"Vô tội? Ngươi nói đám tiện nhân đó vô tội? Nực cười!!" Hoàng hậu mỉa mai chỉ tay vào trán Phó Tuyệt Ca: "Bọn chúng giống ngươi vậy, cười một cái, nháy mắt một cái đã câu mất hồn phách của tứ lang. Loại tiện nhân hồng nhan hoạ thuỷ này giữ lại chỉ hại quốc hại dân mà thôi."
"Quân quý khi yêu đều ích kỉ, nô tỳ minh bạch, nô tỳ từng nói đời này không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ bát gia. Nhưng nếu bát gia trở thành cửu ngũ buộc phải nạp nữ nhi của công thần vào hậu cung nô tỳ cũng vui lòng đón nhận bọn họ. Không phải nô tỳ hiểu chuyện mà nô tỳ quá yêu bát gia, không muốn ngài vì chuyện gì mà phiền não, nô tỳ nguyện ý hy sinh hạnh phúc của bản thân thành toàn cho bát gia..." Phó Tuyệt Ca ngước đôi đào hoa nhãn chứa đựng cả một bầu trời tinh tú điêu linh: "Đó mới gọi là chân tình, nương nương, ngài đã hiểu sai về tình yêu rồi."
Một tiếng tát tay chát chúa vang lên, bàn tay lạnh lẽo không ngừng run rẩy, hai mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Tóc rũ xuống hai má, đầu hơi cúi thấp, nén nhịn đau đớn đưa tay vuốt nhẹ gò má, nương nương vẫn như năm nào nói một câu không hợp ý liền động thủ đánh người. Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, gò má sưng tấy một khối, kiên định nhìn sâu vào mắt Hoàng hậu.
"Chỉ vì một người mà đánh mất lương tâm, ngài không xứng có được tình yêu!"
"Ngươi câm miệng!!" Hoàng hậu điên tiết xô ngã Phó Tuyệt Ca, nước mắt giàn dụa khắp mặt cũng không hề hay biết: "Tiện nhân! Ngươi câm miệng!!"
"Vì một người mà gánh trên vai hai tiếng độc phụ, Hoàng hậu nương nương, ngài có từng nghĩ bát gia sẽ vì ngài mà lo lắng thế nào không?" Phó Tuyệt Ca nói như hét lên, vùng dậy túm lấy cánh tay Hoàng hậu nương nương đem nàng ấn ngồi xuống nhuyễn tháp: "Bát gia là nhi nữ ngài chính tay nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, ngài lẽ nào không có chút tình cảm với bát gia sao? Bát gia tuổi nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, chưa bao giờ làm ngài thất vọng chẳng phải đều vì kính trọng ngài sao? Tại sao ngài lại đẩy Du quý phi xuống hồ? Ngài không biết bát gia ở biên cương chịu bao nhiêu đau đớn, ăn bao nhiêu khổ hay sao? Hiện tại trong triều chỉ có nhị gia và lục gia có thể giúp đỡ bát gia, ngài tại sao phải đẩy bát gia vào bước đường cùng!?"
"Bản cung không có đẩy ả! Bản cung làm sao không biết chỉ có nhị gia giúp được bát gia? Bản cung cũng muốn Thường gia vực dậy, người có thể giúp bản cung chỉ có bát gia, bản cung tại sao phải làm như vậy chứ!?"
Rốt cuộc cũng nghe được lời thật lòng của Hoàng hậu, Phó Tuyệt Ca buông tay lùi lại hai bước, ngửa đầu lên trời hít một hơi nuốt xuống tất cả nước mắt.
"Ngài là mẫu hậu của bát gia, ngài sẽ không hại bát gia, nô tỳ tin tưởng ngài không đẩy Du quý phi nương nương xuống hồ. Chuyện này nô tỳ nhất định nghĩ cách điều tra chân tướng sớm ngài giúp nương nương rửa sạch oan tình."
Hoàng hậu suy nhược gục đầu lên bệ cửa sổ cười dài trong nước mắt: "Nực cười, Hoàng thượng lẽ nào tin lời ngươi nói?"
"Lời nói có gì đáng tin chứ? Quan trọng là nhân chứng vật chứng."
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian nửa canh giờ sắp hết nàng phải nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.
"Nô tỳ không thể ở trong cung quá lâu, nương nương hảo hảo nghỉ ngơi."
...
"Ngươi chắc chắn?"
A Bích kiên định gật đầu, vừa châm trản trà mới vừa kể tiếp câu chuyện: "Chắc khoảng một khắc sau khi chủ tử nương nương vào gặp Hoàng hậu, nô tỳ không được phép đứng ở trước cửa Dực Khôn Cung nên đi loanh quanh dạo một hồi. Lúc đó xung quanh khá vắng vẻ, chỉ có cung nữ cầm đèn và thị vệ tuần tra ban đêm, nô tỳ đi một mình thấy hơi sợ nên quay về đợi nương nương. Khi nô tỳ vừa quay người thì nhìn thấy tứ gia dẫn theo cung nữ rất giống Huệ Ngọc vào một gian phòng bỏ hoang."
"Ngươi xác định đúng là tứ gia và Huệ Ngọc?"
"Ban đêm xác thực rất tối nhưng nô tỳ nhận ra tứ gia, ngài ấy trên người vẫn mặc quan phục, bên hông đeo lệnh bài thường mang bên người. Còn cung nữ thì nô tỳ không chắc chắn lắm, nhìn bóng lưng thì rất giống Huệ Ngọc nhưng nô tỳ chỉ gặp Huệ Ngọc hai lần sau đó mấy năm không gặp lại nữa."
"Nửa đêm tứ gia sao có thể còn ở trong cung? Lại dẫn một cung nữ vào phòng bỏ hoang?" Phó Tuyệt Ca càng nghĩ càng mơ hồ, đầu to thành cái đấu: "Bọn họ vào đó lâu không? Ngươi có nghe hai người đó nói gì không?"
"Nô tỳ chỉ dám đứng từ xa quan sát nên cũng không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng bọn họ tầm một khắc đã đi ra rồi. Kì lạ ở chỗ tứ gia lúc vào phòng y phục vẫn rất chỉnh tề, tóc tai gọn gàng cố định bằng ngọc quan. Nhưng lúc trở ra thì không thấy ngọc quan đâu nữa, cổ áo cũng bị bẻ lệch qua một bên."
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Phó Tuyệt Ca mao cốt tủng nhiên, tứ nhân tra đúng là nhân tra, già trẻ lớn bé thậm chí là cung nữ của Du quý phi cũng không tha.
A Bích đặt ấm trà lên bếp, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chủ tử nương nương: "Chúng ta qua đêm ở khách điếm sáng mai sẽ trở về ngoại trạch phải không nương nương?"
"Không, chúng ta không trở về ngoại trạch mà ở lại kinh thành điều tra cho xong vụ này."
"Ý nương nương là Hoàng hậu phủ nhận việc đẩy Du quý phi xuống hồ?"
"Ban đầu Hoàng hậu không phủ nhận cũng không khẳng định việc Du quý phi rơi xuống hồ có liên quan đến nàng. Nhưng khi ta trách nàng không nghĩ cho bát gia, không xứng chức mẫu hậu thì nàng lại kích động nói chuyện Duy quý phi không liên quan đến nàng. Nghĩ kĩ thì Hoàng hậu không có lý do để hãm hại Du quý phi, tuy nàng không kể lại đầu đuôi sự việc nhưng ta có thể đoán ra được có người giả danh Hoàng hậu đẩy quý phi xuống hồ."
"Nhưng nếu đúng là Hoàng hậu bị người khác giá hoạ thì chúng ta làm sao chứng minh?" A Bích một đầu mông lung không biết bắt đầu từ đâu: "Chúng ta không có mặt ở đó, cũng không biết sự việc phát sinh thế nào, muốn điều tra chân tướng chỉ sợ còn khó hơn lên trời."
"Không, chúng ta có manh mối rồi." Phó Tuyệt Ca gõ ngón tay xuống mặt bàn, híp mắt cười với A Bích: "Nhờ ngươi phát hiện tứ gia cùng với cung nữ giống Huệ Ngọc vào phòng bỏ hoang ta mới dám khẳng định chuyện này có liên quan đến tứ gia."
"Nhưng tứ gia làm sao giả dạng Hoàng hậu được? Nói Huệ Ngọc giả dạng Hoàng hậu còn đáng tin hơn là..." Nghĩ đến gì đó, A Bích sửng sốt kêu to: "Huệ Ngọc!?"
"Nếu Huệ Ngọc giả dạng Hoàng hậu đẩy Du quý phi xuống nước, sau đó lại trở về là Huệ Ngọc gọi người đưa Du quý phi lên bờ thì mất khá nhiều công phu. Nhưng có thể lý giải tại sao Hoàng hậu đẩy Du quý phi mà Huệ Ngọc lại không xuất hiện ngăn cản. Lại nói nếu Huệ Ngọc ở đó sao lại để quý phi tiêu mất nửa cái mạng ở dưới hồ nước? Du quý phi vừa rơi nàng liền nhảy xuống cứu thì chẳng phải chỉ bị ngạt nước một chút thôi sao?"
"Nhất định là Huệ Ngọc đẩy Du quý phi xuống hồ sau đó nhìn quý phi tự sinh tự diệt, thấy quý phi sắp không xong mới gọi người đến cứu!!" A Bích càng nghĩ càng thấy khả năng Huệ Ngọc hãm hại Du quý phi rất cao: "Nương nương chúng ta đi báo chuyện này cho nhị gia đi!"
Phó Tuyệt Ca ảm đạm lắc đầu: "Vô ích thôi, nhị gia không tin ta, nếu ta nói chuyện này ra ngài sẽ nghĩ ta dàn dựng để giũ sạch tội danh của Hoàng hậu."
"Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nhị gia hiểu lầm Hoàng hậu nương nương sao?"
"Không, chúng ta phải dựng một màn kịch khác để tứ gia tự mình rơi vào bẫy." Phó Tuyệt Ca nhếch môi đắc ý cười, hướng A Bích ngoắc tay: "Đến, ta nói cho ngươi nghe."
A Bích ngơ ngác đưa tai đến gần, vừa nghe chủ tử nương nương nói một nửa liền hoảng thần bạt vía kêu to!
"Không được! Bát gia biết được sẽ đánh chết nô tỳ a!!"
"Ta không nói ngươi không nói làm sao bát gia biết được? Chỉ có cách này mới dụ được tứ gia rơi vào bẫy, ngươi lẽ nào không muốn giúp bát gia sao?"
"N-Nhưng mà..." A Bích giậm mạnh chân xuống sàn, thê thảm vặn vẹo gương mặt: "Hay là thôi đi, bát gia sẽ tức giận thật đó!"
"Ngươi gọi ta là chủ tử nương nương, lời chủ tử ngươi dám không nghe?"
A Bích đáng thương nằm rạp xuống sàn nhà, đưa tay níu lấy góc váy của chủ tử nương nương nài nĩ.
Phó Tuyệt Ca tuyệt tình gỡ tay nàng ra, trên mặt treo ý cười quỷ dị: "Hảo A Bích, đừng náo, ta sẽ không nói với bát gia đâu."
"Đừng mà a nương nương!!!!"
- -------------------------------
Ngày hè oi bức, nắng nóng đến nỗi toàn thân đều phát hoả, đứng hay ngồi đều cảm thấy khó chịu. Vương phủ mỗi tháng hè đều được người của băng phòng đúng hẹn mang băng giải nhiệt, tuy vậy vẫn không cản được cái nóng như thiêu đốt hoành hành khắp kinh thành.
Xung quanh đặt đầy những chậu băng mà mồ hôi vẫn tuôn ròng ròng, Đông Phương Tầm Liên bực tức ném bỏ công văn đang xem, quắc mắt nhìn hai cung nữ đứng hầu quạt bên cạnh.
"Chưa ăn cơm sao? Một chút gió cũng không có!"
Hai cung nữ đầu càng cúi thấp, liều mạng vẩy quạt mạnh hơn nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, lát sau Tiểu Ấn Tử đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một khay nước ô mai mát lạnh.
"Tứ gia, thứ phi nương nương mang nước ô mai giải nhiệt đến, nương nương vẫn đang chờ ở bên ngoài."
Nghe đến tên Thuận Dương Nhạc Đông Phương Tầm Liên liền cảm thấy phiền, xua xua tay đuổi người: "Không gặp, bảo Ngọc tiểu nương đến hầu bút mực."
"Tuân mệnh."
Tiểu Ấn Tử đặt chén nước ô mai xuống bàn rồi rời đi, trước ngon ngọt dụ dỗ thứ phi nương nương quay về viện, sau đi mời Ngọc tiểu nương vừa đắc sủng đến hầu bút mực.
So với những quân quý khác trong hậu viện, Ngọc tiểu nương không có điểm nào giống với Phó Tuyệt Ca nhưng nàng giỏi tài khiêu vũ, đặc biệt hát côn khúc rất hay. Không biết tứ gia làm sao biết được Phó Tuyệt Ca biết hát côn khúc, ra lệnh hạ nhân tìm khắp nơi đưa nữ nhân hát côn khúc hay nhất nạp làm tiểu nương tử.
Ngọc tiểu nương được triệu liền tự biết phải mặc sẵn y phục để hát côn khúc, một bộ dáng phong tư lả lướt đến nội điện.
"Thần thiếp tham kiến tứ lang, tứ lang vạn phúc."
"Ngọc nhi đến rồi?"
Đông Phương Tầm Liên đích thân dẫn nàng vào trong điện, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập sủng nịch: "Xem nàng ăn vận thế này là muốn hát khúc nào cho bản vương nghe?"
"Thần thiếp luyện tập Đào hoa phiến rất lâu rồi, tứ lang có muốn nghe thiếp hát?"
"Là Ngọc nhi hát nhất định rất hay."
Trở về thư án ngồi xuống, Đông Phương Tầm Liên bỏ tất cả công văn qua một bên, thoải mái dựa lưng vào kệ sách thưởng thức tiếng hát động lòng người của Ngọc tiểu nương.
"Tẩu giang biên, mãn xoang phẫn hận hướng thùy ngôn? Lão lệ phong xuy diện, cô thành nhất phiến~"
Ngọc tiểu nương lớn lên xinh đẹp kiều mị, tiếng hát cũng giống như người từng lời từng lời ngọt ngào như rót mật vào tai, càng nghe càng dễ chịu thư thái. Thân thể uyển chuyển như liễu, động tác tinh diệu tao nhã, bàn chân ngọc nhón từng bước đến bên cạnh quân lang. Ngón tay thon dài mềm mại vuốt ve sườn mặt trắng nõn, tóc mai chạm tóc mai, vương vấn hương thơm quanh chóp mũi.
"Vọng cứu mục xuyên, sử tận tàn binh huyết chiến..."
"Khiêu xuất trùng vi, cố quốc bi luyến, thùy tri ca bãi thặng không diên. Trường Giang nhất tuyến, Ngô đầu Sở vĩ lộ tam thiên, tận quy biệt tính, vũ phiên vân biến~"
Ngọc tiểu nương kinh ngạc ngoái đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy một cô nương vận y phục thiên thanh đứng dưới ánh dương quang chói loà, toàn thân toả ra rực rỡ hào quang không gì sánh bằng. Cô nương giọng hát rất ngọt rất sâu, mỗi câu mỗi chữ dạt dào cảm xúc, nhất định là người học qua côn khúc mới có thể hát được như vậy.
"Hàn đào đông quyển, vạn sự phó không yên. Tinh hồn hiển, "Đại chiêu" thanh trục hải thiên viễn."
Đông Phương Tầm Liên không nói một lời đẩy ngã Ngọc tiểu nương luống cuống tìm cách đứng dậy, gương mặt tú mỹ giấu không được tia mừng rỡ, tay chân bỗng chốc cảm thấy thừa thải.
"Không ngờ tứ gia lại thích nghe côn khúc."
Tóc dài bay loạn trong gió, tay áo dài quét ngang mặt đất, môi mỏng khẽ nhếch hàm chứa tiếu ý điềm mật: "Còn là Đào hoa phiến, thật khiến người ta thương tiếc Lý nương tử."
"Nói khóc thương Lý Hương Quân không bằng nói ngưỡng mộ tiếng hát trong trẻo của Phó lệnh ái."
Đông Phương Tầm Liên đè nén kích động không muốn mới gặp đã doạ sợ Phó Tuyệt Ca, bước chân chậm rãi đến bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy ngọc thủ mềm mại như tơ.
"Xước ước tiểu thiên tiên, sinh lại thập lục niên. Ngọc sơn bán phong tuyết, dao trì nhất chi liên. Hai câu này nào phải chỉ Lý Hương Quân, rõ ràng là đang miêu tả nàng."
Phó Tuyệt Ca bị mấy lời khen ngợi có cánh của Đông Phương Tầm Liên chọc cười khanh khách: "Lý Hương Quân lúc được Hầu Phương Vực tán thưởng là năm mười sáu tuổi, một cô nương mười tám tuổi còn chưa lập gia thất như ta sao có thể gọi tiểu thiên tiên được nữa"
"Không, không, trong mắt bản vương chỉ có nàng mới xứng với ba chữ 'tiểu thiên tiên'." Đông Phương Tầm Liên mân mê bàn tay ngọc ngà, nhịn không được cúi đầu đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn: "Lần đầu nàng chủ động đến tìm bản vương, bản vương thật sự rất cao hứng."
Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng rút tay lại, đảo mắt nhìn qua mỹ thiếu nữ đứng phía sau Đông Phương Tầm Liên: "Tứ gia có mỹ nhân bầu bạn Tuyệt Ca không tiện làm phiền, hôm khác có dịp sẽ đến vương phủ bái phỏng."
"Không phải! Đây chỉ là ca nhi bản vương đưa về phủ hát côn khúc mà thôi."
"T-Tứ lang?" Ngọc tiểu nương không dám tin tứ lang vì một quân quý xa lạ mà vứt bỏ nàng, thậm chí còn phủ định danh phận của nàng: "Thiếp thân dù sao cũng được ngài dùng lễ nghi đón vào phủ làm tiểu nương tử, ngài sao lại nói thiếp thân là ca nhi?"
Đông Phương Tầm Liên nóng nảy quát to một tiếng: "Bản vương nói ngươi là ca nhi thì ngươi chính là ca nhi, lắm lời! Mau lăn đi!"
Ngọc tiểu nương còn chưa kịp thương tâm đã bị cung nữ tả hữu lôi ra khỏi nội điện. Trong lúc cấp bách Ngọc tiểu nương không kịp nghĩ nhiều đã cất giọng hát hy vọng có thể níu kéo chút tình cảm của tứ gia.
"Sắt sắt tây phong tịnh viễn thiên, giang sơn như họa kính trung huyền. Bất tri hà xứ hạc ba tẩu, nhật xuất hô nhi phiếm điếu thuyền."
Cứ như vậy bị ném ra khỏi điện, Ngọc tiểu nương vừa nhục nhã vừa đau lòng bám lấy bậc thang trước điện kêu khóc: "Tứ lang ngài sao lại đối xử với Ngọc nhi như vậy? Ngọc nhi rốt cuộc đã làm gì sai? Tứ lang ngài không muốn nghe Ngọc nhi hát nữa sao?"