Lục hoàng tước tuy là người mời đi nghe xướng khúc nhưng chưa từng biết đến Hoa nương tử, đơn thuần chỉ muốn thử trà bánh mới của Vạn Hoa Phường. Phó Tuyệt Ca nghe được nguyên cớ không biết nên khóc hay nên cười, quả nhiên là hài tử, đợi thêm vài năm chưa chắc lục hoàng tước đã giữ được đơn thuần như bây giờ.
Đông Phương Tầm Tuyết đến không sớm không muộn, trong nhã gian đã có hai người một là lục hoàng huynh còn lại là nhị hoàng tỷ.
“Lão bát đến sớm nhỉ?” Nhị hoàng tước đặt chén trà trên bàn, hướng mắt ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ còn chưa tới thời gian hẹn mà lão lục đã nóng lòng đi thử trà bánh rồi.”
Lục hoàng tước xấu hổ gãi gãi đầu: “Nhị hoàng tỷ lại chê cười ta.”
Nhị hoàng tước năm nay đã mười một mười hai tuổi, vài năm nữa sẽ vỡ lòng nên tính cách so với các hoàng đệ hoàng muội chững chạc hơn rất nhiều.
Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái ngồi xuống đệm vải: “Lục hoàng huynh luôn miệng nói cao điểm ở Vạn Hoa Phường ăn rất ngon nên ta mới đến nếm thử.”
“Ngươi khoa trương cái gì?” Lục hoàng tước bĩu bĩu môi, tiện tay thúc vào thắt lưng lão bát một cái: “Ta nghe tứ hoàng tỷ nói rồi, cung nữ của ngươi làm cao điểm rất ngon, cứ vài ngày lại tự mình chuẩn bị thiện cho ngươi. Mấy lão sư phụ của Dực Khôn Cung cũng từng lén ăn thử còn hết lời khen ngợi đi khắp nơi khoe khoang kìa.”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, nàng đúng là có cố ý để lại một phần cho các vị sư phụ nếm thử nào ngờ bọn họ lại đi khắp nơi khoa trương.
“Nếu ta nhớ không lầm cung nữ của ngươi là lệnh ái Công tước phủ?”
Đông Phương Tầm Tuyết gắp một khối bánh bột cho vào dĩa, thản nhiên tách thành nhiều phần nhỏ để nếm thử: “Tiểu ngốc đúng là xuất thân Công tước phủ.”
“Vậy ngươi lưu lại cho ta đi.” Nhị hoàng tước nửa đùa nửa thật gấp quạt giấy gõ nhịp nhịp xuống bàn: “Mẫu phi nói đợi sau khi ta vỡ lòng sẽ cho ta chọn đích thê, cô nương của ngươi nhân phẩm không tồi lại xuất thân Công tước phủ đây cũng không tính là trèo cao.”
Phó Tuyệt Ca đang phẩy phẩy quạt mát cho bát gia, nghe xong mấy lời này liền hoảng đến đánh rơi cả quạt. Luống cuống đem quạt nhặt lên lại, xấu hổ hướng hai vị hoàng tước cười cười. Vị nhị hoàng tước này nói chuyện không sợ người khác chê cười, nàng chỉ là thứ nữ Khang Ninh Công tước với tới đích tử Hầu tước phủ đã là trèo cao, vậy mà lại bảo gả cho Hoàng tước thì không phải trèo cao?
“Lưu lại? Đích thê?”
“Lão bát ngươi không biết sao?” Lục hoàng tước cười đến nghiêng ngả, thừa nước đục thả câu tiến sát bên cạnh: “Chính là để cung nữ của ngươi đến chỗ nhị tỷ làm ấm giường sinh hạ đích tử, cho ngươi một chất nhi!”
Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết biến thành trắng bệch, tức giận quát một tiếng: “Không thể!”
“Úc? Tức giận rồi?”
Nhị hoàng tước dùng quạt chỉ vào Phó Tuyệt Ca: “Ngươi không lưu lại cho ta lẽ nào để cô nương người ta cả đời làm nô tỳ cho ngươi?”
“T-Ta, nói chung là không được!”
Phó Tuyệt Ca ở phía sau lén lút che miệng cười, nghiêng đầu thì thầm vào tai bát gia: “Ngài không nguyện ý nô tỳ sẽ không đi theo ai cả.”
Quả nhiên sắc mặt bát gia hoà hoãn trở lại, ăn cũng không thấy vị, tức giận không thèm nhìn đến nhị hoàng tỷ nữa.
Nhị hoàng tước cười đến mặt mày xán lạn: “Lão lục ngươi đoán xem Phó thị vừa nói gì với lão bát? Để ta nói trước vậy, hẳn là nói lão bát không nguyện ý nha đầu này nhất định sẽ ở bên cạnh lão bát cả đời?”
Lục hoàng tước ha hả cười, tay vỗ vào mặt hai hai cái: “Ta lại nghĩ nha đầu này nói lão bát không chuẩn nàng gả cho nhị hoàng tỷ vậy thì gả cho lục hoàng huynh là ta vậy!”
“Lục hoàng huynh!!”
“Ha hả, đừng đùa nữa.” Nhị hoàng tước cầm lấy khăn lụa chà lau nước mắt: “Xem xem lão bát giận thành như vậy rồi, nàng mà khóc chúng ta ai cũng không dỗ được!”
Tiếng cười giòn tan của hai vị hoàng tước liên tục vang lên khiến gương mặt bát gia nhanh chóng đỏ lựng, thẹn quá hoá giận quyết định xoay lưng nhìn bình phong không nói chuyện. Hai vị hoàng tước đành phải đi qua dỗ dành bát hoàng muội, nha đầu này hiếm khi giận ngươi nhưng một khi đã giận thì khó mà nguôi. Một tung một hứng nói vài câu đã có thể thu thập lửa giận của lão bát, thuận tiện gọi thêm mấy phần cao điểm cầu hoà.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Âm thanh này vừa vặn thu hút sự chú ý của mọi người, tức thì phía sau cửa xuất hiện thêm hai người, là thất hoàng tước và tứ hoàng tước.
Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết biến thành trắng bệch, nghi hoặc nhìn lục hoàng tước: “Lục hoàng huynh hình như ngươi chỉ nói có ba người chúng ta tham gia.”
“Sáng nay gặp lão thất liền gọi hắn theo, hắn bảo tứ hoàng tỷ đang rảnh nên cùng đi chung, càng đông càng vui có làm sao đâu?”
Nhị hoàng tước đứng dậy nhường chỗ tốt cho hai vị hoàng đệ hoàng muội: “Các ngươi đến trễ rồi, bọn ta ăn hết cao điểm ngon nhất Vạn Hoa Phường liễu.”
“Vậy chỉ có thể là lão lục ăn hết!” Đông Phương Tầm Liên vén váy ngồi xuống, chỉ vào vụn bánh trên mép môi hắn: “Các ngươi xem miệng hắn kìa, ăn còn không chịu chùi đi.”
Lục hoàng tước xấu hổ dùng tay áo chùi loạn mép môi: “Ta chỉ ăn có một chút thôi!”
“Úc? Lão bát cũng ở đây sao? Ta còn tưởng hôm nay ngươi ở Ích Phương Trai đọc sách!”
Đông Phương Tầm Tuyết câu nệ mỉm cười: “Không có, lục hoàng huynh mời ta đến nghe hát khúc.”
“Hiếm khi lão bát nhà chúng ta chịu ra ngoài, hôm nay hảo hảo chơi đùa đến tận hứng đi!”
Mặc dù không ai nói gì nhưng bầu không khí lặng lẽ biến nặng, so với lúc đầu lại càng thêm câu nệ. Bát gia chung thuỷ ngồi cười không cho ý kiến, lâu lâu lại gắp mấy món ngọt vào dĩa đưa cho tiểu ngốc nếm thử.
Đúng lúc để thất hoàng tước nhìn thấy liền cười trêu chọc: “Các ngươi xem lão bát nàng tay ngoài dài hơn tay trong rồi, còn chưa thấy nàng gắp cao điểm cho chúng ta bao giờ!”
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng trốn sau lưng bát gia ăn cho xong cao điểm trong dĩa.
“Ngươi đến trễ không biết, ban nãy nhị hoàng tỷ muốn cô nương này bát gia kiên quyết không cho!”
Động tác tay thoáng khựng lại, Đông Phương Tầm Liên hồ đồ hỏi lại: “Nhị hoàng tỷ muốn Phó tiểu ngốc?”
“Uy, ngươi cũng gọi nàng là tiểu ngốc sao?” Lục hoàng tước vui đùa nói tiếp: “Nha đầu này bề ngoài đúng là có chút ngốc, vậy chúng ta cứ theo lão bát gọi tiểu ngốc đi!”
“Lục hoàng đệ đừng đùa nữa, ngươi không thấy sắc mặt lão bát khó coi sao? Người ta chỉ muốn mình là người duy nhất gọi cô nương kia là tiểu ngốc!”
Các vị hoàng tước ha hả cười vang, chọc cho mặt mũi Đông Phương Tầm Tuyết đỏ lựng như tôm luộc.
“Cái kia, ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhị hoàng tỷ sao lại muốn Phó tiểu ngốc?”
“Nhị hoàng tỷ muốn cũng không được sao?” Thất hoàng tước nửa đùa nửa thật ghim một miếng thuỷ quả nhét vào miệng: “Cô nương kia xuất thân Công tước phủ gả cho nhị hoàng tỷ làm đích thê đã là trèo cao rồi.”
“Lão thất!”
Phát hiện bản thân nói hớ rồi, thất hoàng tước vạn phần xấu hổ gãi đầu: “Phó cô nương ta chỉ nói đùa thôi ngươi đừng để tâm.”
“Thất gia nói cũng không sai, nô tỳ xác thực thân phận kém cỏi không dám trèo cao khiến các vị hoàng tước chê cười rồi.”
Lời này vừa nói không chỉ thất hoàng tước mà lục hoàng tước nhị hoàng tước đều cảm thấy xấu hổ, bọn họ cư nhiên quá phận thất lễ lấy một lệnh ái làm trò cười.
“Hay là nghe xướng khúc đi!”
Lục hoàng tước chủ động phá vỡ bầu không khí an tĩnh, vỗ tay hai cái âm thanh từ phía sau bình phong bắt đầu phát ra. Bức bình phong cũng được cung nữ dời đi, để lộ thiên tiên mỹ cảnh sinh đán uyển chuyển ca hát, không khí trong gian cũng nhờ vậy mà náo nhiệt hơn.
“Ta nghe nói Hoàng hậu nương nương mời Dũng Tử Hầu Đại nương tử mấy lần nhưng không được, đích lệnh ái cũng đột nhiên xuất gia làm ni cô, các ngươi nói đây là vì sao a?”
Nghe đến đây Đông Phương Tầm Tuyết cũng đoán biết được Hoàng hậu nương nương gây khó dễ cho Dũng Tử Hầu Đại nương tử khiến lão thái thái chịu không nổi phải để nhi nữ của mình xuất gia. Cũng phải trách Hoàng hậu nương nương một phần, người ta nhi nữ là đích nữ lại quá phận bắt ép là thị thiếp, dù cho Dũng Tử Hầu Đại nương tử có thuận ý cũng trở thành trò cười khắp Đông Kinh thành.
“Còn không biết? Nghe nói Dũng Tử Hầu Đại nương tử giận dữ không ngớt, còn nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo, đều vì Hoàng hậu nương nương bức bách đưa đích nữ nhập cung làm thị thiếp cho lão bát.”
Nhị hoàng tước nhịn không được chau mày khó chịu: “Hoàng hậu nương nương mấy năm nay đúng là quá phận rồi, phụ hoàng có nhắc nhở bao nhiêu nàng cũng không chịu tỉnh ngộ. Lão bát, ngươi có thời gian hảo hảo cùng Hoàng hậu nương nương nói chuyện tránh Dũng Tử Hầu tước trở mặt với chúng ta.”
“Dũng Tử Hầu là lão công thần lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách, Hoàng hậu nương nương lần này thật sự không nể mặt rồi.” Đông Phương Tầm Liên bóc vỏ hoa sinh ném xuống bàn, thản nhiên nói tiếp: “Dù cho Dũng Tử Hầu không nói gì nhưng người trong Đông Kinh không phải kẻ ngốc, bắt đích nữ làm thiếp há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng trầm mặc, tay vô thức siết chặt trản trà: “Hoàng huynh hoàng tỷ nói đều đúng, ta sẽ tìm Hoàng hậu nương nương nói lại.”
“Không nói cũng được, dù sao lời phụ hoàng nói Hoàng hậu nương nương cũng không thèm nghe ngươi đến nói cũng chẳng có ích lợi gì.”
Thất hoàng tước kích động kêu to: “Lẽ nào mặc kệ không quản?”
“Không quản mới tốt, lão bát nói thêm vài lời chỉ sợ Hoàng hậu nương nương thật sự nổi giận bức bách Dũng Tử Hầu thì càng thảm.” Nhị hoàng tước đặt trản trà xuống bàn, ôn giọng nhắc nhở bát hoàng muội: “Ta biết ngươi ở Diên Hồng Điện chịu nhiều uỷ khuất, Hoàng hậu nương nương lại là người hồ đồ, ngươi chỉ cần làm đúng bổn phận của mình là tốt rồi. Dù sao Hoàng hậu nương nương thật sự gây ra đại hoạ phụ hoàng cũng sẽ không khiển trách ngươi.”
“Hoàng hậu nương nương dù sao cũng là thân nương của ta, ta không nhẫn tâm.”
“Không nhẫn tâm là phẩm tính của hiếu tử nhưng hiểu chuyện mới là trách nhiệm quan trọng nhất.” Lục hoàng tử phẩy phẩy quạt, nhịn không được thở dài: “Chuyện này ngươi cứ thuận theo tự nhiên, bọn ta tìm lời nói với phụ hoàng an ủi Dũng Tử Hầu tránh hai bên nảy sinh tranh chấp thì xấu hổ lắm.”
“Đa tạ hoàng huynh hoàng tỷ giúp đỡ.”
“Ngươi cũng là muội muội của bọn ta a, khách sáo cái gì chứ?”
Đông Phương Tầm Tuyết yếu ớt nở nụ cười, mặc dù biết rõ Hoàng hậu nương nương tính xấu khó sửa nhưng nàng vẫn hy vọng phụ hoàng cho ngài một con đường sống. Nàng tin nhất định cũng có ngày Hoàng hậu nương nương thay đổi tính xấu, hảo hảo làm một mẫu nghi thiên hạ.
Năm người cùng nghe hát xướng xong thì tách nhau ra, riêng Đông Phương Tầm Tuyết gọi xe ngựa đưa Phó Tuyệt Ca hồi Công tước phủ. Đi được nửa đường lại thấy một chiếc xe ngựa khác lẽo đẽo theo sau, Đông Phương Tầm Tuyết xốc mành đưa đầu ra ngoài nhìn thử, quả nhiên là xe ngựa của tứ hoàng tỷ.
“Lại đi theo.”
Phó Tuyệt Ca hiếu kì nhìn theo, chớp chớp mắt hỏi: “Tứ gia đi theo chúng ta sao?”
“Có lẽ.” Đem mành vỗ xuống, buồn bực ngồi ngây ngắn trở lại: “Lần nào cũng vậy, phiền phức.”
“Bát gia đừng tức giận a.” Phó Tuyệt Ca chồm người qua ôm choàng cánh tay bát gia, nị nị mở miệng: “Chúng ta hồi phủ để thăm nương thân, tứ gia không có lý do ắt sẽ gượng gạo có khi nàng chỉ đứng ngoài cửa xem thôi.”
“Được rồi, ta cũng không chấp nhất.”
Phó Tuyệt Ca ngả đầu dựa vào bờ vai nhỏ nhắn của bát gia, thích thú hít một hơi ngập tràn buồn phổi hương thơm thanh mát: “Nô tỳ trở về không biết nương thân sẽ cảm thấy thế nào a?”
“Còn thấy thế nào? Tất nhiên là vui mừng rồi.”
“Nhưng nhỡ nương thân không cho nô tỳ hồi cung nữa làm sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng ngây người, sau đó lại cười cười nói: “Ta giữ trong tay khế ước bán thân của ngươi, ta không thả người thì nương thân của ngươi cũng không giữ được.”
Phó Tuyệt Ca kinh hồn táng đảm bật dậy: “K-Khế ước bán thân? Khi nào a? Nô tỳ chưa từng kí qua loại khế ước đó nha!!”
“Ngươi kí tên điểm chỉ nhập cung chính là khế ước bán thân.”
“…” Phó Tuyệt Ca suy sụp ôm ngực: “Nhỡ nô tỳ đến tuổi ngài không chịu thả người thì sao?”
“Thì ngươi phải cả đời ở trong cung hầu hạ ta.”
“Vậy không công bằng! Ban đầu đại nhân điểm chỉ cũng không nói đó là khế ước bán thân a!”
“Ngươi nói mấy lời này còn có ý nghĩa gì?”
Phó Tuyệt Ca buồn bã rũ mắt: “Cũng đúng, khế ước bán thân cũng ở trong tay bát gia, nô tỳ bây giờ đâu còn là lương dân.”
“Yên tâm đi.” Đông Phương Tầm Tuyết kéo nàng dựa vào người mình, nhéo nhéo hai má bánh bao tròn đầy: “Chỉ cần ngươi nghe lời đợi đến tuổi ta sẽ đốt tiện tịch và khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi tự do xuất cung có được không?”
“Tự do xuất cung?” Phó Tuyệt Ca nghe xong không biết nên khóc hay nên cười: “Bát gia vậy là ngài không hiểu rồi, một khi tiện tịch và khế ước bị đốt nô tỳ sẽ không thể hồi cung nữa, đến lúc đó sẽ là lương dân sống trong Công tước phủ chờ gả đi.”
“Không thể hồi cung?”
“Phải nha, nô tỳ đâu còn tiện tịch tức không còn là cung nữ chịu chi phối của Nội Vụ Phủ nữa.”
Đông Phương Tầm Tuyết ngưng thần suy nghĩ vài phân thời gian: “Vậy không đốt nữa để ngươi hầu hạ ta cả đời.”
Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt trẻ con mềm mịn: “Bát gia không cho nô tỳ ly khai lẽ nào muốn nô tỳ cả đời không nơi nương tựa a?”
“Ngươi nương tựa vào ta là được rồi.”
“Không phải ý tứ này nha.” Đưa tay chọt chọt lên mặt bát gia mấy cái: “Nương tựa chính là xuất giá, ngài cứ giữ nô tỳ trong cung làm sao mà gả đi được? Nô tỳ cũng phải tìm lang quân như ý a.”
“Lang quân cái gì? Ngoan ngoãn hầu hạ còn không ngọ thiện cũng đừng hòng ăn!!”
Quả nhiên bát gia bị chọc ghẹo đến nổi giận, Phó Tuyệt Ca thoả mãn híp mắt cười, tiếp tục làm con mèo nhỏ chui vào lòng bát gia làm nũng.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh chẳng mấy chốc đã dừng ở cửa sau Công tước phủ, Đông Phương Tầm Tuyết xốc mành xe đi xuống trước rồi quay sang đỡ Phó Tuyệt Ca xuống cùng.
Tin tức bát gia ghé thăm Công tước phủ đã được Mi Cát đi truyền từ hôm qua, lão công tước sáng sớm đã chỉnh chu quần áo đứng chờ, vừa thấy bát gia lập tức chạy đến khấu bái. Thê nhi trên dưới cũng xuất hiện, cung kính quỳ rạp khấu đầu chỉ duy không thấy Lưu thị đâu. Phó Tuyệt Ca còn tưởng bản thân hoa mắt, cố tìm kiếm lần nữa cũng không thấy nương thân, hoảng hốt chạy đến tiểu viện xem thử.