Dung Đường cẩn thận nhìn diễn viên trên sân khấu, đảm bảo không có cảnh nào không phù hợp với trẻ em mới thở phào nhẹ nhõm.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Có hay không?”
Dung Đường quả quyết lạnh lùng: "Bình thường.”
Túc Hoài Cảnh giật mình, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Đường Đường, lại quay đầu nhìn Lư Gia Hi sắp rúc đầu vào ghế, trong phút chốc như hiểu ra, ngồi xuống cười: "Ta còn tưởng rằng Đường Đường thích.”
Dung Đường: "...?”
Y ửng sốt mở to hai mắt, không thể tin nhìn Túc Hoài Cảnh: "Ngươi biết à?”
“Biết cái gì? "Túc Hoài Cảnh cười trêu chọc y, trong con ngươi là sự chế nhạo không hề che giấu.
Tấm màn kéo xuống, ánh nến dưới đài mờ mịt, rõ ràng bên ngoài còn chưa tới chạng vạng tối nhưng trong đại sảnh cũng đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy sân khấu kịch cùng với đồng bạn bên cạnh.
Dung Đường và Túc Hoài Cảnh nhìn nhau vài giây rồi cùng quay đi. Bên cạnh vang lên tiếng quần áo lướt qua ghế, Túc Hoài Cảnh ghé vào tai y, lười biếng nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là Đường Đường đọc thoại bản, còn Kha Hồng Tuyết là người đề nghị xem kịch. Lúc Đường Đường đọc không thẹn, lúc đến nghe kịch không phản đối, sao bây giờ lại muốn trách ta?”
Giọng của đào hát vang vọng trong phòng, người hát hí khúc hát bút mực nhân sinh, khách nghe mà mơ mơ màng màng.
Tất cả tạp âm đều yếu ớt, tiếng mọi người nói chuyện cũng nhỏ đi, trong lúc nói chuyện còn kéo theo vài phần mập mờ nhu tình không thể diễn tả bằng lời, hơi thở rơi vào vành tai, Dung Đường bất giác đỏ lỗ tai, dịch sang bên cạnh nửa tấc, nhỏ giọng nói: "Không có trách ngươi."
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Không hay thật à?”
Dung Đường: "......”
Y kẹt vỏ, nhớ lại mấy màn kịch vừa rồi, buồn bực nói: "Không xem.”
Túc Hoài Cảnh: "...?”
Hắn ngẩn người, sau khi nhận ra thì không kìm được muốn cười, khóe mắt đuôi lông mày cong lên, lướt tay dọc theo ghế cầm tay Đường Đường nhẹ nhàng siết: "Không muốn xem......ngại xem hay sao?”
[Đồ choá!] Hệ thống tức giận lên tiếng.
Dung Đường thiếu chút nữa phụ họa!
Hai mắt y bốc hỏa, trừng Túc Hoài Cảnh, ý cười sáng lạn, lập tức cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi, đừng hỏi nữa.”
Dung Đường chán nản không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn hoa văn thêu thùa trên áo bào cùng tiểu Lư đại nhân, người bên cạnh cùng với diễn trên sân khấu đều là mây khói.
Túc Hoài Cảnh bị động tác liên tiếp này của y làm cho buồn cười nửa ngày, điểm mờ mịt rung động quanh quẩn trong ngực lúc nói chuyện với Mộc Cảnh Tự mới thoáng lui tán.
Năm Nguyên Hưng thứ hai mươi bốn, Thái tử đại hôn, nghênh đón Từ thị, con gái của Lễ bộ thượng thư làm vợ.
Năm sau, biên cảnh Bắc Cương rối loạn, thái tử lĩnh mệnh đi trấn áp, qua tháng hai, chiến sự vô cùng căng thẳng, thái tử phi Từ Du Mẫn vào cung xin lệnh từ hoàng thượng hoàng hậu tới biên ải cùng với trượng phu.
Tiên đế không đồng ý, Thái tử phi nói chuyện với Hoàng hậu cả đêm, ngày hôm sau tờ mờ sáng, cận vệ của hoàng hậu đích thân hộ tống Từ thị đi tới biên cảnh.
Rất lâu sau cuộc chiến đó, có binh sĩ may mắn sống sót tìm được Thái tử phi trong thôn biên cảnh đưa về kinh, trời đất trong kinh đã thay đổi từ lâu, Từ thị đau đớn vì mất trượng phu, phụ thân cũng chết trong phản loạn.
Tuy Nhân Thọ đế lòng dạ độc ác nhưng vẫn không thể nào hạ độc thủ với quả phụ của tiên thái tử lúc quốc gia vừa mới yên ổn, Từ Du Mẫn liền thề độc ở trước mặt hoàng đế hoàng hậu, hứa sẽ cắt tóc làm ni, quãng đời còn lại không bước ra khỏi sơn môn nửa bước, an ổn cầu phúc cho quốc gia.
Đối với vị trưởng tẩu này, Túc Hoài Cảnh không có ấn tượng mấy, chỉ nhớ rõ là một nữ tử rất dịu dàng.
Luôn luôn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ cùng với váy thoa tinh xảo phức tạp, mỗi lần ra vào cung đình đều cẩn thận đi sau đại ca nửa bước chân, đoan trang thục hiền, chẳng hề phạm bất kỳ sai lầm nào, là ứng cử viên Thái tử phi thích hợp nhất trong miệng thế gia.
Nàng không uy nghiêm sắc bén như Đoan Ý trưởng công chúa, cũng không dí dỏm thông minh như tiên hoàng hậu. Nói một cách cứng ngắc thì nàng rất giống tiểu thư khuê các dưới định nghĩa phổ biến, dịu dàng nhu tình, nhất cử nhất động, mỗi lời nói cử chỉ tất cả đều có thể nói là điển hình.
Khi đó Túc Hoài Cảnh còn nhỏ, rất nhiều chuyện không ai dạy, hắn cũng không rõ, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn về phía trưởng tẩu, trông thấy nụ cười như bị dây cố định trên mặt nàng đều sẽ cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng, sẽ nghi ngờ không biết có phải tẩu tẩu luôn đeo mặt nạ hay không.
Nhưng mà có một lần gia yến, một mình hắn tới ngự hoa viên đuổi bướm, đi đến góc nhìn thấy một góc áo vàng óng ánh.
Màu vàng là màu cấm kỵ, đế vương mặc màu vàng đậm, thái tử mặc màu vàng đậm, các hoàng tử còn lại, bất luận là dòng dõi đích thứ tôn ti đều chỉ có thể mặc quần áo hơi đỏ cam.
Thất hoàng tử nhỏ tuổi nhìn thấy Thái tử ca ca thì quên mất luôn chuyện bắt bướm, nhấc bước muốn đi tìm đại ca, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài, giống như là giọng nó mà hắn vẫn luôn nũng nịu tìm mẫu hậu xin đồ ngọt: "Mệt mỏi quá..."
Giọng nói trầm thấp lười biếng, được đế vương khen ngợi vô số lần là thái tử điện hạ ổn trọng cung kính, có thể đảm đương trọng trách, ở một góc ngự hoa viên, bóng trăng vừa mới nhô ra, ôm lấy thê tử kết tóc của mình, vùi đầu vào cổ nàng, rất không cố kỵ hình tượng nói: "Thật là muốn về nhà.”
Không phải về Đông cung, mà là về nhà.
Khi đó Túc Hoài Cảnh không hiểu sự khác biệt trong đó, lại trông thấy độ cong trên khuôn mặt mà hắn luôn luôn cảm thấy cười rộ lên sẽ rất mệt mỏi của trưởng tẩu đã thay đổi, nhiều hơn vài phần nữ nhi e lệ, lại có chút đoan trang của một người vợ, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng chồng, giọng nói nhẹ nhàng nông cạn, như dỗ như khuyên: "Kiên trì thêm một lát, trở về ta làm bánh nguyên tiêu cho chàng ăn có được không?"
Lúc này Túc Hoài Cảnh mới chợt nhớ tới, gia yến ngày đó kì thực là vì chúc mừng sinh nhật đại ca.
Nhân vật chính đã chuồn đi cùng với thê tử kết tóc của mình ở một góc ngự hoa viên, trốn nơi cung đình rườm rà ngắm trăng treo đầu cành.
Hắn vốn cảm thấy Từ Du Mẫn có thể sống sót ra khỏi chiến sự đã là may mắn, ở thâm sơn cùng cốc tu hành cả đời chưa hẳn là một kết cục không tốt, nàng không tiếp xúc với cố nhân có lẽ mới là loại bảo vệ tốt nhất.
Nhưng hóa ra, dịu dàng như vậy, tựa như tiểu thư khuê các không thể chịu nổi dù là một chút sóng gió cũng thất bại lại gạt mọi người sinh ra huyết mạch Thái tử, kéo cái thân đang mang thai của mình theo tới tàn tích chiến trường trải rộng bão cát nhặt về hài cốt trượng phu.
Về phần hành động đưa con đi Đại Tuy này, Túc Hoài Cảnh không thể phán xét xem có chính xác hay không, nhưng không thể phủ nhận từ năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm đến năm Khánh Chính đầu tiên, một khi bị người ta phát hiện tiên thái tử còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ trên đời, trẻ nhỏ có lẽ còn chưa kịp học nói đã bị giế t chết.
Lựa chọn của Mộc Cảnh Tự không đơn giản là bởi vì Thịnh Thừa Lệ chủ động tìm y, nhiều hơn là Túc Hoài Cảnh và y cùng đồng lòng nhất trí.
Chia mà trị, tiêu diệt từng bộ phận.
Chọn một vị hoàng tử, tận tâm phụ tá, lần lượt đấu phá đối thủ cạnh tranh của gã, cuối cùng lại suy yếu, lấy được lợi ích ngư ông đắc lợi.
Điểm khác biệt duy nhất chỉ là Túc Hoài Cảnh chọn Thịnh Thừa Minh, Mộc Cảnh Tự chọn Thịnh Thừa Lệ mà thôi.
Mẫu tộc người trước có thế lớn, nhưng trời sinh tính lỗ m ãng, dễ bị kích động. Người sau vẫn luôn cô độc, không gia thế để dựa vào, không có ân sủng của đế vương, dễ dàng bị mưu sĩ khống chế.
Hai người bọn họ đều không thật lòng, con của Nhân Thọ Đế trong mắt các hoàng tử trước đều là quân cờ.
Túc Hoài Cảnh nghe xong những thứ này thì im lặng hồi lâu, gặp dịp cảnh xuân, mặt trời lặn về phía tây, hắn nhìn bóng lá lay động trong vườn, không biết làm sao mà đột nhiên hỏi Mộc Cảnh Tự một câu: "Nếu như huynh không nhận ra ta thì sao?"
Mộc Cảnh Tự giật mình: "Cái gì?”
Bóng cây lay động, Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm một hồi, có chút suy đoán quá mức hư ảo không thực tế, hôm nay nói ra giống như cảnh trong mộng, nhưng hắn không hiểu là muốn biết: "Nếu như huynh vẫn không nhận ra ta, hoặc là rất lâu sau mới nhận ra thì sao?”
Túc Hoài Cảnh hỏi y, "Sẽ tiếp tục lót đường cho đứa nhỏ kia, hay là tha cho Thịnh Thừa Lệ mà tới tìm ta đây?"
“Ta sẽ tìm đệ. "Mộc Cảnh Tự không cần nghĩ ngợi đã trả lời.
Túc Hoài Cảnh nhếch môi, quay sang y lại hỏi: "Vì sao?”
Mộc Cảnh Tự trầm mặc hồi lâu, giữa mi tâm quanh quẩn một tầng nghi hoặc nhạt nhẽo, tựa hồ chính bản thân cũng không rõ vì sao Tiểu Thất lại hỏi giả thiết hư vô mờ mịt chưa từng phát sinh như vậy, cũng không rõ vì sao mình lại nguyện ý trả lời.
Y nghĩ nghĩ, nói: "Bởi vì ta cần đệ, đệ cũng cần ta.”
Bởi vì đều là người mang thù hận hành tẩu trên đời, bởi vì đều biết người thân chết hết mà tuyệt vọng, bởi vì muốn đạt được một chút vui sướng mất đi mà lấy lại được.
Bọn họ cần lẫn nhau, giống như hoàng cung Đại Ngu rất nhiều năm trước, Thất hoàng tử nhỏ tuổi cần hoàng huynh cõng mình lên vai, đi bắt ve sầu trên cây.
Túc Hoài Cảnh truy hỏi: "Dưới tình huống nào huynh sẽ không tới tìm ta?”
Mộc Cảnh Tự nhíu mày, không muốn trả lời giả thiết khiến người ta tuyệt vọng này, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất..."
"Huynh trưởng," Túc Hoài Cảnh cắt ngang y, "Nếu như huynh nhận ra ta, lại không muốn tới tìm ta, không nhận ta thì sẽ là vì cái gì?”
Biểu cảm của hắn quá mức nghiêm trọng, khiến cho Mộc Cảnh Tự không thể không nghiêm túc suy tư.
Quả thật y cảm thấy khả năng này rất nhỏ bé, nhưng vẫn không khỏi cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó thấp giọng trả lời những giả thiết hoàn toàn sẽ không phát sinh của hắn: "Ta sắp chết, con đường đệ đi rất vững vàng, chúng ta là địch nhân của nhau, đệ có thể một mình đi đến nơi mình muốn đi.”
Mộc Cảnh Tự dừng một chút, nói: "Nếu là như vậy, ta sẽ không đi tìm đệ.”
Túc Hoài Cảnh trầm mặc hồi lâu, sau đó thả lỏng ngả người về phía sau, khóe môi gợi lên một vòng ý cười, không thể nói rõ trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, lẩm bẩm nói: "Như vậy à..."
Bởi vì tin tưởng hắn có thể hoàn thành báo thù, bởi vì đối địch lâu dài công kích lẫn nhau, bởi vì mình sắp không còn ở nhân thế, cho nên không bằng không gặp lại, không bằng không nhận nhau, không bằng để cho hắn lòng mang oán hận mà một đường đi tiếp, cũng tốt hơn đột nhiên ý thức được huynh trưởng dưới sự nhắm vào lâu dài của mình ngày càng suy bại đi về phía tử vong.
Tam hoàng tử không bao giờ muốn Tiểu Thất cảm thấy áy náy, đó là đệ đệ y thương yêu nhất.
Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Túc Hoài Cảnh không khỏi nhớ lại, lúc ấy rời khỏi Thục Đạo Các, hắn và Dung Đường đi dạo dọc theo bờ sông Kim Phấn, hắn hỏi Đường Đường vì sao muốn làm bằng hữu với hai người Kha Mộc, Dung Đường thốt ra "Bởi vì ngươi" cùng với sự thương xót chợt loé ra trong mắt.
Vì cái gì? Bởi vì hắn cần huynh trưởng.
Nhưng rõ ràng lúc ấy Dung Đường không rõ Mộc Cảnh Tự là ai, vậy là vì sao?
Bởi vì bọn họ ở chung khiến Dung Đường phát hiện ra manh mối? Bởi vì huynh trưởng vẫn không nhận mình? Bởi vì khả năng Mộc Cảnh Tự mới trả lời đã từng là sự thật hay sao?
Bởi vì y thật sự đã chết một lần ở thế giới Túc Hoài Cảnh không biết, bởi vì Dung Đường đã từng tận mắt chứng kiến cái chết của y.
Cho nên Đường Đường muốn thay đổi kết cục, muốn thay đổi một loại khả năng.
Là cứu hắn, cũng là cứu huynh trưởng......
“Hoài Cảnh, Hoài Cảnh?”
Hắn nghĩ đến xuất thần, giọng nói của Dung Đường vang lên bên cạnh, Túc Hoài Cảnh quay đầu đi, vở kịch trên đài đã kết thúc, mọi người trong vườn nhao nhao rời đi, một khúc kịch nhân sinh kết thúc, Dung Đường hỏi hắn: "Về nhà chưa?"
Túc Hoài Cảnh hơi trì trệ, nhẹ giọng cười, nắm lấy tay y, "Được, chúng ta về nhà.”
Bên ngoài hoàng hôn đang dần dần chìm xuống, ráng chiều nhuộm màu, cảnh xuân tốt đẹp vô biên.
Túc Hoài Cảnh đi dưới bầu trời, thờ ơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đáy mắt hiện lên một chút sắc lạnh sắc bén.
Ngươi rốt cuộc...... Nợ ta mấy mạng người?