Lại một lần nữa y ý thức được trình độ nhạy bén của Túc Hoài Cảnh, thậm chí Dung Đường còn hoài nghi, nếu có một ngày Túc Hoài Cảnh hỏi thẳng y "có phải ngươi sống lại hay không", bản thân cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Người này thoát khỏi quy tắc và trói buộc, nhưng cũng rất tỉnh táo và sắc bén, mọi thứ trên thế giới này dường như đều không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Dung Đường không khỏi nghĩ, một năm qua mình làm bại lộ bao nhiêu chi tiết cho Túc Hoài Cảnh biết?
Bởi vì sự thật quá kỳ lạ, vượt quá tầm hiểu biết của người thường, cho tới bây giờ y chưa từng nghĩ tới việc cố ý giấu diếm.
Nếu không nghi ngờ thì bình an vô sự. Nếu như nghi ngờ thì ngay cả thân phận "Ninh Tuyên Vương thế tử" này, cũng rất đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.
Có lẽ Túc Hoài Cảnh chú ý tới chuyện y thân là "Dung Đường", vốn không nên biết hoặc là để ý mọi chuyện, nhưng lại không hỏi một lời. Như là đang chờ Dung Đường thẳng thắn, cũng như là đang mặc kệ, ngược lại giở trò đổi lấy nguyện vọng, dùng cho một yêu cầu hoang đường như vậy.
Ngay cả giấc mơ của mình y cũng bịa đặt, lần sau nhập mộng phải đi tìm hắn như thế nào đây?
Dung Đường mím môi, nói với Túc Hoài Cảnh: "Mộng đều là giả.”
“Ta biết. "Túc Hoài Cảnh gật đầu.
Dung Đường: "Vậy ngươi còn muốn lãng phí nguyện vọng này sao?”
“Đây không phải lãng phí. "Túc Hoài Cảnh nói," Đường Đường, trong cuộc đời của một người có một phần ba thời gian đều là đang ngủ, mà bởi vì nguyên nhân sức khoẻ nên ngươi ham ngủ hơn người bình thường.”
Tay y bị tách ra rồi nắm chặt lấy, Dung Đường nhất thời khó hiểu, hỏi: "Cho nên?”
Túc Hoài Cảnh: "Nếu như nói thời gian thức ngủ của ngươi đan xen, mới hợp thành những gì ngươi trải qua cả đời này, vậy ngươi làm sao có thể kết luận, giấc mộng của ngươi không phải là thật?’
Dung Đường ngơ ngẩn, trong thoáng chốc cho rằng Túc Hoài Cảnh đã nhìn thấu chân tướng sự tình.
Y trừng mắt nhìn, nói: "Nhưng mộng chính là giả.”
Túc Hoài Cảnh yên lặng nhìn y, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, nói theo y: "Được, là giả.”
Dung Đường nghe khẩu khí của hắn liền biết người này căn bản không tin, còn muốn phản bác. Túc Hoài Cảnh lại trực tiếp lấn người tiến lên, hai tay chống giường nằm trên xe, ngậm lấy cánh môi y.
Dung Đường thoáng chốc trừng to mắt.
Vừa rồi vì trốn Túc Hoài Cảnh, y cơ hồ đã lui đến không thể lui nữa, mà nay chân bị kẹp chặt, cánh tay không thể dùng sức, chẳng khác chi mặc một bộ đồ người cá.
Túc Hoài Cảnh chỉ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mài môi y như trấn an.
Ngoài cửa sổ tiếng vó ngựa giẫm tuyết xào xạc, sắp hoàng hôn, mặt trời biến mất cả ngày, màu sắc đám mây nổi bật trên mặt đất tuyết đọng, quán hoành thánh nóng hôi hổi dựng lên khắp ngõ hẻm.
Mùa đông ở Ngu kinh thiếu đi vài phần sức sống so với mùa hè, nhưng khói lửa phố phường, hai ba người dạo bước thì vẫn như cũ.
Túc Hoài Cảnh thừa dịp Dung Đường không chú ý, hôn trộm y vài lần, thường thường là do Đường Đường quá mức đáng yêu mà không tự biết, Túc Hoài Cảnh không khắc chế được, nghĩ đây rõ ràng là trượng phu danh chính ngôn thuận của mình, dựa vào cái gì mà hắn không thể hôn Dung Đường?
Mỗi một lần đều khiến Dung Đường mặt đỏ tới mang tai, làm bộ phải nổi giận với hắn mới bỏ qua.
Nhưng lúc này đây Túc Hoài Cảnh lại không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là gần sát y, trong lúc hôn môi, thong thả mà có lực truyền lại cho y một tin tức: Ta đang trấn an ngươi, ngươi có thể toàn tâm toàn ý tin cậy thậm chí ỷ lại ta, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không bỏ mặc ngươi.
Cho dù đó chỉ là một giấc mơ giả dối.
Vừa hôn xong, xe ngựa dừng trước cửa Ninh Tuyên Vương phủ, Túc Hoài Cảnh thong dong lui về phía trước. Hơi thở của Dung Đường hơi không đều, bất giác hé miệng, lộ ra một chút đầu lưỡi.
Túc Hoài Cảnh cúi người thu dọn đồ đạc, giọng của Song Phúc vang lên ở ngoài xe, Dung Đường rốt cục hoàn hồn, lỗ tai đỏ lên, sắc mặt cứng nhắc, lúc này muốn chỉ trích Túc Hoài Cảnh, người sau lại thừa cơ nhét một viên mứt hoa quả vào trong miệng y ngăn chặn lời chưa nói ra khỏi miệng.
Dung Đường ngẩn người, Dung Đường chán nản, Dung Đường thiếu chút nữa muốn đánh người!
Những cảm xúc cuối cùng cũng trở nên sống động, không giống như một con búp bê vô hồn nữa.
Túc Hoài Cảnh cong môi, muốn dắt y xuống xe ngựa, Dung Đường lại khoát tay, hung tợn trừng hắn một cái, nâng ống tay áo lên lau miệng, miệng còn căng phồng vì ngậm một miếng mứt hoa quả, bản thân khom lưng nhảy xuống xe.
Song Phúc hầu ở ngoài xe thậm chí còn có chút ngạc nhiên, vươn cổ nhìn vào trong xe, không khỏi thắc mắc sao lang quân không xuống cùng thiếu gia.
Dung Đường tức giận, trực tiếp cất bước đi về phía trước: " Ngươi vào phòng hắn hầu hạ đi!”
Song Phúc ngẩn ngơ: "Thiếu gia?”
Túc Hoài Cảnh đang khom lưng xuống, nghe thấy lời này, dở khóc dở cười lắc đầu, nhanh hai bước đuổi theo Dung Đường, đưa tay bắt được tay y.
Dung Đường ra sức vung, nhưng không vung ra được, đứng tại chỗ không đi, trừng Túc Hoài Cảnh: "Buông ra.”
Trong miệng còn ngậm mứt hoa quả, lời nói ra lại chẳng có chút sức nào mà còn mang theo chút yếu ớt.
Túc Hoài Cảnh cũng làm nũng với y: "Đây là ở cửa phủ, phu quân đừng ức hiếp ta.’
Dung Đường: "..." Ta có thể ức hiếp ngươi sao???
Y cảm giác mình sắp bị Túc Hoài làm cho tức chết rồi! Nhưng vẫn theo bản năng nhìn chung quanh một cái.
Lúc hoàng hôn, đèn lồ ng trên cửa Ninh Tuyên vương phủ đã sáng lên, thị vệ trước cửa phân thành hai bên, người gác cổng cúi đầu khom lưng mở rộng cửa chính đón hai người bọn họ đi vào, Song Phúc và một đám sai vặt thì phải chờ chủ tử vào từ cửa chính rồi mới đi vào bằng cửa hông, nói không khoa trương, ít nhất có hơn mười đôi mắt đều đang nom bọn họ.
Nhà cao cửa rộng giàu tầm đó, hôm nay hậu viện nhà ai xảy ra chuyện, ngày hôm sau sẽ lan truyền khắp giới quyền quý, chứ đừng nói tới đang đứng ở cửa lớn.
Dung Đường thoáng chốc nghẹn lại, phát hiện y thật sự hết cách với Túc Hoài Cảnh.
Nếu như y nhất định phải cắt đuôi Túc Hoài Cảnh ở cửa, thì có thể ngày mai sẽ có bà mối tới cửa cầu hôn, chọn một người để y tái giá.
Dung Đường tức giận nhai hai miếng mứt hoa quả, mới để Túc Hoài Cảnh kéo mình vào Ninh Tuyên Vương phủ.
Dọc theo đường đi Túc Hoài Cảnh nói cái gì Dung Đường cũng không phản ứng, thỉnh thoảng bị hắn phiền không chịu được, mới có thể qua loa "Ừ" một tiếng.
Túc Hoài Cảnh cũng không buồn, đi cùng y vào cửa trăng Đường Hoa viện, mới như nhớ tới gì đó, hỏi: "Đường Đường lúc trước hỏi ta muốn quà gì đúng không?"
Viên mứt trong miệng Dung Đường đã tan từ lâu, bây giờ chỉ còn lại một hạt ở trong miệng đợi y nhổ ra.
Nghe vậy y dừng một chút, đứng tại chỗ gật đầu: "Đúng vậy, ngươi muốn cái gì?”
Cãi vã thì cãi vã, tức thì tức, quà mừng năm mới vẫn phải chuẩn bị.
Ai bảo hắn là con nhà mình cơ chứ?
Dung Đường ám thị tâm lý cho mình, chỉ cho rằng đây là con trai trong nhà phản nghịch không nghe lời, y là phụ thân thành thục lý trí hiểu lý lẽ, cũng không thể so đo với nhi tử.
Nghĩ đến đây, Dung Đường lập tức thoải mái, lông mày hơi nhướng lên.
Túc Hoài Cảnh đứng ở đối diện y, thấy rõ biểu tình trên mặt y, chỉ cảm thấy buồn cười, trực giác cho rằng Đường Đường lại nảy ra tâm tư xấu xa gì đó.
Cũng may hắn cũng không để ý, tâm tư xấu gì cũng tốt, có thể làm cho Đường Đường vui vẻ là được.
Trăng đã lên trên dãy núi phía Tây, trên mặt tuyết có vài dấu chân mèo, Túc Hoài Cảnh dựa sát vào phía trước, Dung Đường vừa phỏng đoán vừa tung tăng như chim sẻ thoáng chốc lại bị hắn dọa sợ.
Lo lắng Túc Hoài Cảnh lại không có ý tốt đánh lén, Dung Đường lập tức lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, gắt gao mím môi, tuyệt không quan tâm hạt mứt hoa quả còn đang ngậm trong miệng không thoải mái chút nào.
Túc Hoài Cảnh bật cười nói: "Đường Đường ca ca đang suy nghĩ gì đó?”
“Ngươi gọi ta là ca ca thì có ích gì? "Dung Đường vội vàng phản bác hắn.
Túc Hoài Cảnh sững sờ, chợt cười, sau đó nhắc tới sự thật mà hai người đều biết rõ: "Nhưng Đường Đường vốn cũng là ca ca của ta mà, Thịnh Thừa Minh có thể kêu, sao ta không thể?"
Dung Đường: "......”
Hình như không.
Y có chút dao động.
Nhưng mà không đợi y kịp phản ứng, Túc Hoài Cảnh theo sát lại nói: "Quà mừng năm mới ta đã nghĩ kỹ.”
Dung Đường ngẩn ra, buông lỏng cảnh giác: "Ngươi nói đi.”
Thật ra y đã chuẩn bị cho Túc Hoài Cảnh rất nhiều, không chỉ bao gồm mấy tòa nhà trong kinh lấy tên y mua, thậm chí còn mua một tòa thôn trang ở ngoại ô kinh thành, dự định tân trang theo dáng vẻ Phù Viên cho hắn.
Nhưng cái sau tốn rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn thành, Dung Đường vẫn gạt Túc Hoài Cảnh không nói.
Y nghĩ đại nhân vật phản diện muốn thu mua lòng người, muốn phát triển thế lực, muốn đánh vào triều đình, thậm chí đạt được coi trọng của Nhân Thọ Đế, vậy ít nhất sẽ có chút tài chính làm được việc.
Tuy rằng trong kinh có một gian Thục Đạo Các do Hành Phong quản lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là hắn cũng còn có tài sản khác, nhưng những thứ này cũng không nhiều lắm.
Tuy có chút th ô tục nhưng đó là việc thiết thực nhất mà Dung Đường có thể nghĩ ra và chuẩn bị.
Nhưng Túc Hoài Cảnh lại nói: "Ta muốn Đường Đường yêu ta.”
Ninh Tuyên vương phủ có nuôi mấy con mèo, có mấy con nhảy vào Đường Hoa viện làm ổ ở góc viện, lúc này đang kêu meo meo, tán cây bị gió thổi lay động, không ngừng tuyết rơi đọng xuống, Dung Đường đứng yên tại chỗ giật mình một lúc lâu, vừa thẹn vừa phẫn nộ!
Y tức giận đến mức nhả hết hạt mứt hoa quả vào trong tay, nhanh chóng hỏi: " Đây là lời ngươi nên nói với ca ca sao!?"
Túc Hoài Cảnh vô tội hỏi lại: " Sao lại không, ngươi với ta không có quan hệ huyết thống, coi như là có, trên đời này nhiều là họ hàng kết hôn như vậy, chẳng lẽ giữa vợ chồng bọn họ cũng không nói lời yêu sao?"
Dung Đường: “Ngươi già mồm át lẽ phải!’
Túc Hoài Cảnh không hề xấu hổ mà còn kiêu ngạo, dùng tới một chiêu quyết đoán, "Là Đường Đường cầu hôn ta mà, bây giờ thay lòng rồi hay sao?"
Một khi khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người của hắn tỏ ra vô tội đáng thương, là người cũng không kìm được rung động.
Hai tai Dung Đường vốn đã đỏ bừng, nhìn thấy cảnh này như sắp bị bỏng, đứng trong băng tuyết ngập trời cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng y lại không nói lại Túc Hoài Cảnh!
Y vẫn không nói lại đại nhân vật phản diện!!
Dung tiểu thế tử sắp tức chết, trong lúc nhất thời y còn nghĩ, cái này còn không bằng lúc đối chọi gay gắt hai đời trước!
Ít nhất khi đó sẽ chẳng có ai nói trắng ra như vậy, không chừa chỗ cho đối phương trả đũa.
Y thậm chí còn không nghĩ tới, tại sao mình không thể trả đũa câu này, rõ ràng chỉ cần phản bác là được rồi.
Nhưng Dung Đường cũng không biết trả lời như thế nào, đứng tại chỗ tích tụ nửa ngày, tức giận nghẹn xuống một câu: "Cương thi cũng không thèm ăn đầu óc của ngươi!"
Sau đó quay người rời đi!
Phì! Yêu đương nú não!
Ta ở đây để trải đường cho ngươi sau này, ngươi lại đang suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì không thể truyền bá vậy không biết.
Dung Đường bước nhanh trở về phòng, cơ hồ đều đã quên tin tức nghe được ở tiểu viện Kha Hồng Tuyết và những gì mình nhìn thấy trong không gian hệ thống lúc trước.
Lúc này, tất cả bi thương, buồn bã cùng trống rỗng trong lòng y đều không còn, bị Túc Hoài Cảnh làm ra chỉ còn xấu hổ, thậm chí không chú ý tới người trêu chọc y, sau khi y xoay người rời đi, mặt liền chậm rãi trầm xuống.
Mặt trăng và các ngôi sao di chuyển lên cao, phản chiếu lớp tuyết trắng trên mặt đất, khiến trời trông giống như ban ngày.
Túc Hoài Cảnh đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa vừa khép lại kia.
Đường Đường, ngươi không nên phản bác giấc mơ của ta là giả. Lúc đầu ngươi đã trả lời sai rồi.
- Ngươi không để ý ta thì phải làm sao bây giờ?
Ngươi đã tìm ta, phải không?
Ngươi tìm ta, ta không để ý tới ngươi, cho nên mới khiến ngươi rơi vào ác mộng sao?
Túc Hoài Cảnh bóp và cắm chặt đầu ngón tay mình, không biết đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, trên mặt tuyết có thêm một vệt ố đỏ, rơi vào trong đêm trắng.