Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãn nguyệt tửu của thập bát công tử và cửu cô nương, tứ gia hận không thể làm thật linh đình, dù là thân bằng quyến thuộc hay quan lại quen biết đều mời đến dự tửu yến. Trời chưa sáng đã gọi người đi đốt pháo, đốt đến khắp đường mịt mù khói bay, bá tánh hiếu kì đổ ra đường lớn xem thử là nhà nào thiết yến mà long trọng đến vậy. Xe ngựa chật như nêm cối kéo dài cả một tuyến phố, người đến dự ăn mặc diêm dúa hoa lệ, đầu tóc lấp lánh kim sai mã não, người không biết còn tưởng Thanh Thân vương phủ muốn ăn tết lần nữa.

Đông Phương Tầm Liên dẫn theo Đinh tiểu nương đứng trong sân đón khách, sau lưng là hai cung nữ tay bồng tay bế thập bát công tử và cửu cô nương. Xung quanh có không ít các vị công tử cô nương áo lụa quần là tranh nhau đuổi bắt, nói cười đùa giỡn phi thường náo nhiệt. Xét tử tự, tứ gia là người nhiều con cái nhất trong số các huynh đệ tỷ muội, dù là ai nhìn vào Thanh Thân vương phủ đều phải đỏ mắt ghen tị. Trách không được, luận về số lần nạp thiếp Đông Phương Tầm Liên sớm đã gần đạt bằng phụ hoàng, chỉ sợ Thân vương phủ quá nhỏ không đủ bao dưỡng tất cả mỹ nhân trong thành.

"Vịnh Xương Hầu phu nhân đáo!!"

"Kiến Ninh Quận chúa đáo!!"

"Liêu An Quận công và Quận công phu nhân đáo!!"

Tên tiểu tư đứng thông báo kêu khản cả cổ mà người đến vẫn tấp nập không ngớt, chỉ sợ tiệc tàn hắn cũng không còn sức để nói chuyện nữa.

"Triết Thân vương điện hạ, Khang Ninh Công tam lệnh ái đáo!!"

Đông Phương Tầm Tuyết nghe tên tiểu tư gọi liền không vui, liếc mắt nhìn Mi Cát ý bảo nàng hảo hảo dạy dỗ lại hắn.

Mi Cát nhận lệnh đi đến trước mặt tiểu tư quát một tiếng: "Mắt ngươi mù rồi sao? Tam lệnh ái đi cùng với bát gia, đây là thân phận gì? Còn không thức thời coi chừng bát gia lấy mạng của ngươi!"

"Vâng, vâng, là hạ nô ngu dốt!" Tiểu tư vịn cổ họng ho khan hai tiếng rồi nói: "Triết Thân vương điện hạ và nương nương đáo!"

Phó tam lệnh ái chưa gả vào Triết Thân vương phủ thì vẫn chưa phải là chính phi, tiểu tư chỉ có thể hồ lộng gọi nàng hai tiếng 'nương nương'.

Kì thật nàng vốn không định tranh chấp với tiểu tư chút chuyện nhỏ này, chỉ không ngờ bát gia lại để ý danh phận đến vậy, nàng cũng không tiện phản bác nên đành chấp nhận để hắn gọi một tiếng nương nương. Thân là quân quý chưa xuất giá nhưng chịu tiêu kí của bát lang, nàng vừa không phải thanh bạch cô nương cũng không phải chính thất nương tử, nói thế nào vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận.

Lời của tiểu tư vừa vặn bị quan khách nghe thấy toàn bộ, bắt đầu to nhỏ nghị luận sau lưng hai người, nhìn dáng vẻ mười phần hết chín là đang đặt điều nói xấu. Phó Tuyệt Ca lười quản, miệng mọc trên mặt người ta muốn nói gì mà chẳng được, nàng cũng đâu thể đến nhà từng người lấy hồ dán kín hết miệng bọn họ.



Đúng lúc khó xử thì hai người Lục Ngưng và Chu Mạn Yên xuất hiện giúp nàng giải vây: "Tuyệt muội muội đến muộn thật đó, bọn ta đợi ngươi cả buổi sáng rồi."

Nhận được cái gật đầu của bát gia, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng bước đến trước mặt hai vị vương phi hành lễ: "Tham kiến Nhị vương phi, Lục vương phi, nhị vị nương nương kim an!"

"Gặp bọn ta không cần đa lễ, chúng ta cũng coi như người một nhà đừng xa cách như vậy." Lục Ngưng ngoài mặt cười cười nói nói tranh thủ lúc không ai chú ý nghiêng đầu thì thầm vào tai Phó Tuyệt Ca: "Ngươi cẩn thận một chút, từ lúc ngươi đến đây tứ gia cứ nhìn phía này chằm chằm, ta sợ tứ gia lại nghĩ ra quỷ kế gì đó để hại ngươi và bát gia."

Phó Tuyệt Ca không nhìn về phía tứ nhân tra, bình tĩnh mỉm cười gật đầu với những quý phụ hành lễ với nàng: "Không đáng ngại, bát gia cũng nói uống xong chén rượu mừng sẽ đưa nô gia hồi phủ."

"Vậy chúng ta ra hậu viện uống chút trà ăn chút điểm tâm chờ quan nhân được không?"

Hướng cung nữ sau lưng ngoắc tay, nàng ta liền dẫn theo Đông Phương Thường Quân đến chỗ các nàng: "Quân Quân không thích náo nhiệt, nãy giờ luôn miệng đòi ta đưa đi chỗ khác chơi, Tuyệt muội muội không từ chối chứ?"

"Không dám, nô gia vinh hạnh hầu hạ hai vị nương nương và trưởng nữ công tử."

"Hầu hạ gì chứ, ngươi xem bọn ta là người ngoài rồi sao?" Chu Mạn Yên sau chuyện lần trước tinh thần phấn chấn lên hẳn còn cười nói với Phó Tuyệt Ca: "Ta hôm nay đến có chuẩn bị một phần cao điểm, là tự tay ta làm, phiền ngươi nếm thử rồi cho ta chút ý kiến."

"Hảo ni, nô gia hôm nay có khẩu phúc rồi."

Người ngoài nhìn thấy Phó Tuyệt Ca được hai vị vương phi ưu ái xưng tỷ gọi muội còn cười vui đến nổi không thấy hai mắt liền dừng việc bàn tán châm chọc. Đùa sao, người ta được vương phi chấp nhận, được bát gia sủng ái, xuất thân so với nhiều khuê môn quý nữ còn tôn quý hơn, được chọn làm vương phi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Bên này Đinh tiểu nương cũng phát hiện ánh mắt lang quân liên tục chuyển đến người Phó tam lệnh ái, nghĩ ngợi một hồi liền tự mình ôm thập bát công tử đến chào hỏi.

"Nương nương kim an."

"Đinh tiểu nương đừng khách khí, ta cũng chưa gả vào vương phủ ngươi gọi như vậy ta thật sự nhận không nổi a!"

"Nương nương nói đùa rồi, ngài trên người đều là tin tức tố của bát gia, trở thành bát vương phi chỉ là chuyện thời gian mà thôi. Người người đều nói nương nương tinh thông nhạc lý, khiêu vũ tấu khúc đều là nhất đẳng, nô gia nhiều lần nghe quan gia nhắc đến trong lòng vô cùng ngưỡng mộ."

Không hổ là nhi nữ của thanh lưu môn hộ, Đinh tiểu nương nói năng uyển chuyển mực thước không chỗ nào đáng để chê trách: "Nô gia may mắn được thiên gia chiếu cố sinh hạ một cặp song bào long phượng mới có cơ hội diện kiến nương nương. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, nương nương tài mạo song toàn, Đinh Thục nghĩ đến bản thân cũng chỉ như cỏ dại ven đường mà thôi."

"Đinh tiểu nương quá lời rồi, ta nào đâu được như lời tiểu nương nói."

Là người hung hăng không nói lý lẽ thì còn đỡ, động phải một người văn chương đầy mình, lời lẽ chừng mực đoan trang Phó Tuyệt Ca hoàn toàn không có lý do từ chối tiếp chuyện.

"Nương nương chịu đến dự mãn nguyệt tửu của thập bát công tử và cửu cô nương khiến nô gia thâm tâm phi thường cảm kích. Nhân đây hy vọng nương nương có thể cùng nô gia vào phòng uống trản trà bàn luận chuyện nhạc khúc. Nô gia trước nay luôn thích cầm khúc mong được nương nương chỉ bảo nhiều thêm, ở trước mặt quan nhân cũng coi như có cái cùng ngài tâm đầu ý hợp."

"Đinh tiểu nương ngươi như vậy là không được." Chu Mạn Yên đầy mặt không vui chen vào câu chuyện giữa hai người: "Bọn ta đã mời Tuyệt muội muội cùng ra hậu hoa viên thưởng trà ngắm hoa, ngươi lại đem người cướp về phòng của mình là đạo lý gì đây?"

"Vương phi giáo huấn rất phải, là nô gia không hiểu chuyện!"



Đinh Thục không nói không rằng đã quỳ xuống khấu đầu than khóc: "Nô gia ngu xuẩn không biết hai vị nương nương đã mời bát nương nương trước, còn không biết tốt xấu cướp người về phòng của mình, khẩn xin hai vị vương phi trách phạt!"

Chưa nói mấy câu đã quỳ xuống khóc lóc ỉ ôi, Phó Tuyệt Ca rốt cuộc cũng biết phải xếp Đinh tiểu nương vào nhóm người nào rồi. Chính là thích tỏ vẻ đáng thương, luôn giả làm người bị hại vu oan giá hoạ cho người khác.

Không biết chừng ngay từ đầu Đinh thị đã muốn diễn trò trước mặt các nàng, một màn tri thư đạt lễ, chừng mực hiểu chuyện đều là giả. Mục đích là lừa các nàng mắc câu nhưng để làm gì thì Phó Tuyệt Ca vẫn chưa đoán ra được.

Thập bát công tử trong tay Đinh thị lập tức khóc ré lên, hai tay bột nhỏ không ngừng vung vẩy.

Phó Tuyệt Ca sự tình này gặp qua nhiều lần kinh nghiệm dĩ nhiên phong phú hơn hai vị nương nương kia, vân đạm phong khinh nhìn Đinh thị đang quỳ rạp dưới chân.

"Đinh tiểu nương nói không được mấy câu đã quỳ xuống khóc lóc, là cố ý để người khác nghĩ ta và hai vị nương nương khi dễ ngươi? Bọn ta tính thế nào cũng là khách đến dự, rượu mừng còn chưa kịp uống đã bị ngươi gán cho ác danh. Thế nào? Đinh tiểu nương tâm nghĩ muốn đuổi khéo bọn ta rời khỏi Thanh Thân vương phủ nên mới cố ý làm như vậy?"

"Nô gia không dám nghĩ như vậy, bát nương nương ngài không nên oan uổng nô gia..."

"Đinh tiểu nương nặng lời rồi, ta không phải bát nương nương, ta chỉ là người may mắn được bát gia chọn hầu hạ bên gối. Nói thân phận ta vẫn là cô nương chưa xuất giá, nhận không nổi hai tiếng nương nương từ tiểu nương ngươi."

"Xem ra tứ gia lại chọn phải một tiểu thiếp không ra gì." Lục Ngưng liếc một cái cũng sợ bẩn mắt, nâng quạt lụa chỉ vào hai lão ma ma gần đó: "Đến, đỡ tiểu nương nhà các ngươi đứng dậy, người không biết còn nghĩ bọn ta ức hiếp nàng. Thiên hạ này đúng là buồn cười, tiểu thiếp ngang nhiên chống đối chính thất còn giả vờ đáng thương, lẽ nào muốn nguyên phối chính thê bọn ta cùng ngươi quỳ xuống khóc lóc ỉ ôi níu kéo sủng ái của quan nhân?"

Đông Phương Tầm Tuyết đứng cách chỗ các nàng không xa, mọi việc đều rõ đến nhất thanh nhị sở nhưng không ra mặt nói giúp. Chuyện hậu viện vốn nên để quân quý tự xử lý, nàng nếu nói đỡ cho tiểu ngốc cục diện lại càng thê thảm, không chừng còn có người vịn cớ này cho rằng tiểu ngốc ỷ sủng sinh kiêu.

Đinh Thục được ma ma đỡ dậy còn chưa kịp nói lời nào đã có một giọng tước quý khác xen vào: "Thất lễ rồi, là nương tử nhà ta vô tri, nhị tẩu tẩu, lục đệ muội rộng lượng bỏ qua cho."

"Tứ gia không cần mỉa mai bọn ta, người của ngươi không hiểu chuyện chạy đến cướp người, bản phi chỉ nói một câu nàng đã quỳ xuống khóc lóc. Là nhà nào dạy ra tiểu nương như thế? Ta cũng muốn đi lĩnh giáo một phen!"

"Nàng lui xuống đi."

Đinh thị không nói được lời nào đành ôm hài tử rời đi, Đông Phương Tầm Liên trên mặt vẫn giữ ý cười nói tiếp: "Thất lễ, thất lễ, để bồi tội bản vương cho người mang đến các phủ hai vò rượu đích thân bản vương ủ làm lễ vật!"

"Bọn ta không muốn làm khó ngài, chỉ là tiểu nương tử này phẩm hạnh không đoan chính phiền tứ gia hảo hảo quản giáo lại nàng."

Lục Ngưng nói đủ rồi cũng không muốn dây dưa thêm, hướng Phó Tuyệt Ca và Chu Mạn Yên nói: "Chúng ta đi dạo hậu hoa viên chắc tứ gia không phiền chứ?"

"Bản vương cầu còn không được, hoa viên vừa tu sửa xong, các vị cứ tự nhiên tham quan." Đông Phương Tầm Liên liếc nhìn hai cung nữ gần đó ra lệnh: "Các ngươi đi dặn trù phòng chuẩn bị trà bánh tiếp đãi vương phi đi."

"Vâng."

Sóng gió qua đi ba người cùng nhau rời khỏi tiền sảnh, một bên tán gẫu một bên đi dạo hậu hoa viên. Mây trắng cỏ xanh, gió mát hoa thơm, tâm tình dù không tốt đến mấy rất nhanh đã hoà hoãn trở lại.

"Ngươi nói tứ gia sao lại chọn một cô nương phẩm hạnh không đoan chính lại xuất thân kém như Đinh thị làm tiểu nương chứ? Người khác nhìn vào không dám nói thẳng nhưng ở phía sau ít nhiều cũng sẽ nghị luận." Lục Ngưng nâng quạt lụa đẩy mấy nhánh cây chắn tầm mắt qua một bên: "Tuy nói thú thê thú hiền nạp thiếp nạp mỹ nhưng cũng đâu đến mức phải tuỳ tiện chọn một người về sinh hài tử chứ?"



"Nhị tẩu tẩu không biết rồi, Đinh thị này mỹ mạo không bằng ai nhưng được cái rất có thủ đoạn. Ta nghe nói tứ gia thường đến Ngọc Thanh Quan bái chân nhân vô tình gặp được Đinh thị nhưng không để ý đến nàng. Ai mà ngờ Đinh thị này ôm mộng gả vào cao môn, nhân lúc tứ gia đi bái chân nhân thì giả vờ té ngã trước mặt ngài. Nghĩ xem ngoài trời tuyết lất phất bay, trong điện dưới sự chứng kiến của thần tiên chân nhân, há chẳng phải ám chỉ hai người thiên định nhân duyên sao?"

Phó Tuyệt Ca nghe xong cũng phải bật cười: "Chiêu này không biết bao nhiêu cô nương ôm mộng gả vào cao môn đã dùng đến, trăm lần trúng trăm lần."

"Còn phải nói? Ta nghe lục lang nói xong liền không thể ngừng cười, chiêu trò cũ rích như vậy mà tứ gia vẫn để trúng chiêu, đúng là không thể hiểu nổi tước quý bọn họ nghĩ gì."

"Úc? Mạn muội muội cùng lục gia hợp hoà rồi sao?"

"Cũng không phải hợp hoà gì nhưng lục lang đã chịu lưu lại qua đêm rồi." Chu Mạn Yên nửa như than thở nửa như oán trách: "Mấy ngày không gần gũi lục lang gầy đi trông thấy, hôm qua nửa đêm còn ho một trận vậy mà vẫn nhất quyết đến đây dự yến."

"Các vị quan nhân không thích qua lại với tứ gia nên đã cự tuyệt vài lần, nếu lần này cũng cự tuyệt chỉ sợ lên triều gặp nhau sẽ khó xử. Bát lang cũng nói đi là để Hoàng thượng an tâm, huynh đệ tỷ muội không có mâu thuẫn thì quốc gia mới an ninh."

"Nhị lang cũng nói như vậy." Lục Ngưng nhỏ giọng đủ để hai người nghe thấy: "Nàng nói tứ gia là ngựa giống chỉ biết sinh con, lần nào sinh hài tử cũng mời dự yến, phiền muốn chết.

Phó Tuyệt Ca và Chu Mạn Yên không hẹn cùng che miệng khúc khích cười.

"Quan nhân bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu, lần nào hồi phủ đều lải nhải mấy chuyện đê điều thảo khấu, ta nghe đến nỗi toàn thân phát sầu!" Chu Mạn Yên vén váy bước lên bậc thang, xa xa thấp thoáng bóng dáng lương đình để nghỉ chân: "Dùng không được, thật sự dùng không được a!"

"Ây u, Mạn muội muội nói như vậy không sợ lục gia đau lòng sao? Bất quá hắn chỗ nào dùng không được, muội muội không nói rõ bọn ta thật sự đoán không ra nha."

Chu Mạn Yên xấu hổ phẩy phẩy quạt lụa: "Tẩu tẩu đúng là, ngươi là đang hoài thai đó!"

"Xem nàng thẹn thùng kìa." Lục Ngưng ôm chặt cánh tay Phó Tuyệt Ca, học theo điệu bộ của Chu Mạn Yên phẩy quạt: "Ngươi gả đi cũng được vài năm rồi, lẽ nào đêm đến tắt đèn ôm phu quân đều ngượng ngùng bỏ chạy sao?"

Phó Tuyệt Ca nâng quạt che mặt khúc khích cười, mỹ nhân dưới hoa hàm tiếu khiến phong cảnh xung quanh cũng phải ảm đạm thất sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK