“Bát lang.”
“Tỉnh rồi?” Đông Phương Tầm Tuyết choàng người qua ấn tiểu ngốc nằm xuống giường: “Vẫn còn sớm ngươi ngủ thêm đi, hôm qua mệt mỏi nhiều rồi.”
“Ngài muốn tìm Hoàng thượng nói chuyện của Hoàng hậu nương nương?”
Thần sắc bát gia có chút khó coi, Phó Tuyệt Ca không hỏi cũng đoán ra được, chậm chạp vén chăn qua một bên tìm tư thế thoải mái ngồi dậy: “Ngài hồi kinh vội vã nô tỳ cũng đoán được vài chuyện nhưng ngài thật sự không nghĩ lại sao? Hoàng hậu nương nương không phải lần đầu gây ra hoạ, Hoàng thượng năm lần bảy lượt mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này không giống, Hoàng hậu nương nương đã lấy đi tính mạng một lệnh ái của trọng thần tam triều. Dù Hoàng thượng muốn xử trí qua loa bá quan văn võ cũng sẽ không buông tha chuyện này, ngài mà đi chưa chắc giúp được gì cho Hoàng hậu nương nương mà còn rước thêm hoạ vào thân.”
“Ta biết, chính bởi vì biết mới không thể không đi. Hoàng hậu nương nương chung quy cũng vì muốn phụ hoàng để tâm đến nàng nên nhiều lúc hành xử thiếu chừng mực. Chuyện xảy đến nông nổi này ta cũng không tha thiết cầu mong phụ hoàng tha cho nương nương, chỉ là đừng đến mức phế hậu, nương nương vốn trọng thể diện làm sao chịu nổi đả kích này.”
“Chính vì như thế bát gia càng không được đi!” Phó Tuyệt Ca quỳ trên đầu gối chồm người đến ôm choàng lấy hai vai bát gia, giọng nói ngọt ngào êm dịu thỏ thẻ bên tai: “Hoàng hậu nương nương gây ra đại hoạ, bá quan văn võ đều chờ Hoàng thượng hạ chỉ xử phạt, nếu ngài đến cầu xin Hoàng thượng nhất định sẽ nương tay. Nhưng ngài có nghĩ đến bá quan văn võ sẽ vì chuyện này mà bất mãn, hôm nay không tấu ngày mai lại tấu, hàng trăm đôi mắt dõi về phía Hoàng hậu nương nương chăm chăm tìm sai sót của nàng mà vạch tội. Chuyện này trăm hại không có một lời, những lúc như thế ngài phải bình tĩnh, có diện kiến thánh thượng cũng không được cầu xin tốt nhất là quyết tuyệt một chút Hoàng hậu nương nương mới có cơ hội trở mình.”
“Vạn nhất phụ hoàng xuôi theo thì phải làm sao?”
Phó Tuyệt Ca lắc đầu, nghiêng đầu hôn lên gò má bát gia, lưu luyến hương trầm quen thuộc: “Hoàng thượng nhất định sẽ khen ngợi ngài đại nghĩa diệt thân, thanh liêm chính trực, đến lúc đó lửa giận nguôi bớt sẽ không hà khắc với chủ tử nương nương nữa.”
“Tuy là nói như vậy nhưng ta vẫn rất lo lắng.” Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay đỡ lấy thắt lưng tiểu ngốc, tay còn lại mân mê lòng bàn tay mềm mịn: “Ngươi cũng biết tính khí của Hoàng hậu nương nương, để ngài biết ta không lên tiếng nói giúp sẽ…”
“Hoàng hậu nương nương có hồ đồ trách oan ngài cũng không đáng là gì, chỉ cần cứu được nương nương là đủ rồi.”
“Ngươi nói phải, chỉ cần nương nương bình an là tốt.”
Phó Tuyệt Ca xoay chuyển thân thể ngồi vào lòng bát gia, cả người cuộn tròn làm con mèo nhỏ không buồn động đậy: “Không cần vội vàng, bát gia bồi cạnh nô tỳ chốc lát nữa đi.”
Đông Phương Tầm Tuyết nâng tay cọ cọ cái cằm duyên dáng của nàng, sủng nịch cười nói: “Được rồi, chỉ mới xa cách nửa năm đã thích làm nũng như vậy rồi.”
“Còn không phải do ngài sao? Lúc ở trong vương phủ chờ mãi không thấy động tĩnh gì, đi Cao Ly không bao lâu thì vỡ lòng. Nô tỳ nghe nói quận chúa Chiêu An xinh đẹp diễm lệ, bát gia cùng nàng thường xuyên gặp gỡ làm sao nô tỳ có thể yên tâm được chứ?”
“Xem ngươi nói năng kìa, Chiêu An xinh đẹp cũng không bằng tiểu ngốc của ta, thay vì chạy đến Cao Ly xa xôi ta vẫn thích ở cùng tiểu ngốc hơn.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi thẳng tay để Phó Tuyệt Ca bám vào, nửa đùa nửa thật trêu chọc hai câu: “Còn ngươi, một mình ở Phó phủ chắc đã chịu không ít khổ rồi, buổi tối không có ta ngươi ngủ được sao?”
“Hừ, không có ngài nô tỳ vẫn ngủ ngon giấc!” Phó Tuyệt Ca hờn dỗi gạt tay bát gia qua một bên: “Ngài thì tốt rồi, có mỹ nhân hầu hạ bên gối. Bất quá nô tỳ cũng không thích cô đơn, mấy ngày nay đang tính toán nên tìm vị lương nhân tuấn mỹ nào đồng sàn cộng chẩm nha.”
“Ngươi dám tìm lương nhân ta lập tức thúc ngựa nội trong hai khắc thời gian xông thẳng vào Phó phủ bắt hắn nhốt vào phòng củi tịnh thân.”
“Ây, ngài sao độc ác như vậy a?”
Đông Phương Tầm Tuyết nhấc cằm nhỏ của nàng lên một đoạn, đáy mắt phản chiếu toàn bộ hình bóng nàng: “Nếu không có ngươi thì ta sẽ không độc ác, tất cả những chuyện ta làm đều vì giữ chặt ngươi. Tiểu ngốc hứa với ta, ở trong kinh thành một mình mọi chuyện đều phải cẩn thận, kiên nhẫn chờ ta xong việc ở Cao Ly rồi quay về thú ngươi có được không?”
“Nô tỳ sẽ đợi ngài nhưng ngài không được cô phụ nô tỳ.”
“Sẽ không.”
Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, thời gian thật sự không còn sớm nữa, đành ôm tiểu ngốc đặt nằm ngay ngắn xuống giường.
“Ta phải đi gặp phụ hoàng, ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ đợi ta.”
“Bát gia nhớ lời nô tỳ nói, không được manh động kẻo rước hoạ vào thân.”
“Hảo.”
Phó Tuyệt Ca chần chờ thêm một lúc mới chịu thả tay bát gia để nàng rời đi, bản thân ngồi mãi trên giường không chịu cử động, y phục cũng không mặc chỉnh tề. Đêm qua hai người đều mệt mỏi nên không có hành phòng, đổi lại nửa năm trước chưa chắc nàng đã còn nguyên vẹn không sứt mẻ.
A Xán đợi bát gia đi rồi mới đẩy cửa bước vào phòng, trông thấy lệnh ái như người mất hồn liền cười trêu chọc: “Tiểu tổ tông của nô tỳ a, ngài làm bộ dáng này may mà bát gia không thấy, để ngài ấy thấy còn nỡ rời đi sao?”
“Thấy thì sao? Không thấy thì sao? Chuyện liên quan đến an nguy mẫu thân bát gia nhất định sẽ đi.” Phó Tuyệt Ca chuyển đổi tư thế khác thoải mái hơn, co hai chân cuộn cả người vào chăn bông ấm áp: “Chỉ mong bát gia có thể hiểu được lòng ta, không làm gì khiến bản thân chịu nguy hiểm là được rồi.”
“Bát gia trước nay chỉ nghe lời lệnh ái, nhất định lúc diện kiến Hoàng thượng sẽ không kích động làm càn.”
Cẩn dực thu dọn y phục trên sàn nhà đặt lên bàn, sau bước đến giá treo lấy bộ y phục mới giúp lệnh ái thay y phục. Phó Tuyệt Ca phối hợp nâng tay nhấc chân, cả người một trận ê ẩm, đầu óc như bị ai dùng chuỳ nặng đánh vào đau không chịu nổi.
“Lệnh ái đêm qua cùng bát gia viên phòng rồi sao?”
“Chỉ ôm một chút, đêm qua ngài cũng mệt nên bọn ta cùng nhau đi ngủ.” Phó Tuyệt Ca che miệng ngáp, hai mắt ẩm ướt như sắp khóc: “Ngươi bảo hạ nhân chuẩn bị tảo thiện thanh đạm một chút, bát gia ở Cao Ly ăn nhiều món cay nóng không điều dưỡng kĩ sẽ tái phát bệnh dạ dày.”
“Nô tỳ đã phân phó trù phòng chuẩn bị ít canh nhân sâm cho lệnh ái bồi bổ, bát gia về rồi, ngài tiều tuỵ như vậy sợ sẽ khiến bát gia không vui.”
Phó Tuyệt Ca chỉ vào chóp mũi của A Xán, thẹn thùng liếc mắt một cái mới chịu bước xuống giường rửa mặt.
A Xán che miệng cười trộm, lệnh ái nhà nàng quả nhiên dễ xấu hổ!
…
Dưỡng Tâm Điện trước giờ lâm triều đặc biệt yên tĩnh, hoàng đế đêm nay phá lệ không quấn quít cùng mỹ nhân, một mình ngồi trên long ỷ chờ đợi. Chốc sau công công bên cạnh dẫn Triết Thân vương tiến vào, đúng như dự liệu, nha đầu này đối với Hoàng hậu nương nương vô cùng hiếu thuận. Trong lòng hoàng đế có chút do dự, vừa muốn đem chuyện năm xưa ra nói vừa sợ nói ra sẽ khiến Triết Thân vương sụp đổ.
Tất cả hài nhi của hắn chỉ duy Triết Thân vương có bản lĩnh siêu việt, nếu đến cả người kế vị cũng không có tương lai của Đại Minh sẽ đi về đâu?
Đông Phương Tầm Tuyết tiêu sái tiến đến trước mặt phụ hoàng hành lễ: “Thần nhi bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an.”
“Trẫm chưa triệu kiến ngươi đã tự ý hồi kinh, lẽ nào ngươi cho rằng trẫm không dám trừng trị ngươi?”
“Nhi thần biết rõ chưa được triệu kiến mà đã tự ý hồi kinh chính là khi quân phạm thượng, nhưng vì sự tình của Hoàng hậu nương nương thần nhi không dám chậm trễ kính mong phụ hoàng thứ tội.”
“Hoàng hậu đánh chết lệnh ái trọng thần, bá quan văn võ đều muốn trẫm xử trí nàng, ngươi có nói thêm nhiều lời trẫm cũng sẽ không thay đổi quyết định phế hậu.”
Thâm tâm một trận lạnh lẽo gai người, Đông Phương Tầm Tuyết vạn vạn không ngờ phụ hoàng quyết tuyệt đến vậy, xem ra thánh thượng ngay từ đầu đã nuôi ý định phế hậu.
“Nhi thần biết rõ chuyện nương nương làm khó mà tha thứ được nên không dám thỉnh cầu phụ hoàng không xử trí, nếu phụ hoàng đã muốn phế hậu, nhi thần chỉ mong phụ hoàng cho nhi thần gặp mặt nương nương lần cuối.”
“Ngươi thật sự không cầu xin cho Hoàng hậu?” Hoàng đế nghi hoặc quan sát Đông Phương Tầm Tuyết từ trên xuống dưới: “Trẫm nhớ rõ mỗi lần Hoàng hậu gây ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì ngươi là người đầu tiên đến cầu xin cho nàng, hôm nay lại không nói giúp nàng nửa chữ?”
“Những chuyện Hoàng hậu nương nương từng làm tuy không thể nói là nhỏ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng bỏ qua. Nhi thần cầu xin vì biết phụ hoàng sẽ nể tình nàng hầu hạ nhiều năm mà tha thứ, nhưng lần này chuyện nương nương làm khó mà tha thứ được, nhi thần cũng không thể mặt dày tiếp tục cầu tình cho nàng. Sau chuyện này nhi thần nghĩ Hoàng hậu nương nương sẽ rút ra được một bài học, nghiệt nàng gieo tự nàng phải gánh lấy, ai cũng không thể giúp được.”
Hoàng đế còn nghĩ bát gia sẽ lên tiếng cầu tình, không ngờ nha đầu này lại thuận theo hắn, bây giờ suy xét kĩ lại cảm thấy có chút khó xử. Hoàng hậu dẫu sau cũng nuôi dưỡng bát gia ngần ấy năm, hắn cứ như vậy phế hậu ban tử nàng tránh không khỏi ảnh hưởng đến phụ tử hoà khí. Bản tính bát gia lương thiện hiểu rõ đại cục, lần này tuy không phản đối ý kiến của hắn nhưng càng khiến hắn thêm chột dạ. Mấy năm qua hắn đối xử với Hoàng hậu không tốt, bây giờ lại phế hậu ban tử người đời sẽ nói hắn sủng thiếp diệt thê, có mới nới cũ.
Chuyện này xem ra trăm hại không có một lợi.
“Nếu ngươi đã nói như vậy trẫm cũng không thể nói gì hơn, Hoàng hậu bản tính ác độc nhiều năm không đổi, sát hại lệnh ái trọng thần chính là đại tội. Phạm sai phải phạt nhưng lập công nên thưởng, không có nàng sẽ không có ngươi giúp trẫm cán đáng chuyện ở Cao Ly, chuyện của Hoàng hậu trẫm sẽ cùng đại thần bàn bạc lần nữa mới đưa ra quyết định.”
Đông Phương Tầm Tuyết mừng rỡ không ngớt, lập tức quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ phụ hoàng tha thứ, nhi thần tin chắc sau chuyện này Hoàng hậu nương nương sẽ biết thu liễm không khiến ngài phiền não nữa.”
“Hoàng hậu có thể được như ngươi nói thì tốt quá.”
Hoàng đế chưa nói dứt câu công công đột nhiên bước vào truyền tin: “Hoàng thượng, Huệ tiệp dư cầu kiến.”
“Cho vào.”
Sắc mặt Đông Phương Tầm Tuyết vặn vẹo khó coi, Huệ tiệp dư này không phải là Kim Trạch Nghiên sao?
Kim Trạch Nghiên lả lướt tiến vào, tay cầm khăn lụa che chắn trước tiểu phúc, một đường đến trước mặt Hoàng thượng hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
“Huệ tiệp dư đứng dậy đi, đang mang thai sao còn đi lại lung tung?”
“Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng vì chuyện của Hoàng hậu nương nương mà ăn ngủ không yên nên cố tình mang sâm thang đến mong Hoàng thượng bảo trọng long thể.” Kim Trạch Nghiên giả bộ ngạc nhiên nhìn qua bát gia: “Triết Thân vương cũng đến sao? Vừa hay thần thiếp chuẩn bị nhiều hơn một chén, ngài cũng nếm thử đi.”
“Đa tạ ý tốt của Huệ tiệp dư, bản vương phải hồi phủ chuẩn bị trở về Cao Ly không có thời gian nán lại lâu.”
“Dẫu sao ngày mai mới khởi hành, uống một chén canh sâm cũng tốn không bao nhiêu thời gian.”
Cầm lấy chén canh sâm từ tay cung nữ, Kim Trạch Nghiên nhiệt tình bưng đến chỗ Hoàng thượng, chén còn lại đưa cho Đông Phương Tầm Tuyết: “Coi như nể mặt ta uống một chút đi.”
“Bát gia cứ uống đi.”
Phụ hoàng đã nói như thế Đông Phương Tầm Tuyết cũng không tiện từ chối, miễn cưỡng cầm lấy chén canh sâm uống một ngụm.
Kim Trạch Nghiên nhân lúc này vui vẻ cười nói: “Hoàng thượng phiền muộn trong lòng không màn ăn uống, thần thiếp thật sự rất đau lòng, ngay cả thập tứ hoàng tước cũng đau lòng.”
“Nàng đang mang thai đừng vì chút chuyện này mà phiền não.” Hoàng đế duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mỹ nhân đặt lên môi hôn một cái: “Đợi nàng sinh ra được hoàng tước, trẫm lập tức phong nàng lên Tần vị.”
“Thần thiếp nào mong được sắc phong chỉ mong Hoàng thượng có thể khang kiện khoái hoạt là đủ rồi.” Kim Trạch Nghiên liếc nhìn qua bát gia, rồi lại giả vời phiền muộn than thở: “Hoàng hậu nương nương tuy hành xử lỗ mãng như dẫu sao cũng là nhất quốc chi hậu, sinh ra cho Hoàng thượng một hoàng tước năng cán như bát gia nếu mà phế hậu sợ là không thoả đáng. Hoàng thượng tha cho nương nương lần này đi, nương nương biết lỗi sẽ không dám tái phạm nữa đâu.”
“Ngày thường Hoàng hậu đối xử nàng tệ bạc mà nàng vẫn muốn cầu xin cho nàng ấy?”
“Hoàng hậu nương nương chính là Hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, thần thiếp chỉ là thiếp thất chịu chút khổ có tính là gì đâu. Quan trọng là Hoàng thượng trong lòng có thần thiếp vậy là đủ rồi, thần thiếp không dám cầu mong gì hơn.”
Đông Phương Tầm Tuyết phát giác Huệ tiệp dư bày trò ly gián, lập tức lên tiếng gián đoạn hai người nói chuyện: “Huệ tiệp dư nói không sai, Hoàng hậu gây ra chuyện lớn theo lý phải bị xử phạt. Bản vương không dám thay nàng cầu xin điều gì, chỉ cần là ý tứ của phụ hoàng bản vương nhất nhất nghe theo không dám cãi lệnh.”
“Bát gia là hiếu tử, hiếu tử sao có thể bỏ mặc Hoàng hậu nương nương như vậy? Ít nhất ngài cũng phải cùng ta khuyên nhủ Hoàng thượng mới phải.”
“Kỉ cương phép nước đâu thể chỉ vì một lời nói mà thay đổi thì thay đổi, bản vương biết luật không dám phạm luật. Nếu phụ hoàng đã muốn trừng phạt Hoàng hậu nương nương, người làm nhi nữ như ta chỉ biết tòng mệnh. Quân thần thê thiếp phải phân rõ tôn ti hắc bạch, há vì một lời của sủng thiếp mà thay đổi tất cả?”
“Tuy nói kỉ cương luật pháp nhưng cũng cần có tình người, bát gia là nhi nữ phải bảo bọc cho mẫu thân, sao lại để mẫu thân chịu nhục chứ?” Kim Trạch Nghiên quay sang Hoàng thượng nũng nịu cáo trạng: “Bát gia anh minh thần vũ, thần thiếp sánh không được cũng không tàn nhẫn được như nàng.”
“Nữ nhân các nàng quả nhiên chỉ có thế.”
Mặt Kim Trạch Nghiên nháy mắt xấu xí, vội quỳ xuống khấu đầu: “Thần thiếp nói bậy khiến Hoàng thượng phật ý.”
“Đứng lên đi, đang mang thai đừng có đứng lên quỳ xuống liên tục như vậy.”
Kim Trạch Nghiên miễn cưỡng để cung nữ dìu đứng dậy, nhỏ giọng lí nhí biện hộ: “Thần thiếp đúng chỉ là nữ nhân không hiểu chuyện mong Hoàng thượng dạy dỗ thần thiếp nhiều hơn.”
“Triết Thân vương là người thay trẫm chấn chỉnh Cao Ly, nếu chuyện gì cũng dựa vào lời nữ nhân hậu cung mà giơ cao đánh khẽ thì kỉ cương luật pháp đặt ra còn để làm gì? Người làm việc lớn phải biết tính toán toàn vẹn hai bên, hành xử đúng mực, phán đoán đúng chuyện, tuyệt đối không vị tình riêng mà làm ảnh hưởng đại cục. Trẫm quả nhiên nhìn không lầm người, bát gia năng cán lại hiểu rõ đại cục đây mới đúng là hậu duệ của hoàng gia chứ!”
“Hoàng thượng dạy phải, là thần thiếp ngu muội không hiểu chuyện, thần thiếp ở đây khấu đầu tạ lỗi với Triết Thân vương điện hạ.”
“Huệ tiệp dư không cần làm thế, bản vương không dám nhận khấu đầu của ngươi. Chỉ mong ngươi hiểu rõ chuyện nào là chuyện hậu cung, chuyện nào là chuyện quốc gia, đừng tuỳ tiện nêu ra chủ ý làm ảnh hưởng đến đại cục.”
Huệ tiệp dư xấu hổ nhìn qua hoàng đế giải thích: “Bát gia nói rất đúng, thần thiếp không nên ngu ngốc nói linh tinh, thần thiếp xin phép hồi cung đóng cửa sám hối.”
“Hảo, nàng hồi cung nghỉ ngơi đi, nhớ kĩ hậu cung không được can chính, ở trước mặt người khác cũng không được ăn nói hàm hồ như vậy.”
“Thần thiếp minh bạch, thần thiếp xin phép cáo lui.”
Kim Trạch Nghiên để cung nữ dìu ra ngoài, sắc mặt càng lúc càng khó coi nhưng vì ngại hoàng đế ở ngay đây nên không dám manh động.
“Bát gia là cái thá gì chứ, chỉ là nhi nữ của kế hậu cũng dám ở trên điện khua môi múa mép bàn cái gì chính sự, kỉ cương pháp luật. Nàng ta nghĩ chỉ nữ tử Đại Minh mới biết những chuyện này còn nữ tử Cao Ly ta không biết gì sao?”
“Chủ tử nhỏ tiếng một chút để Hoàng thượng nghe được sẽ không vui đâu.” Xuân Nguyệt nhìn quanh rồi thấp giọng nói: “Đương kim Hoàng thượng đông con cái nhưng gần phân nửa chết yểu, những người còn sống cũng chẳng có bao nhiêu bản lĩnh. Chỉ có bát gia là thông minh mưu lược rất được Hoàng thượng sủng ái, nếu vì chuyện này mà đắc tội bát gia vạn nhất Hoàng thượng vạn tuế ngài khó mà sống yên trong cung.”
“Ta còn có một cửu gia, sợ gì bát gia chứ?”
“Cửu gia chỉ là thứ tử lại hỗn huyết, Hoàng thượng khó mà giao đại nghiệp cho nàng.”
“Vì thế mới phải tính toán đem bát gia đạp xuống để cửu gia có cơ hội trèo lên hoàng vị.” Kim Trạch Nghiên siết chặt khăn lụa đến nhăn nhúm: “Sớm muộn cũng có ngày Kim thị ta lấy lại uy danh, không cần luồn cúi nhìn sắc mặt đám người Đại Minh này nữa.”