Phó Tuyệt Ca hài lòng nhếch môi cười, hóa ra cảm giác đau đớn do mộng cảnh mang đến so với thực tại chân thật không kém. Đã như vậy nàng cũng nên tặng tứ nhân tra một phần đại lễ, coi như cảm tạ đối phương đã đến dự lễ thành hôn của nàng và bát gia.
Không chút do dự vén lên hồng cân xoay người hôn lên môi bát gia, đối phương trước kinh ngạc sau liền nhanh chóng đáp lại nàng, ở trên phiến môi mềm ra sức triền miên quấn quít.
Khách nhân càng cười vui vẻ hơn, trêu chọc tân nương không kiềm chế được muốn cùng phu quân thân mật, hành động này nhìn có vẻ quá phận to gan nhưng phu thê tân hôn khó tránh khỏi tình ý nồng nàn mà phạm phải sai lầm.
Hai mắt Đông Phương Tầm Liên kịch liệt co rút, ngồi sụp xuống thống khổ ôm đầu gào lớn, tiếng hét xuyên thủng trời xanh chấn động cả kết giới bên ngoài mộng cảnh. Phó Tuyệt Ca sợ hãi mộng cảnh sẽ vỡ, hoảng loạn ôm chầm lấy bát gia nhưng lại vụt chân ngã xuống, không gian xung quanh đều đồng loạt vỡ tan nát.
Lần này thật sự xong rồi!!
Chẳng biết đã ngất liệm đi lúc nào, tỉnh lại thì thấy bản thân nằm trên giường ấm nệm êm, trước mắt là trần giường treo kín những dải lụa đỏ. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, căn phòng bài trí không khác gì tân phòng, ở nơi nào có chỗ trống đều được dán chữ hỉ. Phó Tuyệt Ca mơ hồ ngồi dậy, hóa ra mộng cảnh không vỡ mà là đang chuyển sang mộng cảnh khác, xem ra lần này là đến lượt Phó Yên Ca.
Phó Tuyệt Ca nhìn xung quanh không thấy ai đành phải ra ngoài tìm thử, bên ngoài cũng không khác trong phòng, một mảng trống trải thê lương kéo dài không dứt.
Rốt cuộc Phó Yên Ca đang mộng thấy cái gì?
Mang theo một bụng nghi hoặc đi lang thang trong hậu viện, quả nhiên tìm được một nơi miễn cưỡng xem là náo nhiệt, cung nữ gác đêm không ngừng to nhỏ bàn luận chuyện gì đấy. Phó Tuyệt Ca thử bước đến chỗ đó xem thử, ngay lập tức bị cung nữ quát một tiếng ngăn cản, trên mặt bọn họ giấu không được tia hoảng hốt.
“N-Ngươi sao lại ở đây? Ngươi muốn làm gì? Lệnh ái nhà ta mới thực sự là chính phi, ngươi tốt nhất đừng cố câu dẫn bát gia nữa, ngài sẽ không thích loại quân quý ti tiện như ngươi!”
Phó Tuyệt Ca lờ mờ nhận ra đây là đâu, hóa ra giấc mộng của Phó Yên Ca là đêm ả và bát gia thành hôn. Như vậy càng tốt, Phó Yên Ca chờ đợi ngày này bao nhiêu năm, hôm nay cho ả biết ai mới thật sự là nữ nhân bát gia yêu nhất.
Cách một cánh cửa không biết tình hình bên trong, đám cung nữ léo nhéo liên tục đòi đuổi nàng đi không còn cách nào đành phải quỳ sụp xuống bưng mặt khóc lóc thảm thiết.
“Bát lang! Bát lang ngài không cần Tuyệt Ca nữa sao? Bát lang ngài trả lời ta, ngài thật sự không còn yêu ta nữa sao?”
Chưa đến một phân cửa phòng lập tức bị đạp văng ra, cung nữ nhất thời bị dọa sợ đồng loạt quỳ xuống sàn, không hiểu bát gia sao lại đột nhiên xông ra ngoài. Đông Phương Tầm Tuyết một thân hỷ phục chỉnh tề hoảng hốt xem thử người đến có thật sự là tiểu ngốc hay không, đến khi nhìn thấy người bản thân yêu nhất nước mắt lưng tròng liền không thể kìm chế đem nàng ôm chặt vào lòng.
Thời khắc bước vào tân phòng nhận ra người trên giường không phải Phó Tuyệt Ca, tâm nàng vỡ tung thành trăm ngàn mảnh, hận không thể bắt tiểu ngốc mặc giá y về phủ động phòng hoa chúc. Giữa lúc cho rằng tất cả đều đã kết thúc thì nghe được tiếng nức nở than oán ngoài cửa, Đông Phương Tầm Tuyết không nghĩ gì liền xông ra ngoài, bỏ mặc Phó Yên Ca vẫn chưa được tháo xuống hỉ cân. Mặc kệ phụ hoàng chốc nữa sẽ trách tội nàng, lúc này nàng chỉ muốn ở cạnh tiểu ngốc bất ly bất khai.
“Bát lang ngài thành thân rồi... ngài không cần Tuyệt Ca rồi...” Phó Tuyệt Ca lời nghẹn chặt ở cổ họng, yếu ớt nấc lên hai tiếng: “Ta không cầu danh phận, không cầu vinh hoa, cũng không cầu người khác chấp nhận. Ta đời này chỉ muốn ở bên cạnh ngài, làm một thị thiếp thông phòng, à không làm một nha hoàn cũng được, ta thật sự rất thích ngài a bát lang!”
“Tiểu ngốc nghếch, ta sao có thể để nàng làm nha hoàn chứ?” Đông Phương Tầm Tuyết liều mạng ghì chặt cánh tay, vùi đầu vào hõm cổ trắng trẻo hít một hơi hương thơm thiếu nữ tươi mát: “Người không phải ta muốn lấy, ta là thân bất do kỉ nhưng vì nàng ta sẵn sàng bất chấp tất cả. Cùng lắm thì bị phụ hoàng mắng vài câu, cùng lắm chúng ta làm một đôi phu phụ nông điền, ta đời này không bao giờ buông tay nàng.”
Phó Tuyệt Ca không biết tại sao lại khóc, nàng thật sự vì những lời này làm cho cảm động, dù là mộng hay thực người yêu nàng nhất chỉ một mình bát gia. Kiếp trước lang quân đã chịu bao nhiêu đêm cô đơn chờ đợi nàng? Bao nhiêu đêm thống khổ một mình giấu nước mắt trong bóng tối?
“Ta đi cùng ngài, hải giác thiên nhai, đến đâu cũng được.”
Cung nữ sợ đến thất hồn lạc phách vội chen ngang vào câu chuyện: “Bát gia ngài làm như vậy lệnh ái nhà ta phải sống làm sao? Nàng sau này còn mặt mũi gì để nhìn người nữa?”
Đông Phương Tầm Tuyết không buồn để tâm đến những lời cung nữ lải nhải, trong đầu chỉ nghĩ phải giữ chặt tiểu ngốc tuyệt đối không để nàng rời xa bản thân lần nữa. Phó Tuyệt Ca tâm tình đều đặt trên người bát gia cũng không nghe cung nữ nói gì, chìm đắm trong mật ngọt của tình ái.
Kẻ xui xẻo đã xuất hiện, Phó Yên Ca một bộ dạng bất khả tư nghị chăm chăm nhìn hai người quấn quít một chỗ, không biết từ lúc nào nước mắt đã rửa trôi lớp trang dung tinh xảo trên mặt. Từng bước lảo đảo đến trước mặt bát gia, cánh tay vươn ra vừa chạm vào vai liền bị đối phương lạnh lùng hất đi, trong đôi mắt phượng tinh xảo căn bản chỉ có chán ghét.
“Quan gia ngài có biết bản thân đang làm gì không?” Phó Yên Ca thống khổ chỉ tay vào Phó Tuyệt Ca đang xen vào giữa tình cảm của hai người: “Ả chỉ là thứ nữ, thân phận ti tiện ngay cả một tiện nô rửa chân cũng không bằng, vì cái gì mà ngài cứ mãi chấp mê bất ngộ? Thần thiếp mới là nương tử của ngài, là người được ngài dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào Thân vương phủ, tại sao ngài lại chà đạp thần thiếp như vậy?”
“Ta đối ngươi không tốt vậy thì hòa ly đi, chúng ta đường ai nấy đi sau này không liên quan đến nhau nữa.”
“Hòa ly? Dựa vào cái gì chứ!? Ta mới là đích nương tử của ngài, ả chẳng qua chỉ là tiện nhân chỉ biết câu dẫn tước quý, ngài đừng để vẻ ngoài đáng thương của ả dụ dỗ. Phụ hoàng mẫu hậu đều nói thần thiếp mới là người thích hợp với ngài nhất, ngài hưu ta rồi hoàng vị sẽ lập tức rơi vào tay tứ gia, ngài thật sự cam tâm sao?”
“Hoàng vị là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là một cái tọa ỷ chất đầy gánh nặng, chẳng thà ta cùng người mình thích cả đời tương thủ tương ái.” Đông Phương Tầm Tuyết trên mặt không chứa đựng một tia cảm xúc, đối với Phó Yên Ca chẳng qua chỉ là phụ mẫu chi lệnh chẳng có chút tình ý nào: “Hòa ly đi, ta không muốn sống cả đời vô vị như vậy, ta chỉ muốn cùng tiểu ngốc ở bên nhau.”
Có tân nương nhà nào vừa gả đi còn chưa kịp động phòng đã bị phu quân ruồng bỏ?
Phó Yên Ca đứng cũng không vững, cả người đổ sụp thất bại quỳ dưới chân Đông Phương Tầm Tuyết khóc nức nở: “Quan gia ngài đừng tuyệt tình như vậy, rốt cuộc thần thiếp đã làm gì sai chứ? Tại sao phải nhất định hòa ly? Thần thiếp không hòa ly, thần thiếp đời này chỉ có một phu quân là ngài, ngài đừng vứt bỏ thần thiếp có được không?”
“Ta nói hòa ly đi!”
“Đừng mà! Thần thiếp vừa gả đi không lâu đã bị phu quân vứt bỏ, chuyện này đồn ra ngoài thần thiếp còn mặt mũi nào để sống tiếp? Thần thiếp chấp nhận Phó Tuyệt Ca, thần thiếp không tranh sủng không khi dễ ả, thứ vương phi sẽ là ả. Chỉ cần ngài muốn thần thiếp cái gì cũng có thể làm, cầu ngài đừng hòa ly a quan gia!”
Phó Yên Ca tưởng chừng như sắp sụp đổ đến nơi, thất thanh khóc không thành tiếng, lớp trang dung lem luốt đến nổi chẳng còn nhận ra nhị lệnh ái cao cao tại thượng năm nào.
“Ta không cần ngươi chấp nhận tiểu ngốc, cũng không cần ngươi hứa hẹn điều gì, ta thừa biết dù cho ngươi có nói thế nào cũng chỉ là lừa người dối mình, ngươi căn bản không thể chấp nhận được tiểu ngốc. Vương phủ chỉ cần một nữ chủ, nếu không được thì ta cũng chẳng cần làm vương gia nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết đã hạ quyết tâm thì khó mà lay chuyển được, nàng tuyệt đối không để tiểu ngốc chịu nửa điểm ủy khuất càng không để tiểu ngốc phải vì mình mà chịu khổ: “Chúng ta hòa ly đối với ngươi không hại, chúng ta chưa động phòng, chưa tiêu kí cũng chưa lập khế ước chung thân, ngươi vẫn có thể tùy ý xuất giá mà không sợ phu gia khó dễ. Ta cũng có thể thú tiểu ngốc cùng nàng sống cuộc sống hạnh phúc, nếu ngươi vẫn thấy thiệt thòi ta lập tức đền bù gấp đôi thậm chí là gấp ba.”
Không để Phó Yên Ca kịp nói thêm lời nào Đông Phương Tầm Tuyết đã lạnh nhạt mở miệng: “Người đâu, chuẩn bị giấy bút.”
“Không được! Quan gia ngài không được đối xử với thần thiếp như vậy!”
Phó Tuyệt Ca từ trên cao bệ vệ nhìn xuống bộ dạng khốn đốn của Phó Yên Ca, thù hận năm xưa lần nữa bùng lên dữ dội, quyết định làm theo chiêu cũ một phát xử lý nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này.
“Bát lang, ta đầu gối rất đau, ngài ôm ta vào phòng có được không?”
Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, ôn nhu tri kỉ đem nàng ôm lên, từng bước vững chãi tiến vào tân phòng vốn dĩ là của bản thân và Phó Yên Ca. Chờ có thế, Phó Tuyệt Ca vòng tay qua cổ bát gia dịu ngoan tì cằm vào vai đối phương, mắt nhìn chăm chú Phó Yên Ca, từ từ đặt lên gò má phu quân một nụ hôn. Bát gia không cự tuyệt còn từ tốn áp môi mình lên môi nàng, một mảng tình ý kéo dài không ngớt.
Phó Yên Ca như thể vạn tiễn xuyên tâm thống khổ ôm ngực gào lên, chớp mắt thân thể như mất hết khí lực đổ sụp xuống sàn.
Theo đó mộng cảnh lần lượt sụp đổ, Phó Tuyệt Ca sảy chân rơi vào hố sâu, tâm tình không những không kích động có còn phần thư sướng. Qua một lúc mở mắt tỉnh dậy thì thấy gương mặt phóng đại của A Xán, chính mình thì nằm trên nhuyễn tháp giữa đình hóng mát, ngoài trời mưa vẫn rơi tầm tã không có dấu hiệu dừng lại.
“Lệnh ái?”
Khàn khàn dùng giọng mũi đáp một tiếng, trên mặt A Xán lập tức xuất hiện nụ cười: “Ngài tỉnh rồi, rốt cuộc trong mộng đã nhìn thấy cái gì mà ngài liên tục mỉm cười thế?”
Phó Tuyệt Ca nhớ lại giấc mộng đẹp đẽ vừa trải qua, khóe môi nhịn không được nhếch lên: “Là một giấc mộng rất đẹp, cả đời ta chưa từng gặp qua giấc mộng đẹp đến thế.”
A Xán cẩn dực dìu đỡ Phó Tuyệt Ca ngồi dậy, thuận tay lót thêm một cái gối mềm cho nàng dựa lưng: “Sắc mặt của lệnh ái rất tốt, xem ra loại tà thuật này không gây hại đến người dẫn mộng.”
“Ta không sao, trong người cảm thấy rất thoải mái giống như vừa trút được hết gánh nặng.”
“Vậy ngài thật sự đã xử lý xong tứ gia và Phó nhị lệnh ái?”
Lần này Phó Tuyệt Ca chỉ ý vị mỉm cười, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của A Xán.
Lão vu sư tháo xuống nén hương đã đốt xong ném vào chậu nước, sau đó dùng kéo cắt đứt những sợi dây đỏ, đình viện thoát khỏi cô lập nhanh chóng hòa lẫn vào không gian hiện thực bên ngoài. Mọi việc xong xuôi, lão vu sư lập cập bước đến quan sát sắc diện Phó Tuyệt Ca, cảm thấy không có vấn đề mới hài lòng đi lấy gậy trúc của mình gian nan chống từng bước về phòng.
Nhận được ánh mắt của A Xán, một cung nữ đuổi theo phía sau ngỏ ý muốn dìu đỡ vu sư nhưng lại bị lão gia tử cự tuyệt tiếp tục một mình chống gậy bước đi. Đi được nửa đường lão vu sư đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía Phó Tuyệt Ca, chần chờ rất lâu không biết lời này có nên nói ra hay tiếp tục giữ trong lòng.
Phát giác hành động lão vu sư có chút bất thường, Phó Tuyệt Ca lập tức đứng dậy bước lên hai bước: “Tiên trưởng có chuyện muốn nói với vãn bối sao?”
“Ngươi a, sau này vạn sự đều nên cẩn thận.”
Phó Tuyệt Ca ngơ ngác, những lời này ám chỉ điều gì chứ?
Còn chưa kịp hỏi lão vu sư đã xoay người bỏ đi, chớp mắt thân ảnh lom khom già nua liền biến mất, so với đạo cô kia càng thêm quỷ dị khó đoán.
A Xán tâm tình một trận rét lạnh: “L-Lệnh ái, chúng ta vừa gặp quỷ sao?”
“Đừng nói linh tinh, tiên trưởng đạo pháp cao thâm mới dễ dàng đằng vân giá vũ, người phàm mắt thịt chúng ta muốn nhìn cũng nhìn không thấu.”
A Xán mím mím môi, tựa hồ vẫn không tin lão vu sư này là người tốt lành.
“Được rồi, các ngươi mau thu dọn ở đây đi, phái thêm vài người đi thăm dò tin tức ở vương phủ và chính phòng xem thử bọn họ bây giờ làm sao rồi.” Phó Tuyệt Ca thả hai chân xuống tháp, mắt chuyên chú dán vào chậu than vẫn đang cháy thịnh: “Biết đâu chừng lại có kịch hay để xem.”