhanh chóng nhập tiệc đi, mọi người đều đợi đến đói bụng rồi."

"Không gấp, trẫm rất muốn xem mặt tiểu vũ cơ này."

Trong lòng thầm than không ổn, trộm nhìn qua bát gia đang khẩn trương nghĩ cách, Phó Tuyệt Ca không muốn nàng khó xử đành đeo khăn che mặt tháo xuống. Ánh mắt Hoàng đế nóng rực dán chặt lên gương mặt linh lung khả ái, thật không ngờ trong Ngự Vũ Phòng còn có một tiểu vũ cơ được lòng hắn như vậy.

Phó Tuyệt Ca khiếp sợ quỳ sụp xuống sàn, dùng cách cúi đầu che đi gương mặt của mình.

"Trẫm sao lại chưa từng thấy ngươi? Là nhi nữ nhà ai? Bao nhiêu tuổi?"

"N-Nô tỳ họ Phó, tên gọi Tuyệt Ca, thứ nữ của Khang Ninh Công, niên kỉ mười lăm..."

"Phó Tuyệt Ca?"

Đông Phương Tầm Tuyết cố tình lên tiếng cắt ngang: "Nàng là thiếp thân cung nữ của nhi thần, mấy năm qua đều ở Thân vương phủ."

Lời này muốn khẳng định Phó Tuyệt Ca là người của nàng, Hoàng đế không nên nhòm ngó lung tung.

Hoàng đế trong mắt chỉ có tiểu mỹ nhân làm sao nghĩ đến lời Đông Phương Tầm Tuyết ám chỉ cái gì, vui thích quan sát gương mặt hồng nộn trắng trẻo: "Linh lung khả ái, vũ nghệ càng trác tuyệt, Phó gia có được một lệnh ái như vậy sao trẫm lại không biết nhỉ? Niên kỷ mười lăm cũng đến lúc nên thành gia lập thất rồi, vừa hay trẫm rất thích vũ khúc vừa rồi chuẩn nhập cung biểu diễn cho trẫm xem."

"Phụ hoàng vạn vạn không thể!"

Tuy địa vị của bản thân trong cung không còn cao như trước, vả lại còn phải dựa vào sủng ái của phụ hoàng để trở mình. Nhưng Đông Phương Tầm Liên không thể nhìn nổi phụ hoàng đã lớn tuổi như vậy còn muốn nạp tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi làm thiếp.

"Phó tam lệnh ái còn chưa cập kê, phụ hoàng muốn nạp nàng vào hậu cung có nghĩ đến người khác sẽ bàn luận thế nào không? Nhi thần khẩn xin phụ hoàng tam tư, chuyện này nói thế nào thì đối với thanh danh ngài hay lệnh ái đều ảnh hưởng rất xấu."

"Chỉ là nạp một vũ cơ không đến mức đó đi? Nữ nhi lớn phải xuất gia, trẫm sẵn sàng phong nàng làm Yến Tần coi như cho Khang Ninh Công mặt mũi."

"Nô tỳ không dám!" Phó Tuyệt Ca sợ hãi co rúm người thành một đoàn, trong lòng không ngừng tự trách bản thân lỗ mãn đáp ứng sư phụ tham gia biểu diễn: "Nô tỳ ngu dốt ti tiện không xứng hầu hạ thiên tử, khẩn xin Hoàng thượng thu hồi thánh lệnh!"

"Ngươi là có ý tứ gì? Lẽ nào ngươi không muốn làm phi tần của trẫm?"

"Phụ hoàng tam tư, chuyện này xác thực không thể!" Đông Phương Tầm Tuyết trong lúc nóng giận không khống chế được cảm xúc khiến giọng nói cao hơn bình thường, xung quanh tản mát chiến đấu tin tức tố: "Phụ hoàng so với phụ thân nàng còn lớn hơn vài tuổi, hoàng tước thạc quân đều lớn hơn nàng, phụ hoàng sao có thể nạp một tiểu cô nương vào cung hầu hạ chứ? Tuổi nàng lúc này vốn chỉ thích hợp gả cho hoàng tước, thỉnh phụ hoàng tam tư suy xét."

"Gả cho trẫm có gì không tốt? Trẫm vẫn có thể sủng ái nàng!" Hoàng đế bất mãn quay sang Hoàng hậu chất vấn: "Hoàng hậu nàng nói xem."

Thường thị sớm đã chướng mắt với Phó Tuyệt Ca, tuy không thích nàng bước vào hậu cung nhưng vẫn tốt hơn là để nàng bám dính lấy bát gia.

"Thần thiếp cũng không cảm thấy có gì không thoả đáng, có được Hoàng thượng yêu thích là phúc phần của Phó tam lệnh ái."

Nhị hoàng tước thấy tình hình không ổn liền đứng dậy phản bác: "Phụ hoàng trước nghe nhi thần nói một lời, chuyện ngài nạp Phó thị vào hậu cung thật sự không thoả đáng. Chưa xét nàng tuổi nhỏ, Công tước phủ chỉ có hai lệnh ái này, nếu một ngày nhị lệnh ái gả cho Hoàng tước mà tam lệnh ái lại nhập cung làm phi tần vậy tỷ muội bọn họ phải xưng hô như thế nào?"

"Chuyện này không cần ngươi quản, trẫm dứt khoát đưa Phó thị đến Viên Minh Viên là được rồi."

Phó Tuyệt Ca chết lặng giữa đại điện, một khi đến hành cung Viên Minh Viên thì đời này không còn cơ hội gặp lại bát gia nữa.

Đông Phương Tầm Tuyết sớm biết phụ hoàng ham mê mỹ sắc nhưng không ngờ hắn lại si mê tiểu ngốc đến mức vứt bỏ hết liêm sỉ, còn muốn đem nha đầu đến Viên Minh Viên chôn vùi thanh xuân. Nàng có chết cũng không để tiểu ngốc rơi vào tay phụ hoàng, người tiểu ngốc gả chỉ được là nàng!

"Phụ hoàng không cần thể diện nhưng Phó Tuyệt Ca cần thể diện, ngài không hỏi ý nàng đã tự mình chủ trương, đây là hành động của minh quân sao? Hậu cung bao nhiêu là phi tần người nào người nấy đều một dạng lẳng lơ câu dẫn quân thượng, quốc khố hơn phân nửa đều dồn vào việc nuôi dưỡng hậu cung của ngài. Phụ hoàng có còn nhớ ngài đã bao nhiêu ngày không thượng triều không phê tấu chương không quản triều chính không quan tâm bá tánh sống như thế nào không!?"

"Đông Phương Tầm Tuyết ngươi dám..."

Mắt thấy bát gia sắp vì nàng mà đắc tội Hoàng thượng, Phó Tuyệt Ca khẩn thiết hét một tiếng cắt ngang lời: "Nô tỳ thật sự không thể nhập cung!"

Nước mắt nặng nề trượt dài trên dung mạo trác tuyệt, mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ khiến người người thương xót.

"Nô tỳ thân thể đều là sẹo, vô cùng xấu xí, căn bản không thể hầu hạ Hoàng thượng!"

"Ngươi muốn dùng lý do này cự tuyệt?" Hoàng đế đanh mặt hất văng trản rượu đến trước mặt Phó Tuyệt Ca: "Dựa vào ngươi cũng dám cự tuyệt trẫm?Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì chứ?"

"Nô tỳ không dám, sau lưng nô tỳ đều là sẹo, Hoàng thượng không tin cứ để ma ma kiểm tra."

Đem chuyện xấu hổ nhất của bản thân nói ra biết chắc sẽ bị người khác miệt thị cười nhạo nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn bát gia đắc tội Hoàng thượng. Tiền đồ bát gia không nên dễ dàng bị phá huỷ trong tay người khác, đặc biệt là nàng, nàng kiếp này nhất định phải bảo vệ ngài chu toàn.

Hoàng đế bán tin bán nghi nhìn qua tên công công theo hầu, hắn hiểu ý đi xuống gọi hai ma ma rồi dẫn Phó Tuyệt Ca vào thiên điện kiểm tra thân thể.

Thời khắc đem y phục tháo xuống nước mắt không kiềm được rơi như thác đổ, cắn môi dưới nén chặt tiếng nức nở thoát ra ngoài. Không nhìn cũng biết ánh mắt ma ma nhìn nàng vừa mang theo tia thương hại vừa mang theo tia châm chọc, một cô nương thân thể đều là sẹo căn bản không có tước quý nào cần đến.

Lo lắng vết sẹo trên lưng nàng là giả hai ma ma thô lỗ dùng khăn tay mạnh mẽ chà xát những nơi có sẹo đến sưng tấy đỏ bừng, không tin còn bôi thêm nước trà rồi chà lần nữa. Phó Tuyệt Ca đau đến mặt nhỏ biến trắng, sóng mắt phủ hơi sương bi thống ngước nhìn trần điện, mười ngón tay hết siết rồi thả nhất quyết không kêu ra tiếng.

"Cô nương ngươi mặt nhìn thì xinh đẹp nhưng thân thể thật sự quá xấu rồi."

Bỏ lại một câu, hai ma ma đồng loạt đẩy cửa bước ra ngoài báo tin cho công công.

Phó Tuyệt Ca yếu ớt ngồi sụp xuống sàn nhà vùi đầu vào hai cánh tay, đối diện gương đồng là tấm lưng tràn ngập vết sẹo sưng tấy đỏ bừng. Sau ngày hôm nay, không chỉ hai ma ma này cười nhạo nàng mà tất cả người trong Bắc Kinh đều cười nhạo nàng thân thể xấu xí. Từng kiêu ngạo được bát gia yêu thương xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay, nay phải xấu hổ giấu đi nước mắt để không người nhìn thấy.

Ma ma vừa đi cung nữ liền bước vào giúp Phó Tuyệt Ca thay y phục sau đó dẫn nàng quay trở về Thái Hoà Điện.

Bên ngoài Đông Phương Tầm Tuyết chờ mãi không thấy Phó Tuyệt Ca, sốt ruột muốn đến thiên điện xem thử thì đúng lúc cung nữ đưa tiểu ngốc hồi điện. Cách một khoảng xa vẫn nhìn thấy vệt nước mắt chưa kịp khô trên má nàng, đào hoa nhãn lấp lánh ánh nước, môi mỏng mím chặt uỷ khuất cúi đầu không dám nhìn ai.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể Phó tam lệnh ái đúng là có sẹo." Ma ma bên trái chỉ vào lưng ma ma bên phải vẽ một vài đường nghuệch ngoạc: "Trên lưng nàng có tổng cộng trên dưới hai mươi vết sẹo, nhìn sơ qua thì chính là vết roi, độ dày tương đối lớn nằm nghiêng về phía bên phải kéo dài đến tận eo."

Trên mặt lão Hoàng đế nhanh chóng lộ ra vẻ chán ghét, bất khả tư nghị nhìn Phó Tuyệt Ca đang đứng cúi đầu trước mặt: "Ngươi thân thể là làm sao? Thân là quân quý sao lại để bị thương đến mức này?"

Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát bước lên kéo tiểu ngốc giấu ra sau lưng: "Là trước đây Hoàng hậu nương nương trách nhi thần khảo thí không đạt đệ nhất, bắt nhi thần quỳ ngoài sân dùng roi mà đánh, chính Phó Tuyệt Ca lúc đó đã chắn cho nhi thần."

Hoàng hậu không nghĩ sẽ bị nhi nữ giữa điện tố cáo, tức giận quát vào mặt nàng: "Câm miệng! Bản cung lúc nào đánh ngươi? Đừng có mà ăn nói hàm hồ!"

"Nhi thần tại sao phải vu oan cho nương nương? Chuyện này không cần nhi thần nói người của Dực Khôn Cung đều biết. Nếu không phải ngài không nhìn người đã đánh thì Phó Tuyệt Ca sẽ bị thương nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Ngươi nói vậy là ý gì? Bản cung đánh một cung nữ thì làm sao? Bản cung là Hoàng hậu đánh một cung nữ còn cần phải hỏi ý kiến ngươi!?"

"Phải, ngài là Hoàng hậu đánh một cung nữ thì làm sao, nhưng Phó Tuyệt Ca là quân quý còn là người của Công tước phủ, ngài đánh nàng lẽ ra phải đến Tông Nhân Phủ nhận phạt mới đúng!"

Hoàng hậu nương nương không dám tin vào tai của mình, nha đầu này dám vì tiện nhân đó mà chỉ trích nàng?!

"Nghịch tử! Không có bản cung ngươi có ngày hôm nay sao?"

"Câm miệng!"

Trước mắt không có mỹ nhân còn bị hành vi xấu xa của Hoàng hậu chọc tức, Hoàng đế nổi điên hất đổ thức ăn trên bàn, không nói không rằng vung tay tát thẳng vào mặt Thường thị.

"Còn nói? Người đã bị ngươi đánh thành nông nổi này còn muốn đổ tội cho người khác? Ngày thường trẫm dung túng ngươi mới khiến ngươi không phân thị phi muốn làm gì thì làm, muốn đánh ai thì đánh. Nho nhỏ cô nương có tội gì chứ? Ngươi vô lý đánh nhi nữ đã đành còn trách người khác đỡ thay đòn roi cho bát gia. Trẫm thấy là ngươi không có tư cách làm Hoàng hậu! Không có tư cách làm thân mẫu của bát gia!"

"Thần thiếp không có tư cách? Hoàng thượng, nếu thần thiếp không có tư cách làm thân mẫu của bát gia thì thiên hạ này không còn ai đủ tư cách làm thân mẫu nàng. Còn ngài, ngài có tư cách làm thân phụ của nàng sao?"

"Ngươi..."

"Phụ hoàng bớt giận, Hoàng hậu nương nương chỉ là nhất thời tức giận nên mới nói như vậy." Lục hoàng tước vội cầm chén rượu hướng về phía tất cả mọi người cười gượng hai tiếng: "Đêm nay là trừ tịch, là ngày đoàn viên không nên vì chút chuyện nhỏ mà tranh cãi có phải không? Nhi thần kính phụ hoàng một chén, cung chúc phụ hoàng phúc thọ an khang, thiên thu vạn tuế!"

Lửa giận của hoàng đế nhờ mấy lời của lục hoàng gia dần hoà hoãn trở lại, đưa tay về phía tên công công bên cạnh, hắn hiểu ý vội vội vàng vàng châm một trản rượu khác đưa tới.

"Chuyện này đến đây thôi, Phó thị không cần nhập cung để vũ cơ sau lưng thay ngươi nhập cung biểu diễn là được rồi."

Kim Hoa thụ sủng nhược kinh, rối rít chạy đến trước thánh nhan quỳ sụp xuống lạy tạ: "Đa tạ thánh thượng ân sủng."

Phó Tuyệt Ca rốt cuộc cũng thở hắt ra được, trộm nhìn bóng lưng cao gầy của bát lang, không ngờ có ngày vết sẹo sau lưng lại trở thành điều may mắn.

Nhận được ánh mắt của phụ hoàng, Đông Phương Tầm Tuyết an tâm quay trở về bàn không quên dẫn theo Phó Tuyệt Ca cùng đi. Hai người nho nhỏ bàn luận gì đó, đáy mắt chứa đựng ý cười dần trở nên nồng đậm, liếc nhìn một cái liền biết cả hai có gì đó không bình thường. Dĩ nhiên lão hoàng đế không đến mức hồ đồ mà không nhận ra được, từ lúc bát gia sẵn sàng đối nghịch hắn không cho nạp Phó thị vào hậu cung thì hắn liền biết nha đầu này có ý với Phó thị.

Phó tam tuy linh lung khả ái còn có tài hát múa được lòng hắn nhưng không có nghĩa nàng là người thích hợp cho vị trí chính phi. Hắn sớm đã chọn bát gia làm Thái tử, vương phi của nàng phải là người giúp đỡ được nàng ở tiền triều và hậu cung, đặc biệt là có được lòng của bá quan văn võ và quần chúng bách tính. Chọn một cô nương mệnh cách phượng hoàng mới được xem là xứng đôi vừa lứa, long phượng hoà minh.

Nói đi nói lại Phó tam hoàn toàn không thích hợp.

Hoàng đế thoáng chau mày nghĩ ngợi, đảo mắt nhìn Phó Yên Ca đang cô linh linh ngồi một góc an tĩnh dự yến, việc này phải đích thân hắn xử lý mới an tâm.

"Phó nhị lệnh ái có phải đã lâu không gặp bát gia rồi không? Trẫm chuẩn ngươi ngồi cùng bàn dự yến với nàng."

Phó Yên Ca thụ sủng nhược kinh, hết nhìn qua Hoàng thượng lại nhìn đến bát gia, mừng rỡ để cung nữ dìu đứng dậy nghiêm cẩn hành lễ.

Lờ mờ cảm xác có điều gì đó không đúng nhưng lại không biết điểm nào không đúng, Phó Tuyệt Ca căng thẳng nắm chặt tay áo của bát gia, trừng trừng nhìn Phó Yên Ca đang uyển chuyển bước đến. Đông Phương Tầm Tuyết không phản ứng, vân đạm phong khinh nắm lấy bàn tay tiểu ngốc, ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt mu bàn tay nàng an ủi.

Phó Tuyệt Ca nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt, đành trơ mắt nhìn Phó Yên Ca chiếm mất vị trí bên cạnh bát gia.

Đông Phương Tầm Tuyết cố ý nhích về phía Phó Tuyệt Ca lưu lại một khoảng trống đủ rộng giữa nàng và Phó Yên Ca. Đây không đơn thuần là ranh giới chỗ ngồi mà còn là ranh giới vị trí trong tim nàng, ngoại trừ tiểu ngốc ai cũng không thể bước qua.

Sắc mặt Phó Yên Ca kém đi phân nửa, xấu hổ nhìn cung nữ đứng bên cạnh, nhận được ánh mắt của đối phương liền cầm bình rượu lên rót vào trản rỗng của bát gia.

"Bát gia hơn ba năm ở Cao Ly xử lý chuyện triều chính, thanh danh sớm đã vang xa đến Đại Minh, thần dân đều khen ngợi ngài tài năng lỗi lạc, nhân trung long phượng khó ai bì kịp. Thần nữ nay có phúc hầu hạ bên cạnh hy vọng bát gia có thể cùng thần nữ uống một trản rượu coi như chúc mừng ngài an định được Cao Ly."

Đông Phương Tầm Tuyết lập tức cự tuyệt: "Ta đi đường xa mệt mỏi không tiện uống rượu."

"Đây..."

Phó Yên Ca khó xử không biết nên mời tiếp hay là từ bỏ nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Phó Tuyệt Ca lửa giận tức thì hừng hực bùng cháy. Nếu không phải Đại nương tử hành động thiếu suy nghĩ nàng sớm đã là Triết vương phi làm gì có chuyện để Phó Tuyệt Ca chiếm được tiện nghi chứ.

"Bát gia không nể mặt Yên Ca sao? Dù sao chúng ta cũng từng có quen biết, uống một trản rượu cũng không tính là quá đáng đi?"

Sau lưng cảm thấy có chút lạnh buốt, trộm nhìn ra sau mới phát hiện ánh mắt của lão hoàng đế từ đầu chí cuối vẫn dán chặt trên người các nàng, Phó Tuyệt Ca đành lên tiếng xen ngang hoá giải tình hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK