Dung Đường nói bóng nói gió hỏi qua vài lần, nhưng một câu còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Túc Hoài Cảnh trừng trở lại, tiếng nói rơi xuống chỉ có thể hạ thấp âm lượng, biến thành bốn chữ uất ức" Ngươi hung dữ quá".
Ít nhiều y cảm thấy đại nhân vật phản diện có hơi quá đáng, nhưng chính y lại không thể đánh lại hắn, cũng may bản thân y không tò mò chuyện Túc Hoài Cảnh rốt cuộc bồi dưỡng thế lực nào, lại chú ý đến hướng đi của Thịnh Thừa Lệ như thế nào.
Phủ Hiển Quốc Công bị đốt, Nhân Thọ Đế giận tím mặt.
Sự tình trôi qua nửa tháng, Kha Hồng Tuyết lại hẹn Dung Đường ra ngoài nấu trà ngắm tuyết bên đống lửa, cười kể cho Dung Đường nghe một chuyện dân gian còn chưa lưu truyền.
Từ khi sinh ra nam chính đã bị thuật sĩ bóp méo mệnh cách, đặt ngôi sao tử vi vốn có của gã lên người Lục hoàng tử Thịnh Thừa Vận, lại ngụy tạo cho gã một lời đồn là ngôi sao gây trở ngại cho đế vương, lúc này mới dẫn đến chuyện Nhân Thọ đế đã không thích gã từ khi gã mới sinh ra.
Mà hai đời trước, bởi vì có Thiên Đạo trợ giúp cùng với một loạt hoạt động ngầm của Dung Đường và Kha Hồng Tuyết, Thịnh Thừa Lệ sau này thành công trở thành một vị hoàng tử được Nhân Thọ đế yêu thích nhất, cũng cảm thấy áy náy nhất.
Nhưng đời này, đầu tiên nam chính ra khỏi lãnh cung cũng bởi vì một hồi bệnh nặng, Nguyệt Dung liều chết cầu đến Thái y viện mới chiếm được sự chú ý của đế vương; Sau khi ra ngoài, Thịnh Thừa Lệ suýt nữa bị Bạch Hổ điềm lành của Nhân Thọ Đế vồ cắn, sau đó lại ngã gãy chân trong ngự hoa viên.
Còn chưa có được sự sủng ái của phụ hoàng, đã gặp rủi ro hết lần này tới lần khác, bây giờ vất vả lắm mới đến tuổi có thể xuất cung lập phủ, kết quả lại xảy ra hỏa hoạn thiêu đốt phủ Hiển Quốc Công.
Nhân Thọ Đế nhớ lại những sự cố xảy ra liên tiếp trên người Thịnh Thừa Lệ trong suốt một năm ngắn ngủi này, trầm tư hồi lâu, gọi Khâm Thiên Giám tới.
Dung Đường biến sắc, bất giác ngồi ngay ngắn, hỏi: "Sau đó thì sao?”
Túc Hoài Cảnh nhíu mày, trong lòng cảm thấy một sự buồn bực nhàn nhạt, hắn khắc chế không được đưa tay ra bắt lấy bàn tay của Dung Đường, nắm ở trong tay mình.
Dung Đường nhanh chóng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rồi quay lại nhìn chằm chằm Kha Hồng Tuyết.
Biểu tình trên mặt Túc Hoài Cảnh còn chưa kịp điều chỉnh, đã bị hành động này của y làm cho bối rối, sửng sốt một hồi lâu, lắc đầu bật cười, hắn phải làm sao với Đường Đường bây giờ cơ chứ?
Kha Hồng Tuyết nói: "Khâm Thiên Giám nói, mệnh cách của Ngũ hoàng tử từ nhỏ đã có khác thường, là số mệnh trước khổ sau ngọt, trong cơ thể trấn áp yêu dị, phải trải qua đau khổ hóa giải đại tai, mới có thể đi lên đại đạo tươi sáng.”
Dung Đường nhíu mày, im lặng suy nghĩ về hàm nghĩa đằng sau những lời này.
Đang lúc y muốn tìm hiểu xem Khâm Thiên Giám này có phải được Thịnh Thừa Lệ chiêu mộ, cho nên mới nói lời hay giống như đời trước hay không. Kha Hồng Tuyết cười cười, bổ sung xong ngôn luận chưa nói hết: "Giám chính nói, Ngũ hoàng tử ban đầu hẳn là phải chịu khổ mài giũa mười tám năm trước, hơn sáu mươi năm sau mới có thể đi con đường bằng phẳng, nhưng hôm nay chưa đầy canh giờ đã sớm ra khỏi lãnh cung, yêu dị trong cơ thể chẳng những không tiêu tan, ngược lại bởi vì trấn áp nhiều năm mà nổi giận, lúc này mới dẫn ra một loạt chuyện này.”
Dung Đường: "?" Đây là cái thuyết pháp huyền huyễn gì, vậy mà có người tin luôn hả?
[Cậu quên Nhân Thọ Đế mê tín cỡ nào rồi à?] Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Dung Đường nghẹn ngào, tán thành lời của nó, hỏi Kha Hồng Tuyết: "Còn gì nữa không?”
Kha Hồng Tuyết cười nói: "Đương nhiên vẫn phải có, giám chính còn nói hiện giờ ngôi sao tai hoạ giáng xuống khắp nơi, yêu dị trong cơ thể Ngũ điện hạ chỉ biết xâm hại chính gã, nếu không kịp thời loại trừ tà ác, sớm muộn có một ngày họa sẽ đến đế tinh."
Lúc hắn nói lời này, trà nóng trên lò sưởi đang pha qua lần thứ hai, từ từ toát ra mùi thơm ngát, tuyết mùa đông rơi trong viện như phủ thêm một mảnh áo bạc. Mộc Cảnh Tự bọc áo khoác dày cộp, dựa vào một bên giường mềm lật sách cổ trong tàng thư các của Kha gia, đôi mắt hoa đào nhợt nhạt rũ xuống.
Ba đời nay, lần đầu tiên Dung Đường nhìn thấy cảm xúc lười biếng trên người y như vậy.
Trong lòng Dung Đường nổi lên vài phần nghi hoặc, nhưng y tạm thời đè nén, hỏi Kha Hồng Tuyết: "Sau đó tính thế nào?"
Kha Hồng Tuyết: "Đương nhiên là trừ tà trừ hại, bệ hạ đã phái người tới Đà Lan tự thỉnh pháp sư Tuệ Miễn, chờ sang năm sẽ làm pháp sự trong cung, trấn hạ tà ma trong người Ngũ điện hạ.”
Dung Đường im lặng một lát, không ngờ cánh bướm lại rung đến nơi này.
Trong nguyên tác nhắc tới Tuệ Miễn, là bởi vì Thịnh Thừa Lệ cần tìm về một vị cao tăng đắc đạo, tụng kinh chúc phúc, lấy lòng, mưu lợi cho mình vì lão cha mê tín vô cùng kia.
Mà đời này, sự tình lại xoay chuyển lại, biến thành Nhân Thọ Đế muốn Tuệ Miễn "Trừ tà" cho Thịnh Thừa Lệ.
Việc này quái dị đến thần kỳ, thuận lợi đến mức Dung Đường không thể đoán được, đến tột cùng thiên đạo còn thiên vị nam chính của nó hay không.
Nếu không làm sao có thể mặc cho tình thế phát triển đến loại tình trạng này?
Hay là nói...... Lại là bởi vì Túc Hoài Cảnh?
Ngay từ đầu Thiên đạo đã không thể bắt Túc Hoài Cảnh, lúc này mới mang Dung Đường từ thế giới khác tới.
Nhưng tiểu thế giới là của thiên đạo, tại sao nó lại không có quyền kiểm soát những người sống trong thế giới của nó?
Chuyện này càng ngày càng ly kỳ, lúc trên xe ngựa trở về Ninh Tuyên Vương phủ, Dung Đường vẫn suy tư.
Y lợi dụng lúc ngủ say, tiến vào không gian hệ thống sau một thời gian dài.
Liếc mắt một cái cơ hồ bị sự khác biệt hai bên tầm nhìn làm cho ngây người.
Nếu thật sự dùng trò chơi để so sánh, không gian hệ thống Dung Đường bị buộc chặt này nên tương tự như một tấm hình thực cảnh game online.
Ở giữa là hình ảnh thu nhỏ tỉ lệ giữa không gian và hình thái hiện tại của nhân vật, tất cả góc nhìn trong hệ thống đều đi theo người chơi - - tức là tiến hành thay đổi và di chuyển theo góc nhìn của Dung Đường.
Trong không gian có rất nhiều điểm có thể tương tác, ví dụ như một ít số dư tệ hệ thống ở bên cạnh, cùng với avatar giả định và tiến trình cấp độ ở góc trên bên trái. Đợi đến khi thanh tiến trình lấp đầy là nhiệm vụ hoàn thành, đợi não chủ hệ thống đưa ra phán quyết sẽ gửi phần thưởng tương ứng cho y.
Ví dụ như một cơ thể không bệnh không tai, đủ của cải cả đời không lo cơm áo.
Mà góc trên bên phải là khu vực bản đồ, lúc không gian hệ thống không bị bịt kín, mở bản đồ ra là có thể nhìn thấy toàn bộ bản đồ khu vực của thế giới này, mỗi khi đi qua một khu vực là có thể thắp sáng vị trí tương quan, mà mỗi một khu vực còn thiết lập điểm dịch chuyển, Dung Đường có thể tốn tiền hệ thống tiến hành dịch chuyển.
Về phần nam chính thì sẽ trực tiếp hiện ra trên bản đồ, Dung Đường chỉ cần nhấp vào ảnh chân dung của gã là có thể di chuyển đến vị trí gần gã nhất, sau đó lại làm bộ như tình cờ gặp được, làm như không có việc gì đi ra là được rồi.
Tất cả những điều này đều rất thuận tiện, Dung Đường đã tận hưởng tiện nghi hai đời, lần này y sống lại, toàn bộ không gian hệ thống bị sương mù dày đặc bao phủ, y còn chưa quen.
Sau đó, không gian thay đổi, một nửa bị sương mù đen bao phủ, nửa còn lại bị màu xám xâm chiếm, hệ thống không nhìn thấy được cảnh tượng này, bản thân Dung Đường cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đơn giản là không chú ý quá nhiều để tránh làm cho mình phiền lòng.
Nhưng hôm nay y lại một lần nữa tiến vào, cảm thấy sửng sốt.
Không gian là một tấm màn hình chữ nhật, dưới tấm màn nên là ảnh phản chiếu ba chiều, nửa bên trái vẫn là màu đen không tan ra được, nửa bên phải là một mảng bụi lớn.
Và ở rìa màu xám, có một số màu sắc lưu ly tương tự như ánh sáng mặt trời chiếu lên những đám mây.
Lần đầu tiên Dung Đường nhìn thấy mảng màu xám này, chỉ cảm thấy phạm vi của nó rộng, màu sắc đậm. Nhưng hôm nay lại tiến vào, y giật mình nhận ra đây không phải màu xám thuần túy.
Tựa như từng lớp vải trong suốt, phủ đầy bụi bẩn ở các mức độ khác nhau, toàn bộ nhòe đi, sau đó từng lớp chồng lên nhau, cuối cùng tạo thành một đám sương mù lớn màu xám.
Mờ mịt khắp nơi, chẳng thể nhìn rõ.
Nhưng hôm nay những mờ mịt này lại ít đi một chút, nhất là vị trí bị ánh sáng màu sắc rực rỡ quấn quanh, cơ hồ có thể nhìn thấy một ít màu sáng trong suốt vô cùng sạch sẽ.
Dung Đường nhìn kỹ thì thấy mái hiên san sát nằm dưới những vị trí đó.
Chỉ có một chút, nhưng y có thể kết luận, đây chính là không gian mà y hiện đang ở.
Nguyên nhân là ở trung tâm của hình ảnh. Dung Đường nhìn thấy mình - chỉ còn một nửa cơ thể.
Rõ ràng nơi giao giới với màu đen là dày đặc nhất, màu xám cơ hồ sắp bị tan thành màu đen nồng đậm, nhưng chỉ có một khối ở giữa, tản ra ánh sáng yếu ớt, tựa như trái tim gian nan duy trì dưới hình dạng pixel.
Một nửa người rất mơ hồ, nhắm mắt nằm trong xe ngựa, một nửa người trong bóng tối không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, nửa còn lại mang vẻ mặt bình yên dưới làn sương mù xám xịt không ngừng lắc lư.
Màu xám không ngừng cố gắng xâm lấn sang bên trái, nhưng cơ hồ vừa mới đi qua đã bị dung nhập vào trong một mảng lớn màu tối dày đặc. Không thể nhìn thấy màu sắc loãng đi, nhưng nó vẫn đang cố gắng thăm dò.
Càng tới gần Dung Đường, thăm dò càng mạnh, sương mù dày đặc liên tục tấn công bóng tối, giống như một chiến binh liều lĩnh.
Không có âm thanh hay biểu cảm nào, trước mắt chỉ có sương mù dày đặc chia làm hai phần, tổng thể hài hòa không hề quấy rầy lẫn nhau, ngoại trừ dấu vết sóng nước nối tiếp nhau ở giữa.
Dung Đường nhìn chằm chằm một lúc lâu, mũi cay cay.
Không hiểu sao, y cảm thấy sương mù dày đặc đang cố gắng kéo y trở lại lãnh thổ của mình.
Mặc dù sẽ bị nuốt chửng và bị ăn mòn nếu đâm vào bóng tối, nhưng nó vẫn cố gắng hết lần này đến lần khác để ghép nửa cơ thể mà nó đang bảo vệ thành một nhân vật nhỏ hoàn chỉnh.
Giống như đó mới là ý nghĩa nguyên thủy của nó khi tồn tại trong mảnh không gian này.
Dung Đường vào không gian quá lâu không nói chuyện, hệ thống nhận thấy khác thường, hơi có chút lo lắng hỏi: 【 Ký chủ, cậu sao thế? 】
Lúc này Dung Đường mới tỉnh táo lại sau cái nhìn chằm chằm hồi lâu: "Không có gì.”
m thanh ý thức mô phỏng cảm xúc, mang theo tiếng khóc nức nở khó có thể phát hiện, hệ thống lập tức ý thức được có gì đó không ổn, lo lắng nhìn bốn phía, nhưng chỉ nhìn thấy hình ảnh ba chiều như thường lệ.
Ngu Kinh ngày đông trời quang đãng, tuyết rơi vừa dứt, mái hiên mặt đất đều chồng chất tuyết trắng mờ mịt.
Xe ngựa của Ninh Tuyên Vương phủ chạy trên đại đạo rộng lớn nhất ở Ngu Kinh, trong xe ngựa nhuộm lò lửa và hương thơm, có hai người một ngồi một nằm.
Người ngồi mượn ánh nến đọc sách, tầm mắt lại thường thường liếc về phía người đang ngủ. Khuôn mặt người đang ngủ bình yên như đang bước vào một giấc mơ ngọt ngào.
Nhưng hệ thống nhìn người nhỏ bé đang ngủ say hồi lâu, âm thanh máy móc bị bóp nghẹt, mới nhẹ nhàng hỏi: [ Đường Đường, sao cậu lại khóc? 】
Dung Đường ngẩn người, giơ tay ngoài không gian lên, theo bản năng lau mặt: "Không biết.”
Y không có “góc nhìn của thượng đế", y căn bản không biết mình đang ở trong thế giới nào.
Dung Đường mở mắt ra, đồng tử hơi đỏ lên.
Túc Hoài Cảnh thấy y tỉnh dậy, lúc đầu còn mỉm cười, nhìn thấy màu sắc trong mắt y, vẻ mặt trầm xuống, thấp giọng hỏi: "Lại nằm mơ à?"
Dung Đường hơi ngẩn ra, lắc đầu: "Không có.”
Túc Hoài Cảnh không tin, vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm y: "Thật sao?”
Dung Đường kiên định gật đầu: "Thật.”
Y vén rèm cửa sổ lên, nhìn về phía tuyết ngoài xe, nhẹ giọng nói: "Hoài Cảnh, sắp sang năm mới rồi, ngươi muốn quà mừng năm mới gì?"
Năm mới và sinh nhật gần nhau, y muốn chúc mừng sinh nhật Túc Hoài Cảnh thật tốt.
Nói xong không đợi được hồi âm, Dung Đường nghi hoặc quay đầu lại nhìn, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Túc Hoài Cảnh giơ tay lên, lau sạch nước mắt nơi khoé mắt y, thấp giọng hỏi: "Đường Đường, ngươi nợ ta ba nguyện vọng, ngươi nhớ không?"
Dung Đường hơi sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày rốt cục nhớ ra hắn nói cái gì.
Trên xe ngựa trước hội Chiết Hoa, y bại bởi Túc Hoài Cảnh, bị hắn lừa đi ba yêu cầu.
Dung Đường nhất thời không nói nên lời, cam chịu gật đầu: "Nhớ kỹ.”
“Bây giờ ta muốn dùng cái đầu tiên."Túc Hoài Cảnh nói.
Dung Đường buồn bực muốn chết, hoàn toàn không nghĩ ra, mình rốt cuộc có cái gì đáng giá để hôm nay đại nhân vật phản diện phải dùng "nguyện vọng" mới có thể thực hiện.
Rõ ràng hắn còn lập kế hoạch ngay cả với nam chính kia mà.
Nhưng y vẫn gật đầu: " Ngươi nói đi.”
Túc Hoài Cảnh: "Lần sau ở trong mộng, ngươi phải đi tìm ta.”
Cả người Dung Đường cứng đờ, không thể tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh lặp lại: "Ngươi phải đi tìm ta, ngươi biết ta ở đâu.”
Hoàng cung, đất Thục, Lý phủ ngõ Tùng Kinh, gian phòng Phong Nguyệt lâu, thậm chí...... là quý phủ Tần Bằng Huyên.
Chỉ cần Dung Đường nguyện ý, y có thể tìm được bất cứ Túc Hoài Cảnh nào trên thế giới này vào bất cứ lúc nào.
Nhưng Dung Đường lại dừng tại chỗ, cảm giác chua xót trong mũi lại dâng lên, cổ họng có chút khàn khàn.
Y giấu tay ở phía sau, nắm chặt thành nắm đấm, khàn giọng hỏi: "Ngươi không để ý tới ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi tìm thêm mấy lần. "Túc Hoài Cảnh thò người, nhẹ nhàng rút tay y giấu ở phía sau ra:" Ngươi kiên nhẫn một chút với ta, ta nhất định sẽ để ý đến ngươi.”
“Được không? "Túc Hoài Cảnh cọ trán y, nhẹ giọng thỉnh cầu.
Ngoài cửa sổ là tiếng vó ngựa giẫm lên tuyết đọng, dày đặc mà kéo dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ lâu rồi, Hoài Cảnh không sống lại, không nhớ tới hai đời trước, hắn chỉ là quá mức nhạy cảm mà thôi.