“Ngươi học luyện ở Ti Chế Phòng khi nào?”
“Nô tỳ học luyện được một tháng hơn, phụ trách tú hoa cùng các nữ sử.”
“Xem ra cũng có chút bản lĩnh.”
Cẩn thận cắt bỏ cành dư đặt vào khay, động tác nhanh nhẹn thuần thục do thường xuyên làm công việc này. Bình thường Quý phi tương đối nhàn rỗi, ngày nào cũng đứng ở vị trí cạnh cửa sổ tỉa cành tỉa hoa thực chất là trông ngóng long giá ghé thăm. Chỉ tiếc Quý phi lòng hướng sai người, hoàng đế năm thì mười họa mới ghé đến xem nàng một lần rồi lại vội vã bỏ đi. Trong lòng u uất không chỗ trút liền lôi bát gia ra khiển trách thành tích kém, mắng không thấy đủ thì động thủ đánh người. Cứ vài ba ngày trên người bát gia lại xuất hiện lằn roi mới, bất quá bát gia chưa từng than vãn nửa lời, ngoan ngoãn làm kẻ câm ăn hoàng liên chịu đựng Quý phi trút giận.
Xoay người ngồi xuống tọa ỷ, Quý phi đưa tay tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm nhỏ làm mát cổ họng: “Ngươi học luyện ở Ti Chế Phòng e là không có thời gian hầu hạ bát gia.”
“Nô tỳ đã xin phép Lôi Chưởng chế trở về trước giờ tuất, vẫn có thể hầu hạ bát gia dùng thiện và nghỉ ngơi.”
Nghĩ ngợi gì đó hồi lâu Quý phi sảng khoái gật đầu đáp ứng: “Ngươi tùy ý qua lại Ti Chế Phòng học luyện, về trễ không sao, bên cạnh bát gia vẫn còn Mi Cát.”
Không cần hỏi cũng biết lý do Quý phi dễ dàng chấp nhận, thời gian hầu hạ ngắn ngủi nàng và bát gia khó nảy sinh tình cảm khiến việc thúc đẩy bát gia thành đôi với Phó Yên Ca càng dễ dàng. Phó Tuyệt Ca vốn dĩ không ham thích làm nữ sử Ti Chế Phòng, nhưng thông qua làm nữ sử mới có thể tiến một bước nâng cao thanh thế. Đợi đủ tuổi nàng sẽ gia nhập Ngự Vũ Phòng làm vũ cơ hoàng cung, vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ kinh ngạc xen lẫn yêu thích của bát gia khi thấy nàng khiêu vũ.
Cẩn dực khấu đầu lạy tạ: “Nô tỳ tạ ơn nương nương ân điển.”
“Lui xuống đi.”
Phó Tuyệt Ca nâng thân thể béo đi lùi về sau rời khỏi cung Quý phi.
Thiếp thân cung nữ đưa mắt nhìn theo, nhịn không được mở miệng: “Quý phi nương nương, tiểu nha đầu này bề ngoài trông rất ngốc hẳn không biết câu dẫn bát gia.”
“Vẫn chưa nói trước được, những người ngoài mặt thiên chân vô tà nhưng sâu bên trong lòng dạ rắn rết không phải lần đầu bản cung trông thấy. Nhất là tiện nhân Cao Ly kia, còn tưởng Hoàng hậu đã thu thập được ả không ngờ lại khiến ả đứng thêm vững trong hậu cung.”
“Kim Sung nghi thiên sinh ti tiện nương nương hà tất để tâm.”
“Không để tâm? Ngươi không có mắt hay sao mà nhìn không thấy ả leo lên long sàn còn mang cái bụng to đi khắp nơi giễu võ dương oai?” Chén trà vừa được rót liền bị Quý phi dùng sức hất văng xuống sàn, mảnh vỡ kèm theo nước trà văng tung tóe: “Tiện nhân đó từ ngày nhập cung có bao giờ đặt bản cung vào mắt? Bản cung hận muốn lột da lóc xương ả nhưng Hoàng thượng cứ năm lần bản lượt che chở, liệu có nghĩ bản cung khó chịu thế nào hay không?”
“Nương nương bớt giận kẻo tổn hại thân thể!!”
“Bản cung bao nhiêu năm bầu bạn bên cạnh Hoàng thượng, sinh cho ngài một hoàng tước, không được phong Hoàng hậu đã đành bây giờ còn phải chịu thiệt thòi trước tiện nhân Cao Ly, ngươi bảo bản cung làm sao nuốt cơn giận này!?”
Thiếp thân cung nữ run sợ quỳ rạp trên sàn nhà không dám ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng vốn là người trọng tình trọng nghĩa, tháng nào cũng đều đặn cho công công bên cạnh mang lễ vật đến chỗ nương nương. Đối với Kim Sung nghi e chỉ là nhất thời hứng thú, tuyệt đối không có chuyện bỏ rơi nương nương, ngài không cần phải tức giận làm gì.”
Âm thanh hít thở hào hển giảm dần rồi biến mất, thiếp thân cung nữ lén lút nhìn trộm, quả nhiên tâm tình Quý phi đã hòa hoãn trở lại. Vội vã đi bưng một chén trà khác đặt lên bàn, cầm quạt lụa quạt quạt mấy cái làm dịu cơn thịnh nộ của Quý phi nương nương.
“Tiện nhân thì vẫn là tiện nhân, Cao Ly làm sao sánh bằng với Đô vương đại nhân quyền cao chức trọng, đến cả lão tiên hoàng trước đây còn kính nể đại nhân hai phần.”
“Phải, bản cung là đích nữ của Đô vương phủ sao có thể thua kém tiện nhân Cao Ly kia?” Quý phi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh chỉnh sửa búi tóc của mình: “Nghiệt chủng đó có nói lên đến trời vẫn là nghiệt chủng, bì không được bát gia của bản cung.”
“Tất nhiên, bát gia nhân trung long phượng, tài mạo xuất chúng, nhất định sẽ là người kế thừa đại nghiệp Đại Minh.”
Ánh mắt Quý phi tối dần, lạnh lẽo phun ra từng chữ: “Bát gia tuyệt không được thua kém bất kì ai!”
…
Làm việc ở Ti Chế Phòng tương đối vất vả, Phó Tuyệt Ca cả buổi chiều mắt không rời mẫu thêu, làm miệt mài mới hoàn thành được hai mẫu. Tốc độ này so với những nữ sử khác đã rất nhanh, nhưng để kịp dâng lên cho chủ tử thì khó nói.
Nhìn thấy nữ sử làm việc chậm chạp Lôi Chưởng chế nhịn không được quát một tiếng: “Các ngươi chưa ăn cơm hay sao? Nhìn xem bây giờ đã là lúc nào rồi? Còn không đến nửa tháng phải đưa lễ phục cho các vị nương nương, nhưng bây giờ mẫu thêu mới hoàn thành hơn phân nửa. Các ngươi còn muốn làm ở Ti Chế Phòng nữa hay không?”
Phó Tuyệt Ca cùng các nữ sử cúi thấp đầu xuống, không dám dừng việc đang làm sợ chậm trễ tiến độ.
“Ta nói cho các ngươi biết, nếu làm không xong thì đừng hòng dùng vãn thiện, ngay cả tảo thiện cũng đừng mơ đến!”
“Nô tỳ biết tội.”
“Làm việc!”
Không còn cách nào khác ngoài tăng tốc, một mẫu thêu trên dưới hai mươi đóa hoa cúc, chưa kể còn có vân phong diệp thảo các thứ cũng trên ba mươi chi tiết cần thêu. Tốc độ nhanh nhất của một người thêu một mẫu là một canh giờ hơn, nếu họa tiết lớn và phức tạp thì cần hơn hai canh giờ. Các nàng thật sự đã cố gắng hết sức nhưng vì số lượng nữ sử có kĩ thuật tú hoa quá ít nên công việc ngày ngày chồng chất nặng nề.
Ngồi dính mông vào ghế đến giờ tuất Lôi Chưởng chế miễn cưỡng thả Phó Tuyệt Ca quay về hầu hạ bát gia, không quên dúi vào tay nàng hai mẫu thêu. Không thể không nhận, Phó Tuyệt Ca vẫy tay tạm biệt nữ sử rồi quay về cung Quý phi. May mắn đường từ Ti Chế Phòng về cung Quý phi gần hơn Đông Viện chỉ mất hai chung trà thời gian đi bộ.
Cửa phòng bát gia vẫn mở, bên trong đã bắt đầu thắp đèn. Phó Tuyệt Ca mang theo mẫu thêu bước vào, vừa vặn nhìn thấy Mi Cát giúp bát gia bôi cao dược lên cánh tay tràn ngập vết thương đỏ tím chồng chéo lên nhau.
“Bát gia!”
Đông Phương Tầm Tuyết nghe thấy tiếng tiểu ngốc vội kéo tay áo xuống hòng che giấu vết thương của mình: “Ngươi về rồi sao?”
“Ngài bị thương rồi!!”
Phó Tuyệt Ca nói như hét lên, ném bỏ mẫu thêu qua một bên chạy đến vén tay áo bát gia quan sát vết thương. Đúng như suy đoán của nàng, trên cánh tay trắng trẻo đều là vết roi cũ có mới có, người dám xuất thủ tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là Quý phi nương nương.
“Ta không sao.” Đông Phương Tầm Tuyết luống cuống tìm cách kéo tay áo xuống, gượng gạo duy trì nụ cười: “Ngươi đến thiện phòng xem thử vãn thiện chuẩn bị xong chưa.”
“Nô tỳ không đi, bát gia đừng che giấu nô tỳ!” Phó Tuyệt Ca gian nan kéo cánh tay bát gia đặt qua một bên, hai mắt bất tri bất giác đỏ bừng bừng muốn khóc: “Ngài nhất định là rất đau, có phải Quý phi nương nương lại đánh ngài?”
Mi Cát nhìn hai người ta một câu ngươi một câu không biết khi nào mới thoa được thuốc, đành đem dược cao nhét vào tay Phó Tuyệt Ca: “Quý phi nương nương vừa đến đây mắng bát gia một trận còn đánh ngài bị thương, ngươi ở đây giúp ngài thược dược còn ta đến thiện phòng lấy vãn thiện.”
Khịt khịt mũi nén nước mắt chảy xuống, tay chân lóng ngóng mở nắp dược cao. Không biết vặn thế nào lại vặn không ra, lòng bàn tay mướt mồ hôi chùi vội vào y phục dùng hết sức bình sinh để vặn. Chó ngáp phải ruồi mà nắp dược cao rơi lanh canh xuống sàn, Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay bát gia.
“Ngài đau lắm không?”
“Không đau.” Đông Phương Tầm Tuyết dù bất kì hoàn cảnh nào vẫn giữ nguyên nụ cười ôn nhu lương thiện: “Tiểu ngốc, ta bị đánh còn chưa khóc ngươi đã giúp ta khóc rồi.”
“Nô tỳ đau lòng ngài a.”
Không muốn bát gia thấy dáng vẻ xấu xí của mình, Phó Tuyệt Ca ngốc ngốc lau vội nước mắt lem luốt trên mặt.
“Ngốc nha đầu, ta không muốn thấy ngươi khóc như vậy.”
Cầm que trúc quét một lớp dược cao mỏng thoa lên cánh tay bát gia, vết roi chằng chịt dưới ánh đèn lộ những vệt đen sẫm thập phần đáng sợ. Phó Tuyệt Ca thương tâm muốn chết, bát gia hiện tại mới sáu tuổi đã bị đánh ra nông nổi này nhỡ như lưu lại di chứng thì phải làm sao?
“Tại sao nương nương lại hạ thủ tàn độc như vậy chứ? Bát gia là thân sinh nhi nữ của ngài, hổ dữ còn không ăn thịt con, nương nương lấy ngài ra trút giận là đạo lý gì?”
Ngón tay thon dài đột ngột đè ép lên phiến môi mềm ngăn cản nàng xuất ngôn cuồng loạn: “Đừng hồ đồ, để người khác nghe thấy ngươi sẽ chịu khổ.”
Phó Tuyệt Ca ấm ức mím mím chặt môi, quét thêm một lớp dược cao bôi lên: “Nô tỳ đau lòng ngài, ngài cũng không cho nô tỳ nói khác nào muốn nô tỳ nghẹn chết!”
“Ta sợ ngươi rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa cánh tay bên kia qua cho Phó Tuyệt Ca thượng dược: “Quý phi nương nương chung quy kì vọng quá nhiều nên mới tức giận khi ta thành tích không tốt, học hành cũng chẳng đến đâu.”
“Đây không phải lý do! Là vì Hoàng thượng không đến chỗ nương nương nên ngài mới lấy bát gia ra trút giận!”
“Tiểu ngốc!”
Phó Tuyệt Ca siết chặt que trúc đến trắng bệch: “Bát gia, đây không phải lần đầu ngài bị đánh, nô tỳ hầu hạ chưa hết ngày đã nghe cung nữ trong cung đồn đến loạn thất bát táo. Bọn họ đều nói Quý phi nương nương đố kị Hoàng hậu nương nương được Hoàng thượng ân sủng nên mới tìm mọi cách để bát gia chiếm lĩnh đệ nhất, nếu bát gia đạt không được kì vọng sẽ động thủ đánh ngài không thương tiếc. Nô tỳ không phải đồ ngốc, nô tỳ toàn bộ đều nghe hiểu, chỉ cần nghĩ thôi đã thấu rõ lý do nương nương hành động như vậy, bát gia lừa ta lừa bản thân để làm gì?”
Trên mặt Đông Phương Tầm Tuyết lộ vẻ hoảng hốt xen lẫn quẩn bách không biết phải xử lý thế nào. Không ít lần nàng tự hỏi tại sao Quý phi nương nương lại đối xử với nàng như vậy, hay vì nàng không phải thân sinh cốt nhục? Sau vài lần bị Quý phi dùng roi đánh tới tấp vào người nàng cuối cùng cũng minh bạch, là nương nương trong mắt trong tâm đều chỉ nghĩ đố kị với Hoàng hậu và các phi tần mà không tiếc thủ đoạn đẩy nàng đến vị trí đệ nhất. Có lẽ trong lòng Quý phi nương nương nàng cũng chỉ là một quân cơ, dùng được thì tốt, không dùng được cũng phải tìm mọi cách khai thác hết lợi ích.
Liệu sau này nương nương có vứt bỏ nàng hay không?
“Bát gia nhìn ta.”
Bàn tay béo múp nhẹ nhàng áp lên gò má bát gia xoa vuốt: “Ngài không cô đơn, vẫn còn nô tỳ và Mi Cát ngày đêm hầu hạ bên cạnh. Có thể nương nương tâm tư không nằm trên người ngài nhưng tâm tư nô tỳ nằm trên người ngài, duy nhất một mình ngài thôi.”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng ngẩn người, phải, bên cạnh nàng có tiểu ngốc và Mi Cát, nàng vĩnh viễn không cô đơn. Đối với Quý phi nương nương vẫn kính ngưỡng hiếu thuận, cố gắng làm tròn bổn phận nhi nữ dù cho ngài thật sự không cần nàng.
“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca nắn nắn ngón tay bát gia làm nũng: “Nô tỳ biết khổ sở của ngài nhưng không san sẻ được gì, nhưng bát gia yên tâm khi chơi túc cầu nô tỳ sẽ nhường ngài đá trước!”
Tâm trạng kém cỏi chớp mắt đã bị tiểu ngốc chọc cười, Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy chóp mũi nàng nhéo một cái: “Ngươi đúng thật lắm trò, được thôi, lần tới chúng ta hảo hảo chơi một trận túc cầu đi.”
Đúng lúc Mi Cát bưng vãn thiện bước vào, phát giác bầu không khí trong phòng tốt lên ít nhiều, quả nhiên tiểu nha đầu này biết cách an ủi bát gia.
“Bát gia, vãn thiện chuẩn bị xong rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết không tiện chống tay nên Mi Cát vòng ra sau lưng dùng sức xốc người nàng đứng dậy. Đợi thêm vài năm nữa bát gia trưởng thành Mi Cát không biết phải dùng cách nào để dìu nữa. Cánh tay bôi đầy cao dược không tiện cầm nắm đồ đạc, thông thường đều là Mi Cát uy bát gia dùng thiện. Nhưng hôm nay có thêm Phó Tuyệt Ca hầu hạ, công việc này nàng không cần phải làm nữa đành đi vào ngọa phòng thu dọn.
Sực nhớ mẫu thêu bị vứt trên sàn, Phó Tuyệt Ca vội vàng chạy đi nhặt lại. Phủi bớt bụi bẩn bám trên mẫu thêu, cũng may không có làm hỏng bằng không ngày mai Lôi Chưởng chế phạt nàng cọ nhà xí. Nhưng e tối nay làm không kịp hai mẫu, Phó Tuyệt Ca tặc lưỡi, mặc kệ tới đâu thì tới dù sao Lôi Chưởng chế cũng không làm gì được nàng. Cất kĩ hai mẫu thêu vào tay áo rồi quay lại bàn, nhanh nhẹn bưng chậu nước qua cho bát gia rửa tay.
“Cẩn thận vết thương trúng nước.”
Đông Phương Tầm Tuyết không cho ý kiến, sơ sài rửa một chút rồi chùi vào khăn lụa được chuẩn bị sẵn. Chén dĩa bày ngay ngắn trên bàn, thức ăn dành cho hoàng tước cũng đặc biệt phong phú, mỗi ngày đầy đủ thịt cá không sót một món. Phó Tuyệt Ca lấy chén đặt trước mặt bát gia, lấy thêm dĩa nhỏ cầm trên tay, động tác cầm đũa tuy chưa đủ thành thục nhưng gắp thức ăn vẫn có thể làm tốt.
Gắp một khối thịt dê đặt vào chén của bát gia để nguội trước rồi gắp thêm một miếng trứng cuộn đưa đến miệng nàng: “Bát gia, a~”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, hé miệng cắn một ngụm nhỏ, mặc dù món ăn thiện phòng dâng lên đầy đủ màu sắc hương vị nhưng ăn thử mới biết không ngon như bề ngoài. Trứng cuộn trong miệng nhạt nhẽo, thịt dê không ăn cũng biết dai, Đông Phương Tầm Tuyết như bò nhai cỏ nhàm chán chẳng buồn cho ý kiến.
“Bát gia ăn không ngon sao?”
“Không có.”
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, gắp thêm một ít rau củ xào: “Nhìn ngài ăn nô tỳ đã biết không ngon, ngài yên tâm, lần tới nô tỳ sẽ đích thân xuống bếp nấu cho ngài một bàn vãn thiện vừa đẹp mắt vừa ngon miệng!”
Đông Phương Tầm Tuyết cầm khăn lụa chà lau khóe miệng: “Ngươi còn phải làm việc ở Ti Chế Phòng lấy đâu ra thời gian chuẩn bị vãn thiện?”
“Thì nô tỳ trốn về trước, bị phát hiện thì chịu phạt thôi.”
“Ngươi nghịch ngợm.”
Phó Tuyệt Ca hì hì cười, gắp khối dương nhục để nguội trong chén uy bát gia: “Nô tỳ làm thịt kho Đông Pha rất ngon, ngài nhất định phải nếm thử.”
“Thịt kho Đông Pha có chút dầu mỡ.”
“Sẽ không.” Phó Tuyệt Ca ý vị mỉm cười: “Nô tỳ biết cách khiến thịt kho Đông Pha không dầu mỡ, ăn với cơm nóng là tuyệt vời nhất!”
Đông Phương Tầm Tuyết có chút chờ mong món thịt kho Đông Pha đặc biệt của Phó Tuyệt Ca. Không ai dám nghĩ nho nhỏ nha đầu chỉ mới bốn tuổi nhưng biết hết mọi thứ trên đời, khả năng tú hoa tuyệt luân, còn biết làm cao điểm ngon miệng, đến cả thịt kho Đông Pha cũng có thể làm. Đông Phương Tầm Tuyết có chút tò mò không biết tiểu ngốc sẽ làm được những gì nữa, liệu có thể giống hoàng tước cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông?
“Tiểu ngốc, ngươi biết đọc sách không?”
Động tác tay của Phó Tuyệt Ca khựng lại, trên mặt lộ vẻ quẫn bách. Kiếp trước bị phụ thân ghét bỏ nên nàng không được phép cùng Phó Yên Ca đọc sách, nhập cung cũng chỉ quanh quẩn trong Ngự Vũ Phòng. Mãi đến kiếp này nàng ngay cả tên mình viết thế nào cũng không biết, trong lòng có chút chua xót không dám nhìn mặt bát gia.
“Nô tỳ không biết…”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh mỉm cười: “Không vấn đề, không biết thì ta dạy ngươi.”
“Thật sao?” Phó Tuyệt Ca bỏ qua lễ tiết bắt lấy cánh tay bát gia ra sức lắc lắc: “Ngài không được lừa nô tỳ đâu đó, bằng không nô tỳ không chơi với ngài nữa.”
“Thật ra đọc sách rất nhàm chán.”
“Tú hoa cũng nhàm chán, nô tỳ nghĩ chỉ cần có lòng sẽ không sợ khó khăn nhàm chán.”
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, nắm gò má bánh bao nhéo a nhéo, da thịt hài tử mềm mại đàn hồi tạo cảm giác thích thú.