“Có chuyện gì sao?”
“Bát gia không xong rồi…” Phó Tuyệt Ca đáng thương mím chặt môi, run run chạm vào bàn tay bát gia: “Tam chủ sắp tới sẽ lấy mạng nô tỳ.”
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Đừng nói mấy lời xui xẻo khiến ta lo lắng nữa.”
“Không biết tứ gia nói gì với tam chủ nàng liền cho nô tỳ với tứ gia lưỡng tình tương duyệt, còn nói bát gia cố ý ngăn cản khiến tình cảm hai bên sứt mẻ. Nô tỳ cự tuyệt tam chủ liền cho rằng nô tỳ câu dẫn ngài lẫn tứ gia, ban nãy trở về nô tỳ thấy tam chủ nổi giận hất ngã đồ có khi nào tam chủ sẽ trút giận lên nô tỳ không?”
“Quả nhiên là tứ hoàng tỷ bày trò.” Đông Phương Tầm Tuyết buồn bực liếc nhìn đám đông, người đầu sỏ đến giờ vẫn chưa lộ diện: “Tam hoàng muội tính khí bốc đồng nhưng không dám làm loạn cung quy, chuyện này ta tìm cách nói lại với nàng ngươi cũng đừng quá lo lắng.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
Phó Tuyệt Ca vuốt ngực thở phào một hơi, chủ động dìu bát gia ngồi xuống ghế: “Nô tỳ không đoán được tứ gia sẽ làm chuyện này, nếu nhỡ như truyền ra ngoài người khác sẽ cho rằng Thuận Dương tỷ tỷ bị lạnh nhạt là do nô tỳ. Đến lúc đó để Hoàng thượng nghe tin không chỉ nô tỳ mà trên dưới Phó phủ đều gánh không nổi tội.”
“Lần này tam hoàng muội nhất thời kích động ta sẽ khuyên nhủ lại nàng sau, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Phụ hoàng từng nói nếu tứ hoàng tỷ day dưa quá lâu phụ hoàng sẽ thay nàng chủ trương, chuyện của Thuận Dương thị xem như đã thành một nửa.”
“Nếu đã như vậy tại sao Hoàng thượng không sớm chủ trương còn đợi tứ gia làm gì?”
“Phụ hoàng đợi chính là tứ hoàng tỷ đích thân mở miệng muốn Thuận Dương thị cho Thuận Dương Công chút mặt mũi, những chuyện khác đều không quan trọng.” Đông Phương Tầm Tuyết xoay chuyển bạc trạc trên tay, đây là món đồ bình an bất cứ hoàng tước nào cũng được đeo từ khi còn nhỏ: “Thuận Dương thị mấy lần gửi gia thư khóc lóc than khổ nói tứ hoàng tỷ phụ bạc nàng không chịu bàn hôn sự, Công tước đại nhân ở trên triều đường náo một phen khiến hai bên đều mất mặt. Ban đầu phụ hoàng cũng là vì muốn tốt cho hai nhà, nào ngờ lại biến thành trò cười khắp Đông Kinh, mặc dù không nói nhưng phụ hoàng trong lòng cực kì không vui.”
Đúng lúc từ xa xuất hiện một cung nữ uyển chuyển bước đến, hai người không ai nói ai tự giác yên lại. Cung nữ vốn dĩ được lệnh mang liên tử trà cẩn thận bưng đến tay Phó Tuyệt Ca.
“Đây là liên tử trà thanh nhiệt hạ hoả, chốc nữa thưởng yến đều là thức ăn cay nóng nên để chủ tử dùng trước bảo vệ dạ dày.”
“Hảo, đa tạ tỷ tỷ.”
Cung nữ đưa nước trà xong cũng nhanh chóng rời đi.
Phó Tuyệt Ca bưng chén liên từ trà đặt vào tay bát gia: “Vẫn còn ấm ngài mau uống đi.”
“Ở đây một mình Mi Cát hầu hạ được rồi.”
“Tại sao? Nô tỳ…”
“Đến Ngự Vũ Phòng một chuyến, ở đây nhiều chuyện phức tạp một mình ta ứng phó là đủ, ngươi còn ở đây tam hoàng muội nhất định cảm thấy không vừa mắt.”
Phó Tuyệt Ca chán nản thở dài một tiếng, đè thấp giọng nói: “Bát gia cẩn thận đừng uống quá nhiều rượu.”
“Đi đường cẩn thận, dùng xe ngựa mà đi.”
Hướng bát gia gật đầu hai cái, sẵn tiện rút khăn lụa bản thân hay dùng nhét vào tay đối phương rồi lặng lẽ xoay người thoát ly đám đông náo nhiệt. Với tình hình hiện tại mà nói tốt nhất nàng nên cách bát gia thật xa tránh tam chủ đem tất cả giận dữ đối với nàng trút hết lên người bát gia.
Ra đến cửa nội giám trong Diên Hồng Điện lập tức chạy đến: “Cô nương sao lại đi rồi không hầu hạ bát gia sao?”
“Bát gia có Mi Cát tỷ tỷ hầu hạ rồi, ta muốn đến Ngự Vũ Phòng một chuyến.”
“Bát gia phân phó cô nương muốn đi đâu đều có thể sử dụng xe ngựa của ngài, mời cô nương lên xe.”
Phó Tuyệt Ca ngoái đầu nhìn lại lần nữa mới chịu nhấc váy bước lên xe ngựa tiện tay vỗ hạ mành. Đường từ chỗ tam thạc quân đến Ngự Vũ Phòng tương đối xa, đi bộ mất ít nhất nửa canh giờ, nếu di chuyển bằng ngựa thì giảm bớt phân nửa thời gian.
Lúc đến nơi người đến báo danh Ngự Vũ Phòng xếp thành hàng dài, muốn đến lượt nàng kiểm tra vũ nghệ cũng phải mất nửa ngày. Phó Tuyệt Ca cẩn thận leo xuống ngựa quan sát một chút, không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn bước vào vị trí xếp hàng. Phía trên còn ít nhất bốn năm mươi người nữa, mỗi người khiêu vũ trước giám khảo không quá một khắc, đến lượt nàng sợ không đủ thời gian.
Đương lúc sốt ruột thì một tiểu cung nữ từ trong Ngự Vũ Phòng bước đến chỗ nàng, cung kính đưa tay ra hiệu mời.
“Phó cô nương, bọn ta đợi ngài đã lâu thỉnh vào biểu diễn.”
“Cái này…” Phát hiện ánh mắt chết chóc của những nữ vũ cơ xếp hàng phía trước, Phó Tuyệt Ca khẩn trương đè thấp giọng: “Ta sao lại được vào thẳng?”
“Bát gia có phân phó, cô nương không cần phải xếp hàng.”
Nguyên lai bát gia đã giúp nàng an bài ổn thoả mọi chuyện.
Phó Tuyệt Ca vui vẻ cùng tiểu cung nữ bước vào Ngự Vũ Phòng, giám khảo kê bàn ngồi thành một hình cong. Có không dưới bảy vị, trong đó đặc biệt có một người Phó Tuyệt Ca không bao giờ quên được, sư phụ vũ đạo của nàng – Lâm Mạn.
“Ngươi là Phó tam lệnh ái của Khang Ninh Công Phó Tuyệt Ca?”
“Vâng, nô tỳ là Phó Tuyệt Ca.”
“Bát gia nói ngươi nói đến Ngự Vũ Phòng học khiêu vũ, không biết ngươi có năng khiếu gì?”
“Cổ cầm nô tỳ đều biết dùng, khiêu vũ biết được một ít.”
Lâm Mạn vốn không có danh sách liệt kê tài năng của Phó Tuyệt Ca, đành chỉ vào cổ cầm ở trước mặt ý bảo nàng tấu một khúc. Học vũ khúc không có nghĩa chỉ biết khiêu vũ là được, mà phải cảm thụ được âm nhạc, hiểu được cách sử dụng nhạc khí mới càng thêm hoàn mỹ.
Đối với cổ cầm Phó Tuyệt Ca sớm lấy làm quen, tự nhiên ngồi xuống vị trí ôm cổ cầm đặt lên hai chân. Ngón tay trắng trẻo mềm mại lướt qua dây đàn kiểm tra âm thanh, cảm thấy chưa tốt thì điều chỉnh một chút.
Ánh mắt Lâm Mạn khẽ chuyển, quả nhiên Phó thị không nói dối, nha đầu này đối với cổ cầm có hiểu biết.
Một tiếng lại một tiếng trong trẻo phát ra phá tan bầu không khí tĩnh lặng, các vị giám khảo ngưng thần lắng tai nghe. Luận về tuổi tác Phó thị không thích hợp vào Ngự Vũ Phòng nhưng luận tài nghệ so với những vũ cơ vừa biểu diễn nha đầu này là lợi nhất nhất. Tiếng đàn cao thấp hoà hợp, âm thanh dịu dàng giải thoát vươn đến tận mây xanh, tâm tình người nghe cũng dần dần được thả lỏng.
“Không tồi, có thể dừng lại.” Lâm Mạn chỉ tay vào giữa sảnh: “Ngươi biểu diễn một khúc vũ tự chọn cho ta xem.”
Phó Tuyệt Ca vui vẻ đặt cổ cầm về vị trí cũ, uyển chuyển di chuyển đến giữa sảnh, cố nhớ lại những động tác nàng đã từng được học. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chọn khúc vũ năm tám tuổi từng biểu diễn vô tình để bát gia trông thấy, nàng hy vọng kiếp này có thể tái hiện vũ khúc này càng hoàn mỹ.
Bi thương, khổ ải, chua xót của kiếp trước dường như tái hiện ra trước mặt. Đình viện vắng lạnh gió thổi buốt giá, hai bên cành lá rì rầm ngày đêm nghe như ai oán, đến cả một chiếc lá rơi cũng đủ khiến bản thân giật mình. Ngày ngóng đêm trông vẫn chẳng tìm thấy ai, cô linh linh vây khốn bản thân trong sầu não, dung nhan năm nào cũng dần héo mòn tàn tạ. Phó Tuyệt Ca của kiếp trước nhu nhược từ tâm, sớm tối lo được lo mất, lại đem chân thành cả một đời này giao hết cho kẻ cặn bã như Đông Phương Tầm Liên. Khoác giá trang, điểm mi trang vẫn tưởng bản thân là người hạnh phúc nhất, không hề biết rằng chính quan gia mà nàng kính trọng từng bước đẩy nàng vào đường cùng.
Con người chưa thấy đau sẽ không biết dừng lại…
Những người trong Ngự Vũ Phòng một mực yên lặng, thâm tâm như bị ai dùng kim từng chút đâm vào mặc dù không tạo thành vết thương lớn nhưng máu chảy không ngừng. Ngay cả Lâm Mạn cũng không dám hít thở quá mạnh sợ làm ồn đến Phó Tuyệt Ca, ngưng thần đánh giá vũ đạo yếu ớt như liễu nhưng mang đến bi thương cực độ. Đáng lẽ ở tuổi này Phó Tuyệt Ca không thể có loại khí tức đó, hơn nữa không chỉ vũ đạo mà ngay cả ánh mắt điệu bộ đều toát lên vẻ tuyệt vọng chán chường.
“Phó thị.”
Phó Tuyệt Ca từ từ thu hồi động tác quay trở về vị trí đứng: “Đại nhân có gì chỉ bảo?”
“Khúc vũ này tên gì?”
Kiếp trước chính Lâm Mạn nghĩ ra vũ khúc này, đặt tên là [Huyễn Mộng], xem ra thời gian này sư phụ vẫn chưa sáng tác nó.
“Nô tỳ trong mộng nhìn thấy thần tiên vừa hát vừa khiêu vũ, có một vị tiên tử cầm gương than khóc thê lương. Hỏi ra mới biết tiên tử kia thông qua thần gương thấy một đôi tình lữ yêu thương quấn quít những tưởng hạnh phúc trọn đời ai ngờ đâu quan gia nửa đường thay lòng phụ bạc nàng. Thấy vậy tiên tử kia khóc thương cho vị nương tử xấu số, còn nói đời người như mộng ảo chỉ cần chạm một cái là tan.”
Đoạn cố sự này Phó Tuyệt Ca từng nghe từ chỗ Lâm Mạn.
“Nghe rất hay, khiêu vũ cũng rất đẹp.” Lâm Mạn đem quạt giấy gấp rồi lại mở, trầm ngâm vài phân thời gian rồi nói: “Ta đặt tên cho khúc vũ này là Huyễn Mộng, phần còn lại ta sẽ thay ngươi nghĩ tiếp.”
“Đa tạ đại nhân.”
“Xem ra Lâm đại nhân chúng ta nhìn trúng tiểu cô nương này rồi.” Vị giám khảo bên cạnh nửa đùa nửa thật nói: “Mấy năm nay Lâm Mạn ngươi gặp vũ cơ nào cũng chê bai không có năng lực, vậy cô nương này giao cho một mình ngươi dạy dỗ có được không?”
“Thật sự?” Lâm Mạn đứng dậy hướng những giám khảo còn lại chấp tay: “Lâm Mạn ta xin nhận trọng trách này, Phó cô nương cứ để ta dạy dỗ, các ngươi tuỳ ý chọn những người còn lại đi.”
Nói xong Lâm Mạn nhiệt tình đến chỗ Phó Tuyệt Ca: “Ngươi từ nay là môn đồ duy nhất của Lâm Mạn ta, sau này cứ gọi sư phụ.”
Phó Tuyệt Ca mừng rỡ vội quỳ xuống khấu bái: “Đồ nhi đa tạ sư phụ thu nhận.”
“Đứng dậy đi.” Lâm Mạn càng nhìn đồ đệ mới càng hài lòng, giúp nàng chỉnh sửa lại búi tóc không chỉnh tề: “Đi, ta đưa ngươi đến chỗ tập luyện, ta không thể chờ xem hết vũ khúc của ngươi.”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười nhưng vẫn ngoan ngoãn theo chân Lâm Mạn rời khỏi Ngự Vũ Phòng. Bản thân nàng còn nhớ rõ Lâm Mạn không thích Ngự Vũ Phòng ồn ào chỉ thích sương phòng phía nam ôn noãn, ngày nào sư đồ các nàng cũng luyện tập vũ khúc ở đó. Cũng may Lâm Mạn chỉ là cùng nghi không thể tạo được hiểu lầm, bằng không kiếp trước Phó Tuyệt Ca sớm bị nước bọt của cung nữ trong hoàng thành này dìm chết.
Hai người di chuyển đến sương phòng, cung nữ liên tục bưng chậu than vào làm ấm.
“Ngươi ngồi xuống đây.” Lâm Mạn nhiệt tình đẩy chén trà về phía nàng: “Nghe nói ngươi hầu hạ bên cạnh bát gia sao lại muốn đến Ngự Vũ Phòng?”
“Ta từ nhỏ yêu thích ca vũ muốn được học nhiều hơn cũng vì muốn bát gia vui vẻ.”
“Ở độ tuổi này của ngươi nghĩ đến chuyện làm vui lòng hoàng tước là điều dễ hiểu, phía tứ gia cũng sắp nạp cô nương hầu hạ bên cạnh rồi.”
Phó Tuyệt Ca uống một ngụm trà làm ấm cơ thể: “Ta đơn thuần chỉ muốn làm bát gia vui vẻ, những chuyện khác không dám to gan nghĩ đến.”
“Cô nương gia thế tốt, tướng mạo không tồi lại nói không hề vọng tưởng đến hoàng tước có phải quá giả tạo không?”
“Để sư phụ phát hiện rồi, ta đúng thật là có chút tình cảm quá phận với bát gia.”
“Ngươi không nói ta cũng biết tỏng.” Lâm Mạn thổi một hơi trên mặt nước trà cho nguội bớt, lại dùng nắp gạt bớt lá trà đang trôi: “Ta sống trong cung nhiều năm thấy không ít cung nữ lấy được lòng hoàng tước một bước từ gà rừng trở thành phượng hoàng, đến ta gặp lại cũng phải tam quỳ cửu khấu. Chung quy vũ cơ Ngự Vũ Phòng tâm cơ so với cung nữ khác cao hơn một bậc, vừa xinh đẹp trẻ trung còn giỏi ca vũ có ai mà không động lòng?”
Phó Tuyệt Ca khẽ cười, cũng không cho ý kiến gì.
“Hảo liễu, chuyện cần hỏi ta đã hỏi xong rồi, ngươi lại biểu diễn khúc vũ ban nay ta giúp ngươi nghĩ đoạn tiếp theo.”
Phó Tuyệt Ca vâng dạ nhận mệnh, đặt lại chén trà xuống bàn từng bước di chuyển đến giữa phòng. Xung quanh tương đối trống trải không sợ khiêu vũ sẽ đụng ngã đồ đạc, hơn nữa dù nàng có đụng ngã chưa chắc sư phụ cho phép nàng dừng lại.
Trong lòng tính toán một phen, nàng không thể đem toàn bộ vũ khúc biểu diễn ra hết càng không thể tuỳ tiện cắt đại một đoạn hồ lộng. Bản thân sư phụ là người đa tâm lại rất tinh ý, nhìn một phát liền biết nàng đang giả vờ hay thật sự không biết. Cố gắng nhớ lại toàn bộ vũ đạo đã được học, kết quả chọn cắt bỏ phân đoạn xoay người và kết thúc.
Quả nhiên Lâm Mạn không hề phát hiện Phó Tuyệt Ca đã biết toàn bộ khúc vũ này, còn chủ động giúp nàng nghĩ ra một số động tác mới. So với kiếp trước có chút khác biệt thêm hai phần uyển chuyển tha thướt giảm ba phần bi thương tránh toàn bộ khúc vũ trở nên ảm đạm.
Ở lại sương phòng đến chiều muộn Lâm Mạn mới miễn cưỡng tha cho Phó Tuyệt Ca, mệt mỏi leo lên xe ngựa trở về Diên Hồng Điện. Không ngờ bát gia vẫn chưa về, nhờ cung nữ qua chỗ tam thạc quân nghe ngóng thử kết quả yến tiệc bên đó vẫn đang diễn ra không thể tìm Mi Cát. Một mình đi lại trong Diên Hồng Điện cũng nhàm chán, Phó Tuyệt Ca đành xuống trù phòng chuẩn bị vãn thiện cho bát gia không quên nấu một phần canh giải rượu.
Mùa đông lạnh lẽo thức ăn đều phải được giữ ấm trên than lô, thức ăn làm xong hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần. Đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng gõ canh hai mà nửa điểm tung tích của bát gia cũng không thấy.
“Cô nương hay là ngươi nghỉ ngơi trước đi, bây giờ cũng đã trễ rồi hẳn bát gia ở lại cùng với các quan nhân và tam chủ rồi.”
“Bát gia không có thói quen ngủ bên ngoài, ta ở đây đợi thêm một lúc nữa ngươi hết thời gian trực có thể về phòng nghỉ ngơi.”
Phó Tuyệt Ca lo lắng cầm ô ra ngoài cửa Diên Hồng Điện chờ, xem chừng bát gia thật sự bị tam chủ và quan nhân chuốc rượu rồi. Nhịn không được trút tiếng thở dài, đều do nàng, nếu nàng biết cách ứng phó hơn tam chủ cũng sẽ không làm khó bát gia.
Ngoài trời đổ tuyết dày đặc căn bản không thể nhìn thấy gì cả, đến cả tiếng xe ngựa dường như cũng bị bóng đêm nuốt chửng.
“Cô nương đừng đợi nữa ngài cảm nhiễm phong hàn bát gia nhất định trách tội nô tỳ.”
“Ta không sao, không đợi được bát gia ta không nghỉ ngơi.”
Chân váy bằng lụa bám đầy tuyết trắng, thân thể nho nhỏ đôi lúc nhịn không được run rẩy. Cung nữ biết khuyên không được đành mang thủ lô và phi phong cho Phó Tuyệt Ca giữ ấm, kiên nhẫn cùng nàng đứng đợi bát gia.
Mãi tiếng gõ canh ba vang lên mới phát hiện bát gia trên người nồng nặc mùi rượu trong đêm đen được hai nội giám dìu trở về.