Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nheo nheo mắt nhìn bóng lưng người mặc bộ nguyệt nha bạch, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, hoá ra có người chờ không nổi phải chạy đến trường săn Mộc Lan này. Cố gắng ép sát người vào trướng bồng theo dõi động tĩnh hai người bên ngoài, hy vọng có thể nghe được vài tin tức tốt lành.

“Chúng ta đã thoả thuận từ đầu rồi không phải sao?” Đông Phương Tầm Liên chấp tay sau lưng, ung dung đạm nhiên mở miệng: “Bản vương bảo đảm tương lai vinh hiển phú quý cho mẫu tử ngươi nhưng chưa từng đáp ứng sẽ thú Kim Trạch Nghiên. Chính ngươi đẩy ả đến chỗ bản vương lẽ nào không nghĩ đến bản vương sẽ dày vò ả?”

Kim Chiêu dung lặng lẽ siết tay thành đấm: “Bản cung chỉ vì không tin ngươi nên mới tìm đường lui, lấy gì bảo chứng ngươi tương lai không phản bội mẫu tử bản cung?”

“Dựa vào thân phận nữ tử Cao Ly của ngươi dù vĩnh viễn xinh đẹp trẻ trung cũng chẳng có ích gì, phụ hoàng căn bản không để hoàng tước hỗn huyết như lão cửu kế thừa đại nghiệp. Ngoài dựa dẫm vào bản vương, ngươi không còn lựa chọn nào khác sao?”

“Ngươi nếu muốn giúp bản cung tại sao không động thủ?”

“Chỉ khi nào bản vương ngồi lên được vị trí đó mới tính đến chuyện của ngươi.” Đông Phương Tầm Liên thở ra một làn khói mỏng, tựa tiếu phi tiếu nói tiếp: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Bản cung vì giúp đỡ ngươi mà đắc tội không biết bao nhiêu triều thần, nếu ngươi còn nhắm mắt làm ngơ bản cung sẽ thu hồi binh mã trở về Cao Ly!”

“Ngươi dám làm bản vương dám xem phụ hoàng ban cho ngươi độc tửu hay bạch lăng.”

Kim Chiêu dung nghiến chặt hàm răng, giận dữ quát một tiếng: “Phải thế nào ngươi mới chịu giúp bản cung đắc sủng?”

Đông Phương Tầm Liên ngẩng đầu nhìn trời, thoải mái hít một hơi khí trời mát mẻ: “Kiên nhẫn một chút đi, sớm thôi, phụ hoàng đến lúc phải chọn Đông Cung Thái tử rồi.”

Cách vài chục bước chân Phó Tuyệt Ca nghe rõ mồn một, quả nhiên Kim Chiêu dung cấu kết với tứ nhân tra thậm chí còn động đến binh mã Cao Ly. Tình hình hiện tại bát gia không quyền không thế muốn đấu lại hai người bọn họ thật không dễ dàng.

Trong lúc mải mê suy nghĩ không phát hiện sau lưng có người, ngay lập tức cổ tay bị túm lấy lôi mạnh ra ngoài.

“Nương nương, cung nữ này lén lút sau trướng không biết muốn giở trò gì.”

Phó Tuyệt Ca thầm than không ổn, khẩn trương kéo cánh tay của cung nữ bên cạnh: “Ta đi lạc thôi, thật đấy, ta không biết trù phòng ở đâu nên đi loanh quanh tìm kiếm.”

“Phó tiểu ngốc?” Đông Phương Tầm Liên chuẩn xác bắt lấy cằm nàng nhấc lên, xung quanh toả ra khí tức sát phạt nồng đậm: “Ngươi dám theo dõi bản vương?”

“N-Nô tỳ không có, nô tỳ thật sự vô tình đi ngang qua đây thôi.”

“Ngươi quen biết cung nhân này sao?” Kim Chiêu dung cảnh giác đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới: “Cũng có chút tư sắc, thêm vài năm nữa Ngọc Lương đệ kia chẳng đáng là gì. Bất quá ngươi lại dám nghe trộm chủ tử nói chuyện, thân thể nho nhỏ này không biết chịu được bao nhiêu bản tử đây.”

Phó Tuyệt Ca không rét mà run, rụt cổ lí nhí đáp: “Nô tỳ không cố ý nghe lén chủ tử nói chuyện, cái kia, nô tỳ…”

“Bây giờ nói gì cũng vô dụng thôi, bản cung muốn cái mạng nhỏ của ngươi.”

“Khoan đã.” Đông Phương Tầm Liên liếc mắt nhìn, không nhanh không chậm nói: “Đây là người của bản vương.”

“Người của Thanh Quận vương sao bản cung lại không biết? Lẽ nào ngài muốn bảo vệ cung nữ này?” Kim Chiêu dung sải bước đến trước mặt Đông Phương Tầm Liên, duỗi ngón tay chỉ vào ngực nàng: “Đừng quên ngài đang gánh trọng trách gì vạn nhất xảy ra sơ suất đừng nói bản cung ngay cả ngài cũng không thoát được can hệ. Quân quý xinh đẹp không thiếu, xinh đẹp hơn bản cung vẫn có thể tìm được cho ngài không nhất thiết phải là nha đầu này.”



“Bản vương đã nói đây là người của bản vương, ngươi không cần nhún tay vào nữa.”

“Hảo a, tứ gia, ngài vì bảo hộ cung nữ này mà hy sinh tiền đồ bản thân nhưng bản cung thật sự muốn xem ngài bảo vệ được ả đến bao giờ.”

Kim Chiêu dung hừ lạnh một tiếng, ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt rồi xoay người rời đi.

Phó Tuyệt Ca sợ đến nhũn hết hai chân, dời mắt nhìn Đông Phương Tầm Liên đang xoay lưng về phía nàng, nữ nhân này cư nhiên không giết nàng?

“Ngươi đã nghe thấy những gì?”

“N-Nô tỳ cái gì cũng không nghe thấy, thật sự là trùng hợp.” Phó Tuyệt Ca đè nén sợ hãi nhưng ánh mắt đã tố cấm tâm tình bất an của chủ nhân: “Nếu không có việc gì nữa nô tỳ xin phép cáo lui.”

“Đứng lại.”

Đông Phương Tầm Liên chậm rãi xoay người lại, đôi mắt sắc bén dán chặt vào người nàng: “Dù cho ngươi biết hay không biết bản vương vẫn có cách khiến ngươi ngậm chặt miệng.”

Bầu không khí nặng nề khiến Phó Tuyệt Ca hít thở có chút không thông, lặng lẽ chống tay xuống đât tìm cách đứng dậy. Kiếp trước nàng từng lĩnh giáo thủ đoạn của Đông Phương Tầm Liên, dĩ nhiên hiểu rõ ba chữ ‘ngậm chặt miệng’ có ý nghĩa gì.

“Phó Tuyệt Ca.”

Phó Tuyệt Ca hơi lùi lại một chút, sợ hãi siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm.

Đông Phương Tầm Liên hơi nheo mắt nhìn, lưu loát khép quạt giấy trên tay vỗ vào bả vai nàng: “Ngẩng đầu nhìn bản vương.”

“Nô tỳ không dám.”

“Thiên hạ này có việc gì Phó Tuyệt Ca ngươi không dám?” Quạt giấy di chuyển từ bả vai đến tháp cổ vuốt một đường: “Đừng sợ, bản vương làm tất cả đều là vì hai chúng ta. Chỉ cần bản vương ngồi lên vị trí cao quý đó, đế hậu tuy không thể nhưng ngươi vẫn làm được quý phi.”

Phó Tuyệt Ca chua chát cười khẽ, nữ nhân này vĩnh viễn không thay đổi.

“Ngài cho rằng đây là gì?”

“Là vì tiền đồ của ngươi a, ngươi trở thành quý phi không ai dám ức hiếp ngươi nữa.” Quạt giấy chạm đến phiến môi mềm, ánh mắt dần trở nên nhu hoà: “Tình cảm bản vương dành cho ngươi chưa bao giờ là giả.”

“Đến tận lúc này ngài vẫn chưa hiểu yêu là gì sao?”

Phó Tuyệt Ca lạnh nhạt gạt đi quạt giấy: “Ngài căn bản không biết ta muốn cái gì.”

Đông Phương Tầm Liên thoáng ngẩn người, những điều nàng vừa nói không phải tất cả quân quý đều khao khát muốn có sao?

“Ngài cho rằng bản thân là hoàng tước nên tất cả quân quý đều phải phục tùng ngài sao? Tứ gia, ta nói cho ngài biết, trong mắt ta ngài chỉ là một kẻ phục bạc ngay cả tư cách làm phu quân làm mẫu thân cũng không có.”

“Ta làm tất cả đều không phải vì ngươi hay sao?”

“Đừng lấy ta làm lý do cho sự ích kỉ của ngài!” Phó Tuyệt Ca nói như hét lên, hai mắt trừng lớn giận dữ: “Vì ta ngài nạp thiếp sinh tử sao? Vì ta ngài vứt bỏ người đồng sàn cộng chẩm sao? Vì ta ngài bỏ mặc an nguy của các vị công tử sao? Vì ta mà ngài làm ra những chuyện tán tận lương tâm này sao?!”

Đông Phương Tầm Liên sững người, đứng trước chỉ trích của Phó Tuyệt Ca nàng một câu cũng không thể phản bác. Nhưng nàng biết sớm muộn Phó Tuyệt Ca sẽ hiểu người phù hợp với nàng ấy nhất chính là nàng, và người có thể thoả mãn yêu cầu của đối phương cũng chỉ có nàng.

“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Đông Phương Tầm Liên nén tiếng thở dài chán nản, đáy mắt phảng phất tia thất vọng: “Người ngươi có thể dựa dẫm là bản vương, ngươi còn trông cậy gì ở lão bát? Nàng đã làm được gì cho ngươi mà ngươi phải hy sinh nhiều như vậy?”

“Đó không hy sinh, đó là ái tình. Nói với ngài những lời này cũng chẳng có ích gì dù sao ngài cũng không hiểu.”

Mưa sẽ rơi, nắng sẽ rực rỡ, nhưng nàng sẽ không yêu Đông Phương Tầm Liên lần nữa.

Bàn tay hết siết rồi thả, tất cả dũng khí vì một câu nói mà mài mòn, thê lương giấu tận trong đáy mắt nhiễm phong sương. Đời người dài đằng đẵng, giật mình giữa giấc mộng hạ thu, người bên gối lại không phải người bản thân yêu mến. Cảm giác này so với chết đi còn thống khổ hơn, tất cả hy vọng gom góp cả một đời dần huỷ hoại chính bản thân mình. Có lẽ nàng hiểu hơn ai hết, nàng thậm chí hiểu rõ đến mức không dám đối diện sự thật.

“Bản vương đợi ngươi hối hận, đợi ngươi tìm bản vương.”

Để lại một câu không đầu không đuôi rồi xoay người rời đi, đến cả dũng khí nhìn lại cũng không có.



Gió thổi lay ba ngàn tóc dài, cánh hoa nhung đung đưa khe khẽ, tựa như giấc mộng chìm đắm giữa phồn hoa không lối thoát. Phó Tuyệt Ca vén tóc dài bay loạn, làn mi dài rung động rũ xuống, dù cho thật sự nàng có hối hận cũng sẽ không quay về bên cạnh Đông Phương Tầm Liên.

Quá khứ là quá khứ, căn bản không thể quay đầu được nữa. Người đi trà lạnh, nàng hiện tại sống vì tương lai, vì trả món nợ kiếp trước và cũng vì tình cảm đang lớn dần trong lồng ngực.

Không biết ngây người tại chỗ bao lâu mãi đến khi tiếng vó ngựa náo loạn phá vỡ bầu không khí an tĩnh mới bừng tỉnh. Ngơ ngác ngoái đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, loáng thoáng trông thấy vài vị hoàng tước cùng thị vệ tuần tra trong rừng trở về. Lắc đầu cho suy nghĩ hỗn loạn trong đầy bay đi mất, xoay người đi đến trù phòng, vãn thiện nàng còn chưa chuẩn bị xong.

Bận rộn trong trù phòng hơn nửa canh giờ, lúc bưng khay thức ăn bước ra ngoài thì trời đã chuyển sang màu xanh sẫm. Phó Tuyệt Ca chán chường thở dài, cũng may nàng kịp làm xong vãn thiện nhưng điểm tâm để bát gia lót dạ thì không có. Một đường trở về trướng bồng phía nam, bên trong đèn thắp sáng trưng có vẻ bát gia đã trở về.

Đông Phương Tầm Tuyết nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, ôn hoà kéo khoé môi: “Xong rồi sao? Có mệt lắm không?”

“Không có.” Phó Tuyệt Ca bưng khay thức ăn đặt xuống bàn: “Nô tỳ làm việc chậm chạp để bát gia đói bụng rồi.”

“Lúc nãy có cùng nhị hoàng tỷ uống chút rượu ăn chút thức ăn cũng không thấy đói lắm.”

“Buổi trưa ngài uống rượu sao?”

“Chút nãi tửu làm ấm người thôi.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy gò má nàng nhéo nhéo hai cái: “Xem ngươi sốt ruột kìa, yên tâm, ta vẫn nghe lời ngươi mà.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ sờ chóp mũi, nói thì nói còn dỗ ngọt nàng làm gì?

“Ngồi xuống cùng ăn đi.”

Cung kính không bằng tòng mệnh, Phó Tuyệt Ca vui vẻ ngồi xuống cùng bát gia xử lý vãn thiện. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí đặc biệt hoà hợp, đôi lúc lại nảy sinh ảo giác các nàng là một đôi tân phu thê ân ái.

Gắp vào chén bát gia một miếng sườn heo chua ngọt, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì mành trướng đột ngột được vén lên. Nhị hoàng tước và lục hoàng tước cùng lúc xuất hiện, trên mặt giấu không được tia khẩn trương.

“Lão bát, mau đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết thoáng do dự, miễn cưỡng đem đũa đặt xuống gác ngọc: “Ta đi một chút, ngươi hảo hảo dùng thiện.”

“Chậm đã.” Phó Tuyệt Ca lo lắng nắm lấy tay áo bát gia: “Ngài đi đâu không thể nói cho nô tỳ biết sao?”

“Xem náo nhiệt thôi, không vấn đề gì.” Đông Phương Tầm Tuyết nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi tay áo mình, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn: “Ta sẽ sớm trở về, yên tâm.”

Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn bát gia rời khỏi trướng bồng, lồng ngực thình thịch đập vang, tại sao nàng lại sợ hãi đến như vậy?

“Cô nương không sao chứ?” A Bích huơ tay qua lại trước mặt Phó Tuyệt Ca rất lâu sau mới được hồi đáp: “Ngài không dùng thiện nữa sao?”

“Mang xuống đi, ta không muốn ăn.”

“Nhưng ngài chỉ mới ăn được vài miếng mà.”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, một mực dán chặt mắt vào cửa trướng chờ đợi. A Bích đành đem vãn thiện phong phú trên bàn dọn sạch, nhưng lại sợ chủ tử nửa đêm đói bụng liền chạy đến trù phòng nhờ sư phụ chuẩn bị ít món ăn khuya.

Không biết ngồi đợi như vậy đến bao lâu, nước trà trên bàn đều đã nguội lạnh, trống canh vang lên dồn dập không ngớt. Gió lạnh thổi qua nhành lan trên cửa sổ, không gian tràn ngập hương hoa thơm ngát nhưng không đủ xoa dịu tâm tình hỗn loạn của nàng. Phó Tuyệt Ca đứng lên lại ngồi xuống, lo lắng siết chặt cạnh bàn hy vọng bát gia sẽ không vì lật đổ tứ nhân tra mà đẩy bản thân vào hiểm cảnh.

Qua thêm một tiếng trống canh, lúc này ngoài trướng truyền đến âm thanh huyên náo. Phó Tuyệt Ca theo bản năng chạy ra xem thử, trong bóng tối thấy cảnh hai bên giao chiến. Nội tâm rét lạnh, nhanh chóng quay ngược vào trướng thắp sáng đèn lên đồng thời đem cửa gài chặt lại.

Đám người kia một là thích khách một là phản quân của tứ nhân tra, trong trướng chỉ có nàng và A Bích, chẳng may bọn họ xông vào dù có ba đầu sáu tay cũng không thoát được.

A Bích từ cửa sau chạy vào trướng bồng, hớt hơ hớt hải khua tay múa chân: “Đáng sợ quá! Cô nương! Bên ngoài đều là thích khách, bọn họ không biết làm thế nào đột nhập vào được trướng của Hoàng thượng!”

“Thích khách?”

Phó Tuyệt Ca chạy nhanh đến cửa sổ mở hé ra xem thử, dưới ánh đuốc mờ ảo trông thấy hai ba hắc y nhân chạy ra từ trướng bồng hoàng đế. Hai chân mày thoáng chau lại, xem ra tứ nhân tra thật sự động thủ rồi.

“Đóng chặt cửa, đèn thắp sáng lên!”

“Ách, vâng!”



A Bích hoảng thủ hoảng cước chạy đi đóng cửa, sau đó giúp Phó Tuyệt Ca đem tất cả đèn trong trướng thắp sáng.

Qua một đoạn thời gian nhưng tiếng đao kiếm va chạm vẫn không dứt, màn đêm thăm thẳm dường bị xé toạt làm hai nửa. Phó Tuyệt Ca dùng sức kéo rương quần áo chắn cửa trướng, cửa sổ đặt mấy trản nến thầm hy vọng thích khách không chạy vào trong này.

“Chết rồi! Hoàng thượng bị thương rồi!! A!”

Tiếng hét vang lên giữa đêm đặc biệt rõ ràng, A Bích sợ đến nhuyễn hai chân sợ hãi ngã phịch xuống sàn nhà.

“C-Cô nương, thích khách bọn chúng…”

“Không phải thích khách nữa rồi.” Phó Tuyệt Ca siết chăt nắm tay, cố sức hoà hoãn tâm tình: “Là phản quân, bọn họ muốn thay thế Hoàng thượng làm chủ Đại Minh.”

“Cái gì? B-Bọn họ là phản quân?” A Bích bưng mặt khóc thét: “Nô tỳ không muốn chết, nô tỳ vẫn còn đệ muội phải chiếu cố, cô nương chúng ta phải làm sao đây?”

“Ngươi trước đừng hoảng, chúng ta…”

Nếu bây giờ bỏ trốn xui xẻo bị bắt được hoặc bị làm nhục hoặc bị giết chết, còn nếu trốn kĩ trong trướng chỉ một mồi lửa cũng đủ thiêu chết các nàng. Trước mắt tiến thoái lưỡng nan, Phó Tuyệt Ca nghĩ nát óc cũng không biết phải làm sao.

“Ngươi đứng ở cửa sau, ta mở cửa sổ xem tình hình rồi tính tiếp.”

A Bích run rẩy chạy ra cửa sau đem cả người dựa vào trong cửa.

Phó Tuyệt Ca cảnh giác đẩy hé cửa sổ, tiếng hét thảm thiết đột ngột xông thẳng vào tai. Thị vệ xác chất thành đống lẫn trong đó có cả xác của nội thị, ánh đuốc hắt lên bãi cỏ nhuộm đỏ sắc máu. Phản quân điên cuồng chém giết, ngọn đuốc trong tay ném thẳng vào trướng bồng xung quanh phát ra mùi cháy khét nồng đậm.

Thất thủ rồi.

“Cô nương, tiếng hét càng lúc càng gần rồi…”

Không còn thời gian suy nghĩ, Phó Tuyệt Ca túm lấy A Bích theo lối cửa sau đào thoát. Nàng không biết bát gia ở đâu cũng không biết phản quân đã giết chết Hoàng thượng chưa, nhưng trước mắt chỉ có thể chạy trốn vào rừng.

Tuy nhiên rừng cây ban đêm u ám bất cẩn sẽ làm mồi cho dã thú.

Hai người một đường chạy vào trong rừng, xa xa ánh đuốc loé sáng, tiếng nổ liên tiếp chấn động cả mặt đất. Phó Tuyệt Ca không dám dừng lại chạy đến khi chân đau nhức vô lực ngã chúi vào bụi cỏ, A Bích vô thố ngã xuống bên cạnh nàng.

“Cô nương có sao không?” A Bích hoảng loạn tìm cách đỡ Phó Tuyệt Ca đứng dậy: “Ngài bị thương rồi?”

“Ta không sao, chúng ta mau đi tiếp đi.”

“N-Nhưng mà đi đâu bây giờ? Trong rừng nửa đêm bất cẩn rơi vào tầm ngắm của dã thú sẽ…”

“Đi tìm bát gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK