Những gì nàng mong muốn ở kiếp này đều đang được bát gia thực hiện, trang viên nhỏ chỉ có hai người sống hòa hợp với thiên nhiên. Tất cả phiền muộn bỏ lại phía sau, ngày tháng yên bình hạnh phúc như những đối phu thê bình thường trong thiên hạ. Có rau ăn rau, có cá ăn cá, sáng sớm đã trồng cây nuôi cá, trưa thì cùng nhau đọc sách tán gẫu đến tối thì đắp chung một tấm chăn trò chuyện đến nửa đêm. Phó Tuyệt Ca rất thích hài tử, nàng muốn sinh cho bát gia ba bốn oa oa mập mạp trắng trẻo, tốt nhất là có đủ công tử lệnh ái.
Hít một hơi khí trời trong lành phảng phất mùi hoa cỏ ngày đông lạnh lẽo, da thịt nhẵn nhụi phủ một tầng quang vựng mê người. Tóc dài trượt qua đầu vai thon gầy, chậm chạp lấy trong tay áo một sợi dây lụa cột gọn mái tóc, nhân lúc bát gia ngủ say mà bước xuống giường.
Dù sao ở đây các nàng cũng là phu thê, nàng ít nhất cũng phải làm gì đó ra dáng một thê tử mới được!
Tìm thêm hai dây lụa khác cột chặt tay áo, trước tiên phải vào bếp kiểm tra xem còn nguyên liệu gì rồi mới ra vườn hái thêm ít rau cải. Phó Tuyệt Ca phán đoán vị trí của trù phòng, lòng vòng một hồi cũng tìm ra được.
Vị chủ nhân trang viên này thật sự rất chu đáo, lo sợ các nàng chưa quen đường đi trên núi không mua được thức ăn nên đã chuẩn bị sẵn thực phẩm cất trong rương. Thịt, cá, rau, trứng, sữa đều có đủ, một nhà hai người dùng trong nửa năm vẫn còn dư. Phó Tuyệt Ca tỉ mỉ kiểm tra rau củ cảm thấy không còn tươi nên quyết định ra vườn hái một ít, tính toán sẽ nấu canh cá cay cho bát gia.
Buổi sáng bát gia thích ăn nhất là màn thầu gạch cua nàng tự tay làm, ăn kèm với ít rau củ xào thanh mát, thêm một chén canh cá cay càng trọn vẹn.
Rửa sạch sơ chế rau củ rồi xào trên lửa lớn, liên tục đảo rau trên chảo giữ cho rau củ vẫn còn xanh và giòn. Tiếp đến sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu canh cá, lần này Phó Tuyệt Ca vẫn chọn cá chép tươi ngon, đậu phụ thái vừa ăn đợi khi canh sôi mới cho vào nhằm giữ nguyên kết cấu dai mềm.
Màn thầu gạch cua chính là món khó làm nhất, Phó Tuyệt Ca phải tự mình làm tất cả các công đoạn từ nhồi bột, lấy thịt và gạch cua, nhồi nhân vào bột rồi đem hấp lên. Để có một bữa ăn Phó Tuyệt Ca phải loay hoay cả buổi sáng trong bếp, dáng vẻ không khác gì tiểu nương tử vừa xuất giá.
Rau cải xào vẫn giữ độ giòn và xanh, canh cá còn đang sôi và màn thầu gạch cua thì nóng hổi thơm phức. Thức ăn tuy có chút ‘đạm bạc’ nhưng Phó Tuyệt Ca tin chắc có thể làm hài lòng bát gia. Nhanh nhẹn bưng khay thức ăn về phòng, trong đầu liên tục nghĩ đến cảnh tượng bát gia không ngừng khen ngợi tảo thiện đích thân nàng chuẩn bị.
Bất quá sự thật thì rất phũ phàng.
Phó Tuyệt Ca vừa đặt chân vào phòng đã bị bát gia thô lỗ túm lấy: “Ngươi đã đi đâu? Tại sao không nói với ta? Có phải ngươi cảm thấy ở đây không thoải mái nên muốn về phủ?”
“…” Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, ngơ ngác chớp mắt một cái: “Ngài nói gì vậy? Ta đi chuẩn bị tảo thiện chứ có hồi phủ đâu?”
Đông Phương Tầm Tuyết tựa hồ trút được toàn bộ gánh nặng, lặng lẽ thở hắt ra một hơi. Ban nãy tỉnh dậy phát hiện tiểu ngốc không ở bên cạnh, nàng gần như phát điên chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng mãi cũng không tìm được. Lo sợ tiểu ngốc không thích cuộc sống thanh bần nên mới bỏ về trước, thật không ngờ là vì chuẩn bị tảo thiện nên mới biến mất.
“Không sao, ta tỉnh dậy không thấy ngươi nên mới…”
Cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, Phó Tuyệt Ca đặt khay thức ăn xuống bàn, đưa tay đỡ lấy hai má nhiễm lạnh của bát gia: “Bát lang đừng sợ, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngài thôi sẽ không có chuyện bỏ ngài trở về phủ đâu.”
“Nương tử.” Đông Phương Tầm Tuyết gỡ bàn tay đặt trên má nắm chặt trong lòng bàn tay, đáy mắt tràn ngập ôn nhu thâm tình: “Sau này không được lặng lẽ rời đi như vậy, muốn đi đâu làm gì cũng phải báo vi phu một tiếng.”
“Hảo, hảo, làm gì cũng sẽ báo quan gia.”
Phó Tuyệt Ca nghịch ngợm thay đổi cách xưng hô đồng thời kéo bát gia ngồi xuống ghế: “Quan gia ngài xem, ta cố ý nấu những món ngài thích, mau mau dùng kẻo nguội.”
Nghe hai từ ‘quan gia’ trong miệng tiểu ngốc quả nhiên có ý vị hơn hẳn, Đông Phương Tầm Tuyết thư sướng ngồi xuống ghế, không quên dùng nước trà súc miệng trước khi ăn.
“Canh cá hôm nay đã giảm độ cay sẽ không hại đến bao tử của ngài.” Phó Tuyệt Ca múc đầy một chén canh cá đặt trước mặt bát gia: “Ở đây ta chỉ tìm được ít nguyên liệu không biết có ngon như lúc ở vương phủ không.”
“Nương tử nấu món nào cũng ngon, không cần lo lắng.”
Đông Phương Tầm Tuyết gắp một miếng đậu phụ để nguội, rồi gắp thịt cá thổi nguội đưa đến trước miệng tiểu ngốc: “Nương tử mở miệng đi nào.”
Phó Tuyệt Ca xấu hổ liếc trái liếc phải: “Ngài đang làm gì vậy? Chuyện này không hợp quy tắc đâu…”
“Đã là phu thê còn quản chuyện quy tắc làm gì.” Đông Phương Tầm Tuyết kiên nhẫn dụ dỗ tiểu ngốc sa vào lưới: “Ngoan, vi phu mỏi tay rồi, nương tử thật sự không muốn ăn sao?”
Bất đắc dĩ Phó Tuyệt Ca há miệng ăn miếng thịt cá bát gia đưa tới, hai má bánh báo phúng phính nhuộm một tầng ráng chiều mê hoặc. Trước nay Phó Tuyệt Ca luôn cảm thấy bát gia chính là hũ nút có cạy cũng cạy không ra. Kì thật tất cả chỉ là vở kịch dựng lên để che mắt người khác, chỉ khi ở trước mặt nàng bát gia mới trở về đúng với bản chất của mình.
“Còn chuyện phát lương cứu tế thì sao?”
Sực nhớ đến chính sự vẫn chưa giải quyết xong mà các nàng đã đến trang viên du hí, để Hoàng thượng biết được không nổi giận mới là lạ.
“Mọi chuyện đều đã được an bài thoả đáng, phần còn lại giao cho tri phủ giải quyết, chúng ta đứng bên ngoài xem là được rồi.”
“Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên.” Đông Phương Tầm Tuyết lại gắp một miếng thịt cá đưa tới: “Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta ăn xong còn nhiều việc phải làm.”
Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn há miệng ăn miếng cá, càng nghĩ càng nghi hoặc, bát gia thật sự xử lý xong mọi chuyện rồi sao?
‘Phu thê’ hai người ta một miếng ngươi một miếng cũng giải quyết xong tảo thiện. Đông Phương Tầm Tuyết đi thay đồ trước còn Phó Tuyệt Ca sẽ dọn dẹp bàn ăn, chén dĩa bẩn đặt vào chậu gỗ đợi chốc nữa chơi xong rồi về rửa sau.
Mang tay nải đựng y phục vui vẻ tìm chỗ thay mới phát hiện bên trong toàn bộ đều là y phục thường dân, phụ sức bát gia chuẩn bị cũng tương đối đơn giản. Phó Tuyệt Ca ít khi mặc kiểu y phục như vậy, lúc mặc lên rất mới mẻ cảm giác giống như một thôn phụ cùng phu quân vui sống điền viên. Thích thú xoay mấy vòng trước gương đồng, hai má bánh bao ửng hồng xinh đẹp, đôi mắt sáng rực lấp lánh tia sáng tinh tú.
Vết sẹo trên mặt sắp không nhìn thấy rõ, nhịn không được sờ thử mấy cái, dược cao bát gia dụng công tìm về quả nhiên dùng rất tốt.
Tuỳ tiện vãn một búi tóc đơn giản rồi chạy ra tìm bát gia, chẳng mấy chốc liền trông thấy đối phương một mình ngồi xổm trên đất làm gì đó. Phó Tuyệt Ca hiếu kì đến gần, kiễng chân nhìn qua vai bát gia còn chưa kịp nhìn đã nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến.
“Thố thố!?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngoái đầu nhìn, khoé môi nhấc lên tựa tiếu phi tiếu: “Khả ái không?”
“Khả ái!” Phó Tuyệt Ca mừng rỡ ngồi xổm xuống bên cạnh bát gia, cẩn dực xoa vuốt bộ lông mềm mại của tiểu thố: “Thố thố ở đây mập mạp trắng trẻo hẳn chủ nhân đã chăm sóc cho bọn chúng rất tốt.”
“Trang viên này chỗ nào cũng tốt, chỉ tiếc là không thể mua lại.” Đông Phương Tầm Tuyết nhặt một cọng rau đưa tới miệng thố thố, tiếc nuối thở dài: “Vài tháng nữa ta sẽ đi thêm một chuyến thuyết phục hắn bán trang viên này cho ta.”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười: “Ngài làm vậy khác nào bức người khác bán trang viên cho chúng ta?”
“Trang viên tốt như vậy dù ta không bức hắn cũng có người khác bức hắn.”
Đông Phương Tầm Tuyết đứng dậy vỗ sạch hai tay, hướng tiểu ngốc cười nói: “Đi thôi, chúng ta hái ít rau tặng cho mọi người xung quanh.”
“Mọi người xung quanh?” Phó Tuyệt Ca nghi hoặc nhìn trái nhìn phải: “Xung quanh trang viên này còn có người sao?”
“Có vài hộ dân đang sinh sống gần đây, chúng ta vừa mới đến nên đi chào hỏi họ.”
“Hảo, vậy nô tỳ đi lấy ít màn thầu gạch cua coi như lễ vật.”
Phó Tuyệt Ca nhanh chóng chạy vào bếp tìm những cái màn thầu còn sót lại, vừa vặn phát hiện cao điểm bát gia mang theo dùng để ăn dọc đường cũng cho vào giỏ trúc. Không biết những hộ dân gần đây có hài tử hay không, nếu có số cao điểm này có thể phân phát cho bọn chúng.
Đông Phương Tầm Tuyết hái đầy một giỏ rau xanh, đợi tiểu ngốc chuẩn bị xong liền cùng nhau đi chào hỏi mọi người.
Đường núi vào ngày đông đặc biệt trơn trượt, hai bên cây cối xơ xác phủ đầy tuyết trắng, hơi lạnh thấm vào từng thớ đất khiến mỗi bước chân đều lạnh lẽo rợn người. Phó Tuyệt Ca nép sát sau lưng bát gia mà đi, môi hé mở thở ra một làn khói bạc, mùa đông ở trên núi so với kinh thành lạnh hơn rất nhiều.
Nhà cửa trên núi khác so với đồng bằng, phải đi rất lâu mới xuất hiện một căn nhà, những thửa ruộng xung quanh phần lớn đều thuộc về hộ dân. Ở kinh thành muốn có một miếng đất còn khó huống chi mua cả một khoảnh đất rộng vừa cày cấy vừa chăn nuôi như vậy. Căn nhà đầu tiên tương đối đơn giản, đường lát sỏi chạy dọc đến trước cửa, trong sân nuôi thả một bầy dê khoảng hai mươi ba mươi con.
Phó Tuyệt Ca sợ sệt trốn sau lưng bát gia, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng thấy nhiều dê như vậy.
Đông Phương Tầm Tuyết vẫn bình tĩnh gọi lớn vào trong: “Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Rất nhanh sau cánh cửa xuất hiện một tiểu nữ anh tầm bảy tám tuổi, hai mắt sáng lấp lánh, tay chân nhanh nhẹn lùa đám dê qua một bên chạy đến mở cửa cho các nàng.
“Các ngươi đến mua dê sao?”
“Không phải, bọn ta vừa chuyển đến hôm nay muốn chào hỏi mọi người.” Đông Phương Tầm Tuyết nhìn ra sau lưng tiểu nữ anh hỏi tiếp: “Phụ mẫu ngươi không ở trong nhà sao?”
“Đa ta đi cắt cỏ rồi, nương ta vừa đi đưa cơm cho hắn.” Tiểu nữ anh hoàn toàn không sợ người lạ ngược lại còn nhiệt tình kéo tay Đông Phương Tầm Tuyết: “Tỷ tỷ xinh đẹp vừa mới chuyển đến chắc chưa biết đường hay là để ta dẫn ngươi đi thăm mọi người? Yên tâm đi, đường đi ở đây ta quen thuộc nhất sẽ không lạc đường đâu.”
Phó Tuyệt Ca nghi hoặc chen ngang giữa hai người: “Đa nương nương đều đang làm việc, ngươi bỏ đi như vậy không sợ bị mắng sao?”
“Hừ, ta mới không sợ, suốt ngày đều bắt ta đi chăn dê chán muốn chết!”
“Hài tử như vậy là không ngoan đâu.”
“Ai là hài tử? Ta đã chín tuổi rồi, không còn là hài tử nữa đâu!” Tiểu nữ anh lớn tiếng rống vào mặt Phó Tuyệt Ca thị uy: “A nương nói ta năm sau có thể gả đi được rồi, là gả cho tước quý duy nhất trong thôn này đấy!”
“…” Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười hỏi lại: “Thôn ngươi chỉ có một tước quý, không có quân quý sao?”
“Tất nhiên là không rồi, ở đây ta là cô nương đẹp nhất đấy!”
Tiểu nữ anh thật sự không thích sự xuất hiện của Phó Tuyệt Ca, ở bất cứ đâu quân quý xuất hiện cùng nghi các nàng đều không còn quan trọng nữa. Quân quý ngoài khả năng phát mùi còn lại có khác gì cùng nghi, tại sao tước quý đều thích quân quý thay vì cùng nghi?
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn sắc trời rồi nói: “Nếu đa nương ngươi đều không có ở đây vậy thì bọn ta gửi ít rau và màn thầu, phiền ngươi giúp bọn ta chào hỏi bọn họ.”
Vừa nói bát gia vừa lấy rau và màn thầu từ chỗ tiểu ngốc đưa cho nữ anh.
Tiểu nữ anh đưa tay tiếp nhận, háo hức nhìn Đông Phương Tầm Tuyết không chớp mắt: “Ngươi là tước quý đúng không?”
Phát hiện ánh mắt tiểu nữ anh có chút bất thường, Phó Tuyệt Ca cảnh giác ôm chặt cánh tay bát gia: “Ngươi có ý gì? Nàng là phu quân của ta!”
“Phu quân gì chứ? Ta vừa nhìn liền biết nàng vẫn chưa vỡ lòng làm sao có thể là phu quân của ngươi?”
“Ngươi làm sao biết ta chưa vỡ lòng?” Chỗ đau đớn nhất bị chạm đến, Đông Phương Tầm Tuyết buồn bực đánh gãy lời tiểu nữ anh: “Ngươi chỉ là một cùng nghi, tin tức tố cũng không cảm nhận được vậy mà dám khẳng định như vậy?”
“Ngươi còn trẻ như vậy sao có thể vỡ lòng!?” Tiểu nữ anh hung hăng trừng mắt ngược lại: “Dù sao ngươi cũng đã ở đây, chỉ cần ta nói với a đa hắn nhất định sẽ đồng ý gả ta cho ngươi! Cho ngươi biết, a đa chính là thôn trưởng ở đây!”
Phó Tuyệt Ca ai thán thở dài, a đa của nữ anh là thôn trưởng nhưng phu quân của nàng là Triết thân vương nha!
Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên không bị mấy lời ấu trĩ của nha đầu doạ sợ: “A đa ngươi là thôn trưởng nhưng phụ thân ta là tri phủ.”
“…” Phó Tuyệt Ca suýt cười ra tiếng, để Hoàng thượng nghe được câu này không đánh chết bát gia mới là lạ!
“T-Tri phủ? Ngươi lừa ta!”
“Không tin cứ gọi hắn đến.” Đông Phương Tầm Tuyết kéo tay tiểu ngốc rồi nói: “Bọn ta còn có việc, cáo từ.”
“Này ngươi đứng lại!!!”
Mặc kệ nữ anh la hét sau lưng, Đông Phương Tầm Tuyết bình thản cùng Phó Tuyệt Ca đi tiếp, đối với nhiệt tình của cùng nghi nàng chẳng có lấy nửa điểm hứng thú. Chỉ trách nàng gặp ý trung nhân quá sớm, trong mắt trong tim đều là hình ảnh của tiểu ngốc làm gì còn chỗ dung chứa nữ nhân khác.
Đối với thái độ quyết liệt của bát gia, Phó Tuyệt Ca đặc biệt hài lòng, cố tình bước nhanh hơn kiễng chân hôn lên má đối phương. Đông Phương Tầm Tuyết vui vẻ vòng tay qua thắt lưng tiểu ngốc thu ngắn khoảng cách, ở trên đỉnh đầu nàng cọ dụi mấy cái. Tiếng cười khúc khích vang khắp rừng núi, tựa hồ tất cả ưu phiền đều bị gió cuốn bay, ngay thời khắc này chẳng còn gì quan trọng bằng người đối diện.
“Ây u, tân phu thê đây sao? Thật khiến người ta ghen tỵ.”
Hai người đồng loạt quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một thôn phụ dẫn theo một tiểu nữ anh hai tay hai chân thô cứng, làn da đen nhẻm do nhiều năm phơi dưới nắng. Phó Tuyệt Ca lập tức cảm nhận được tin tức tố từ nữ anh phát ra, là một tước quý cấp thấp chỉ đủ sức mê hoặc quân quý cùng cấp.
Tiểu nữ anh tựa hồ phát hiện tin tức tố quá phận thơm ngọt từ Phó Tuyệt Ca, đôi mắt đen láy lộ ra tia hiếu kì, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
“Chưa tiêu kí.”
Vạn vạn không ngờ tiểu nữ anh lần đầu gặp lại nói câu này đầu tiên.
Phó Tuyệt Ca hổ thẹn lách ra sau lưng bát gia: “Quan gia ngài tự giải quyết đi nha.”
Đông Phương Tầm Tuyết cực kì không thích nha đầu tước quý kia nhìn chằm chằm tiểu ngốc của mình: “Nàng là thê tử của ta.”
“Ta biết, nàng có mùi của ngươi, rất nhạt.” Nữ anh vẫn chưa thoát được vị ngọt mê hoặc từ Phó Tuyệt Ca, hai vai phấn khích run lên nhè nhẹ: “Nhưng nàng thật sự rất thơm, ngọt như mật vậy.”
Phó Tuyệt Ca quẫn bách bưng chặt tuyến thể sau gáy, tin tức tố quá ngọt thật sự rất phiền nha!
“Dương nhi đừng thất lễ.” Thôn phụ vỗ vỗ vai Lịch Dương hai cái, hướng Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ giải thích: “Nha đầu nhà ta lần đầu gặp quân quý nên mới hành xử thiếu kiềm chế, bất quá nó thật sự không có ý xấu đâu.”
“Tước quý phẩm càng thấp khả năng khống chế càng kém, phu nhân nên thường xuyên cho nàng uống thuốc tránh tổn hại đến quân quý khác.”
“Ây u, thôn nhỏ này làm gì có quân quý, nha đầu nhà ta mấy năm qua đều chưa từng biết uống thuốc là gì. Đến cả lúc vỡ lòng cũng chưa từng uống qua một thang thuốc.”
Đông Phương Tầm Tuyết: “…”
Phó Tuyệt Ca đằng hắng hai tiếng, nhỏ giọng hỏi thôn phụ: “Nữ công tử bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tuổi.”
“…” Phó Tuyệt Ca không dám tin vào tai mình: “Mười tuổi đã vỡ lòng rồi sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết lúc này đột nhiên lên tiếng: “Tước quý phẩm thấp vỡ lòng sẽ nhanh hơn.”
Xem ra là muốn vớt vát chút mặt mũi trước tiểu ngốc.
Phó Tuyệt Ca dĩ nhiên không xé mặt nạ với quan gia nhà mình, hướng thôn phụ híp mắt cười: “Thật ngại quá, bọn ta lần đầu đến đây nên muốn đến chào hỏi mọi người. Ở đây có chút quà mọn mong phu nhân và nữ công tử nhận cho.”
“Khách sáo quá rồi.” Thôn phụ vui vẻ nhận lấy giỏ rau và màn thầu trong tay Phó Tuyệt Ca: “Từ xa đã ngửi thấy mùi màn thầu rồi, không biết các ngươi gọi là gì nhỉ?”
“À, phu quân ta nàng họ…”
Nói một nửa lại ngoái đầu nhìn bát gia, nàng không thể dùng họ Đông Phương để giới thiệu a!
Đông Phương Tầm Tuyết thoát khỏi ũ rũ hồi đáp: “Họ Phó.”
Phó Tuyệt Ca thụ sủng nhược kinh tròn xoe mắt, sau lại cảm động đỏ hoen hai mắt. Không dám nghĩ một hoàng tước như bát gia chấp nhận vì nàng mà bỏ cả tên họ, phần phúc này sợ tích ba kiếp cũng không đủ.
“Hai người vừa mới đến chắc không biết hôm nay trong thôn có lễ hội, mọi người đều sẽ tập trung ở cây thông già nhất trong thôn, có thời gian hãy đến đó một chuyến nhé?” Thôn phụ lấy trong giỏ trúc hai cái hương nan méo mó thô kệch đặt vào tay Phó Tuyệt Ca: “Trong này có thảo dược đuổi muỗi, buổi tối lúc dự lễ nhớ mang nó theo nhé.”
“Đa tạ phu nhân, bọn ta nhất định sẽ đến.”
Thôn phụ cũng không còn gì để nói, dắt tay nhi nữ trở về, tay còn lại vẫy chào tạm biệt hai người.
Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn bát gia mặt mũi xấu xí: “Ngài không muốn đi sao?”
“Nha đầu đó chẳng phải cũng đi?” Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu né tránh ánh mắt của tiểu ngốc: “Ta không thích nó.”
Bị giọng điệu trách móc ấu trĩ của bát gia chọc cười, Phó Tuyệt Ca choàng người ôm chặt cánh tay nàng lay qua lay lại: “Quan gia sao có thể nghi ngờ ta chứ? Chúng ta đã mất công đến đây không dự lễ hội trong thôn thì uổng phí quá.”
“Ngươi không chê bai ta chứ?”
“Ngài nghĩ đi đâu nữa rồi.” Phó Tuyệt Ca kiễng chân chọt chọt vào má bát gia trêu chọc: “Ta thích ngài còn cảm thấy không đủ sao có thể chê bai ngài đây?”
Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được bật cười, choàng tay qua thắt lưng tiểu ngốc làm nũng: “Nương tử rốt cuộc cũng chịu nói thích ta rồi.”
“Hắc, cũng đâu phải lần đầu nô tỳ nói thích ngài.”
Phó Tuyệt Ca giữ chặt bàn tay trên thắt lưng, vui vẻ bước trước bát gia theo sau: “Quan gia ngài nặng thật đó, ta kéo ngài không nổi a.”
“Vậy để ta ôm nương tử đi nhé?”
Không đợi Phó Tuyệt Ca kịp trả lời Đông Phương Tầm Tuyết một phát đem nàng ôm lên lao băng băng về phía trước.
“A! Quan gia!!”