“Này, ta cũng phải viết chữ, ngươi không mài mực ta lấy gì để viết?”
Phó Tuyệt Ca giả vờ không nghe thấy, kiên trì mài a mài: “Bát gia ngài có muốn thêm mực không?”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, hướng cung nữ ngoài cửa ngoắc tay rồi chỉ vào nghiên kim ô của tứ hoàng tỷ ý bảo nàng vào mài mực. Cung nữ tỉ mẩn khom lưng bước vào, chọn đại một thanh mực để mài.
Còn chưa mài được hai vòng thì tứ hoàng tước khoác tay ngăn trở: “Lão bát, cung nữ của ngươi cũng không quá hiểu chuyện đi, nhiệm vụ của nàng là mài mực cho chủ tử sao có thể để người khác làm thay?”
Phó Tuyệt Ca đanh đá đánh gãy lời nàng: “Nô tỳ được chọn để hầu hạ bát gia lý gì phải mài mực cho ngài?”
“Úc? Ngươi nhập cung làm nô, toàn bộ đại nhân trong hoàng cung này đều là chủ tử của ngươi, làm gì có chuyện nô bộc không nghe lệnh chủ tử?”
Há miệng muốn nói lại không tìm được lời lẽ phản biện, Phó Tuyệt Ca nghẹn đỏ bừng mặt, ủy khuất chớp chớp mắt nhìn bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết thay vì mở miệng nói giúp thì chuyển sang chủ đề khác: “Tiên sinh đang giảng giải đừng nói chuyện.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong liền phụng phịu không vui, bát gia cư nhiên trơ mắt nhìn nàng bị tứ nhân tra khi dễ. Ôm một bụng phiền muộn không có chỗ trút đành trút hết lên thành mực, xoay xoay được vài vòng thì gõ mạnh xuống nghiêng mực biểu thị bất mãn. Còn tính gõ thêm mấy cái thì cổ tay bị bát gia giữ chặt không cho làm loạn, hai má bánh bao phồng to giận dỗi tìm cách giãy ra.
“Ngoan, đừng náo.”
Sườn mặt bóng loáng tinh mỹ dưới ánh dương quang mùa xuân rực rỡ phản quang trong suốt. Hàng mi thật dài buông rũ tô điểm nhãn đồng linh lung tinh xảo, tựa mặt nước hồ thu tĩnh lăng không một gợn sóng. Trên gương mặt trẻ con còn lưu giữ nét phì nộn, đặc biệt là ở hai má trắng trẻo căng tròn ửng hồng. Tức thì trái tim trong lồng ngực binh binh đập vang, dáng vẻ hài tử đáng yêu khiến tâm tình nàng nhũn thành bãi xuân thủy. Cố gắng kiềm chế không bẹo mặt bát gia, trong lòng thầm cảm khái một trận, bát gia dù ở độ tuổi nào cũng khiến nàng mê luyến.
“Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như vậy.”
Vành tai trắng nõn đột nhiên biến hồng, Đông Phương Tầm Tuyết lóng ngóng che giấu dáng vẻ xấu hổ của mình nhưng bất thành. Lần nào bị tiểu ngốc quan sát cũng đỏ mặt, bản thân không cách nào hiểu được nguyên do, tự mình suy đoán có khi nào nàng phát bệnh rồi không?
Phó Tuyệt Ca cố ý nhìn bát gia lâu thêm một chút, chẳng mấy chốc vệt đỏ lan ra khắp mặt, tiểu bát gia nhà nàng da mặt mỏng dễ xấu hổ nha~
Đông Phương Tầm Tuyết mặc dù xấu hổ muốn chết vẫn giả vờ nghiêm nghị: “Tiểu ngốc, ngươi không nghe lời ta nói?”
“Ta vẫn đang nghe mà.” Phó Tuyệt Ca chống cằm, hấp háy hai mắt: “Bát gia lớn lên đẹp như vậy không biết trưởng thành sẽ còn như thế nào?”
Bùng một tiếng mặt Đông Phương Tầm Tuyết đỏ lựng như tôm luộc, tay chân lóng ngóng thừa thải, cảm nhận rõ da mặt tê rần nóng hổi. Không nghĩ tiểu ngốc dám nói ra mấy lời như vậy, nói thế cũng không đúng, tiểu ngốc có cái gì mà không dám nói!?
“N-Ngươi hồ đồ!”
Phó Tuyệt Ca che miệng nén tiếng cười khúc khích thật nhỏ: “Ngài đang thẹn thùng sao?”
“Ta sao phải t-thẹn thùng?”
Đông Phương Tầm Tuyết không phát hiện bản thân thẹn thùng đến mức nói lắp, vội quán hết chén trà che giấu dáng vẻ thất thố. Đáng tiếc tứ hoàng tỷ Đông Phương Tầm Liên bên cạnh nhìn đến thanh thanh sở sở, hai chân mày hết nhíu rồi thả tựa hồ không vừa ý thái độ này của nàng.
“Lão bát, an tĩnh chút đi.”
Bị nhắc nhở trước mặt Đông Phương Tầm Tuyết không thể tiếp tục giả điếc, che miệng ho khẽ hai tiếng, duy trì dáng vẻ nghiêm chỉnh nghe tiên sinh giảng giải. Phó Tuyệt Ca cũng không đùa nữa, nửa ngồi nửa quỳ quan sát bát gia viết chữ, hiếu kì không biết bát gia đang viết cái gì.
Mi Cát chuẩn bị điểm tâm cũng quay lại đặt lên bàn hai vị hoàng tước mỗi người một dĩa rồi lui xuống đứng một bên quan sát.
“Phó thị.”
“A?”
Mi Cát ngoắc tay ra hiệu đến gần, Phó Tuyệt Ca dù không biết chuyện gì vẫn ngoan ngoãn bước đến chỗ nàng.
“Có chuyện gì sao Mi Cát tỷ tỷ?”
“Ban nãy trên đường về có gặp Chưởng chế đại nhân, nàng muốn gọi ngươi đến Ti Chế Phòng làm việc. Ta thấy bát gia đang đọc sách vẫn chưa cần hầu hạ nên ngươi được phép đến Ti Chế Phòng một chuyến.”
Phó Tuyệt Ca do dự một lúc, ngoái đầu nhìn bát gia vẫn đang chăm chú đọc sách đành thỏa hiệp đi Ti Chế Phòng làm việc.
Động tĩnh lớn như vậy Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên phát hiện, nghiêng đầu nhìn theo hướng tiểu ngốc ly khai, còn chưa kịp hỏi thì Mi Cát đã bước lên thì thầm vào tai nàng. Nếu là đến Ti Chế Phòng bản thân Đông Phương Tầm Tuyết không có lý do để ngăn cản, tâm trạng tuy kém cỏi nhưng vẫn giả vờ chưa phát sinh chuyện gì.
Đông Phương Tầm Liên hiếu kì nhìn Mi Cát rồi nhìn ra cửa, nha đầu họ Phó kia đi đâu mất rồi?
Hiểu được ý tứ trong ánh mắt kia, Mi Cát lễ độ khom người báo cáo: “Phó thị là nữ sử nên đã đến Ti...”
“Mi Cát.”
Lời còn chưa dứt đã bị bát gia cắt ngang, đảo mắt nhìn thử phát hiện ánh mắt bất mãn lập tức cúi đầu ngậm miệng đứng qua một bên.
“Hửm?” Đông Phương Tầm Liên chân mày nhướn cao, cố tình hạ thấp giọng chỉ để Đông Phương Tầm Tuyết nghe thấy: “Ta chỉ hỏi về một cung nữ cũng không được sao bát gia?”
“Tứ hoàng tỷ hiểu lầm rồi, tiên sinh đang giảng giải thi thư chúng ta không nên thảo luận chuyện khác.”
“Ngươi được lắm.”
Đông Phương Tầm Liên hừ khẽ một tiếng, xoay người cầm bút tiếp tục viết, nàng không tin không tra ra được Phó tam nha đầu là nữ sử của Ti nào.
…
Thoáng trông thấy bóng dáng của Phó Tuyệt Ca, Lôi Chưởng chế lập tức chạy ra khỏi chỗ ngồi vội vàng lôi kéo nàng vào xưởng thêu. Phó Tuyệt Ca chân ngắn phải chạy đến sức mới đuổi kịp, còn chưa kịp định thần đã bị ấn ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn một xấp mẫu tú trắng trơn.
“Tiểu Phó ngươi mau giúp bản quan, vài ngày nữa không có mẫu tú đưa đến Ti Y Phòng mọi người đều sẽ bị khiển trách.”
Phó Tuyệt Ca trong lòng kêu khổ một phen, tiện tay rút hai mẫu tú giao cho Lôi Chưởng chế, những lời bát gia dặn nàng cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong. Tình hình xưởng thêu như vậy nếu nàng còn không nhận thêm công việc làm ban đêm e rằng không kịp tiến độ.
“Mau lên, phần này của ngươi hết, cố gắng lên.”
Cười gượng hai tiếng đáp lời Chưởng chế, bản thân Phó Tuyệt Ca còn không tin mình có thể tú hết số mẫu này. Những nữ sử khác đều bận không có thời gian ngẩng đầu, mười đầu ngón tay tràn ngập vết thương nhưng vẫn miệt mài làm cho xong công việc.
Âm thầm thở dài một tiếng, tiện tay rút kim khâu bắt đầu tú hoa.
Ngồi tú liên tục hai canh giờ sẽ có cung nữ mang trà bánh đến lót dạ, tất cả nữ sử được phép nghỉ ngơi một khắc. Hết thời gian mọi người đều tự ý thức quay về bàn làm việc, liếc trái liếc phải chỉ duy nhất màu vàng, sau khi kết thúc đợt tú hoa cúc này bảo đảm tất cả nữ sử nhìn thấy màu vàng đều sợ đến phát khóc.
Với tốc độ của Phó Tuyệt Ca mà nói một buổi hai bức đã là lợi hại, buổi tối thêm hai bức nữa mới miễn cưỡng đuổi kịp tiến độ. Bất quá sức người có hạn, Phó Tuyệt Ca tú liên tục cả buổi sáng đầu choáng mắt hoa không thể tú nổi nữa, mười ngón tay run rẩy đến lợi hại.
Lôi Chưởng chế có chút chột dạ, Phó nha đầu chỉ mới bốn tuổi đã bị nàng bức bách thành bộ dạng này, khác nào bóc lột quá đáng sức lao động ấu nhi?
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép Lôi Chưởng chế mềm lòng, đợi khi kết thúc đại lễ nhất định sẽ hậu đãi toàn bộ nữ sử xưởng thêu. Nghĩ như vậy thâm tâm cũng vơi bớt áy náy, Lôi Chưởng chế tiếp tục giả mù cúi xuống tú cho xong phần của mình.
“Thật sự không được rồi đại nhân.” Hoa nữ sử đưa bàn tay sưng đỏ về phía nữ quan cáo trạng: “Tay của nô tỳ, cả mọi người nữa đều rất đau, nếu còn làm nữa sợ sẽ tàn phế mất!”
Những nữ sử còn lại cũng buông kim không tú, trước mặt còn nhiều vải như vậy không biết phải tú đến bao giờ. Ngay cả Trần nữ sử bình thường chỉ biết công việc cũng phải than thở hai câu. Cũng khó trách, nữ sử thì ít mà công việc thì nhiều, mỗi ngày làm từ sáng đến tối vẫn không hết việc. Lễ mùa xuân kết thúc phải chuẩn bị y phục mùa hạ, mùa thu rồi mùa đông, cả năm quần quật làm việc sớm muộn cũng hương tiêu ngọc vẫn.
“Các ngươi than thở đã đủ làm xong một mẫu rồi!!” Lôi Chưởng chế chột dạ quát một tiếng cắt lời: “Bản quan chưa bao giờ bạc đãi các ngươi, làm cho tốt công việc nhất định sẽ được trọng thưởng.”
“Muốn nhận thưởng cũng phải còn sống a đại nhân.” Lý nữ sử thút thít ôm hai tay sưng to: “Ngón tay nô tỳ không duỗi ra được nữa, nếu không được nghỉ ngơi nhất định sẽ tàn phế.”
Phó Tuyệt Ca nhìn mọi người rồi nhìn Lôi Chưởng chế rối ren chưa biết giải quyết thế nào: “Nữ sử các phòng ít nhiều cũng phải ba mươi người, xưởng thêu của chúng ta nhiều việc nhất lại chỉ có mười ba nữ sử, đại nhân, công việc thật sự quá nhiều rồi.”
“Các ngươi nghĩ ai cũng có khả năng tú hoa tuyệt luân hay sao? Tìm được một người đã khó, bản quan vất vả thế nào mới tìm được mười ba người các ngươi, bây giờ các ngươi còn muốn thế nào?”
“Nhất định phải thêm người! Không được ba mươi cũng phải hai mươi lăm!!”
Chưởng chế càng nghĩ càng quẩn bách: “Đào đâu ra hai mươi lăm người?”
Nữ sử đưa mắt nhìn nhau rồi lại ảm đạm cúi đầu.
Phó Tuyệt Ca đặt lại kim thêu xuống bàn: “Người của Ti Y Phòng không phải đang nhàn rỗi sao? Bọn họ cũng là người có kĩ năng tú hoa tốt, nếu có thể nhờ bọn họ cùng giúp chúng ta phần việc này thì…”
“Công việc của Ti Y Phòng không liên quan đến tú hoa, nhờ vả như vậy rất không lễ mạo.”
“Vấn đề Ti Chế Phòng chúng ta quá ít người mà công việc lại nhiều, ít nhất phải đợi qua điển lễ mùa xuân kết thúc mới có thể tuyển thêm nữ sử. Trước mắt chỉ có thể vận động người của Ti Y Phòng giúp một tay, bằng không chỗ chúng ta không mẫu tú thì Ti Y Phòng cũng chẳng có y phục dâng lên chủ tử.”
Trần Túc Vũ càng nghe càng có đạo lý, nghiêng đầu nhìn Chưởng chế vẫn đang phân vân: “Đại nhân, ta cảm thấy lời tiểu Phó nói rất đúng, tình hình này chúng ta sợ làm không xuể.”
Lôi Chưởng chế suy nghĩ hồi lâu đột nhiên đứng dậy: “Được rồi, ta đi một chuyến, thành hay bại vẫn chưa nói trước được, các ngươi ở đây tiếp tục làm việc.”
Mọi người đưa mắt nhìn theo, âm thầm hy vọng Chưởng chế có thể thuyết phục Chưởng y cho mượn vài nữ sử giúp đỡ. Đợi tầm nửa nén nhang thời gian Lôi Chưởng chế cũng quay về xưởng thêu còn dẫn theo khoảng mười nữ sử của Ti Y Phòng.
Xưởng thêu đặc biệt lớn đủ chỗ cho hơn hai mươi người cùng làm việc, Lôi Chưởng chế ưu tiên nữ sử Ti Y Phòng địa phương tốt nhất rồi hướng dẫn các nàng cách tú hoa. Do từng có kinh nghiệm tú hoa nên nữ sử Ti Y Phòng tiếp thu rất nhanh, tuy kĩ thuật so với nữ sử Ti Chế Phòng non kém một chút nhưng vẫn xem như có bản lĩnh.
Thêm người thêm sức lực, chỉ trong một buổi đã giải quyết hơn phân nửa số vải.
Phó Tuyệt Ca chỉ làm buổi sáng, buổi chiều được quay về hầu hạ bát gia. Đương thời điểm dùng thiện bát gia cần người hầu hạ, đành tăng nhanh cước bộ quay về cung Quý phi.
Bát gia đã tan khoá từ lâu, đơn độc ngồi trong phòng đọc sách. Nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng Mi Cát hẳn là đã đi chuẩn bị thiện cho bát gia.
“Bát gia.”
Nghe tiếng gọi Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu nhìn, trông thấy nàng liền híp cong mắt cười: “Xong việc rồi?”
“Gần xong, vẫn còn rất nhiều.” Phó Tuyệt Ca di chuyển đến bên cạnh bát gia, ghé mắt nhìn quyển sách nàng đang đọc: “Cái này là gì vậy?”
“Tứ thư, ngươi chưa thấy qua?”
“Chưa từng.”
Đông Phương Tầm Tuyết vỗ vào vị trí còn trống ý bảo Phó Tuyệt Ca có thể ngồi xuống, dĩ nhiên nàng sẽ không cự tuyệt, hoan hỉ ngồi sát bên cạnh bát gia.
“Chiều nay có phải đến Ti Chế Phòng?”
“Phải là nô tỳ hỏi ngài mới đúng, bát gia là chủ tử Tuyệt Ca là nô bộc, quyền quyết định nằm ở chỗ ngài a.”
“Nô bộc cái gì, ngươi với ta là bằng hữu, đừng câu nệ tiểu tiết.”
Phó Tuyệt Ca đắc ý hì hì cười, kéo cánh tay bát gia nũng nịu: “Thế ngài muốn hay không muốn nô tỳ đến Ti Chế Phòng làm việc?”
Đông Phương Tầm Tuyết đã quen với trò tập kích bất ngờ của tiểu ngốc, tỉ mỉ suy nghĩ lần lựa hồi lâu rồi lắc đầu: “Không muốn.”
Hiếm thấy bát gia không khẩu thị tâm phi, Phó Tuyệt Ca được nước lấn tới: “Vậy ý ngài là muốn nô tỳ sáng tối hầu hạ bất ly bất khai?”
“Cái này, ta cũng không biết.”
“Là muốn hay không muốn nha?”
Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc vài phân thời gian rồi hỏi ngược lại: “Không phải đây là trách nhiệm của ngươi sao?”
Phó Tuyệt Ca mục trừng khẩu ngốc, ngẫm nghĩ lần nữa thì việc hầu hạ chủ tử đúng là trách nhiệm của nàng, vậy mà nàng còn dám chất vấn ngược lại bát gia?!
Không đúng lúc Mi Cát mang ngọ thiện bước vào, cẩn thận đặt lên bàn, hướng bát gia nhắc nhở: “Thức ăn còn nóng bát gia mau đến dùng.”
“Ngươi chuẩn bị thêm chén đũa cho tiểu ngốc đi.”
“Bát gia!”
“Đi đi.”
Mi Cát mặc dù tức giận nhưng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nhận mệnh đi lấy đũa, thầm nghĩ nha đầu họ Phó kia có điểm nào đặc biệt khiến bát gia lưu tâm?
Đợi bát gia ngồi ngây ngắn xuống ghế Phó Tuyệt Ca mới bắt đầu gắp thức ăn, cười cười lộ răng sữa nhỏ: “Công việc ở Ti Chế Phòng thật sự quá nhiều, nô tỳ đang nghĩ có nên hay không xin nghỉ.”
“Ngươi cảm thấy nhiều có thể xin nghỉ, ta giúp ngươi tìm Chưởng chế nói một tiếng.”
“Nhưng vẫn phải đợi tình hình Ti Chế Phòng ổn định đã, công việc nhiều như vậy để những nữ sử tỷ tỷ khác gánh vác hết có chút tàn nhẫn.”
“Việc ngươi vào Ti Chế Phòng làm việc tuy không nảy sinh vấn đề nhưng khó lòng làm tốt bổn phận của mình. Ở Cung Quý phi vẫn còn nhiều việc, Mi Cát lắm lúc lo không xuể cần người phụ giúp một tay.”
Cẩn dực gắp vào chén bát gia một con tôm chiên: “Nô tỳ có chút không nỡ.”
“Ngươi làm việc ở Ti Chế Phòng vất vả có gì không nỡ?” Đông Phương Tầm Tuyết thuận tay kéo nàng ngồi xuống ghế trống, thuận miệng nói tiếp: “Bản thân ngươi làm cùng lúc hai việc đã không thoả, chuyện này tuy nương nương không nói nhưng trong lòng e có bất mãn.”
“Học luyện ở Ti Chế Phòng có thể nâng cao thủ nghệ, nô tỳ cũng có thể tranh thủ tú khăn tay cho bát gia nha.”
“Khăn tay ngươi tú ở đây cũng được.”
Phó Tuyệt Ca nghe ra ý tứ ngăn cản của bát gia, trong lòng vui vẻ như vừa nhặt được tám trăm điếu tiền: “Nô tỳ tuân mệnh!”
Trước mắt vẫn phải cố gắng vượt qua đại điển mùa xuân mới mong thoát khỏi Ti Chế Phòng.
Mi Cát lang thang bên ngoài hết nửa nén nhang thời gian mới quay về, nha đầu Phó thị cho rằng nàng sẽ không về nữa nên tự mình đi lấy chén đũa khác vui vẻ dùng bữa với bát gia.
Phó Tuyệt Ca trông thấy Mi Cát liền vui vẻ chỉ vào chỗ trống: “Mi Cát tỷ tỷ cùng ngồi xuống ăn đi.”
“Ta là nô tỳ không được phép ngồi cùng bàn với chủ tử.”
“Ồ.” Phó Tuyệt Ca ngậm đầu đũa, thiên chân vô tà nở nụ cười: “Vậy phiền tỷ tỷ lau dọn thư án của bát gia, ta ở đây vẫn ăn chưa xong.”
“Nha đầu ngươi…”
Không nghe bát gia lên tiếng khiển trách nha đầu ngang ngược kia, Mi Cát nén giận muốn nội thương, hậm hực vãn tay áo thu dọn bút mực. Chiều nay bát gia phải đến sân huấn luyện luyện quyền bắn cung, được miễn không cần phải đọc sách.
Phó Tuyệt Ca hiếu kì nhìn nước đọng trên mặt bàn, dùng ngón trỏ quét một đường rồi vẽ nguệch ngoạc.
“Ngươi vẽ cái gì vậy?”
“Là chữ trên bìa sách đấy.” Phó Tuyệt Ca chỉ chỉ vào cuốn tứ thư trên bàn: “Nô tỳ viết có giống không?”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, dùng tay áo lau đi hình vẽ kì quặc của Phó Tuyệt Ca, tỉ mẩn hướng dẫn nàng viết chữ tứ thư cho đúng. Ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn ấn vào nước trà rồi đặt lên mặt bàn viết những nét đầu tiên, so với bản luyện chữ bằng bút không hơn không kém.
“Viết chữ cũng có quy tắc, ta nói một lần ngươi nhất định phải ghi nhớ. Ngang trước sổ sau, phẩy trước mác sau. Trên trước dưới sau, trái trước phải sau. Ngoài trước trong sau, vào trước đóng sau, giữa trước hai bên sau.”
Nghe một loạt sau trước trước sau Phó Tuyệt Ca suýt chút cắn lưỡi: “Phức tạp như vậy sao?”
“Vẫn còn.” Đông Phương Tầm Tuyết bị dáng vẻ ngốc nghếch của nàng chọc cười: “Ngươi muốn nghe nữa hay không?”
“Ách, ngài nói đi.”
“Tám quy tắc đi kèm với tám nét cơ bản, nét ngang phải kéo từ trái sang phải. Nét sổ thẳng đứng phải kéo từ trên xuống dưới, nét chấm từ trên xuống dưới, nét hất cong và đi lên từ trái sang phải. Nét phẩy cong kéo xuống từ phải qua trái, còn nét mác thẳng kéo xuống từ trái qua phải, nét gập phải có ở giữa nét, cuối cùng là nét móc lên ở cuối các nét khác.”
Phó Tuyệt Ca: “…”
Rốt cuộc phẩy, móc, gập, hất kia là từ đâu mà có vậy?
Chỉ là viết chữ thôi mà có cần làm khó người khác như vậy không!?
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, nhéo nhéo gương mặt nghệch đi của nàng: “Có phải là nghe không hiểu?”
“Bát gia…”
“Ngươi viết một thời gian sẽ tự nhớ hết những quy tắc này, thật sự không quá khó khăn, chỉ cần kiên trì nhất định sẽ học được.”
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu, kiên định gật đầu: “Nô tỳ nhất định học được, bất quá bát gia có thể lặp lại lần nữa được không?”
“Được thôi.”
Bát gia ôn nhu tỉ mẩn không ngừng lặp đi lặp lại tám quy tắc và cách viết tám nét cho Phó Tuyệt Ca, thậm chí so với tiên sinh còn kiên nhẫn gấp mấy lần. Đáng thương cho Mi Cát đang lau dọn, nghe một tràng phẩy mác sau trước mà xoắn xuýt thê lương ôm đầu rên rỉ.
Không phụ lòng bát gia, Phó Tuyệt Ca thật sự đem quy tắc viết chữ học thuộc như niệm kinh nửa chữ cũng không sai. Bất quá đọc thuộc và viết là hai phạm trù khác nhau, dù có thuộc nằm lòng vẫn chưa chắc viết nổi những chữ đơn giản.