Tần Bằng Huyên lập tức hoàn hồn, mạnh mẽ rút tay về phía sau.
Túc Hoài Cảnh hơi trì trệ, trong lòng dâng lên một cảm xúc quái dị.
Vũ Khang Bá là quyền quý đương triều, Nhân Thọ đế trọng văn khinh võ, bởi vậy số quan viên nắm binh quyền trong tay chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hạ nguyên soái tính một, Vũ Khang Bá cũng là một.
Tuy nói có thể lĩnh một phần binh mã trong hoàng thành, nhưng cũng đủ để hiển hiện sự coi trọng của đế vương đối với ông ta.
Có cha là quyền quý, mẫu thân mất sớm, bản thân lại là thế tử, từ khi sinh ra Tần Bằng Huyên đã không biết cái gì gọi là sợ hãi, đương nhiên cũng không học được khúm núm.
Sự kính trọng của hắn đối với người bên ngoài đều là bởi vì có thân phận cao hơn một tầng, không thể không đè ép kính trọng. Mới khiến hắn thỉnh thoảng nhớ tới một ít lễ nghi khéo léo với tư cách là con cháu thế gia mà hắn luôn mang theo trong xương mình.
Sự tôn kính đối với Dung Đường hắn còn chưa đủ, chứ đừng nói có sự tôn trọng gì đối với Túc Hoài Cảnh.
Nhưng từ lúc hắn xuống xe muốn nói lại thôi, đến khi vừa mới chợt thu tay về thì trong mắt hiện lên một sự hoảng hốt, không chỗ nào là không để lộ ra một sự thật:
Hắn đang sợ Túc Hoài Cảnh.
Loại sợ hãi này có thể ngay cả chính hắn cũng không rõ nguyên do, cho nên mới đồng thời thể hiện ra thô lỗ cùng sợ hãi ở trên người.
Một mặt không chút cố kỵ, đi thẳng vào vấn đề, một mặt sợ hãi không thôi, nghĩ mà sợ hãi thất vọng.
Đây là hai loại cảm xúc rất kỳ quái, Túc Hoài Cảnh cụp mắt, lui về phía sau nửa bước, trả lời vấn đề lúc trước của hắn: "Không có.”
Tần Bằng Huyên có hơi nóng nảy, bất chấp sợ hãi tiến về phía trước gần một bước, vội vàng hỏi: "Vị trí kia ngươi cũng không nom thấy, có phải là không ai nói với ngươi nên ngươi vẫn không biết có hay không?”
Hắn còn để ý vết bớt kia hơn Túc Hoài Cảnh, bức thiết cần hắn cho mình một đáp án khẳng định.
Túc Hoài Cảnh ung dung tự tại, hỏi: "Cần ta c ởi quần áo cho Thế tử gia xem không?”
Ngự Sử Đài có cùng gốc với Đại Lý Tự, trước cửa đều dựng tượng đá Bệ Ngạn chủ quản hình phạt tố tụng.
Bệ Ngạn (tên gọi khác là Bệ Lao, Hiến Chương) là con thứ tư của rồng, có hình dáng giống hổ, răng nanh dài và sắc, có sức thị uy lớn. Theo truyền thuyết, bệ ngạn rất thích lý lẽ và có tài cãi lý đòi sự công bằng khi có bất công, nhờ vậy bệ ngạn thường được đặt ở cửa nhà ngục hay pháp đường, ngụ ý răn đe người phạm tội và nhắc nhở mọi người nên sống lương thiện.
Bách quan rất ít khi ra vào Ngự Sử đài, trước cửa vắng tanh, trong không khí có sự nghiêm túc, ngựa kéo xe cúi đầu hắt xì một cái, mất kiên nhẫn giậm chân, dường như đang buồn bực sao còn chưa về nhà.
Ngu Kinh đầu xuân có một chút se lạnh đặc trưng, gió bắc gào thét mà qua. Túc Hoài Cảnh cụp mắt, bắt được sự chờ mong và thăm dò trong mắt Tần Bằng Huyên.
Giống như hắn đang động tâm với đề nghị của mình.
Qua một lúc lâu, trong lòng Túc Hoài Cảnh dâng lên một trận sát ý.
Hắn híp mắt, tay phải buông xuống bên cạnh, cầm lấy lệnh bài của Dung Đường, khóe môi cong lên một độ cong cực nông, lên tiếng nhắc nhở: "Thế tử gia?"
Tần Bằng Huyên bị hắn gọi, lại bị gió bắc thổi vào nên đầu óc phút chốc thanh tỉnh, vội lui về phía sau hai bước, chắp tay tạ lỗi: "Là ta thất lễ, xin Túc công tử thứ lỗi.”
Không phải thế tử phi, cũng không phải Túc đại nhân, mà là xưng hô công tử vừa mơ hồ lại thân mật một cách khó hiểu.
Túc Hoài Cảnh cụp mắt, đ è xuống sự bực bội sắp tràn ra, hỏi: "Xin hỏi thế tử, sao lại hỏi cái này?”
Tần Bằng Huyên né tránh tầm mắt, há mồm bịa ra một câu nói dối có thể bị vạch trần: "Phán Yên đã nói với ta.”
Túc Hoài Cảnh chăm chú nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thì ra là thế, sau khi biểu muội sẩy thai ta vẫn không thể rút ra thời gian đi thăm nàng, còn phiền thế tử gia quan tâm nhiều hơn.”
“Đương nhiên đương nhiên. "Tần Bằng Huyên ngập ngừng nói.
Túc Hoài Cảnh xoay người lên xe, Tần Bằng Huyên không bỏ cuộc đuổi theo hắn về phía trước. Trước khi Túc Hoài Cảnh vào xe quay đầu lại nhìn hắn, giọng điệu lại lạnh lùng như là nhắc nhở: "Sau này có cái gì thế tử gia nhất định phải biết rõ ràng, đừng làm loại chuyện chặn người trước cửa quan phủ này nữa.”
Hắn hỏi: "Hoàng thành đông đúc, ngài nói xem có thể có mấy hộ gia đình chống lại được sự điều tra tỉ mỉ của Ngự Sử đài?”
Cơ thể Tần Bằng Huyên thoáng cái cứng đờ, mặt lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh thoáng chốc giống như là nhìn quỷ.
Túc Hoài Cảnh không thích ánh mắt kia của hắn, quá mức ngu xuẩn lại lộ hết ra ngoài, trong lòng nghĩ cái gì cũng thấy rõ hết, ngược lại sẽ làm cho lòng người sinh ra mâu thuẫn.
Hắn không thích Tần Bằng Huyên, thậm chí có thể xưng là chán ghét.
Nếu như thời gian lùi lại một năm, hắn thật sự bị Tần Bằng Huyên mang vào phủ Vũ Khang Bá, lúc này phủ Vũ Khang Bá hẳn là đã ốc không mang nổi mình ốc, sao còn có thể thả thế tử nhà mình làm ra làm chuyện ngu xuẩn như chặn người trước Ngự Sử đài cơ chứ.
Hắn được đặc cách vào triều, lại là thế tử phi Ninh Tuyên vương phủ, trong ngoài triều không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm hắn, hôm nay Tần Bằng Huyên đứng ở trước cửa, ngày mai sẽ có người nói Ninh Tuyên vương và Vũ Khang bá có cấu kết.
Giao tiếp với kẻ ngu xuẩn rất hao tâm tổn sức, Túc Hoài Cảnh cảm thấy phiền não. Nhưng chính bởi vì Lý Trường Phủ và Tần Bằng Huyên cả gan làm loạn nên hắn mới gặp được Dung Đường, cho nên thật ra Túc Hoài Cảnh cũng không có muốn để cho hắn chết như vậy, nhưng hôm nay lần này…
Túc Hoài Cảnh ngồi trở lại trong xe, cởi ngoại bào bị Tần Bằng Huyên nắm vào, hai tay khép lại, nhóm lửa trên lò sưởi.
Trên lưng hắn quả thật không có vết bớt gì, cho dù có thật thì mười năm trước lúc mới trốn ra khỏi hoàng cung, hắn cũng sẽ khoét hết.
Đó là một chén độc dược kéo dài thời gian, chẳng ai biết sẽ sinh ra tác dụng ở khâu nào trong tương lai, làm hại hắn thất bại trong gang tấc, hắn không thể lưu lại nguy hiểm này.
Nhưng mà......
Lòng bàn tay bị hong nóng, Túc Hoài Cảnh cúi đầu, mở ra hộp tối bên trong xe, bên trong có vô số bình lọ giải dược độc dược hoặc là ngân châm chủy thủ.
Hắn cầm lấy một lọ trong đó, mở nắp ra, đổ một viên vào lòng bàn tay.
Viên thuốc trơn bóng hiện lên màu đỏ tươi, không có mùi vị nhưng có hơi độc, sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác, giống như bản thân ở trong ảo cảnh Vu Sơn, hưởng thụ vui thích vô biên.
Một năm trước ở Phong Nguyệt Lâu, hắn chỉ mang theo hai viên thuốc.
Một viên là cái này, một viên khác là độc dược kiến huyết phong hầu, nếu không phải nửa đường Dung Đường xuất hiện mang hắn đi, một trong hai viên thuốc kia sẽ có một viên dùng trên người Tần Bằng Huyên.
Thầy thuốc làm thuốc phải thử thuốc trước, viên thuốc được chế thành nhờ căn cứ vào phương thuốc cổ. Túc Hoài Cảnh lại cải tiến, ngày hoàn thành hắn từng khoá bản thân trong phòng thử qua hiệu quả của thuốc.
Lúc đó cảm thấy d*c vọng thấp kém không thú vị, thử qua dược hiệu rồi lưu lại phương thuốc xong khóa ở trong hòm thuốc, không bao giờ hỏi tới nữa.
Mà nay trải qua sự nhắc nhở của Tần Bằng Huyên, Túc Hoài Cảnh đột nhiên nhớ ra, dường như hắn đã từng thấy hoa hải đường.
Hải đường không có hương thơm, từ từ nở rộ, vào thời điểm cao nhất, nó bung nở trước mắt, nhấn chìm mọi ảo tưởng bị thủy triều tình yêu cuốn trôi.
Túc Hoài Cảnh nhíu mày, đếm số lượng trong bình.
Một bình mười viên, trừ viên ném đi một năm trước, số lượng không nhiều không ít, vừa vặn chín viên. Mà viên lúc ấy đã bị hắn nghiền thành bột mịn, trộn lẫn cùng với bụi bặm dưới mặt đất.
Xe ngựa chậm rãi lái đi, tuyết dần dần tan đi, mùa đông đang kéo lê cái đuôi cuối cùng đọng lại trên thế gian, Túc Hoài Cảnh cất viên thuốc thả trở lại trong bình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chầm chậm cuộn ngón tay lại.
Tần Bằng Huyên đã uống thuốc này.
Uống rồi, nhìn thấy ảo giác, lầm tưởng hoa hải đường nở rộ thành vết bớt của người dưới thân.
Mà trong ảo cảnh của hắn, thần nữ trong Vu Sơn là Túc Hoài Cảnh.
Chuyện này vô cùng kỳ lạ, nhưng Túc Hoài Cảnh không thể không tin.
Bản thân Tần Bằng Huyên có thể cũng không ý thức được đến tột cùng xảy ra sai lầm ở đâu, tại sao có thể có một nhận thức như vậy xuất hiện ở trong đầu, thậm chí trước đó hoặc sau này có thể sẽ liên tục nổi lên nhiều thứ khiến hắn cảm thấy sợ hãi, cho nên mới có thể không quan tâm một mình chạy tới Ngự Sử Đài muốn tìm Túc Hoài Cảnh hỏi rõ ràng như vậy.
Hắn có thể cảm thấy đó chỉ là ảo giác.
Túc Hoài Cảnh không quan tâm hắn sợ hãi chuyện gì, cũng không muốn biết vì sao hắn đột nhiên sẽ có đoạn ký ức này.
Hắn chỉ khắc chế nắm chặt quyền, trong cổ họng tràn ngập chát chúa.
“Quả nhiên không phải mộng... "Hắn nhẹ giọng đọc, khi mở mắt ra, đáy mắt đã đỏ tươi.
Trong "Mộng" Dung Đường bịa đặt kia, không có một người nào như Dung Đường mang hắn từ Phong Nguyệt Lâu đi, hắn từ ngõ Tùng Kinh rời khỏi Lý phủ, cuối cùng vẫn vào phủ Vũ Khang Bá.
Hắn và Dung Đường không có cuộc gặp gỡ hoang đường bị ánh nến xu@n thủy phủ lên, gần như được xưng là dịu dàng, cũng không có một góc ngõ Vĩnh An an ổn, không có từng phong thư lui tới, càng không có thành thân, ở chung, hôn môi, cùng đi qua Giang Nam, rồi trở lại kinh thành.
Dây thừng ngũ sắc tết Đoan ngọ, tiền mừng tuổi bổ sung một năm sau giao thừa......
Tất cả đều chưa từng xảy ra.
Đó là "Mộng" của Đường Đường, nhưng hôm nay tất cả lại giống như là "Mộng" của Túc Hoài Cảnh.
Mà càng làm Túc Hoài Cảnh tuyệt vọng chính là, trong "Mộng" trước, dường như hắn không thể cứu Dung Đường.
Bản thân hãm trong nhà tù, lại làm cho Dung Đường cũng bi thống sợ hãi.
Túc Hoài Cảnh không khỏi nghĩ, hắn nên làm sao đây?
Bên trong xe ngựa đốt đàn hương, trấn an trái tim xao động bất an từng chút một.
Túc Hoài Cảnh hòa hoãn tinh thần, khom lưng, thêm chút hương liệu vào trong lò Bác Sơn.
Nếu tất cả những gì Dung Đường nói đều không phải là cảnh trong mơ, tạm thời dựa theo thoại bản chí quái mà so sánh kiếp trước kiếp này, coi như kiếp trước của Dung Đường.
Kiếp trước y chọn Thịnh Thừa Lệ, toàn tâm toàn ý bảo vệ gã, trợ giúp gã, cứu gã ra lãnh cung, dạy gã thuật đế vương.
“Cạch - - "một tiếng.
Túc Hoài Cảnh giật mình cụp mắt, trông thấy thìa gảy hương bị mình bẻ gãy, sửng sốt nửa ngày.
Cuối cùng hắn bỏ thìa xuống, vén cửa sổ xe lên, mặc cho gió lạnh thổi vào trong đầu, đuổi đi những ghen ghét sắp ngập trời kia.
Kiếp trước Dung Đường chọn Thịnh Thừa Lệ, kiếp này nhìn thấy gã liền cảm thấy chán ghét sợ hãi…
Kiếp trước và kiếp này có chỗ tương liên, chính bản thân Tần Bằng Huyên cũng không rõ ràng lắm ký ức kỳ quái từ đâu mà đến, nhưng Dung Đường như là vẫn luôn hiểu rõ tất cả, có thể đoán được - -
Y từng trút rất nhiều tâm huyết cho Thịnh Thừa Lệ như vậy, mưu hợp tung liên hoành thuật giúp gã, một đời này lại không muốn vận động đầu óc, hận không thể có người ở bên cạnh đọc cho y mới tốt - -
Túc Hoài Cảnh nghĩ tới đây, trong lòng bình tĩnh hơn một chút.
Xe ngựa từ Ngự Sử Đài chạy đến ngõ Vĩnh An, Dung Đường đang đợi hắn về nhà.
Túc Hoài Cảnh tỉnh táo nghĩ, nếu chỉ có Dung Đường có ký ức kiếp trước, đại biểu cho cái gì?
Có thể nói tất cả quỹ đạo phát triển của thế giới này đều từng có tương tự hay không, Dung Đường bị cuốn vào trong đó không thể không đi theo.
Vậy làm thế nào y mới có thể rút trở về?
Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm than lửa trong lò suy tư thật lâu, không thể không nghĩ đến khả năng hợp lý nhất.
- Đã chết.
Dung Đường đã chết, cho nên trở lại nơi ban đầu.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, hầu như những vấn đề còn lại đều có đáp án.
Chết như thế nào?
Bị phản bội.
Ai phản bội y?
Thịnh Thừa Lệ.
Trong phút chốc sương mù tan đi.
Túc Hoài Cảnh dựa về phía sau, xe đi qua nửa đường, hắn nhẹ nhàng nhếch môi dưới, đáy mắt lại tụ lên sát ý mãnh liệt.
Thật lâu sau, Túc Hoài Cảnh thở ra một hơi, thấp giọng nỉ non: "Thịnh Thừa Lệ giết Đường Đường......”