Phó Tuyệt Ca chột dạ nhích từng bước đến chỗ bát gia: “Nô tỳ có xin phép bát gia rồi…”
“Ngươi xin phép có khi nào bát gia cự tuyệt? Có phải ngươi biết bát gia khoan dung độ lượng nên mới cố tình lười biếng không làm việc?”
“Được rồi Mi Cát.” Đông Phương Tầm Tuyết cầm khăn chà lau khóe môi, hướng Phó Tuyệt Ca mỉm cười: “Lấy chỉ rồi thì đi thôi, vấn an nương nương xong còn phải đọc sách nữa.”
“Vâng.”
Phó Tuyệt Ca đến bàn cẩn thận cầm bức luyện chữ của bát gia rồi cùng đối phương đến vấn an Quý phi nương nương. Mi Cát lẽo đẽo theo sau giám sát, không quên trừng mắt nhắc nhở nàng an phận một chút.
Từ xa thoáng thấy long giá của Hoàng thượng, trong lòng Phó Tuyệt Ca hứng khởi, quả nhiên Hoàng thượng vẫn rất xem trọng Quý phi nương nương. Bát gia kinh ngạc không thôi, hiếm khi phụ hoàng đến thăm không biết phải cư xử thế nào mới đúng mực. Ba người ở ngoài chỉnh trang y sam gọn gàng mới bước vào trong nội điện, hướng Hoàng thượng và Quý phi nương nương hành lễ.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Quý phi nương nương.”
“Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương.”
“Miễn lễ đi.”
Trống thấy nhi nữ sắc mặt Hoàng thượng hòa hoãn một chút, hướng Đông Phương Tầm Tuyết vẫy tay ý bảo nàng đến gần. Tất nhiên bát gia không dám không tuân, kính cẩn di chuyển đến trước mặt phụ hoàng.
“Lâu ngày gặp lại ngươi cao lên không ít rồi.”
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần mỗi ngày không dám chểnh mảng rèn luyện thân thể.”
Quý phi thuận thế mỉm cười nói xen vào: “Hoàng thượng, bát gia thời gian này chăm chỉ đọc sách rất được tiên sinh khen ngợi, còn nói phải nỗ lực hơn nữa để phụ hoàng không thất vọng.”
“Có chí khí, vậy mới đúng là hoàng tước Đại Minh chứ!”
Dùng sức sải tay kéo bát nhi nữ đến gần để dễ quan sát, ngũ quan sáng sủa tinh tế, hai mắt rực rỡ chứa đựng tia sáng nhàn nhạt, tổng thể là một đứa trẻ xinh xắn thông minh. Mặc dù Hoàng thượng rất thích bát gia nhưng vì tính khí Quý phi quá xấu nên không thường đến xem nàng nhưng lần nào gặp lại đều phải gật gù hài lòng.
“Ngươi đọc sách thế nào nói phụ hoàng nghe?”
“Nhi thần nông cạn không dám khoa trương, tiên sinh nói còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”
Quý phi tất nhiên không hài lòng thái độ khiêm tốn của nàng: “Bát gia ngươi nói linh tinh cái gì, tiên sinh không phải khen ngợi ngươi mỗi ngày hay sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết rụt cổ, có chút sợ sệt không dám nhìn thẳng Quý phi.
Phó Tuyệt Ca chủ động bước lên mở miệng: “Nương nương có điều không biết, bát gia khiêm tốn cẩn thận khiến tiên sinh rất vừa ý, nói nàng quân tử không nên dương dương tự đắc. Thiên hạ vô nhân thập toàn thập mỹ, làm người phải biết phấn đấu, hôm nay nhất định phải tốt hơn hôm qua!”
“Nói rất hay, thiên hạ vô nhân thập toàn, ngươi có thể khiêm tốn như vậy là tốt.”
Đông Phương Tầm Tuyết chỉnh chu cúi đầu bái tạ: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng khen thưởng.”
Hoàng đế Hoàng thượng càng nhìn càng hài lòng bát nhi nữ này, nhưng để Quý phi dạy dỗ hắn có chút không an tâm. Cung trung có ai không biết Quý phi nóng lạnh thất thường, chút chuyện nhỏ cũng nháo đến ồn ào, chỉ sợ nhi nữ lớn lên sẽ bị nàng làm ảnh hưởng.
Nghĩ ngợi một chốc, hoàng đế quyết định đưa ra chủ ý: “Bát gia đã trưởng thành không cần Quý phi nhọc lòng ngày đêm săn sóc, cũng đến lúc nên học cách tự lập. Trẫm nghĩ hay là bát gia cùng tứ gia đến Hiệt Phương Điện đọc sách thánh hiền, Quý phi cảm thấy thế nào?”
Thần sắc Quý phi nháy mắt biến hóa, lập tức đổi giọng điệu đánh gãy lời hoàng đế: “Bát gia không phải nhi nữ của Hoàng hậu không có việc gì phải đến Hiệt Phương Điện, thần thiếp tự thấy mình nuôi dạy hài tử rất tốt không giống như ai kia gây chuyện thị phi. Thần thiếp còn sống thì bát gia vẫn là người của cung Quý phi, chuyện đến Hiệt Phương Điện không thể xảy ra.”
Đường đường là hoàng đế cửu ngũ chí tôn lại bị Quý phi phất đi mặt mũi lạnh giọng khước từ, sắc mặt lão hoàng đế dần trở nên xấu xí, phát ra tiếng hừ nhỏ từ mũi.
Bầu không khí nhất thời chùn xuống, cung nữ thiếp thân bên cạnh liên tục ra dấu Quý phi đừng tranh chấp nhưng nương nương chẳng buồn để tâm. Dựa vào thế lực hiện tại của mình Quý phi không cần khiếp sợ khúm núm trước hoàng đế, nhưng một ngày nào đó kiên nhẫn của thiên tử mài mòn hết chỉ sợ nàng sẽ phải chịu khổ.
“Hiệt Phương Điện có gì không thỏa?”
Quý phi gạt cánh tay của hoàng đế tiện tay kéo bát gia về phía mình: “Hiệt Phương Điện thỏa hay không thỏa trong lòng Hoàng thượng tự biết, tứ gia bị đưa đến đó còn không phải do ngài chán ghét Hoàng hậu? Có hài tử nào buộc phải xa cách thân nương, chung quy Hoàng thượng muốn chia rẽ mẫu tử thần thiếp để tiện nhân Cao Ly kia trở thành Hoàng hậu!”
“Ăn nói hàm hồ!” Hoàng đế không nhịn được quát thẳng vào mặt Quý phi: “Trẫm đưa tứ gia đến Hiệt Phương Điện là muốn nàng chuyên tâm học hành không bị Hoàng hậu ảnh hưởng chứ không phải như những gì nàng nghĩ. Còn về Kim Sung nghi nàng ấy ôn nhu tri kỉ không có chỗ nào chê trách nhưng nàng cứ một lần hai lần gây chuyện thị phi. Đừng tưởng trẫm không biết nàng âm mưu cái gì, mấy hôm trước Kim Sung nghi ăn xong thức ăn nàng ban thưởng suýt chút sảy thai rồi. Trẫm nói đây là lần cuối, nếu nàng còn suy nghĩ mưu hại mẫu tử Kim Sung nghi trẫm sẽ không tha thứ cho nàng!”
Dứt câu Hoàng thượng liền phất tay áo xoay người bỏ đi.
Quý phi trừng trừng mắt, kinh hoàng quát tháo theo bóng lưng hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài vì tiện nhân đó mà trách ta? Ngài vì tiện nhân đó mà trách ta!?”
Trong lòng Phó Tuyệt Ca lộp bộp mấy tiếng, xong rồi, nàng làm việc tốt không thành còn khiến Quý phi và Hoàng thượng tranh cãi kịch liệt. Mi Cát lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, vội thúc khuỷu tay vào hông bát gia ý bảo nàng hành lễ rồi nhanh chóng rời đi. Còn ở lâu thêm một phân chỉ sợ Quý phi giận cá chém thớt trút hết giận dữ lên đầu bát gia.
Ba người giống như chạy trốn trở về phòng, Mi Cát hoảng trương đóng sầm cửa lại, còn Phó Tuyệt Ca thì bưng chén trà đã phao trước đó đến chỗ bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết thất thần vài phân thời gian rồi ngẩng đầu nhìn Mi Cát thì thầm: “Quý phi nương nương sẽ đánh ta đúng không?”
“Sẽ không, bát gia đừng nghĩ linh tinh.” Mi Cát điều chỉnh nhịp thở từ từ tiến lại gần bát gia: “Nương nương vì muốn giữ ngài bên cạnh nên mới đối nghịch Hoàng thượng, có thể thấy trong lòng nương nương ngài rất quan trọng.”
“Thật sự?”
“Nô tỳ không dám dối gạt.”
Phó Tuyệt Ca chột dạ siết chặt khay gỗ đến trắng bệch, đều do nàng đa sự, cũng may bát gia không xảy ra chuyện gì. Bất quá điều nàng cần đã thực hiện được, nương nương sẽ không trách thành tích học tập của bát gia nhưng sẽ trách nàng quá xuất chúng. Ảm đạm trút tiếng thở dài, nhân sinh vô thập toàn, nàng lẽ ra phải lường trước kết quả này.
“Trà lạnh rồi ngươi phao chén khác cho bát gia đi.”
“Ách, hảo.”
Bưng chén trà nguội lạnh trên bàn mang qua một bên, Phó Tuyệt Ca bần thần tìm dụng cụ phao chén trà mới. Nói đi cũng phải nói lại, tính khí của Quý phi thật sự quá xấu, tự mình chọc giận Hoàng thượng lại đổ hết lên đầu bát gia. Nếu lúc đó Quý phi cư xử khéo léo hơn cũng không lôi Kim Sung nghi ra chì chiết thì bát gia vẫn còn cơ hội ở lại tẩm cung. Lần này hay rồi, Hoàng thượng nóng giận không nói, chỉ sợ thiên tử đột nhiên ban chiếu phế phi liên lụy bát gia cùng khổ.
“Bát gia đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu.” Mi Cát cầm khăn lụa giúp bát gia chà lau mồ hôi đọng trên trán: “Cũng sắp đến giờ đọc sách rồi, nô tỳ đi chuẩn bị bút nghiên cho ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết không trả lời, yên tĩnh quan sát mặt bàn bóng loáng.
Phó Tuyệt Ca tranh thủ bưng chén trà vừa phao đặt xuống bàn, lí nhí mở miệng: “Bát gia uống chút trà đi.”
“Tiểu ngốc.”
“Làm sao?”
Nghĩ gì đó một lúc, Đông Phương Tầm Tuyết yếu ớt lắc đầu: “Không có gì.”
Phó Tuyệt Ca nhịn không được ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay bát gia lay nhẹ hai cái: “Ngài muốn nói gì cứ nói, nô tỳ ở đây nghe ngài tâm sự.”
“Ban nãy ngươi nói giúp ta.”
“A?” Không nghĩ bát gia sẽ nói chuyện này, có chút lúng túng tìm cách biện minh: “Nô tỳ sợ nương nương khiển trách ngài nên mới…”
“Ta không nghĩ ngươi sẽ nói được những lời đó.” Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt rực rỡ như tinh tú, giọng nói êm dịu dễ nghe: “Dù có là tứ hoàng tỷ ở tình huống khẩn cấp như vậy cũng không thể đưa ra câu trả lời ngay được. Nhưng ta quan sát ngươi không cần suy nghĩ đã dễ dàng thốt ra, thậm chí còn nói rất lưu loát.”
Xong rồi, xong rồi, thông minh bị thông minh hại, nàng sao lại quên mất bản thân vẫn đang trong hình hài ấu nhi bốn tuổi?!
“Lúc đó nô tỳ hoảng trương nên mới hồ đồ.”
“Không phải hồ đồ, ngươi cơ linh.”
Phó Tuyệt Ca chột dạ siết chặt khay trà đến trắng bệch: “Vậy bát gia có chán ghét nô tỳ không?”
Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong câu hỏi của nàng liền bật cười: “Làm sao có thể? Ta còn phải cảm ơn ngươi giúp ta giải vây, nếu không có người Quý phi nhất định sẽ khiển trách ta trước mặt phụ hoàng.”
Có chút ngượng ngùng gãi đầu, có cô nương nào không thích được tình lang trong mộng khen ngợi chứ?
“Nô tỳ nói mấy lời này còn sợ tự làm xấu hổ bản thân.”
“Ngươi chỗ nào cũng tốt, đừng tự đánh giá thấp chính mình, bản vương hy vọng có thể cùng ngươi đọc sách luyện chữ.”
Phó Tuyệt Ca thụ sủng nhược kinh xua tay: “Thân phận nô tỳ như vậy sao dám cùng bát gia đọc sách, chỉ cần biết chút chữ đã mãn nguyện lắm rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết nghe ra ý cự tuyệt của đối phương cũng không nói gì nữa nhưng trong lòng sớm đã có tính toán riêng. Với tính cách của tiểu ngốc dù nàng có khuyên giải thế nào vẫn bằng thừa, hoặc là mềm dẻo đúng lúc còn không trực tiếp áp đặt. Đôi lúc tiểu ngốc ăn cứng không ăn mềm, mặc kệ người khác có bất mãn vẫn kiên quyết làm theo ý mình.
Đây cũng xem như điểm tốt cũng là điểm yếu lớn nhất của Phó Tuyệt Ca.
Thời gian đến, lão tiên sinh ung dung tự tại bước vào phòng, hướng Đông Phương Tầm Tuyết gật đầu một cái thay cho hành lễ. Đông Phương Tầm Tuyết lễ độ làm động tác mời tiên sinh ngồi vào tọa ỷ, bản thân cũng di chuyển đến thư án chuẩn bị đọc sách.
Mi Cát thô lỗ dúi văn phòng tứ bảo vào tay nàng, dùng ánh mắt ra hiệu hầu hạ bát gia. Phó Tuyệt Ca không cự tuyệt, bưng dụng cụ đặt ngay ngắn trên thư án, nghiêm chỉnh nửa quỳ nửa ngồi mài mực vào nghiên kim ô.
“Ngươi qua đây ngồi, Mi Cát mài mực đi.”
Hai mắt Mi Cát mở lớn, vội vàng xua tay ngăn cản: “Bát gia đừng hồ đồ, Phó thị là cung nữ không thể cùng ngài đọc sách luyện chữ được.”
Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngẩng đầu, đôi hắc đồng chuyên chú dán chặt lên mặt Mi Cát, mơ hồ phát hiện ý tứ bất mãn trong mắt đối phương. Lời định nói nghẹn chặt trong cổ họng, Mi Cát lúng túng lùi về sau hai bước đồng thời đưa tay tiếp nhận thanh mực.
Không thể trước mặt nhiều người phất hết mặt mũi bát gia, Phó Tuyệt Ca đành vén váy đứng dậy chuyển qua nệm vải ngồi xuống, tiếp nhận thêm bút và giấy tuyên.
Lão tiên sinh không cho ý kiến gì, đợi hai người ổn định rồi mới lên tiếng: “Cận kề khảo thí nên chú tâm đọc sách, luyện công phu. Thành tích của ngài không có gì đáng chê trách nhưng vẫn phải nỗ lực, hạng mục võ thí cũng cần đặc biệt chú ý.”
“Ta minh bạch.”
“Hôm nay đọc sách đi, hai canh giờ nữa ta sẽ quay lại kiểm tra.”
Nói đến đây lão tiên sinh quải học nang đứng dậy: “Hoàng hậu có lệnh gọi ta đến Hiệt Phương Điện xem tứ gia học tập khó mà cự tuyệt.”
“Tiên sinh không cần tự trách.”
Đông Phương Tầm Tuyết chủ động đứng dậy tiễn tiên sinh đến tận cửa, đối với việc Hoàng hậu nương nương ngang ngược cướp người từ chỗ nàng cho tứ hoàng tỷ sớm đã lấy làm quen.
Mi Cát lửa giận đùng đùng đuổi theo ra sân: “Hai hôm trước đã đến một lần, hôm nay lại đến nữa, Hoàng hậu nương nương có còn muốn bát gia đọc sách hay không?!”
“Đừng nói chuyện này với Quý phi.” Bát gia yếu ớt mở miệng: “Nương nương với phụ hoàng không hòa thuận vạn nhất xảy ra tranh chấp gì sợ rằng nương nương phải chịu ủy khuất.”
Nghe ra thất vọng chán nản trong lời nói của bát gia, Mi Cát miễn cưỡng quay trở về phòng. Bát gia hiểu chuyện đến mức khiến người ta chua xót, đứa trẻ ngoan ngoãn như thế cầu còn không được vậy mà Quý phi hết lần này đến lần khác ra sức dày vò.
Phó Tuyệt Ca đương sắp xếp thư án trông thấy bát gia quay lại liền nở nụ cười: “Ngoài trời nắng đẹp chi bằng chúng ta đi bắt hồ điệp?”
“Hồ…”
Còn chưa kịp nói dứt câu thì bát gia đã gật đầu: “Hảo, bắt hồ điệp, lâu rồi ta chưa bắt hồ điệp.”
Gấp gọn giấy tuyên trên bàn, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn kéo bát gia ra ngoài sân, bỏ lại Mi Cát ú ớ đuổi theo ngăn cản.
Trong cung Quý phi đặc biệt trồng nhiều hoa thảo, bất kể mùa nào trong năm đều rực rỡ hương sắc. Bất quá các nàng chỉ có thể chơi đùa trong khuôn viên nhỏ trước phòng bát gia, chẳng may Quý phi phát hiện nhất định sẽ bị phạt nặng.
Vào bụi hoa tìm kiếm vợt bắt hồ điệp của mình, thuận tiện chia sẻ cho Phó Tuyệt Ca một cái. Hồ điệp mùa xuân xuất hiện rất nhiều đặc biệt là mấy hôm trước bay lượn rập rờn trong sân nhưng Đông Phương Tầm Tuyết không có tâm trạng bắt, mãi đến hôm nay có tiểu ngốc bên cạnh sẵn cơ hội thư giãn tinh thần.
Phó Tuyệt Ca dáng người nhỏ nhắn chỉ cao hơn thắt lưng bát gia một chút dĩ nhiên cầm không nổi loại vợt lớn như vậy, hết ngả bên trái lại ngả bên phải loay hoay mấy lần suýt ngã. Đông Phương Tầm Tuyết không nể tình ha hả cười lớn, cực kì vui vẻ khi thấy tiểu ngốc chật vật giữ vợt trúc lớn lớn.
Hai má bánh bao tức thì phồng lên bất mãn: “Bát gia, nô tỳ không hầu hạ nữa!”
Đông Phương Tầm Tuyết cười đến cong thắt lưng, miễn cưỡn đưa tay tiến nhận vợt bắt hồ điệp trong tay nàng: “Ngươi giống như cọng cỏ vậy gió hướng nào liền nghiêng hướng ấy không có chút sức lực.”
“Nô tỳ là quân quý sao bì được với bát gia?” Phó Tuyệt Ca hai tay khoanh trước ngực, bĩu bĩu môi oán trách: “Bát gia thân vi hoàng tước thấy quân quý khó khăn cũng không giúp đỡ có đáng mặt tước quý nữa hay không?”
“Úc? Vậy ngươi lại đến cầm.”
Nói xong còn đưa vợt bắt hồ điệp nhét vào tay nàng.
Phó Tuyệt Ca luống cuống tiếp nhận, tiếp tục bị vợt trúc ‘đè’ lên người không thể di chuyển.
“Bát gia! Cứu nô tỳ a!!”
Đông Phương Tầm Tuyết cười không thở nổi, vô thố ngồi xổm trên đất. Mặc dù biết rõ không được phép trêu chọc quân quý nhưng biểu tình ngốc nghếch mỗi lần bị đùa cợt của tiểu ngốc khiến nàng không nhịn được muốn khi dễ.
Phó Tuyệt Ca giận đến nghiến răng, dùng hết sức bình sinh đỡ thẳng vợt trúc nhưng rất nhanh lại bị đè lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải.