Lúc ngẩng đầu lên, hắn cong cong đôi mắt, nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường, ngươi đang làm nũng - -”
Dung Đường giật mình, lúc này muốn phản bác lại nghe thấy Túc Hoài Cảnh hỏi: "Hay là thương ta?”
Dung Đường lập tức câm miệng.
Đêm hè ngân hà rực rỡ, ngôi sao treo ở phía chân trời, trong phòng đốt một ngọn nến, có ánh trăng từ cửa sổ nhàn nhạt chiếu xuống. Tim Dung Đường đập loạn nhịp nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, trong khoảnh khắc đó y thiếu chút nữa cho rằng hắn sẽ thú nhận thân thế với mình.
Y im lặng hồi lâu rồi hỏi như không biết gì: "Tại sao lại nói như vậy?”
Túc Hoài Cảnh ngồi đối diện y, một tay chống cằm, ấm áp nhìn y nói: "Thiếu tướng quân nhà Hiển Quốc Công là biểu ca của ta.”
Dung Đường nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, còn có tầng thân phận này làm yểm hộ, Túc Hoài Cảnh có thể mượn tầng thân phận họ hàng xa của nhà Hiển Quốc Công, trắng trợn nói với y những chuyện chỉ có Tiên Thất hoàng tử mới biết được, nhưng sẽ không bị bất luận kẻ nào vạch trần.
Dung Đường gật đầu: " Ta biết, hắn là một người rất lợi hại.”
Tiểu thuyết<< hành trình của đế vương>>mở màn bằng góc nhìn của nam chính Thịnh Thừa Lệ, lúc ấy Nhân Thọ đế đã đoạt vị thành công, tất cả nhân vật từng kinh tài tuyệt diễm trong lịch sử Đại Ngu, hoặc là chôn vùi dưới đất vàng, hoặc là ẩn cư nơi phố xá sầm uất, không bao giờ thấy được khí phách trong veo phấn khởi năm đó trong mắt nữa.
Ví dụ như Đoan Ý trưởng công chúa tụng kinh niệm Phật trong phủ, lại ví dụ như Hiển quốc công từng chinh chiến sa trường lập được công lao hiển hách.
Phương bắc Đại Ngu có man di quấy rầy biên cảnh nhiều lần, đây là vấn đề còn sót lại từ xưa đến nay, mỗi một người cầm quyền đều vì thế mà rất đau đầu.
Năm Tuyên Đế còn tại vị, thiếu tướng quân Vệ Tự Hằng vừa tròn mười tám tuổi thỉnh lệnh mang binh tiến đến bắc cảnh dẹp loạn, một đi ba năm không về kinh, đánh lui man di tám trăm dặm.
Sau khi phụ thân, ngay lúc đó là uy vũ đại tướng quân Vệ lão gia qua đời. Vệ thiếu tướng quân liền thuận lý thành chương trở thành uy vũ đại tướng quân mới nhậm chức của Đại Ngu.
Một nhà hai vị hào kiệt, là vinh dự thực sự được đổi bằng xương bằng máu.
Vệ tướng quân hưởng thọ năm mươi bốn tuổi, từ mười tám tuổi đến năm mươi bốn tuổi, suốt ba mươi sáu năm, bắc cảnh không còn một binh một ngựa nào dám vượt biên bước vào sơn hà Đại Ngu một bước.
Dung Đường nói: " Bà nội thiếu chút nữa đã thành thân với Vệ tướng quân.”
Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng cười: "Đúng là thiếu chút nữa.”
Chuyện về con gái nuôi của hoàng đế cùng với trưởng tử của uy vũ đại tướng quân vốn nên là một đoạn giai thoại.
Nhưng Tuyên Đế đột nhiên bị bệnh nặng, Minh Tông lên ngôi, Đoan Ý lo lắng ấu đệ một thân một mình ở triều đình toàn là sài lang hổ báo vây quanh. Mà mấy đời Vệ thị đều là hào kiệt chinh chiến vì nước, trước khi mỗi vị tướng quân xuất chinh đều lưu lại con nối dõi cho gia tộc, đây gần như là quy tắc vĩnh viễn không thay đổi.
Đoan Ý không thể lui về phía sau màn giúp chồng dạy con, Vệ Tự Hằng cũng không thể vứt bỏ mẹ đi tới biên cảnh một mình, để lại người lớn tuổi lo lắng hãi hùng.
Vì thế hai người vốn có hôn ước, hẹn một buổi hoàng hôn, đường đường chính chính, quang minh chính đại dùng một bữa cơm ở Lưu Kim Lâu Ngu Kinh, cúi xuống nhìn ký thác niềm vui của hàng vạn dân chúng trên sông Kim Phấn.
Ta chúc ngươi lần này đi bình an, giữ vững cương thổ vì quốc gia, ngươi chúc ta tiến thối không lo, xé ra lỗ hổng vì triều đình.
Sau đó đều tự giải trừ hôn ước, ba mươi năm, bốn mươi năm, không còn vướng mắc lẫn nhau nữa.
Vệ tướng quân sinh một trai một gái, trưởng tử dấn thân vào quân doanh, đền đáp tổ quốc; Nữ nhi đi vào cung đình trở thành mẫu nghi thiên hạ, thành hoàng hậu Vệ thị sau này - - cũng chính là mẫu hậu Túc Hoài Cảnh.
Vệ Tự Hằng một thân hai vinh hạnh đặc biệt, với quốc gia là đại tướng quân uy vũ khiến quân địch phải e sợ, ở trong nhà lại là nhà quốc công được tiên đế kính trọng, phong hào là "Hiển", danh tiếng nhất thời vô lượng.
Mà thiếu tướng quân trong miệng Kha Hồng Tuyết lại là Vệ Chuẩn, cháu ruột của Vệ Tự Hằng.
Năm Bắc cảnh xâm chiếm, tiên thái tử hai mươi mốt tuổi, Vệ Chuẩn mười bảy tuổi, đều là thiếu niên lang phong nhã hào hoa của Ngu kinh.
Nếu quỹ đạo của lịch sử không chệch hướng, tiên thái tử sẽ lên ngôi, đăng làm hoàng đế. Vệ Chuẩn cũng sẽ từ thiếu tướng quân ngây ngô trưởng thành giống như phụ thân, tổ phụ của hắn, chỉ nghe thấy tên cũng đủ để đánh lui một phương danh tướng man di.
Nhưng thời gian trôi qua không có cái gọi là nếu như, Vệ Chuẩn giống như tiên thái tử, tất cả đều chết vào cuối xuân khi mặt trời mới mọc, thành trì ở biên giới bị phá.
Thiếu niên mai táng ngày đầu xuân trước triều đại mới, trở thành bão cát đóng ở biên quan.
Dung Đường nhớ lại ký ức còn sót lại trong đầu, nhẹ giọng nói: "Khi còn bé ta đến phủ bà nội chơi đùa, thỉnh thoảng sẽ ngồi ở thềm đá trước cửa nhìn về phía đối diện.”
Đó là một tòa nhà tráng lệ, môn đình hiển hách.
Trong nhà không có nam giới trưởng thành, chủ sự đều là nữ tử, từ Vệ lão phu nhân đến Vệ phu nhân, mỗi một vị đều là nữ nhân ưu tú tư thế hiên ngang, quả cảm kiên nghị.
Vệ Chuẩn là thiếu niên lang mười mấy tuổi, tính trời – thích chơi đùa, không thích học tập, ngày ngày múa đao lộng thương, hô bằng dụ bạn. Sinh ở thế gia hiển hách nhưng lại có thể cầm hai ba đồng xu ở cuối góc đường phố xá sầm uất chơi đấu dế với một đám bé con.
Thường thường lăn lộn một ngày, tất cả số tiền lấy ra đều trở thành kẹo trong tay đám trẻ, thiếu tướng quân cân nhắc mấy đồng xu còn sót lại trong tay, tùy ý tìm một quán nhỏ bán rượu, muốn cầm một bình rượu cao lương nhuận họng rẻ nhất, chậm rãi uống rượu lắc lư về nhà.
Tới trước cửa nhà lại bắt đầu lo lắng, giấu bầu rượu sửa sang lại quần áo, phủi lá cỏ do ngồi bệt dưới đất bị dính vào, chỉnh lại mũ tóc, giả bộ khéo léo rụt rè thong dong đi về nhà.
Sau đó liếc mắt một cái, trông thấy một em bé nhỏ ngồi trước cửa nhà hàng xóm đối diện.
Trong ký ức, mặt trời lặn đã lâu lấp đầy bầu trời, đại lộ Tuyên Võ vắng lặng mà tịch mịch, mỗi một chỗ đều là nhà cao cửa rộng bí ẩn không thể nhìn trộm. Thiếu niên lang tùy ý tiêu sái bước tới, cười cúi người xuống, móc một cây kẹo hình rồng bay từ trong túi áo ra giống như làm ảo thuật nói: "Gọi ca ca, gọi một tiếng ca ca thì cho đệ ăn kẹo.”
Dung Đường là một người ngoài cuộc lạc vào dòng chảy hỗn loạn của thời không, nhưng sẽ cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ khi thỉnh thoảng nhớ lại những cảnh tượng này.
Đó là một loại cảm giác... Gần giống như khi cò bé ngồi trên sườn dốc cỏ thoai thoải dưới bầu trời hoàng hôn, chờ cha mẹ trưởng bối về nhà, vì đối phương thuận tay cho mình một món ăn vặt mà vui mừng nhảy nhót.
Trong ký ức tuổi thơ tràn ngập vị đắng chát của canh thuốc, rất ít khi nguyên chủ có tình cảm sống động như vậy.
Dung Đường là người đứng xem, lại bất giác nhếch môi lên: " Hắn cho ta ăn rất nhiều kẹo.”
Túc Hoài Cảnh giật mình, khóe môi hơi cong lên: "Biểu ca của ta cũng cho ta rất nhiều kẹo.”
"Cậu quanh năm không ở nhà, mợ và Quốc công phu nhân đều không quản được huynh ấy, có đôi khi ta tới phủ Quốc công chơi, biểu huynh sẽ kéo ta đi móc trứng chim chui vào ổ chó, lần nào cũng làm cho cả người bẩn thỉu, nếu không có mẫu thân ngăn cản, không biết là huynh ấy đã bị phạt quỳ bao nhiêu lần.”
Dung Đường rót cho mình một tách trà ấm, sương trắng nóng hổi chậm rãi bay lên trời, y nhìn Túc Hoài Cảnh, làm một người yên tĩnh lắng nghe.
Túc Hoài Cảnh nói: " Từ nhỏ biểu ca đã hướng tới sa trường, huynh ấy nói chỉ cần huynh ấy còn sống một ngày, thì nhất định không cho phép man di vượt qua biên giới dù chỉ một bước. Mợ thúc giục huynh ấy thành hôn, huynh ấy nói quốc gia sắp nguy nan thì làm sao lo chuyện nhà được.”
Hắn nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, cũng không biết là ký ức quá xa xưa có hơi mơ hồ, hay là hồi tưởng quá nhiều xuất hiện sai lệch, muốn nhớ lại hơi khó.
Túc Hoài Cảnh nói: "Khi đó hình như mới là mùa đông Nguyên Hưng năm thứ hai mươi bốn. Đêm giao thừa, chẳng ai biết tại sao huynh ấy lại đột nhiên nói ra những lời này, mới vừa nói ra miệng đã bị Quốc công phu nhân cầm quải trượng đánh thật nhiều lần."
Hắn nở nụ cười, trong đôi mắt dần dần hiện lên một tầng đau thương nhàn nhạt: "Nhưng về sau chúng ta mới biết, huynh ấy là người nhìn ra khác thường sớm nhất, cho tới hôm nay ta cũng không nghĩ ra sao biểu huynh lại biết quốc gia sắp nguy nan. Nếu quả thật muốn nói, đại khái chỉ có thể nói huynh ấy là một nhà quân sự trời sinh, cho dù đang ở kinh thành, cũng biết ngoài ngàn dặm bắc cương sẽ có rung chuyển."
"Thái tử đích thân tới biên cảnh là vì khích lệ khích lệ chiến sĩ, biểu huynh đi cùng hắn, vốn rất nhiều người đều không đồng ý. Nhưng Quốc Công phu nhân đứng ra nói tổ phụ hắn, phụ thân hắn, tất cả đều là chết trận vì quốc gia, hiện giờ biên cảnh có khác thường, lại không có đại tướng trấn thủ, huynh ấy nên tiến về phía trước. Cho dù có chết trên sa trường thì cũng tốt hơn ngàn vạn chiến sĩ biên cảnh cùng con dân vô tội chết oan rất nhiều."
Giọng Túc Hoài Cảnh càng lúc càng nhẹ, lúc ấy hắn mới tám tuổi, có một số việc là mình nhìn thấy, có một số việc lại là nghe người ta nói.
Đứa bé vốn không nhớ chuyện, nó chỉ ép mình nhớ đi nhớ lại trong chín năm qua, mới không quên sạch sẽ.
“Ai biết một câu thành sấm đâu.” Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói, " Biên giới phía bắc bị phá, hoàng tử ở phía nam thì bị chém, có đôi khi ta cũng nghĩ, có phải thật sự có cái gọi là quốc vận hay không. Trời không chiếu cố, cho nên con nối dõi tiên đế không có một ai chết già, ngay cả thân nhân cũng chết thảm.”
Túc Hoài Cảnh ngước mắt, lặng lẽ nhìn Dung Đường, như muốn tìm câu trả lời từ y.
Dung Đường cảm thấy sợ hãi, thiếu chút nữa đã muốn nói: Không phải như vậy!
Nhưng y suy nghĩ nửa ngày, lại phát hiện bánh xe lịch sử đúng như Túc Hoài Cảnh nói, con nối dõi của tiên đế không có một ai chết già.
Cho dù là bản thân Túc Hoài Cảnh, đợi sau khi hắn đăng cơ khơi mào chiến tranh, thế giới này đều sẽ chôn vùi hết, sao có thể tính là chết già đây?
Nhưng Dung Đường không muốn nhìn thấy Túc Hoài Cảnh mê mang bất lực như vậy, y cau mày suy nghĩ hơn nửa ngày, giọng nhẹ nhàng, lại có chút trẻ con nói: "Không phải.”
Túc Hoài Cảnh chớp mắt mấy cái: "Hả?”
Dung Đường: "Nếu quả thật giống như ngươi nói, bệ hạ mới nên là người đầu tiên chết bất đắc kỳ tử.”
Sắc mặt Túc Hoài Cảnh trầm xuống, đồng tử co rụt lại, nghiêng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, xác nhận không thấy bất kỳ bóng người mới quay đầu lại, có chút nóng lòng, rồi lại nhịn không được dạy bảo: "Đường Đường sao có thể nói như vậy?"
Dung Đường đúng lý hợp tình: "Vì sao không thể?”
Túc Hoài Cảnh cau mày: "Đây là lời đại nghịch bất đạo, nếu truyền ra ngoài sẽ bị tru di cửu tộc.”
Dung Đường không phục nói thầm, "Dù sao ta cũng sống không lâu, không phải ngươi nói muốn chôn cùng ta sao? Nếu tru cửu tộc thì vừa hay tuẫn tình luôn, hai chúng ta còn có thể cùng tìm một chỗ chôn trên bãi tha ma, chết cũng coi như có bạn.”
Túc Hoài Cảnh im lặng một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái: "Phu quân nói đúng.”
Hắn nói: "Gả gà theo gà gả chó theo chó, trượng phu của ta là Bồ Tát trong mắt không có quy củ hoàng quyền, ta còn có thể làm sao bây giờ? Nếu thật sự bị người ta tố cáo lên bệ hạ, ta sẽ bị chém đầu giống ngươi, rồi cùng nhau xuống địa phủ là được rồi.”
Nhưng Dung Đường lại bĩu môi: "Vậy không được.”
“Sao lại không được? "Túc Hoài Cảnh dung túng hỏi.
Dung Đường: "Vậy trước khi chết ta phải chạy đến trước mặt hoàng đế mắng một phát cho hả dạ, cái loại người thối nát gì vậy? Bản thân đoạt vị trí của hoàng huynh còn sắp xếp một lời đồn giả dối truyền bá cho hậu thế, suốt ngày ăn uống hưởng lạc, mặc kệ tham quan ô lại khống chế triều đình, khiến cho khắp thiên hạ loạn lạc!”
Càng nói y càng tức giận, kéo qua kéo lại kéo trở về: "Hơn nữa tiền cứu trợ thiên tai còn chưa thèm phân bổ, báo hại ta dùng hết cả tiền riêng!”
Túc Hoài Cảnh: "......”
Lần đầu tiên Túc Hoài Cảnh không chìm đắm trong bi thương hay mỉa mai sau khi nhớ lại quá khứ, hắn nhìn Dung Đường tức giận mắng thiên tử đương triều giống như một con chuột khoét kho thóc, trầm mặc hồi lâu, nở nụ cười.
“Ngươi thật đúng là......”
Đại nghịch bất đạo.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng thở dài, rời khỏi vị trí của mình, đứng dậy đến trước mặt Dung Đường, cúi đầu nhìn về phía ánh mắt của y, tương đối lễ phép đoan trang hỏi: "Đường Đường, ta có thể hôn ngươi không?”
Ta thích ngươi lắm.