"Tiên thái tử cũng không phải là người tầm thường, ông nội ta từng làm ở cửa cung tiền triều, ông nói lúc đó biên giới phía Bắc bị tấn công, trong triều không ai dám ra trận, tiên thái tử là người tự nguyện đi biên cương!”
“Các người đã từng đến ngoại ô kinh thành chưa, ở đó có một khu vườn, hình như gọi là Phù Viên, nơi đó… chậc chậc chậc, không khác gì tiên cảnh nhân gian đâu.”
“Nói đến thì, năm đó bà con xa của ta thực ra đã có hôn ước với Tứ Công Chúa trong cung, vị điện hạ đó à, hoàn toàn không giống như một chủ tử kiêu ngạo được nuôi dưỡng trong hoàng cung.”
“……”
Dung Đường cùng Lư Gia Hi ra ngoài ăn cơm, không vào nhã gian mà chỉ tùy tiện chọn một góc, gọi vài món rồi ngồi xuống. Tửu sắc tài vận là những thứ dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác nhất, từ xưa đến nay đều như vậy. Ba ly rượu xuống họng, vài miếng thịt nuốt vào bụng, bất cứ chuyện gì cũng có thể nói ra.
Dung Đường nghe thấy xung quanh không chỉ một bàn nói chuyện riêng tư, đũa cứ mãi chưa động.
Lư Gia Hi cúi thấp đầu, tâm trạng có chút u ám, ậm ừ hỏi: “Thế tử gia, ngài nói trên đời này rốt cuộc có cái gì có thể coi là chân thực chứ?”
Lúc trước thì hận không thể đào mộ cả gia đình tiên đế lên để phơi nắng, lúc này trong lời nói lại có nhiều sự bảo vệ, vì muốn leo lên một chút quan hệ mà đắc chí không thôi.
Triều đình thậm chí chẳng cần làm gì, chỉ là liên tiếp có vài đại thần và hoàng tử qua đời, vào ngày đưa tang của Thái Hậu xảy ra chút sự cố nghe rợn cả người, rồi dân gian có một vở kịch “Thực Hủ”, tin đồn tự mình mọc chân bay vào ngàn nhà vạn hộ.
Dung Đường cụp mắt, suy nghĩ một chút, trả lời: "Chính mình.”
Lư Gia Hi nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang.
Dung Đường gắp một miếng cá sạo, cho vào miệng rồi mím lại, khẽ nhíu mày.
Khu vực đồng bằng trong kinh thành, cá sông không thể ngon bằng cá ở Giang Nam.
Y đặt đũa xuống, nói: “Vĩnh hằng và chân thực vốn dĩ chỉ là những khái niệm trong sự hiểu biết của người thường, không có lý lẽ nào bị đóng khung. Chân thực của ngươi, chưa chắc đã không phải là giả dối của người khác, chỉ là góc nhìn khác nhau mà thôi.”
Lư Gia Hi chớp chớp mắt, Dung Đường nói: “Vì vậy, duy trì những gì ngươi nghĩ trong lòng, những gì ngươi cho là chân thực là được, đừng bị ảnh hưởng bởi tiếng nói bên ngoài mà rời đi.”
Tểu nhị bận rộn trong đại sảnh, thực khách ăn uống trò chuyện, chuyện bí mật hoàng gia cũng chỉ là những lời nói chuyện phiếm trà dư tửu hậu của dân thường sau bữa ăn, chủ đề nhanh chóng chuyển sang những chuyện khác.
Dung Đường thu hồi tâm tư, miễn cưỡng ăn xong bữa cơm, thấy người đối diện cũng đã ăn no, y mới giả vờ vô tình hỏi: “Gần đây Hoài Cảnh bận gì vậy?”
Lư Gia Hi hơi sửng sốt, sau hai giây mới phản ứng lại, ánh mắt có chút lảng tránh khi nhìn Dung Đường, giọng ấp úng: “Chắc là mấy chuyện của Ngự Sử Đài thôi, gần đây tâm trạng bệ hạ không tốt, Ngự Sử Đài bận rộn lắm.”
“Vậy sao? "Dung Đường thuận miệng đáp, cười một cái:" Vậy được rồi.”
Đế vương thỉnh thoảng xưng bệnh, tin đồn dân gian nổi lên khắp nơi, quần thần dâng sớ khuyên hoàng đế lập trữ.
Đặt ở các triều đại, đây đều là chuyện không có gì đáng trách, quốc gia không thể một ngày không có vua, trong trường hợp hoàng đế không khỏe, nhất định phải lập trữ quân trước để phòng ngừa trường hợp bất ngờ xảy ra, dẫn đến tình trạng các hoàng tử tranh giành đoạt đích, gây bất ổn.
Nhưng hoàng đế ngồi trên long ỷ hiện giờ là Thịnh Tự Viêm.
Lão là người bằng mọi giá phải giữ vững quyền lực trong tay, đối với mỗi thần tử hay nhi tử đều nghi ngờ, lúc này bị các đại thần liên tục dâng sớ yêu cầu lập trữ, chỉ e rằng trong lòng đã nổi giận đùng đùng, hận không thể đem những người dâng sớ chém hết mới hả dạ.
Vì vậy, gần đây Ngự Sử Đài thực sự rất bận, phải ngăn chặn miệng quần thần, phải điều tra tội lỗi của bách quan.
Bọn họ là tay sai và cũng là miệng lưỡi của đế vương, tất nhiên toàn bộ hành vi đều dựa vào ý chí của hoàng đế.
Đáp án này của Lư Gia Hi ở một mức độ nào đó cũng có thể xưng là thẳng thắn thành khẩn, nhưng chắc chắn không phải là câu trả lời chính xác mà Dung Đường muốn biết.
Nhưng cũng chính vì sự né tránh này, Dung Đường tin chắc rằng suy đoán của mình không sai.
Túc Hoài Cảnh và Thịnh Thừa Lệ đã đạt được một thỏa thuận nào đó, những tin đồn nổi lên khắp nơi trong kinh thành hiện nay không chỉ tạo thế cho Túc Hoài Cảnh sau này đoạt vị mà còn mang lại cho Thịnh Thừa Lệ một số thuận lợi.
Trong lòng Dung Đường bất an, lại một năm nữa, mười lăm tháng bảy, tiết trung nguyên sương khói bay lượn trên bầu trời kinh thành, tro hương và tiền giấy bay tán loạn. Đốt giấy trong viện xong Túc Hoài Cảnh nói rằng hắn còn có việc phải giải quyết, một mình đi đến thư phòng, Dung Đường ngồi trong phòng đợi hệ thống.
Ánh trăng dịu dàng, khói bụi trần gian sắp bao phủ mây trời, trước mắt xuất hiện một quầng sáng.
Dung Đường vô thức nở một nụ cười, nhưng thấy hệ thống thường ngày hay lên nhảy xuống nay lại ỉu xìu, toàn bộ quầng sáng nhỏ trông thật ủ rũ.
Dung Đường nhướn mày, đưa tay xoa nó, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Hệ thống: "Đường Đường......”
“Ta ở đây.”
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Sắp kết thúc rồi.”
Dung Đường hơi giật mình, nhận ra nó đang nói gì, nụ cười nhạt đi vài phần, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi: “Sắp kết thúc rồi.”
Ba đời dây dưa hồi tưởng, cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Dung Đường cũng không nói gì, chỉ ở bên cạnh nó. Lâu lắm sau, quầng sáng nhỏ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “ Đường Đường, cậu có nhớ mình đã ở đây bao lâu rồi không?”
Dung Đường hơi giật mình, nhìn chằm chằm, ba từ “mười một năm” sắp bật ra khỏi miệng nhưng khi lời nói đến miệng, trong đầu đột ngột vang lên một tiếng chuông Phạn âm, không biết từ đâu đến, cũng không biết vang lên từ đâu, y lập tức ngất đi, hình ảnh cuối cùng bắt được trong tầm mắt là những hạt nhỏ rơi xuống bên cạnh quầng sáng nhỏ trên bàn bát tiên.
Từng hạt phát ra ánh sáng trong suốt.
-
Thế giới là một mảng trống trải, trong tầm mắt là những tầng mây lớn trôi nổi bất định.
Dung Đường sửng sốt hồi lâu, hoảng hốt nhận ra rằng y đã từng có góc nhìn này.
Y đã từng rơi vào ác mộng, nhìn thấy hoàng thành Đại Ngu, lại được Túc Hoài Cảnh đánh thức, tạm thời mù mắt, phải vỗ về dỗ nhẹ, nói với y không sao, kiếp này yên tâm.
Hiện giờ y lại không thể phân rõ đây có phải là trong mơ hay không.
Bốn phía không một bóng người, tầm nhìn cao ngất, trời đất mênh mông.
Dường như khắp thiên hạ chỉ có mình y, chết đi ở thế giới khác, lại chuyển sinh vào nơi này.
Y trôi nổi trên mây rất lâu rất lâu, nhật nguyệt tinh tú luân phiên từng ngày, sinh linh sinh sôi nảy nở dưới mặt đất, năm tháng chuyển động từng vòng tuổi một, y ở trên tầng mây cao nhất qua lại cùng với mặt trời và mặt trăng, chờ đợi những nội dung trong nguyên tác xảy ra.
Không thể nói là bắt đầu từ ngày nào, quá nhàm chán, bên dưới có đám mây trôi qua, lần đầu tiên y thử thăm dò đưa tay. Túm lấy một mảng nhỏ từ đám mây khổng lồ kia.
Mây và gió đều lặng im trong chốc lát, người ra tay dường như cũng không ngờ lại dễ dàng đến vậy, ngẩn người một giây, rồi ôm đám mây nhỏ nhanh chóng bỏ trốn, như một tên trộm nhỏ!
Đến nơi này đã lâu không vui không buồn, ngày qua ngày chỉ làm khán giả trên tầng mây, thấy vinh nhục hưng suy, triều đại thay đổi, bỗng nhiên trộm đi đứa con nhỏ của tầng mây lớn, tim đập mạnh trở lại, đập thình thịch, Dung Đường chạy như bay, trốn đến nơi không có mây cũng không có gió, mở rộng đôi tay, nhìn đám mây nhỏ trong lòng bàn tay.
Y nói: “Thật nhàm chán, chơi đóng vai đi! Mi làm hệ thống nhé!”
“Dù sao ta cũng xuyên không mà, giống như trong tiểu thuyết thôi.”
“Ta là ký chủ, mi là hệ thống, ta sẽ nói cho mi biết đây là đâu.”
“……”
Thần linh trên mây trộm được đồng bạn của mình, sau đó ngàn năm vạn năm, lặp đi lặp lại nói với một đám mây về một cuốn sách gọi là Hành trình của đế vương, nói rằng thực ra y rất thích nhân vật phản diện trong sách.
Nói rằng y đến đây, thực ra là để ngăn chặn chiến loạn và sai lầm ban đầu.
……
“A - -!”
Cơ thể được ôm vào lòng, cảnh tượng đã xảy ra lại một lần nữa tái diễn, Túc Hoài Cảnh ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ: “Không sao đâu Đường Đường, ta ở đây, không sao đâu.”
Dung Đường vô thức run rẩy, mở mắt ra cố gắng nhìn nhưng không thể thấy gì. Trong bóng tối có vài đám quầng sáng treo ở đó, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như cảnh trước khi y ngất.
Tâm trạng kinh nghi bất định, nhưng lại được trấn tĩnh bằng sự an ủi.
Dung Đường hoà hoãn một hồi, như người mù lâu ngày, từ từ chớp mắt ngẩng đầu hỏi Túc Hoài Cảnh, giọng khàn khàn dị thường: “Hôm nay là ngày nào?”
- Ta ngất bao lâu rồi?
Túc Hoài Cảnh: "Hai mươi tháng bảy.”
Hầu kết Dung Đường khẽ lăn, vô thức làm động tác nuốt. Năm ngày, đã lâu y không ngất, chưa từng ngất lâu như vậy, chứ đừng nói là giấc mơ kỳ quái trong cơn ngất này…
Túc Hoài Cảnh bình tĩnh hơn y nhiều, không phát điên, cũng không quá lo lắng, nhẹ nhàng hỏi như sợ làm kinh động gì đó: “ Đường Đường, người có chấp niệm quá sâu sẽ mơ thấy gì?”
Trong khoảnh khắc, Dung Đường gần như nghĩ rằng hắn đang hỏi mình mơ thấy gì, nhưng lại rõ ràng không phải.
Túc Hoài Cảnh hỏi y rồi tự trả lời: “Ta nghe nói chấp niệm sâu sẽ mơ thấy kiếp trước, nhưng tại sao ta chưa từng thấy?”
Hắn hơi lộ vẻ hoang mang: “Là vì ta không có chấp niệm sao?”
Dung Đường sửng sốt một lát,sau khi phản ứng lại thì toàn thân lạnh toát.
Trong những người y biết, chỉ có hai người có liên quan đến kiếp này và kiếp trước.
Tần Bằng Huyên, Kha Hồng Tuyết.
Người trước kết cục thê thảm, người sau sinh tử biệt ly.
Vốn Dung Đường cho rằng Tần Bằng Huyên sẽ mơ thấy kiếp trước, là đường tắt mà não chủ dành cho Thịnh Thừa Lệ, nhưng nếu dùng từ "chấp niệm" để giải thích…
Thì chắc chắn không chỉ có hai người này.
Y đột nhiên nhớ tới Vương Tú Ngọc của kiếp này, dễ dàng bày ra một hồi hòa ly như vậy.
Túc Hoài Cảnh ôm y, giọng nhẹ nhàng: “Ta luôn muốn vào giấc mơ của Đường Đường nhưng ta chưa từng vào giấc mơ, tại sao?”
Đêm thu sâu thẳm, trong lòng Dung Đường mơ hồ có suy đoán vô căn cứ, nhưng chỉ càng buồn thêm, không thể trực tiếp nói ra.
Vì mỗi kiếp của Túc Hoài Cảnh, chấp niệm đều đã dứt, dù tất cả biến thành những dáng vẻ mình không nhận ra, hắn cũng thực sự trả thù xong, cuối cùng đơn độc một mình, không còn chấp niệm trần tục.
Không h@m muốn, không hy vọng.
Cho nên kiếp sau không cần chứng kiến kiếp trước.
Giọng Dung Đường khàn khàn, hỏi ngược lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Y nói thêm: "Những ngày ta hôn mê."
Trong phòng chìm vào im lặng, rất lâu sau, Túc Hoài Cảnh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã lập trữ.”
Dung Đường sợ hãi cả kinh, không thể tin trừng to mắt, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của Túc Hoài Cảnh trong đêm, cũng cố gắng hiểu tình tiết chưa từng xảy ra này.
Túc Hoài Cảnh lạnh nhạt nói: "Lập Bát hoàng tử làm thái tử.”
Người không thể trở thành thái tử nhất, được Thịnh Tự Viêm đẩy lên vị trí thái tử; hoàng tử ngây thơ non nớt nhất, bị cả thiên hạ nghi ngờ vô căn cứ, trở thành thái tử của một nước.
Đây là diễn biến hoàn toàn không lường trước, Túc Hoài Cảnh không vội cũng không tức, chỉ nhẹ nhàng hỏi Dung Đường: “ Đường Đường đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào mặt Dung Đường, tóc mềm mại chạm vào da, Dung Đường mãi không tìm được giọng mình, cổ họng co thắt liên tục, không dám trả lời.
Để ngăn chặn cuộc chiến loạn và sai lầm ban đầu.
Ngăn chặn được không?
Không.