Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiếm hoi mới có cơ hội cùng bát gia thưởng hoa thưởng cảnh, chỉ mong thời gian trôi chậm một chút, ngày hôm nay có thể kéo dài thêm mười mấy canh giờ thì tốt biết mấy.

“Ngươi ở Phó phủ chịu không ít uỷ khuất rồi đi? Mi Cát mỗi lần gửi tin đều nói ngươi bị chính phòng nhị phòng ức hiếp, đến cả đám công tử vô dụng kia cũng dám khi dễ ngươi.”

“Cũng không phải bọn họ ức hiếp mà là đố kị ta được bát lang sủng ái, tam công tử vì muốn có thêm chút tiền tài mới hành động như vậy, ta vẫn có thể lý giải được.”

“Tuy nói như thế nhưng phải dạy dỗ bọn chúng không được phép tái phạm nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi một lúc rồi lớn tiếng gọi: “Tiểu Tư Phúc ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, bản vương muốn đến Khang Ninh Công phủ một chuyến.”

“Ây, không cần mà, chỉ chút chuyện nhỏ bát lang cần gì phải nhọc lòng đi gặp đại nhân?”

“Nhân nhượng giữ hoà khí là tốt nhưng không thể cứ cắn răng nhẫn nhịn mãi, người của ta ai cũng không được phép ức hiếp.”

Phó Tuyệt Ca tâm như được rót mật, vui vẻ cùng bát gia ngắm hoa chờ xe ngựa. Lát sau Tiểu Tư Phúc quay lại báo xe ngựa đã an bài xong, các nàng có thể lập tức đến Khang Ninh phủ.

“Sẵn thăm tứ nương tử, ăn một bữa cơm đoàn viên cũng tốt.”

“Hảo ni.”

Theo bát gia lên xe ngựa đến Phó phủ tìm lão Công tước và Đại nương tử nói chuyện, mặc dù không biết bát gia muốn nói gì nhưng mười phần hết chín là để giúp nàng trút giận.

Xe ngựa đi mất nửa nén nhang thời gian thì đến nơi, nghe tin bát gia đại giá quang lâm, toàn gia Khang Ninh phủ đều tập trung trước cửa khấu đầu hành lễ.

Đông Phương Tầm Tuyết xuống trước rồi dìu Phó Tuyệt Ca bước xuống, bàn tay đặt trên eo nhỏ nhìn có chút không an phận. Lão Công tước nhìn thấy suýt cắn lưỡi ngất xỉu, thứ nữ nhà hắn tuy có bản lĩnh nhưng không ngờ bát gia vừa hồi kinh liền mang nha đầu này quay về nhà mẹ đẻ thị uy. Nghĩ đến mấy ngày trước bọn họ đều đối đãi mẫu tử Phó Tuyệt Ca không tốt, sợ lần này bát gia đến không phải là chuyện tốt lành gì.

“Đều đứng dậy đi.”

“Tạ bát gia.”

Lưu thị đi đứng bất tiện phải để Nhược Phồn và A Phỉ xốc dậy dìu lên luân ỷ, suốt quá trình chật vật đến đổ mồ hôi ướt hết lưng áo.

Phó Công tước nhiệt tình hề hề cười nói: “Bát gia đại giá quang lâm không kịp nghênh đón từ xa mong bát gia thứ lỗi.”

“Bản vương đến đột ngột không báo trước, không phải lỗi của Công tước đại nhân. Sẵn đây nghe được chút tin tức từ thị tỳ muốn đến thăm hỏi một số chuyện không biết có tiện hay không?”

“Tiện, tất nhiên là tiện! Mời bát gia vào phủ uống trà nói chuyện.”

Đông Phương Tầm Tuyết đảo mắt nhìn một lượt rồi nắm tay tiểu ngốc dẫn vào sảnh chính, đám người Phó phủ lần lượt nối đuôi lẽo đẽo theo sau.

Khang Ninh phủ vốn chỉ là một đống tro tàn, tạt một gáo nước cũng đủ nguội lạnh. Tuy lão Công tước chuyện trong nhà hồ đồ nhưng trên quan trường luôn giữ thái độ hành xử thấu đáo trước nay không dám đắc tội ai, giữ nguyên đạo trung thần không kết bài kéo cánh ảnh hưởng tiền đồ Phó thị. Công tử trong nhà nhiều nhưng không thể trông mong chỉ duy hai lệnh ái là có chút tiền đồ, Phó công tước luôn hi vọng đích cô nương có thể nhảy lên cành cao làm phượng hoàng. Bất quá người bát gia chọn không phải là đích lệnh ái, hắn dĩ nhiên không treo cổ chết trên một cành, quyết tâm ôm đùi thứ lệnh ái làm quốc cữu rạng danh tông đường.

“Người đâu mau mang trà lên cho bát gia và tam lệnh ái.”

Phó Tuyệt Ca nhịn không được cắt ngang lời: “Bát gia không thể ăn uống linh tinh bên ngoài, ta có chuẩn bị vũ tiền long tĩnh bát gia thường dùng, Mi Cát ngươi đi phao một bình đi.”

Mi Cát khom lưng nhận mệnh đi phao trà.

Lão Công tước không tức giận khi bị ngắt lời còn vui vẻ nịnh nọt: “Tuyệt nhi nói phải lắm, là phụ thân suy nghĩ không chu toàn.”

“Đại nhân nói như vậy Tuyệt Ca thật sự không dám nhận.” Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn bát gia, nửa đùa nửa thật cười đáp: “Trước đây nương thân nói ta không có phúc khí đầu thai vào bụng Đại nương tử, sống là nô bộc chết cũng là nô bộc, dù có là lệnh ái cũng phải thành kính gọi ngài một tiếng đại nhân.”

“Đều là người nhà cả làm gì có chuyện phúc khí hay không phúc khí, tứ nương tử nói có đúng không?”

Lưu thị vờ như không nghe thấy lời nói thân mật của Công tước: “Tuyệt Ca nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện sợ là đã hầu hạ bát gia không chu toàn, nếu có sai sót gì mong bát gia niệm tình thứ tội.”

“Tuyệt Ca rất tốt, không làm gì khiến bản vương phật ý cả.” Đông Phương Tầm Tuyết vẫn nắm khư khư bàn tay của tiểu ngốc, quét mắt nhìn một lượt những người trong sảnh rồi nói: “Nửa năm nay bản vương không ở trong kinh thành lại không yên tâm tiểu ngốc nên mới để nàng quay về Phó phủ sống chung với phụ mẫu huynh đệ. Nhưng xem ra Phó phủ này đối đãi tiểu ngốc không tốt khiến nàng chịu đủ uỷ khuất, bản vương nghe thấy cũng phải đau lòng một phen.”

Sắc mặt Công tước có chút cứng nhắc, gượng gạo cười nói: “Không biết bát gia nghe ai nói linh tinh, Tuyệt nhi ở trong phủ vốn rất tốt, mọi người đều rất sủng ái nàng.”

“Sủng ái nàng hay lợi dụng nàng? Phó phủ này nhiều chuyện nhiều thị phi, bản vương ở xa muốn quản cũng quản không được, bất lực khiến tiểu ngốc chịu uỷ khuất. Nhưng không phải bản vương hoàn toàn không biết chuyện các ngươi làm, trước ức hiếp nàng và tứ nương tử thân cô thế cô sau lợi dụng chà đạp nàng!”

Đột ngột vỗ mạnh xuống bàn khiến đám người đang nhốn nháo lập tức yên tĩnh, Đông Phương Tầm Tuyết lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ tử đang quỳ bên cạnh Phó Công tước: “Đại nương tử, bản vương hỏi ngươi số nhân sâm ngươi tặng cho nàng thật sự không động tay chân qua?”

“T-Thần phụ dĩ nhiên không dám…”

“Vậy tại sao khi biết tiểu ngốc đôn canh từ nhân sâm ngươi tặng ngươi liền sợ đến không dám ngừng thuốc!?”

Bị bát gia lớn tiếng quát vào mặt Đại nương tử sợ đến bũn rũn tay chân, hoảng hồn khiếp vía ngồi phịch xuống đất. Phó Yên Ca không nghĩ mẫu thân lại dại dột đến vậy, vội bò đến bên cạnh nàng lay mạnh mấy cái.

“Ngài đã làm gì vậy hả? Thảo nào mấy tháng nay ngài liên tục dùng thuốc, nói cái gì mà nhân sâm có độc thì ra là do ngài làm ra sao?”

“T-Ta thật sự, chuyện này…”

“Ngươi còn dám nói?” Đông Phương Tầm Tuyết không khác gì lên công đường thẩm vấn, lớn tiếng quát tháo chặn đứng lời lẽ biện bạch của Đại nương tử: “Thân là đích mẫu lại không làm tròn bổn phận chỉ biết đố kị mù quáng hãm hại nhi nữ nhi tử trong phủ, lần trước cũng là bản vương khoan dung mới để ngươi có cơ hội khơi lại phong vũ!”

“Bát gia bớt giận, mẫu thân của tiểu nữ thật sự không dám hãm hại tam muội đâu, chắc là tam muội đã hiểu lầm gì đó cũng nên.”

“Ngươi nói tiểu ngốc hiểu lầm, vậy thì bảo mẫu thân của ngươi lấy số nhân sâm đó ra, ngươi ở trước mặt tất cả mọi người uống cho bản vương xem có phải hiểu lầm hay không?”

Đại nương tử khiếp đảm kéo Phó Yên Ca ra sau lưng: “Là lỗi của thần phụ, là thần phụ hồ đồ mới nghĩ đến việc hãm hại tam lệnh ái, cầu bát gia giơ cao đánh khẽ đừng trút giận lên nàng.”

“Bản vương trước nay chưa từng hàm oan cho ai, xử phạt cũng đặc biệt phân minh. Nếu ngươi đã nhận chuyện là do ngươi làm vậy thì phiền Công tước đại nhân đem nữ nhân tâm địa rắn rết này chuyển đi cách tiểu ngốc càng xa càng tốt, tránh ả lại động tà tâm muốn hãm hại người của bản vương.”

Triết thân vương cũng đã lên tiếng khẳng định Phó tam nha đầu là người của mình, lão Công tước không tiện chống đối tránh phật ý điện hạ.

“Vâng, vâng, vi thần lập tức cho người đưa Đại nương tử về quê nhà ở Kí Châu chỉ những ngày lễ tết mới được hồi kinh.”

“Lễ tết cũng được hồi kinh?”

Lão Công tước hốt hoảng sửa lại: “Ba năm hồi kinh một lần!”

“Công tước đại nhân tính toán như vậy cũng tốt, bất quá nhị nương tử cả buổi ngồi nghe chắc đã chột dạ không ít?”

Nhị nương tử bị gọi đến tên tam hồn thất phách đều bay đi mất, hoảng loạn dùng tứ chi bò đến trước mặt bát gia: “Thân vương điện hạ có gì dạy bảo?”

“Lệnh ái của ngươi sảy chân rơi xuống nước bệnh nặng không khỏi dẫn đến thân thể suy kiệt mà mất khả năng sinh con sợ rằng khó mà gả đi được nữa. Ngươi vì mưu tính cho nhi nữ của mình ngang nhiên chiếm đoạt mã xa bản vương thưởng riêng cho tiểu ngốc, còn bức bách nàng nhận nhi nữ của ngươi vào phủ bản vương làm thiếp. Từ khi nào chuyện thê thiếp của bản vương do người của Phó gia quản đến vậy? Còn cái đại cô nương gì nữa, ngươi cũng không sinh được con lại dám mặt dày xin vào vương phủ hầu hạ, ai cho ngươi cái gan này?”

Phó Như Ca còn không đến mười ngày là gả đi, những tưởng có thể nhân lúc bát gia đến Phó phủ tìm cách tiếp cận, nào ngờ lại bị bát gia thẳng thừng tạt một gáo nước lạnh.

“Là tiểu nữ ngu dốt khiến bát gia chán ghét, tiểu nữ sau này sẽ không dám vọng tưởng đến nữa, thỉnh bát gia thứ tội!”

“Nếu bản thân ngươi đã không muốn gả thì bản vương cũng không ép ngươi, cả ngươi và Phó Ngô Ca đều không thể khai chi tán diệp gả đi khó lòng giữ được tâm trí phu quân. Chi bằng bản vương giúp các ngươi chủ trì nhờ đại sư trong Thanh Ngọc Quan thu nhận các ngươi làm ni, không cần gả cũng không cần lo sợ thiếp thất tranh sủng.”

“Bát gia đừng mà!!” Phó Ngô Ca thất thanh kêu góc: “Tiểu nữ không muốn làm ni! Tiểu nữ không muốn đoạn phát!! Cầu ngài, bát gia, tiểu nữ không dám cùng tam tỷ tỷ tranh sủng nữa, nguyện ý chờ ngày gả đi!”

Phó Như Ca khóc lóc so với Phó Ngô Ca còn thê thảm hơn: “Tiểu nữ biết sai sẽ không dám bức bách tiểu muội nữa, thỉnh bát gia thứ tội!”

Phó Tuyệt Ca kinh ngạc không ngớt, hoá ra bát gia còn có một mặt tàn nhẫn như vậy. Xem ra nàng ban đầu quá lương thiện nếu thẳng tay trừng trị thì bây giờ mọi chuyện đã không phiền phức đến vậy.

“Các ngươi đã biết tội bản vương cũng không tiện trách phạt quá nặng, chuyện hôm nay đến đây thôi. Nếu còn kẻ nào không biết khinh trọng dám ức hiếp người của vương phủ thì không đơn giản là trách phạt mấy câu như hôm nay.”

Đông Phương Tầm Tuyết chống tay lên bàn đứng dậy, lạnh nhạt ném cho Công tước một cái liếc mắt: “Bản vương nghĩ đại nhân biết xử lý thế nào mới ổn thoả.”

Trong lòng lão Công tước không rét mà run, lập cập khấu đầu bái lạy: “Chuyện của xuẩn nữ kinh động Triết thân vương điện hạ, vi thần tội đáng muôn chết vẫn mong điện hạ giơ cao đánh khẽ mà tha cho mẫu tử Lương thị.”

“Đại nương tử phạm lỗi đại nhân sẵn lòng đưa nàng đến tận Kí Châu còn nhị nương tử phạm lỗi lại không nỡ trách phạt sao? Tiểu ngốc ngươi nói xem chuyện này xử lý thế nào mới tốt?”

Phó Tuyệt Ca thụ sủng nhược kinh, chần chờ một lúc rồi đáp: “Đại nương tử hạ độc vào nhân sâm là tội lớn phạt đến Kí Châu ba năm hồi kinh cũng xem như đại nhân khoan hồng. Nhưng còn nhị lệnh ái xúc phạm bát gia, chế giễu Hoàng hậu nương nương không phải là tội nhỏ, nếu tâu lên thánh thượng sợ là nhị nương tử khó thoát tội chết.”

Nhị nương tử tưởng chừng thiên địa sụp đổ, hư thoát ngã phịch xuống đất cũng may là Phó Ngô Ca kịp thời đỡ lấy.

“A nương ngài tỉnh lại đi! A nương ngài đừng doạ Ngô nhi!!”

“Xem ra nhị nương tử không chỉ phạm chút sai lầm.”

Đến nước này lão Công tước khó mà bao che tội lỗi của Lương thị, quẫn bách nghĩ cách tìm đường lui cho bản thân: “Là vi thần hồ đồ, tội của Lương thị đáng chịu thiên đao vạn quả, theo lệ phải đuổi đánh ra khỏi phủ. Bất quá Lương thị sinh được công tử cho Phó gia cũng xem như có công, chi bằng để nàng quét dọn trong từ đường ở quê nhà Kí Châu, từ nay về sau không được hồi kinh.”

“Theo bản vương nghĩ Lương thị phải đuổi bằng không hoạ sẽ giáng xuống đầu Công tước đại nhân ngài.”

Công tước thoáng run rẩy, đỏ mắt nhìn Lương thị ngất liệm trong lòng Phó Ngô Ca. Nữ nhân này hắn yêu quý hơn cả sinh mạng nhưng lại không chịu an phận, thường xuyên ức hiếp chà đạp người khác để bây giờ phải nhận lãnh hậu quả. Dù hắn có muốn giúp cũng giúp không được, bây giờ Phó tam được bát gia sủng ái, chỉ cần là thứ Phó tam muốn bát gia nhất định sẽ mang đến tặng nàng. Huống chi là Lương thị không có chỗ dựa tốt còn đắc tội Phó tam, bát gia bắt hắn đuổi nàng ra khỏi phủ đã là nhân nhượng lớn.

“Vi thần lĩnh mệnh, nhất định xử lý tốt Lương thị, chỉ mong có thể giữ hai công tử trong phủ trao dồi kinh sử dù sao cũng sắp đến ngày khảo thí.”

“Tuỳ ý ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết tâm tình thư sướng nhìn qua tứ nương tử cung kính cười nói: “Hiếm khi mới có dịp gặp được tứ nương tử, hay là cùng bản vương và tiểu ngốc ra ngoài dùng thiện, nghe nói Tiên Hương Lâu vừa có món gà om măng cay rất ngon.”

“Vào thu rồi bát gia không nên ăn quá nhiều đồ cay nóng.” Lưu thị tâm tư tinh tế, quan sát sắc trời âm u bên ngoài rồi nói: “Xem ra ngoài trời sắp mưa, ra ngoài ăn uống cũng không tiện, hay là để thần phụ xuống bếp nấu vài món thanh đạm bồi bổ cho ngài.”

“Được như thế thì cò gì bằng, tứ nương tử thỉnh.”

Nhược Phồn đẩy luân ỷ, A Phỉ cầm phi phong theo hầu bên cạnh, đợi ba người đi trước Đông Phương Tầm Tuyết mới nắm tay Phó Tuyệt Ca theo sau.

Chính sảnh chẳng mấy chốc yên tĩnh trở lại, nhưng không bao lâu lại truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế. Phó Tuyệt Ca hơi quay đầu nhìn, rất nhanh không quan tâm nữa mà bước đi, thuận miệng cùng bát gia nói vài câu chuyện vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK