Đêm đông yên tĩnh không náo nhiệt như mùa hè dài đằng đẵng, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng lách cách của ánh đèn trong xe ngựa. Cơn đau từ bên cổ dần dần trở nên âm ỉ, so với gặm cắ n thì giống như gặm nhấm từng chút một, như một kẻ săn mồi cố gắng quấn lấy con mồi vào trong bụng ấm áp, đến cuối cùng chỉ còn lại một lớp nông hơi ấm còn sót lại như là dấu hiệu cho tất cả mọi thứ, nuôi nhốt ngày sau lại hưởng dụng mỹ thực.
Dung Đường bất giác được chớp chớp mắt, lông mi như lông quạ che đi vẻ hoảng sợ nơi đáy mắt.
Túc Hoài Cảnh lại hỏi: "Đường Đường, ta là ai?”
Yết hầu Dung Đường khẽ lăn một cái, tiếng nuốt nước bọt trong xe được phóng to vô hạn, trùng khớp với nhịp bánh xe lăn ngoài cửa sổ.
Dung Đường nhất thời không biết nói gì, không biết nên trả lời thế nào.
Vấn đề này có vô số đáp án, mỗi một cái đều chân thật, mỗi một cái đều có thể làm đáp án tối đa nộp lên trên.
Nhưng đáp án tiêu chuẩn Túc Hoài Cảnh cầm trong tay tựa hồ không giống với Dung Đường, y không rõ đến tột cùng nói như thế nào mới tính là thích hợp.
[Trực tiếp vạch trần hắn!] Hệ thống có chút tức giận, trong giọng nói máy móc có vài phần run rẩy, không biết là tại giận đại nhân vật phản diện cắn ký chủ nhà mình một phát; hay là giận chuyện rõ ràng người này đang giấu diếm bản thân nhưng lại quay đầu trả đũa!
Tóm lại, Thống Tử rất là tức giận, Thống Tử giật dây Dung Đường!
[Nói thẳng! Hắn còn có thể giết cậu hay sao?]
Dung Đường: "......”
Quả thật không thể.
Nhưng nếu như sau khi y trả lời, Túc Hoài Cảnh truy hỏi y biết được từ đâu? Dung Đường nên trả lời thế nào?
Hệ thống có hạn chế đối với y, một số câu chỉ đạo rõ ràng, vượt quá thời gian hoặc liên quan đến tiết lộ nội dung đều không thể nói. Vậy y nên giải thích với Túc Hoài Cảnh như thế nào đây, một ma ốm cư trú trong phủ từ nhỏ tới lớn, không chỉ biết bí mật nội loạn của Đại Ngu chín năm trước, còn biết Thất hoàng tử thực sự chưa chết.
Thậm chí, chiếu theo trình độ nhạy bén của Túc Hoài Cảnh, một khi có bất cứ điều gì mang lại cho hắn một sợi dây có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, hắn có thể dễ dàng lần theo manh mối để tìm ra bánh xe khổng lồ sâu hơn ẩn dưới nước.
Nói thí dụ như, Dung Đường làm sao biết Túc Hoài Cảnh sẽ bị đánh thuốc mê đưa đến Phong Nguyệt lâu vào đầu mùa xuân nửa đầu năm nay?
Tất cả đều là mạo hiểm, y biết Túc Hoài Cảnh sẽ không gây chuyện bất lợi cho y, nhưng lỡ như thì sao?
Lỡ như đại nhân vật phản diện vẫn sẽ hắc hóa, sẽ hoài nghi Dung Đường tiếp cận có ý đồ khác, sẽ thẩm định mục đích cùng hành vi của y, vậy mọi chuyện từ nay về sau nên phát triển như thế nào?
Tâm lý tranh giành quyền lực kéo dài hai đời khiến Dung Đường gần như vô thức phân tích ưu nhược điểm và mọi khả năng. Chừng nào y còn chưa nắm chắc về con đường nào thì y sẽ không bước lên.
Nhưng Túc Hoài Cảnh ngồi đối diện y, mặc dù trong mắt mang theo d*c vọng cấp bách cần thỏa mãn, cảm giác áp bức đến mức không thể phớt lờ, nhưng Dung Đường vẫn cảm thấy hắn ngoài mạnh trong yếu vô cùng.
Không phải hắn đang nổi giận, hắn đang làm nũng.
Bởi vì yêu cầu không được thỏa mãn, cho nên mới không thể ức chế cắn một cái vào cổ y, để giảm bớt cảm xúc không thể bày tỏ trong lòng mình cũng tốt, nóng nảy bất an cũng được.
Câu trả lời mà hắn cần, như thể đã được viết lên mặt hắn.
Dung Đường lại nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: " Ngươi là Túc Hoài Cảnh.”
Đây rõ ràng không phải câu trả lời mà Túc Hoài Cảnh muốn nghe, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân, dùng giọng hơi khàn khàn nói: "Còn gì nữa không?”
“Là lang quân của ta. "Dung Đường nói.
Túc Hoài Cảnh sửng sốt một giây, tựa như trong nháy mắt đã được trấn an thành công.
Trong mắt hắn hiện lên một vẻ miễn cưỡng được xưng tụng là vui sướng và mờ mịt lẫn lộn với nhau, Dung Đường tiếp tục nói: "Là cháu ngoại của Lý Trường Phủ - -”
Đại nhân vật phản diện lập tức nhíu mày, hắn chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc hay tức giận nào trước mặt Dung Đường, vui vẻ tức giận khổ sở đều viết hết lên mặt, giống như một đứa trẻ mười tuổi kiêu căng vô cùng.
Còn không đợi Túc Hoài Cảnh làm khó dễ, Dung Đường lại ném ra mấy đáp án: "Là cháu ngoại Hiển Quốc Công, em trai Mộc Cảnh Tự, cũng là em họ của ta.”
Hệ thống giật dây Dung Đường nói thật nửa ngày, nhưng khi thật sự nghe thấy những lời này của Dung Đường, nó lại kẹt cứng, tiếng điện nhỏ đến mức gần như không phát hiện được bắt đầu khởi động trong không gian hệ thống, trong xe lại lần nữa trở về yên tĩnh không tiếng động.
Người đánh xe nhẹ nhàng phát ra một âm điệu kinh ngạc, thấp giọng nói với thị vệ và gã sai vặt đi theo bên cạnh: "Tuyết rơi rồi!"
Ngày mười một tháng mùa đông, Ngu Kinh bắt đầu có tuyết rơi liên tục, che phủ tòa đô thành và trận đại hỏa ngập trời kia từng chút một.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, lẳng lặng ngóng nhìn Dung Đường, qua thật lâu thật lâu, hắn bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, lui về phía sau, tỏ ra thoải mái hơn, mượn ánh nến mờ ảo hỏi: “Sao Đường Đường biết?”
Xiềng xích tiêu tán, không gian hô hấp một lần nữa mở rộng, nhưng Dung Đường lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
Nhìn Túc Hoài Cảnh như thả lỏng, nhưng rõ ràng cơ bắp toàn thân đang căng thẳng, không phải muốn chống lại người khác, mà giống như…
Đề phòng y trốn thoát.
Dung Đường khó hiểu, nhưng Túc Hoài Cảnh ném cho y một vấn đề, y không thể không trả lời.
Nhưng y lại không thể nói hết sự thật ra ngoài nên đành cau mày suy nghĩ một chút, quyết đoán bán huynh đệ.
Dung Đường nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời: "Kha Hồng Tuyết nói cho ta biết.”
Hệ thống bị kẹt cứng nghiêm trọng hơn, đỉnh đầu gần như toát ra dấu chấm hỏi pixel nhỏ.
Ngay cả Túc Hoài Cảnh cũng hơi kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn Dung Đường chớp chớp mắt.
Dung Đường mặt không đổi sắc, tim đập thình thịch.
Chính y cũng cảm thấy kỳ quái, hai đời trước lúc hoà giải với nhiều quan viên triều đình vì giúp Thịnh Thừa Lệ. Không biết y đã nói dối bao nhiêu lần cũng như những lời chân tình giả ý, nhưng chưa từng có một lần nào, y nói xong cơ hồ có thể cảm giác được trái tim muốn kháng nghị mà nhảy ra giận dữ mắng mỏ y nói dối.
Thậm chí Dung Đường còn nghi ngờ, có khi trái tim này đã bị Kha thiếu phó điều khiển từ xa, bởi vì y đã bắt người khác đổ vỏ.
Túc Hoài Cảnh nhìn y, đối diện hồi lâu, cong môi nhẹ nhàng nở nụ cười, không biết có tin hay không, chỉ là lại hỏi một câu: "Vậy Thịnh Thừa Lệ là ai?"
Dung Đường: "...?”
Y không vui nhíu mày, nhịp tim đột nhiên vững vàng: "Có liên quan gì tới gã?”
Túc Hoài Cảnh cúi đầu "Hừ" một tiếng, liếc Dung Đường: "Ta cũng rất tò mò, có liên quan gì tới gã?”
Xe ngựa vô tình va phải một hòn đá nhô cao, va đập mạnh, Dung Đường trong chăn rung chuyển, vô thức đưa chân về phía trước, chạm vào chân Túc Hoài Cảnh, thoáng cái đã bị chân hắn đ è xuống không thể nhúc nhích.
Giọng nói của Túc Hoài Cảnh mềm mại trầm thấp nặng nề, phảng phất đang tìm mọi cách mà mê hoặc người: "Đường Đường, nói thật với ta, gã là gì của ngươi?"
Là người nào của ngươi, mới có thể làm cho ngươi lúc chưa nhìn thấy gã đã thốt ra tên họ, ai có thể khiến ngươi chống cự theo bản năng từ tận đáy lòng, có thể làm cho ngươi nhìn thấy gã lần đầu tiên đã uất ức nôn mửa khóc lóc nói đau với ta, có thể làm cho ngươi cho dù chán ghét nhưng vẫn luôn chú ý tới hành tung của gã?
Là ai của ngươi, vì sao lại đặc biệt như vậy? Sao ngươi lại có dao đ ộng tình cảm với gã lớn như vậy?
Tâm trạng của ngươi chưa từng có dao động lớn như vậy với ta.
Cơn xóc nảy kia đi qua, chân bị người đè ép chẳng thể nhúc nhích. Dung Đường lại đột nhiên cảm thấy một cỗ chua chát không biết từ đâu tràn ngập trong không khí.
Y hồ nghi ngẩng đầu, trùng hợp đụng vào đôi mắt phượng thâm thúy của Túc Hoài Cảnh.
Ánh mắt ẩm ướt trong veo, chứa vài phần ý cười, giống như vừa ngoan vừa nghe lời, làm người ta sinh ra ảo giác hắn dịu ngoan đáng yêu vô cùng.
Dung Đường lại trừng mắt nhìn, rất là thông minh thấy rõ ẩn trong đáy mắt hắn......là sự ghen tị và so bì.
Dung tiểu thế tử rất mơ hồ, y không rõ tại sao Túc Hoài Cảnh lại đi so bì với Thịnh Thừa Lệ.
Trong mắt y, đại nhân vật phản diện tốt hơn nam chính một vạn lần.
Dung Đường suy nghĩ một hồi, thử thăm dò trấn an: "Là một người không quan trọng.”
Lời y nói rất thật lòng, nhưng tâm tình Túc Hoài Cảnh chẳng mảy may rục rịch, thậm chí hắn còn vô thức nhíu mày, đặt tay phải sang một bên, bắt đầu ỷ lại tính tìm kiếm lệnh bài.
Dung Đường lập tức bổ sung: "Nếu thật sự muốn nói, có thể nói gã là kẻ thù của ta.”
Túc Hoài Cảnh thoáng cái dừng lại, mặt mày trở nên sắc bén, âm điệu tự nhiên trầm xuống, một chút uy áp tự nhiên bùng phát ra, hắn chậm rãi lặp lại: "Kẻ thù?"
Dung Đường cứng đờ, sau khi phát hiện mình đã nói ra bí mật khó lường vì dỗ Túc Hoài Cảnh, nhưng đã nói tới đây rồi, y chỉ có thể kiên trì thừa nhận: "Ừ.”
Túc Hoài Cảnh từ từ ngồi thẳng dậy, vê vê ngón tay, hỏi: "Gã làm gì ngươi mà biến thành kẻ thù của ngươi?"
Dung Đường há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cảm giác tắc nghẽn đã lâu không cảm nhận được lại ập tới, y vẫn không thể nào thổ lộ với Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường thất bại nghĩ, Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh chờ y, không thúc giục không vội, một mình thưởng thức lệnh bài, tay vuốt càng lúc càng nhanh, tỏ rõ nội tâm phiền não cũng như cấp bách.
Thật lâu sau, Dung Đường rốt cục thấp giọng mở miệng, thấp thỏm bất an hỏi: "Hoài Cảnh, ngươi có thường xuyên nằm mơ không?”
Túc Hoài Cảnh ngẩn ra, trong đầu không biết hiện ra hình ảnh gì, sắc mặt hơi cứng đờ.
Dung Đường thử đổi sang một phương hướng huyền bí khó hiểu, rồi lại không thể khảo chứng, nói ra: “Từ lúc ta còn rất nhỏ đã bắt đầu mơ đi mơ lại một giấc mộng.”
Y ngừng lại, không cảm thấy không có sự cản trở hay trừng phạt nào từ hệ thống, trong lòng hơi vui vẻ, tiếp tục nói: "Nghiêm túc mà nói hẳn là bắt đầu từ lúc chín tuổi, lúc ấy ta còn chưa từng gặp Thịnh Thừa Lệ."
[Cậu nói dối càng ngày càng thuần thục.] Hệ thống không nhìn nổi, lành lạnh nói.
Dung Đường hơi khựng lại, tức giận không chỗ phát ti3t: "Vậy mi nói cho ta biết ta còn có thể nói như thế nào mới không khiến cho đại nhân vật phản diện hoài nghi?"
[…] Hệ thống kiên quyết giữ im lặng, không dám dập tắt khát vọng sống sót của ký chủ.
Dung Đường bắt đầu tìm mọi cách hoàn thành lời nói dối này: "Trong mộng hình như là chuyện của một thế giới khác, nhưng mỗi lần tỉnh lại ta đều cảm thấy rất mệt mỏi, giống như thật sự đã trải qua.”
Túc Hoài Cảnh dựa vào thùng xe: "Nói thế nào?”
Tuyết rơi liên miên rơi trên nóc xe, Dung Đường ở trong hoàn cảnh tối tăm, tay ôm lò sưởi, chân bị Túc Hoài Cảnh đè lên.
Ngay từ đầu y chỉ muốn hoàn thành vấn đề Túc Hoài Cảnh không chịu buông tha kia. Có thể nói y như là lún vào trong đó, xung quanh y hiện lên một bầu không khí buồn bã cực kỳ mơ hồ, Túc Hoài Cảnh phát hiện mình không chen vào được.
"Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian này. Trời bắt đầu có tuyết rơi dày đặc, đêm giao thừa ta ngã vào hồ nước. Khi tỉnh dậy, mọi thứ đã khác.”
“Bệ hạ mời phụ thân mẫu thân vào cung dự tiệc tết nguyên tiêu, sức khoẻ ta tốt hơn nên đi cùng mẫu thân. Trong lúc yến tiệc cảm thấy nhàm chán, rời chỗ đi xung quanh, bất tri bất giác lạc đường vào một tòa lãnh cung tối đen.”
Dung Đường chậm rãi nói, tầm mắt tự nhiên rủ xuống, không biết cụ thể đang nhìn điểm nào, tiêu điểm một hồi rõ ràng một hồi mơ hồ, cuối cùng trước mắt tất cả đều là vầng sáng bị ngọn nến chiếu rọi ra cùng với chăn lông nhung.
“Lãnh cung rách nát, tối tăm, ta đi vào, có người sốt cao, nằm ở trên giường sốt đến mơ hồ, ta nhìn thoáng qua liền muốn đi ra ngoài tìm thái y cho gã, tay áo lại bị gã túm lấy. Người nọ tuổi còn rất nhỏ, không có ý thức gì, coi ta là mẹ gã, đang khóc với ta.”
Biểu cảm Túc Hoài Cảnh nghiêm lại, môi mỏng khẽ mím một cái, tầm mắt không chớp nhìn chằm chằm Dung Đường.
“Ta dỗ gã một hồi, tách tay gã ra, tìm đại phu chữa khỏi phong hàn cho gã. "Dung Đường nhẹ giọng nói," Qua một đoạn thời gian nữa vào trong cung, gã cung kính nói cám ơn ta, nói ta là ân nhân cứu mạng của gã, hỏi ta có thể cứu gã thêm một lần nữa hay không.”
Túc Hoài Cảnh lên tiếng hỏi: "Là Thịnh Thừa Lệ?”
Dung Đường gật đầu: "Gã cầu ta dạy gã phải ra khỏi lãnh cung như thế nào, có được sủng ái của bệ hạ như thế nào, bồi dưỡng thế lực của mình làm sao, thậm chí còn bảo ta dạy hắn đạo làm vua.”
“Thật ra có rất nhiều thứ ta không biết, nhưng vừa tự học vừa dạy gã, xem như giúp đỡ lẫn nhau, cùng đi ba bốn năm. “
Sau đó tâm sinh hiềm khích, bắt đầu kiêng kỵ cùng ngờ vực vô căn cứ,ly tâm mà xa lánh lẫn nhau, thẳng đến cuối cùng sụp đổ hoàn toàn ở trong một tòa miếu đổ nát vô danh.
Dung Đường không nói tỉ mỉ như vậy, chỉ nói: "Cuối cùng gã phản bội ta, làm một số chuyện không tốt.”
“Chuyện gì? "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng hỏi.
Dung Đường lắc đầu: "Không nhớ rõ, trong mộng vốn là hư ảo, sau khi tỉnh lại thì bắt đầu dần dần mơ hồ.”
Túc Hoài Cảnh nắm thắt lưng, cúi đầu đánh giá y hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: "Theo lý nên như thế.”
Hắn hỏi: "Đường Đường hận gã không?”
“Không tính là hận. "Dung Đường nhíu mày," Ta ghét gã thôi, không muốn tiếp xúc với gã.”
Túc Hoài Cảnh: "Vậy có muốn giết gã không?”
Dung Đường đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, đang muốn cự tuyệt, thoáng nhìn đáy mắt hắn cuồn cuộn sóng ngầm, lời đến bên miệng kẹt lại.
Túc Hoài Cảnh cho là thật.
Hắn động sát niệm.
Hệ thống điên cuồng phát ra cảnh báo, Dung Đường nuốt một ngụm nước miếng, không nói"Là mộng " trả lời qua loa, trực tiếp đưa ra cho Túc Hoài Cảnh đáp án mà hắn muốn nghe: "Muốn."
Nói xong, Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười: "Ta đây giết gã giùm Đường Đường được không?”
Hắn mặc kệ đó có phải là mộng hay không, sự tồn tại của Thịnh Thừa Lệ khiến Dung Đường sợ hãi chán ghét, trong mắt Túc Hoài Cảnh, gã nên là một người chết.
Hắn rất vui vẻ đưa ra đề nghị này, Dung Đường lại lắc đầu.
Túc Hoài Cảnh kinh ngạc: "Đường Đường không muốn gã chết sao?”
Dung Đường ôm chặt lấy lò sưởi, nói những lời mình không phân biệt được là thật hay là nói dối: "Muốn.”
Túc Hoài Cảnh: "Vậy tại sao không đồng ý?”
“Để ta tự làm. "Dung Đường nhẹ giọng nói, giọng nói khàn khàn run rẩy:" Để ta động thủ, ngươi không được làm bất cứ chuyện gì.*
Túc Hoài Cảnh giật mình, không thể tin nhìn về phía Dung Đường, nhưng tất cả những gì hắn trông thấy trong đáy y chỉ là sự bình tĩnh và sáng tỏ, giống như lời nói không có nửa câu giả dối, chỉ có cơ thể không được tự nhiên khẽ run.
Hắn bình tĩnh nhìn y thật lâu, cuối cùng gật đầu: "Được, ta để mạng của gã lại cho ngươi.”
Thoáng cái, thân thể căng thẳng của Dung Đường chợt thả lỏng, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi mịn màng, cảnh báo kêu gào không ngừng trong đầu rốt cục ngừng lại.
Xe ngựa đi đến Ninh Tuyên vương phủ, Túc Hoài Cảnh xuống xe trước, ở dưới xe đưa tay, tiếp được Dung Đường.
Trong khoảnh khắc hai người nắm tay nhau, gió tuyết từ trước cửa chảy xuống, đèn lồ ng lung lay lắc lư, Túc Hoài Cảnh đột nhiên hỏi một câu: " Trong mộng của Đường Đường, ta là người như thế nào?"
Dung Đường vừa mới thả lỏng cảm giác cấp bách khi nhiệm vụ sắp thất bại và thế giới sụp đổ, nghe vậy không hề nghĩ ngợi: "Ngươi không ở trong mộng của ta.”
Túc Hoài Cảnh nhíu mày, bên người truyền đến âm thanh nhảy xuống rất nông.
Dung Đường đứng bên cạnh, chân giẫm lên tuyết còn đang chồng chất, phía xa là ánh lửa chưa dập tắt.
Y đứng giữa tuyết trắng và khói lửa rực rỡ, gần như nỉ non nhẹ giọng: " Ngươi đang ở trong hiện thực cùng ta.”