Đông Phương Tầm Tuyết lần đầu đến Cao Ly tránh không khỏi có chút bỡ ngỡ, lúc xem qua tấu chương sổ sách do vương gia tiếp quản mấy năm qua mới phát hiện mọi thứ vô cùng hỗn loạn tạp nham. Một mình nàng phải tự thu thập toàn bộ đem về xem lại từ đầu, những chỗ thu chi bất thường phải đem đi tra hỏi. Chỉ vài ngày mà tra ra được lão vương gia một mặt ăn chặn tiền cứu tế từ Đại Minh chuyển sang, một mặt giả vờ nói Cao Ly hạn hán mưa bão xin miễn giảm cống nạp.
Tổng số tiền rót vào túi lão vương gia mấy năm nay cũng đủ để xây dựng mấy vương cung.
Đông Phương Tầm Tuyết hận không thể đem lão vương gia nhốt lại nhưng vì Cao Ly vẫn còn chưa yên, nếu bây giờ trong triều xảy ra chuyện e sẽ ảnh hưởng cục diện. Trước tước bỏ quyền hành của lão vương gia, sau kiểm tra tấu chương, Đông Phương Tầm Tuyết bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi cả ngày chỉ biết vùi đầu vào công vụ.
Tiểu Tư Phúc cẩn dực đẩy cửa bước vào, thấp giọng mở miệng: “Thân vương điện hạ, đã đến giờ dùng thiện rồi hay là nghỉ một chút?”
Đợi mãi cũng không nghe bát gia nói gì, Tiểu Tư Phúc hiểu ý đóng cửa xoay người rời đi. Vừa vặn chạm mặt Chiêu An quận chúa, đối phương thấy hắn vẫn duy trì ý cười, ánh mắt chuyển đến cánh cửa sau lưng.
“Thân vương điện hạ vẫn đang bận việc sao?”
Tiểu Tư Phúc đến Cao Ly này cũng được ba bốn tháng, dĩ nhiên nhìn ra Chiêu An quận chúa có tình ý với bát gia, chỉ tiếc bát gia tâm tư đều đặt vào cái người đang ở Đại Minh.
“Vâng, không biết quận chúa có gì phân phó?”
“Cũng không có gì, bản quận chúa vừa đôn xong chén canh gà muốn mang cho Thân vương điện hạ nếm thử.”
Cung nữ phía sau lập tức mở nắp hạp, Tiểu Tư Phúc rút ngân châm đặt vào trong nước canh, như mọi lần hoàn toàn không đổi màu.
“Quận chúa thỉnh.”
Kim Tú Mẫn sửa sang búi tóc gọn gàng rồi mới uyển chuyển bước vào thư phòng, hồi hộp không biết kiểu trang điểm hôm nay của nàng có khiến Triết thân vương điện hạ vừa ý hay không.
Nghe tiếng động Đông Phương Tầm Tuyết vẫn không ngẩng đầu, kiên trì lật tấu chương ra xem, hai chân mày hết nhíu rồi lại thả trông có vẻ không được thoải mái.
Xoay người nhận khay canh gà từ tay cung nữ rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng lui xuống, Kim Tú Mẫn bước đến trước thư án khom người hành lễ: “Triết thân vương điện hạ vạn an.”
Đông Phương Tầm Tuyết không vui mở miệng: “Bản vương đã nói không chuẩn ngươi bước vào thư phòng ngươi nghe không hiểu sao?”
Sắc mặt Kim Tú Mẫn nháy mắt biến trắng, hổ thẹn giải thích: “Tú Mẫn nghe nói bát gia dạo gần đây ăn uống thất thường nên mới cố ý đôn chút canh gà mang đến cho ngài tẩm bổ, thật sự không có ý do thám tin tức báo cho phụ vương.”
“Dù là lý do gì ngươi cũng không được bước vào đây.”
Đông Phương Tầm Tuyết lại lấy thêm một quyển tấu chương: “Không còn gì thì lui xuống đi.”
“Vậy canh…”
Không nhận được lời hồi đáp, Kim Tú Mẫn ảm đạm khom người hành lễ, mang chén canh gà vừa đôn rời khỏi thư phòng. Trùng hợp thủ vệ gác cửa đột nhiên đẩy cửa bước vào, thấy nàng vội vàng hành lễ rồi chạy vào báo tin.
“Có thư từ Phó phủ!”
Đông Phương Tầm Tuyết tức thì ngẩng đầu lên, tấu chương ném qua một bên đưa tay tiếp nhận phong thư từ thủ vệ.
Kim Tú Mẫn nhiều lần thấy bát gia nhận thư từ Đại Minh, mỗi lần đều rất vui vẻ giống như gặp được tình nhân, tránh không khỏi có chút hiếu kì muốn biết người viết thư là ai.
Tâm tư đều đặt trên phong thư nên không quản Kim Tú Mẫn có còn ở trong thư phòng hay không, trực tiếp xé bỏ phong bì lấy thư bên trong ra đọc. Nửa tháng trước tiểu ngốc đột nhiên đổ bệnh, Đông Phương Tầm Tuyết lo lắng đến phát sầu, hận không thể quay về xem nha đầu ngốc nhà nàng bị làm sao rồi. Chờ mãi đến hôm nay mới chịu hồi âm, nhìn sơ qua chữ viết đúng là của tiểu ngốc không phải là A Xán.
Nội dung gồm hai phần, một là báo bình an, hai là gửi gắm tưởng niệm. Đông Phương Tầm Tuyết rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể tiểu ngốc vốn hư nhược, lần này đổ bệnh may mà không sao vạn nhất xảy ra chuyện gì nàng sẽ hối hận đến chết.
Thủ vệ chờ bát gia đọc xong thư liền nói: “A Xán có chuyển lời đến Mi Cát nhưng do không tiện viết vào thư nên Mi Cát đã tự đến Cao Ly, không biết bát gia có muốn gặp nàng?”
“Tuyên.”
Thủ vệ rời đi rồi lại dẫn theo Mi Cát tiến vào, Mi Cát đảo mắt nhìn thấy quận chúa đứng trong thư phòng, hai chân mày tức thì nhíu chặt thành đường.
Đông Phương Tầm Tuyết vừa thấy nàng liền hỏi: “Tiểu ngốc xảy ra chuyện sao?”
“Đúng là như vậy, A Xán nhắn tới nói nàng bị người có Phó phủ chèn ép, hết lợi dụng lại tìm cách khi dễ nàng. Trong tiết thanh minh tam công tử Phó gia ngang nhiên dám đem nàng dâng cho đám công tử trong kinh, may mà có thủ vệ đi theo bảo vệ bằng không…”
“Hắn dám làm như vậy với nàng?”
“Vâng, chuyện này A Xán vốn muốn giấu kín nhưng lại sợ tam công tử tiếp tục làm chuyện xấu nên mới tìm nô tỳ báo tin.”
Đông Phương Tầm Tuyết một phát hất đổ tấu chương trên thư án: “Vô sỉ!”
“Không biết bát gia muốn xử lý chuyện này thế nào?”
“Một nho nhỏ công tử Công tước phủ lại dám ngang nhiên ức hiếp người của Thân vương, không trừng trị thẳng tay sẽ không biết tôn ti trật tự. Ngươi cứ làm những gì nên làm, tốt nhất là khiến hắn sống không được chết không xong, lúc đó sẽ không có tâm tư làm chuyện xấu nữa.”
“Nô tỳ minh bạch.”
Mi Cát dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn Chiêu An quận chúa vẫn đang nghe ngóng chuyện các nàng đang nói: “Bát gia thật sự nhìn trúng quận chúa rồi sao?”
“Ý tứ gì?”
“Nàng ở đây nghe chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ, lẽ nào bát gia muốn…”
Đông Phương Tầm Tuyết buồn bực quát lớn: “Chiêu An ngươi còn không chịu đi?”
Kim Tú Mẫn bị gọi đến tránh không khỏi giật mình, cuống quít giải thích: “Tú Mẫn thất lễ, Thân vương điện hạ thứ tội.”
“Cút.”
Bị quát thẳng vào mặt tránh không khỏi có chút kinh sợ, Kim Tú Mẫn loạng choạng xoay người chạy khỏi thư phòng, cung nữ còn chưa kịp hiểu gì thì quận chúa đã chạy mất rồi.
Mi Cát dở khóc dở cười nói: “Ngài quát quận chúa như vậy e là…”
“Bản vương không muốn lúc tiểu ngốc không ở bên cạnh còn khiến nàng lo lắng không yên.” Đông Phương Tầm Tuyết sẵn tay rút trong ngăn bàn một hộp gỗ nhỏ dài khoảng hai tấc: “Sẵn ngươi ở đây thì mang thứ này giao tận tay cho tiểu ngốc, bên trong là đoản đao có thể thu ngắn dài tuỳ ý, để nàng giữ bên cạnh phòng thân cũng tốt.”
“Nô tỳ nhất định giao tận tay cho Phó Tuyệt Ca.”
Mi Cát cẩn thận cất hộp gỗ vào tay áo, hướng bát gia cung kính hành lễ: “Không còn gì khác nô tỳ xin phép cáo lui, một mình A Bích quán xuyến không nổi toàn bộ vương phủ.”
“Hảo, đi đi, thay bản vương để mắt đến tiểu ngốc.”
“Tuân mệnh.”
Hạ thấp người lùi lại vài bước rồi xoay người đi thẳng ra cửa, bên ngoài có xe ngựa chờ sẵn, Mi Cát leo lên xe trực tiếp quay về Đại Minh.
Đông Phương Tầm Tuyết đợi tâm tình hoà hoãn trở lại rồi lớn tiếng gọi: “Tiểu Tư Phúc.”
Tiểu Tư Phúc nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào, hướng bình phong thấp giọng hỏi khẽ: “Bát gia cho gọi nô tài?”
“Từ nay về sau cấm tuyệt đối Kim Tú Mẫn bước vào thư phòng nửa bước, tẩm cung của ta cũng không cho nàng xuất hiện, trái lệnh lập tức lôi ra đánh năm mươi đại bản.”
“Nhưng mà…”
“Lệnh của bản vương.”
Tiểu Tư Phúc không dám nói nhiều, cung kính hồi đáp: “Tuân mệnh.”
Xem ra Chiêu An quận chúa không có phần phúc trở thành Triết thân vương phi rồi.
Xung quanh quay trở lại yên tĩnh, Đông Phương Tầm Tuyết giở thư ra xem lần nữa, hận không thể thông qua bức thư chạm đến tiểu ngốc của nàng. Đợi mọi chuyện ở Cao Ly ổn định nàng lập tức quay về Đại Minh cầu xin phụ hoàng ban hôn, chỉ cần thú được tiểu ngốc muốn nàng làm gì cũng đều chấp nhận.
Tỉ mỉ suy nghĩ một lúc rồi cầm bút viết vài dòng đầu tiên, tâm tình nhung nhớ tất cả gửi gắm vào thư từ, hy vọng tiểu ngốc có thể hiểu được tâm ý của nàng. Viết xong đặt dưới gió thổi khô mực, cẩn dực nhét thư vào phong bì, dùng keo quét phong kín miệng rồi kẹp vào một túi vải nhỏ.
“Tiểu Tư Phúc.”
Tiểu Tư Phúc lần nữa đẩy cửa tiến vào: “Bát gia có gì phân phó?”
“Mang thư và túi vải này gửi đi.”
Tiểu Tư Phúc bước đến nhận lấy thư và túi vải, trong đầu trộm nghĩ có khi nào bát gia lại muốn Phó lệnh ái gửi thêm cái yếm hay không?
…
“Mi Cát tỷ tỷ đến rồi!”
A Xán bỏ việc đang làm vui vẻ chạy ra đón tiếp Mi Cát: “Lâu rồi không gặp, Mi Cát tỷ tỷ bận rộn việc ở vương phủ không biết hôm nay đến Phó phủ có việc gì căn dặn? Hay là bát gia đã gửi thư đến rồi?”
“Thư bát gia đã gửi, chỉ có vật này muốn ta giao tận tay cho Phó tiểu ngốc.”
Mi Cát nhìn quanh hoa viên, hiếu kì hỏi khẽ: “Tuyệt Ca đâu rồi? Lại ngủ nướng rồi sao?”
“Không có ngủ, lệnh ái mấy hôm nay đau đầu lợi hại, lang trung nói do nàng ban đêm không đóng kín cửa khiến phong hàn nhập thể. Vừa nãy bị tứ nương tử lôi đi giáo huấn, chưa được bao lâu thì bị lão Công tước gọi đến chính viện nói chuyện hôn sự của đại cô nương.”
“Hôn sự của đại cô nương liên quan gì đến nàng a?”
“Thật ra mấy hôm trước đại cô nương đến quỳ gối cầu xin tam lệnh ái cho nàng vào phủ bát gia làm thiếp, ngươi thấy có buồn cười không? Lệnh ái nhà ta còn chưa xuất giá, ở trong phủ chịu đủ thị phi còn bị nàng bức bách, nói cái gì không cho nàng hầu hạ sẽ đập đầu chết trong viện của lệnh ái. Chuyện thê thiếp lệnh ái nhà ta căn bản không thể quản, tâm tư bát gia cũng không nói trước được, nháo đến Thư Nhạc Phong chó gà không yên.”
A Xán ôm lấy cánh tay Mi Cát lôi kéo nàng vào viện ngồi xuống, thuận tiện mang bình trà vừa phao rót vào trản: “Lệnh ái nhà ta mấy hôm qua chịu không ít phiền, mở mắt dậy đã có người réo gọi, nửa đêm canh ba vẫn đến quấy rầy. Dù không bệnh cũng bị bọn họ làm cho bệnh, nếu bát gia mà ở đây lệnh ái nhà ta đã không chịu nhiều uỷ khuất như vậy.”
“Còn có chuyện này sao?” Mi Cát thổi một hơi rồi đem nước trà thơm ngọt nuốt xuống cổ họng: “Tuy biết Phó gia ồn ào thị phi nhưng không ngờ lại nháo đến mức này, Tuyệt Ca về đây coi như phải chịu khổ rồi.”
“Còn phải nói, lệnh ái đau đầu lợi hại vậy mà Công tước đại nhân vẫn đến làm phiền. Nửa tháng nay chăm chỉ đến Thư Nhạc Phong thăm tứ nương tử, hại tứ nương tử dưỡng bệnh không được, hai chân đau nhức nằm hay ngồi đều mệt mỏi.”
“Không được, ta phải đem chuyện này xử lý, bằng không bát gia về phát hiện sẽ trách ta chiếu cố Phó Tuyệt Ca không tốt.” Mi Cát vội vã đứng dậy, hướng A Xán cười nói: “Ta qua chính viện xem tình hình rồi quay lại tìm ngươi.”
“Mi Cát tỷ tỷ đợi đã.”
A Xán quay sang A Lệ đang lau chùi bộ trà cụ cách đó vài bước chân: “Ngươi đi theo dẫn đường cho Mi Cát tỷ tỷ.”
“Vâng.”
A Lệ dừng việc đang làm chạy đi trước dẫn đường cho Mi Cát đến chính viện, không quên kể rõ uỷ khuất tam cô nương phải chịu suốt thời gian qua.
Ở chính viện không an ổn bao nhiêu, Phó Tuyệt Ca chưa uống được ngụm trà đã bị Phó Như Ca đeo bám khóc lóc ỉ ôi, hận không thể cùng vác nàng cùng đến vương phủ hầu hạ bát gia.
Ngày thành thân cận kề, Phó Như Ca sống chết không chịu gật đầu, lão Công tước bất đắc dĩ gọi Phó Tuyệt Ca đến giải quyết. Dù sao đây cũng là chủ ý của Phó Tuyệt Ca, gả được thì tốt không gả được vậy thì người đi khuyên đại cô nương chỉ có thể là nàng.
Phó Tuyệt Ca đợi Phó Như Ca khóc đủ rồi mới mở miệng đánh gãy: “Gả đến Tào gia ngươi đường hoàng làm đích nương tử, quan gia sau này có nạp thiếp ngươi vẫn là đương gia chủ mẫu, hà tất phải làm thiếp cho Thân vương điện hạ? Cho dù ta thật sự giúp ngươi nói với bát gia chưa chắc ngài đã đồng ý để ngươi hầu hạ, nói không chừng còn phán ngươi tội danh vô sỉ câu dẫn hoàng tước, đến lúc đó còn ai dám thú ngươi?”
“Tam muội muội nghĩ ta thế nào cũng được, cầu ngươi, cầu ngươi cho ta một con đường sống!” Phó Như Ca túm chặt váy của Phó Tuyệt Ca khóc lóc ỉ ôi: “Chỉ cần ngươi chấp nhận cho ta hầu hạ bát gia, bắt ta làm trâu làm ngựa ta cũng bằng lòng!”
Lão Công tước khó xử chen ngang vào: “Tuyệt Ca ngươi thấy đó, khuyên thế nào nàng cũng không nghe, hôn sợ với Tào gia hay là thôi đi?”
“Tào gia này vốn là thư hương môn hộ, năm nay khảo thí không biết chừng lại trúng hoàng bảng, khó khăn lắm mới tìm được mối nhân duyên tốt như vậy thôi là thôi thế nào?”
“Nhưng ngươi cũng thấy nàng rồi, dưa ép không ngọt chi bằng thuận theo nàng đi.”
Phó Tuyệt Ca chứng đau đầu còn chưa khỏi lại bị hai người nháo đến đầu đau lợi hại: “Đại nhân lẽ nào muốn ta đi xin bát gia cho nàng làm thiếp? Đại nhân có từng nghĩ đến Công tước phủ chúng ta xuất thân quý tộc cao môn lại để nhi nữ đi làm thiếp có mất mặt hay không? “
“Bát gia dù sao cũng là Thân vương, làm thiếp cũng…”
Bị Phó Tuyệt Ca trừng một cái, lão Công tước lập tức ngậm miệng lại không dám nói nhiều thêm nửa chữ.
“Muốn làm thiếp cũng phải do bát gia quyết định, một cung nữ như ta có tư cách gì nói ra nói vào? Nếu như đại tỷ tỷ cương quyết như vậy thì cứ đi thẳng đến chỗ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cầu xin!”
Phó Như Ca ngẩng đầu lên rồi lại gục đầu xuống khóc lóc: “Tam muội muội nếu không muốn cứ trực tiếp giết ta đi, ta có chết cũng không gả vào Tào gia!”
“Đại cô nương nói như vậy khác nào nói tam lệnh ái thấy chết không cứu, vong ân phụ nghĩa, bất cận nhân tình?”
Tiếng nói quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của Phó Tuyệt Ca: “Mi Cát?”
Lão Công tước giống như nhặt được hoàng kim vui mừng đứng dậy cười nói: “Còn tưởng là ai hoá ra là Mi Cát cô cô, không biết ngươi đến đây có gì dạy bảo?”
Mi Cát hướng lão Công tước hành lễ rồi nói: “Ta nhận lệnh từ bát gia đến đưa đồ cho tam lệnh ái, hình như vừa làm phiền mọi người nói chuyện.”
“Không phiền, không phiền, mời cô cô ngồi xuống.”
Phó Tuyệt Ca đầu có điểm đau nên không tiện quay trái quay phải, suy nhược nhìn theo nhất cử nhất động của Mi Cát: “Bát gia muốn đưa gì cho ta?”
“Là đao.” Mi Cát lấy trong tay áo một hộp gỗ dài hai tấc đưa cho Phó Tuyệt Ca: “Bát gia nói đao này có thể thu ngắn dài tuỳ ý, để ngươi giữ bên cạnh phòng thân. Ngươi một mình ở đây không ai thân thuộc, bát gia lo lắng cho ngươi, còn nói sẽ thu xếp thời gian nhanh chóng hồi kinh đưa ngươi về vương phủ chăm sóc.”
Lời này nói dĩ nhiên không phải để một mình Phó Tuyệt Ca nghe.