"Mẫu phi ngài sao lại khóc rồi? Mẫu phi?"
Giọng nói non nớt của hài tử khiến Phó Tuyệt Ca khó lòng làm ngơ, miễn cưỡng dời mắt nhìn qua Nhị vương phi, xem bộ dạng nàng không giống là đang giả vờ.
"Nhị gia lợi hại thật đấy, trước tiên là hết lòng hết dạ tin tưởng một cung nữ bồi giá sau đó lại đem chuyện xấu của ta kể cho bát gia nghe, ta đúng là xem thường thủ đoạn của các ngươi rồi."
"Không phải! Không phải!!" Lục Ngưng cuống quít xua tay giải thích: "Không phải như ngươi nghĩ, hôm qua cả ba vị vương gia đều uống đến say mềm, nhị lang chỉ là nhất thời lỡ lời chứ không phải cố ý nói chuyện này cho bát gia đâu. Từ lúc chuyện xảy ra đến nay nhị lang sợ bát gia hiểu lầm nên nửa chữ cũng không nhắc với nàng, nếu không phải hôm qua uống quá nhiều rượu thì dù có cậy miệng nàng cũng không nói nửa chữ."
"Làm sao? Hai vị vương phi đến để thông báo ta sắp bị bát gia vứt bỏ rồi?"
"Tuyệt muội muội ngươi đừng nói mấy lời tàn nhẫn như vậy nữa, bọn ta không ai có ý đó cả." Chu Mạn Yên nắm bàn tay Phó Tuyệt Ca chặt đến nổi hiện lên mấy lằn đỏ, nghẹn ngào cúi đầu khóc không thành tiếng: "Bát gia sủng ái ngươi, trân trọng ngươi, nghe ngươi vì giúp nhị gia lục lang mà phải chịu ủy khuất, bát gia liền nổi trận lôi đình đánh lục lang một trận. Kì thật bị đánh mấy cái mà có thể khiến bát gia bớt giận thì cũng xứng đáng, nhưng đằng này bát gia lại nói không muốn gặp mặt hai người nữa còn nói tình cảm huynh đệ tỷ muội từ hôm nay coi như chấm dứt. Ngươi nói lục lang không có làm gì sai, hắn chẳng qua rượu say lỡ lời mà thôi. Huynh đệ tỷ muội bọn họ tình cảm đang tốt bây giờ lại trở mặt thành thù vậy những cố gắng trước đây của chúng ta chẳng phải đổ sông đổ bể hết sao?"
Nghe Chu Mạn Yên nói xong Phó Tuyệt Ca không khỏi mạc danh kì diệu: "Bát gia thật sự nói như vậy? Thật sự đã đánh nhị gia lục gia?"
"Bọn ta lời lời đều là thật!" Lục Ngưng sợ nàng không tin trực tiếp kéo Thường Quân đến trước mặt đối chất: "Đại nha đầu ngươi nói có phải mặt mẫu vương có vết bầm không?"
"Ân! Có, còn rất lớn nữa, mẫu vương nói né không kịp là bị bát cô đánh chết rồi!"
Lời này dĩ nhiên là Lục Ngưng dạy đại nha đầu nói, hôm qua rõ ràng Đông Phương Tầm Tuyết không hề động thủ đánh nhị hoàng tước.
Phó Tuyệt Ca có chút chột dạ, nàng không nghĩ bát gia tức giận lên sẽ động thủ đánh người. Trước đây bát gia có giận đến đâu cũng chỉ từ chối giao tiếp hoặc là trở mặt không nhận người mà thôi.
"Có nghiêm trọng không? Thái y đã xem qua chưa?"
"Nghiêm trọng a! Rất nghiêm trọng là đằng khác, mặt nhị lang đều sưng phù lên hết rồi, nàng hôm nay còn phải cáo bệnh trốn trong phủ không dám gặp ai."
Che miệng ho khan hai tiếng, bát gia cũng thật là, nóng giận thì nóng giận cũng không nên đánh nhị hoàng tước ra nông nổi này chứ?
Nhận được ánh mắt của Lục Ngưng, Chu Mạn Yên bắt đầu thút thít kể khổ: "L-Lục lang bị bát gia ném xuống đất, cả người không chỗ nào không bị đá cào xước, lưng vừa chạm xuống giường liền đau đến chảy nước mắt suốt đêm không ngủ được. Đúng là lục lang ăn nói không kiêng kỵ nhưng cũng không đến mức trở mặt thành thù đi? Bọn ta chỉ là quân quý ngoại trừ xử lý hậu viện cái gì cũng không biết, nếu đến cả Tuyệt muội muội cũng không muốn giúp vậy huynh đệ tỷ muội bọn họ chỉ có thể đường ai nấy đi thôi."
"Nói như vậy Nhị vương phi, Lục vương phi muốn ta nói giúp cho hai vị vương gia trước mặt bát lang?"
"Đại khái gần giống như ý ngươi nói." Lục Ngưng bối rối vén tóc dài ra trước ngực, trộm quan sát biểu tình trên mặt Phó Tuyệt Ca âm thầm suy đoán nàng có đang tức giận hay không: "Nhị lang, lục gia cùng bát gia quan hệ thân thiết, bây giờ là lúc cần dùng người, nếu cả người của mình cũng không tin tưởng thì còn tin tưởng ai đây?"
Phó Tuyệt Ca đột nhiên bật cười thành tiếng: "Vương phi nương nương muốn ta nói giúp cứ trực tiếp nói thẳng ra là được, đi một vòng lớn như vậy ngươi không mệt nhưng ta cảm thấy rất phiền. Chuyện này suy cho cùng ai cũng có lỗi, bát gia động thủ đánh người trước là ngài không đúng, ta sẽ giúp hai vị vương gia giải thích rõ ràng với ngài. Từ nay về sau cũng xin Nhị vương phi, Lục vương phi đừng đến tìm ta nữa, ta mệnh bạc không nhận nổi phần phúc này đâu."
"Tuyệt muội muội chúng ta đồng là quân quý, có phu quân là hoàng tước đương triều, ngươi cũng hiểu ta và nhị tẩu tẩu đôi lúc thân bất do kỉ. Bọn ta không phải không tin ngươi mà là không nghi ngờ được phu quân của mình." Chu Mạn Yên là người hiểu lý lẽ cũng hiểu Phó Tuyệt Ca sẽ không vì mấy lời kể lể than khóc của các nàng mà mềm lòng tha thứ: "Nếu đổi lại là Du quý phi bị nghi ngờ đẩy Hoàng hậu nương nương xuống hồ, bát gia lại tin tưởng Mi Cát mà không tin lời của nhị tẩu tẩu. Khi đó dù ngươi tin tưởng nhị tẩu tẩu cũng không thể nghi ngờ bát gia, chúng ta đều giống nhau đều vì phu quân mà đánh mất chủ kiến."
"Nghe Lục nương nương nói đúng là khiến người ta khó mà phản bác." Phó Tuyệt Ca cẩn thận nhấc trản trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Làm người ai mà chẳng nghi ngờ, chẳng qua là có nói ra lời hay không mà thôi. Chuyện hôm nay song phương đều có lỗi, ta cũng không muốn day dưa mãi như thế nữa, các vị nương nương yên tâm hồi kinh đi, lời cần nói ta nhất định sẽ nói với bát lang."
Lục Ngưng vui mừng ra mặt, lúng túng lấy khăn lụa chà lau nước mắt trên mặt: "Vài ngày nữa nhị lang sẽ chuẩn bị mọi thứ đưa ngươi đến quân doanh gặp mặt bát gia. Sẵn tiện ngươi đến Tôn vương phủ làm khách, ta muốn tất cả chúng ta cùng ăn một bữa cơm coi như hoá giải hiểu lầm trước đây."
"Cơm thì không cần đâu, ta không muốn nửa đêm bị nhốt trong phủ."
Không để Lục Ngưng kịp giải thích, Phó Tuyệt Ca lưu loát đứng dậy xoay người quay về ngoạ phòng.
"A Bích, A Lệ tiễn hai vị nương nương đi."
A Bích A Lệ nhanh nhẹn bước lên làm động tác mời: "Vương phi nương nương thỉnh."
Lục Ngưng nhìn qua Chu Mạn Yên, đối phương chậm rãi lắc đầu, bây giờ hai người có nói Phó Tuyệt Ca cũng chưa chắc nghe lọt tai. Đợi qua một thời gian nữa khi mọi chuyện lắng xuống các nàng lại thiết yến, đến lúc đó Phó muội muội nhất định sẽ nể mặt mà đến dự.
- --------------------------
Tiếng gõ mõ canh tư nặng nề vang vọng trên con phố nhỏ, hai bên đường đèn tắt tối om, côn trùng rả rích kêu suốt đêm không nghỉ càng khiến bầu không khí thêm phần thê lương. Cạch cạch âm thanh phát ra tuân theo một tiết tấu cố định xen lẫn tiếng đinh đang từ chuông bạc.
Thứ đang đến là một cỗ xe hai ngựa kéo, phía trước còn có hai người cưỡi ngựa.
Phó Tuyệt Ca yên tĩnh đứng trong bóng tối chờ đợi, bên cạnh là A Bích đang ôm trong lòng tay nải, hai người đứng đợi ở đây được gần một canh giờ rồi.
Xe ngựa vừa đỗ trước sân nhị hoàng tước liền nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Phó Tuyệt Ca dặn dò: "Ngươi cũng biết quân doanh là địa phương như thế nào, một quân quý như ngươi không tiện ra vào nơi đó nên ta đã giúp ngươi chuẩn bị thân phận quân y. Khi ở quân doanh ngươi tuyệt đối không được đi lung tung, làm gì nói gì cũng phải cẩn thận đừng để người khác phát hiện."
"Đa tạ nhị gia nhắc nhở."
"Còn một chuyện, chính là..." Nhị hoàng tước khó xử không biết phải nói thế nào mới đúng: "Chuyện lần này cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi không vì chuyện cũ mà từ chối không giúp đỡ, lần này coi như bản vương nợ ngươi một ân huệ."
"Nhị gia nặng lời rồi, nô gia nhận không nổi."
"X-Xin lỗi, bản vương không phải muốn đổ tội cho ngươi, bản vương lúc đó tâm trí đều đặt trên người mẫu phi nên không suy nghĩ thấu đáo."
"Nhị gia không cần giải thích." Phó Tuyệt Ca đưa tay nhận lấy tay nải từ chỗ A Bích, không mặn không nhạt hồi đáp: "Ta không muốn đem chút chuyện này nháo đến trời long đất lở, dù gì ngài và bát gia cũng là tỷ muội, mấy năm qua đều nhờ có ngài giúp đỡ bát gia."
"Ngươi tha thứ cho bản vương thì tốt rồi."
Lục hoàng tước đứng cách đó không xa nhịn không được xen ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: "Mau đi thôi, trời sáng sẽ khó rời khỏi thành lắm."
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, một mình ôm tay nải leo lên xe ngựa, trước khi đi không quên nhắc nhở A Bích quán xuyến chuyện trong ngoại trạch.
Xe ngựa vụt đi trong màn đêm tăm tối, tiếng ngựa xe lộc cộc và tiếng chuông kêu đinh đang dần bị đẩy lại phía sau.
Đi suốt hai ngày đường mới đến được quân doanh phía bắc, nhị gia đơn độc xuống ngựa trao đổi với Cố tướng quân mãi vẫn không thấy quay về. Lục gia nóng ruột nhưng không thể bỏ lại Phó Tuyệt Ca một mình ở nơi này nên đành chờ thêm một chút nữa. Qua thêm nửa nén nhang nhị gia mới xuất hiện, dùng tay ra ám hiệu với lục gia, hắn hiểu ý thúc ngựa kéo theo xe chậm rãi tiến vào nội doanh.
Phó Tuyệt Ca ở trong xe đã chuẩn bị xong mọi thứ, nghe lục gia gọi liền vén mành bước xuống. Trước mặt xuất hiện hai nam tử vóc người to lớn, một người là Mặc tướng quân Mặc Thành, người còn lại Phó Tuyệt Ca không biết là ai.
Nam tử xa lạ nhận ra ánh mắt nghi ngờ của Phó Tuyệt Ca liền chủ động giải thích: "Mạt tướng Cố Sâm phụ trách quản lý quân doanh phía bắc, tham kiến chủ tử nương nương."
"Cố quân gia đừng làm vậy, ta không danh không phận nhận không được hai tiếng 'nương nương' này."
"Mạt tướng từng nghe bát gia nhắc đến nương nương, ngài là nữ nhân của bát gia thì chính là chủ tử nương nương."
Phó Tuyệt Ca không muốn cùng hắn đôi co chuyện này, dời mắt nhìn qua Mặc Thành vẫn yên lặng đứng bên cạnh: "Mặc quân gia, bát gia nàng gần đây thế nào?"
"Bát gia vẫn tốt nhưng tâm trạng có hơi kém cỏi, nếu gặp được nương nương bát gia nhất định sẽ rất vui mừng."
"Vậy bát gia bây giờ ở đâu? Ta muốn gặp nàng."
"Bát gia đang đi săn vẫn chưa quay về, mạt tướng đưa nương nương đến trướng bồng của bát gia đợi trước."
"Cũng được, đa tạ Mặc quân gia."
Mặc Thành đi trước dẫn đường cho Phó Tuyệt Ca, còn về phần hai vị vương gia thì tranh thủ trước khi lão bát đi săn quay về nhanh chóng rời khỏi quân doanh.
Quân doanh không giống với vương phủ có người hầu kẻ hạ, đồ dùng cần thiết hoàn toàn không đủ, đến cả nước sạch cũng phải tự lên núi mà gánh về. Một thân quân quý như Phó Tuyệt Ca không thể tự mình gánh nước chẻ củi, cũng may Mặc Thành tâm tư tinh tế lường trước được nàng đến đây sẽ gặp nhiều bất tiện nên đã cho người bổ sẵn củi gánh sẵn nước.
Trướng bồng của bát gia là nơi tốt nhất ở quân doanh, có giường ngủ có thư án, tuy chật chội một chút nhưng đủ cho một người sinh hoạt. Phó Tuyệt Ca dạo quanh trướng bồng xem xét mọi thứ, vô tình nhìn thấy mấy bức thư hoạ treo trên tường không nhịn được cảm khái. Không hổ là bát gia dù sống ở quân doanh nhưng vẫn giữ được nét phong nhã thanh tao.
"Bát gia ở trướng bồng này có gì bất tiện không?"
"Bát gia sinh hoạt đơn giản cũng không chú trọng vật ngoài thân cho nên không cảm thấy nhiều bất tiện."
Phó Tuyệt Ca tự nhiên vén váy ngồi xuống giường của bát lang, cong mắt mỉm cười nói tiếp: "Đa tạ Mặc quân gia và Thẩm quân gia giúp ta chiếu cố bát gia, ta thân ở kinh thành nhưng không giúp được gì cho nàng trong lòng vô cùng hổ thẹn."
"Nương nương đừng nói như vậy, nương nương trước nay đã giúp bát gia không ít, không có ngài chỉ sợ bát gia không bao giờ được hồi kinh."
"Đại sự hoàn thành Mặc quân gia và Thẩm quân gia là trung thần lập công đầu bát gia nhất định không bạc đãi các ngươi. Nếu muốn ta có thể giúp các ngươi tìm một nương tử môn đăng hộ đối giúp các ngươi khai chi tán diệp, nối tiếp hương hoả."
Mặc Thành hiếm khi để lộ cảm xúc lại đột nhiên nhoẻn mỉm cười: "Có lời này của chủ tử nương nương, mạt tướng yên lòng rồi."
"Ý tứ gì?" Phó Tuyệt Ca bới lông tìm vết đánh giá vẻ mặt của Mặc Thành: "Ngươi nhìn trúng cô nương nào muốn ta tác hợp?"
"Vẫn chưa phải lúc, mạt tướng muốn đợi khi hồi kinh sẽ đích thân nói với nàng."
"Tuỳ ý ngươi, nhưng nhất định phải nói với ta để ta giúp ngươi tác thành đoạn nhân duyên này."
"Đa tạ nương nương." Mặc Thành khom người chấp tay: "Nếu không còn gì nữa mạt tướng xin phép cáo lui."
"Hảo, quân gia tự nhiên."
Mặc Thành chậm rãi đi lùi hai bước rồi mới xoay người rời khỏi trướng bồng.
Ngồi một mình trong phòng có chút nhàm chán, thử ước tính thời gian, bây giờ cũng đã gần thời gian dùng thiện sao bát gia vẫn chưa về a?
Phó Tuyệt Ca buồn chán lôi đồ trong tay nải ra sắp xếp một lượt, không quên lấy chẩn tướng mà nhị gia giúp nàng chuẩn bị đặt lên đầu giường. Nếu đã giả làm quân y thì phải làm cho đến nơi đến chốn, đến quân doanh lại đi tay không thì kì quái lắm. Lấy khăn lụa che kín gương mặt, tay sờ tuyến thể sau gáy không nghe phát mùi, thuốc ức chế của lục gia quả nhiên lợi hại.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, Phó Tuyệt Ca tỉ mỉ lắng tai nghe vừa vặn nghe thấy tiếng nói của bát gia. Đầu nhỏ nảy ra quỷ kế, len lén nép vào bên hông cửa nín thở chờ đợi, lâu ngày không gặp phải cho bát gia một chút kinh hỉ mới được.
Cửa trướng bồng đẩy ra một đoạn đủ một người đi qua, Đông Phương Tầm Tuyết treo dụng cụ săn bắn lên vách rồi bước thẳng về phía bàn tự châm cho mình một trản trà. Phó Tuyệt Ca đưa tay vịn cổ, nhanh chóng bước ra sau lưng bát lang.
"Bát gia cát tường, vi thần là quân y mới đến phụng lệnh bắt mạch bình an cho ngài."
Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc quay đầu nhìn tiểu quân y che mặt từ trên xuống dưới: "Quân y mới đến? Sao bản vương không nghe ai nhắc đến chuyện này?"
"Bát gia sự vụ bộn bề không nhớ đến một quân y nhỏ nhoi như vi thần là chuyện hiển nhiên."
"Ngươi giọng nói..." Đông Phương Tầm Tuyết liễm liễm mắt, không khách khí dội một gáo nước lạnh: "Như tiếng vịt kêu."
Phó Tuyệt Ca: "..."
Hảo cho ngài bát lang! Ngài dám nói giọng nói ta giống tiếng vịt kêu?!