Trận tuyết đầu mùa không lớn, những bông tuyết nhỏ từ trên trời chậm rãi rơi xuống, chưa chạm vào ngọn lửa đã bị ngọn lửa hòa tan thành hơi nước, bốc hơi.
Một nửa Kim Ngô Vệ của thành tạm thời lao tới cứu, nhưng vẫn không thể cứu được tòa nhà này.
Phủ đệ trăm năm tướng môn, trong một đêm bị thiêu đốt chỉ còn lại vách tường đổ nát.
Đại hỏa thiêu đốt cả đêm, ngày hôm sau có một người tới Ninh Tuyên Vương phủ.
Sáng sớm Dung Đường đã bị đánh thức, rửa mặt xong bước đến sảnh chính, lại theo Vương Tú Ngọc đi ra ngoài phủ, đứng ở cửa chờ. Túc Hoài Cảnh đứng ở bên cạnh y, cúi đầu nhìn mặt đất.
Những bông tuyết thậm chí còn chưa bao phủ hết mặt đất, như thể trận tuyết đầu mùa trắng tinh chỉ là để diễn một khúc bi ca từ biệt phủ Hiển Quốc Công.
Dung Minh Ngọc và Dung Minh Lễ đều xin nghỉ không có lên triều, Dung Đường đứng ở cửa phủ chờ hồi lâu, ánh nắng mùa đông chậm rãi di chuyển trên đầu, cuối cùng có mấy chiếc xe ngựa chạy tới đầu phố, cũng có đội danh dự dài đến gần như không nhìn thấy đuôi.
Phủ Hiển quốc công vừa vặn ở đối diện phủ Đoan Ý trưởng công chúa, lửa cháy suốt đêm, khó tránh khỏi sinh ra khói đen và lửa nhỏ.
Trưởng công chúa hơn sáu mươi tuổi, bởi vì lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bà, Dung Minh Ngọc và Dung Minh Lễ gần như cả đêm không ngủ, lệnh cho người hầu quét dọn viện trước kia đã dành cho trưởng công chúa trong vương phủ, lại ra khỏi phủ lúc bình minh đi đón bà về nhà.
Dung Đường nhìn đoạn đường mênh mông tôn quý này, lại nhìn lại các con cháu cung kính chờ đợi trước cửa Ninh Tuyên vương phủ, trong khoảng thời gian ngắn không rõ những hiếu tâm này đến tột cùng là chân tình hay là giả ý?
Là bởi vì là bà nội, cho nên trẻ nhỏ mới thâm tình, hay là bởi vì Đoan Ý còn tồn tại một ngày trên đời này, mọi người ở trong Ninh Tuyên vương phủ vẫn sẽ có mối liên hệ chút ít hời hợt không đáng kể với hoàng gia đây?
Y không thể nhìn ra, nhưng nhìn khắp nơi trên mặt mỗi người đều tràn đầy kính trọng.
Ngay cả hoàng thượng hoàng hậu cũng phải kính trọng ba phần, bọn họ không có khả năng chậm trễ.
Xe ngựa đến trước cửa phủ dừng lại, ma ma đọc lời, đội danh dự gõ gõ đánh đánh, náo nhiệt suốt nửa chén trà mới rốt cục nghênh đón trưởng công chúa về phủ.
Vương Tú Ngọc và phu nhân nhị phòng dẫn theo các tôn bối ở bên cạnh tiến lên một bước, hai người khom người hành lễ, các tôn bối còn lại lấy Dung Đường cầm đầu, quỳ xuống đất cung nghênh.
Dung Đường thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên trong đời y quỳ xuống.
Tâm lý y không có gì mâu thuẫn, chủ yếu là hai đời trước y đã từng gặp Nhân Thọ Đế vô số lần, mỗi lần sẽ cần dập đầu quỳ lạy trong trường hợp trọng đại. Y quỳ rất tự nhiên, mặt mày cụp xuống, ngẩn người nhìn một vết nứt trên gạch đá trước người, không chú ý tới lúc Túc Hoài Cảnh quỳ xuống cùng y, ánh mắt dừng ở trên đầu gối y rồi lập tức không vui.
Đoan Ý được ma ma đỡ xuống xe ngựa, đứng ở cửa nói mấy câu với hai vị nương tử. Dung Minh Ngọc đi qua, khom lưng cúi đầu, bảo đảm tất cả câu nói của mình không bị cản trở mà rơi xuống tai bà, lấy dáng vẻ cung kính lại hiếu thuận nói: "Mời mẫu thân vào phủ.”
Nói xong ông liền đưa tay, muốn đỡ Đoan Ý đi vào.
Trưởng công chúa lù lù bất động, tầm mắt quét xuống một vòng, mở miệng gọi: "Đường nhi, Hoài Cảnh, đứng lên.”
Dung Đường sửng sốt, ngẩng đầu nghi hoặc liếc mắt nhìn trưởng công chúa một cái, chỉ thấy tướng mạo bà ôn hòa, quanh người vẫn là sự chất phác bình thản được đàn hương và kinh thư hun đúc ra. Trận hỏa hoạn hôm qua dường như chẳng hề ảnh hưởng tới bà.
Thấy Dung Đường bất động, Đoan Ý lại nói một câu: "Đỡ ta vào.”
Dung Viễn nhất thời không thể ức chế ngẩng đầu, kinh ngạc và ghen tị liếc Dung Đường một cái. Trái lại Dung Tranh, trên mặt tuy có một chút mờ mịt và mất mát, nhưng trong lòng vẫn vui giùm cho huynh trưởng.
Dung Đường không hiểu cử chỉ ân cần và quan tâm đột ngột của Đoan Ý, y chỉ hơi giật mình, cung kính đáp ứng: "Vâng.”
Sau đó đứng dậy.
Trước khi y cử động, Túc Hoài Cảnh vẫn quỳ nghiêm chỉnh, nhưng Dung Đường vừa hơi khom lưng, đưa tay ra có xu thế muốn chống đỡ đứng lên. Túc Hoài Cảnh cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, không chút nghĩ ngợi đứng dậy tiến lên một bước kéo cánh tay Dung Đường đỡ y lên, còn sau khi đối phương đứng vững, khom lưng phủi bụi bẩn dính trên áo bào của y.
Toàn bộ động tác được thực hiện tự nhiên như nước chảy mây trôi, khiến người ta không tìm ra một chút sai lầm và ngụy trang, ánh mắt trưởng công chúa run lên, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên.
Biểu cảm trên mặt Dung Minh Ngọc không tốt lắm, tựa như muốn trách tội đứa con dâu này không biết lễ nghĩa, trưởng bối ở bên cạnh, há có thể đưa lưng về phía trưởng bối bắt đầu vỗ bụi?
Nhưng trưởng công chúa chẳng hề khúc mắc, còn cắt đứt lần nữa trước khi Dung Minh Ngọc mở miệng, đưa cánh tay tới, thấp giọng gọi: "Đường nhi.”
Dung Đường đáp ứng, vội vàng tiến lên đỡ cánh tay trưởng công chúa, hơi khom lưng thấp người xuống, chậm rãi đón ý nói hùa bước chân Đoan Ý tiến vào trong Ninh Tuyên vương phủ, Túc Hoài Cảnh duy trì một bước dài đi theo bọn họ.
Thẳng đến khi ba người bọn họ cùng huynh đệ Dung Minh Ngọc đều vào trong phủ, những người quỳ trước cửa như Dung Tranh Dung Viễn mới dần dần đứng dậy.
Vì nghênh đón Đoan Ý, trong ngoài Ninh Tuyên Vương phủ đều quét dọn một trận, như là muốn cho mẫu thân mình thư thái.
Nhưng Đoan Ý lại không chớp mắt một đường đi đến viện của mình, sau khi nhìn ngóng Phật đường thì dâng một pho tượng Bồ Tát mình mang theo lên bàn, quỳ xuống thắp ba nén nhang.
Đoan Ý hỏi Dung Đường: "Mấy ngày nay có chép kinh không?”
Từ lúc bà gọi mình trước cửa vương phủ, Dung Đường đã cảm thấy kỳ diệu, không biết là dậy quá sớm không tỉnh táo, hay là căn bản ngủ không ngon, trưởng công chúa hỏi liên tiếp mấy câu khiến y bối rối không trả lời được.
Đời này chỉ đưa kinh phật cho trưởng công chúa một lần, còn là vì nghênh đón Hoài Cảnh vào cửa.
Sau đó cũng có chép kinh, từ trước khi thành thân đến hội Chiết Hoa thì nhiều, sau đó thì ít hơn hẳn.
Không phải là không nhớ ra, mà là có những chuyện ý nghĩa hơn phải làm ngoại trừ sao chép kinh.
Mấy tháng ở trong vườn Tô Châu, Dung Đường gần như sắp quên chuyện này.
Nghe vậy y lắc đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Tôn nhi ngu dốt, chép kinh chỉ là vì hiểu rõ hoang mang trong lòng, cũng không phải là tâm thành kiên định như bà nội, mấy ngày nay đã không sao chép Mặc Kinh Thư nữa.”
Người bên ngoài biết trưởng công chúa lễ Phật, chỉ ước khi nói chuyện làm việc đều thuận theo tâm ý của bà, Dung Đường cũng sống như vậy, nhưng hôm nay lại hiểu nên trực tiếp nói thật với bà, chính mình cũng nói không rõ trưởng công chúa có thể mất mặt vì chuyện này không.
Nhưng ngoài dự liệu của y, trưởng công chúa chẳng những không trách tội, ngược lại còn gật đầu: "Không sai.”
Dung Đường: "...?”
Y bối rối một hồi, hỏi: " Bà nội đang khen ngợi chuyện gì?”
“Khen con thẳng thắn trong sáng. "Đoan Ý nói thẳng," Còn nhớ đầu năm con đến phủ ta, ta đã nói gì với con không?”
Dung Đường: “Bà nội dạy bảo rất nhiều, cháu trai khắc ghi trong lòng, trong đó có một câu" Nếu làm chuyện tốt, chớ hỏi tiền đồ ".
“Con làm được chưa? "Đoan Ý hỏi y.
Dung Đường dừng một chút, theo bản năng quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, sau đó gật đầu: "Đang làm.”
Đoan Ý liền nở nụ cười, gảy chuỗi tràng hạt trong tay: "Phủ công chúa bị hỏa hoạn lan đến, cần tu sửa một thời gian, có lẽ ta sẽ ở vương phủ đến năm sau, trong thời gian này các con có chuyện gì đều có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Các con, không phải các người.
Dung Đường như có điều suy nghĩ, nhíu mày.
Trưởng công chúa phất tay, hạ lệnh đuổi khách, xoay người quỳ gối trên bồ đoàn, như muốn bắt đầu niệm kinh.
Dung Đường thi lễ với bóng lưng của bà rồi muốn cáo lui, Túc Hoài Cảnh lại đứng tại chỗ, nhẹ giọng hỏi một câu: "Con có một chuyện tò mò, có thể xin điện hạ chỉ giáo hay không?”
Bóng lưng trưởng công chúa hơi còng xuống, cho dù thẳng đến đâu, trên người vẫn có dấu vết năm tháng lưu lại.
Tay bà gảy chuỗi tràng hạt hơi khựng lại: "Con nói đi.”
Túc Hoài Cảnh nhìn chăm chú bóng lưng của bà, hỏi: " Trận lửa đêm qua cháy như thế nào?”
Đoan Ý trưởng công chúa đưa lưng về phía bọn họ, đầu ngẩng lên, nhìn thẳng kim thân Phật tổ.
Ngoài viện là nha hoàn gã sai vặt tới tới lui lui không ngừng vận chuyển hành lý, sau khi dọn dẹp sau tuyết, chim sẻ từ đỉnh cây nhảy xuống mặt đất, lại từ đất đai bay tới hành lang mái hiên.
Đoan Ý trầm mặc một lúc, lâu đến khi Dung Đường gần như cho rằng bà sẽ không trả lời, bà lại khẽ cười: "Tốt lắm.”
Giọng nói già nua rơi vào phật đường yên tĩnh trang nghiêm, đôi mắt tượng Phật rơi xuống, thương xót nhìn tín đồ của ngài.
Đoan Ý nói: "Rất nhiều năm rồi ta chưa từng thấy một trận hỏa hoạn nào như vậy, gần như tất cả đều cháy sạch.”
Sạch sẽ, phô thiên cái địa, bà quỳ gối trong phật đường, niệm kinh một đêm, nghe thấy bước chân và tiếng giội nước từ bên ngoài đến tường viện không dừng lại được, một tảng đá tích tụ nhiều năm trong lòng chợt rơi xuống đất.
Sắc trời mờ mịt, Đoan Ý giẫm lên ánh trăng chưa tan hết đi ra khỏi phật đường, từng bước từng bước đi ra khỏi cửa phủ đã nhốt bà cả đời này, cách một con phố nhìn về phía đối diện.
Đá sư tử vẫn đổ nát như trước, đầu thiếu một nửa, ánh mắt mất một viên, hẳn là viên hí châu ở móng trước cũng không biết đi đến đâu, lại bị xe ngựa lui tới của Kim Ngô Vệ mang đến đụng phải, một viên thạch châu ngậm cuối cùng trong miệng rơi xuống đất, xuyên qua mặt đường cuồn cuộn mà đến, cho đến khi lăn đến dưới chân trưởng công chúa.
Bà cúi người nhặt hạt châu kia lên, ngước mắt trông lên mà giống như đã đi qua cả đời.
Ban đầu là gặp mặt trong cung yến, cách cây nói chuyện phiếm, ngươi khen ta kinh thế tài học, ta kính nhà ngươi đại nghĩa vì nước.
Vì thế hiểu nhau, vì thế tương giao.
Ban đầu không có ai bàn hôn luận gả qua, ngươi làm tri kỷ của ta, ta làm bằng hữu của ngươi, trong bốn bức tường cung, dưới hoàng thành nguy nga, có thể gặp được một tri kỷ đã là tam sinh hữu hạnh.
(Tam sinh hữu hạnh: Câu thành ngữ này thường được sử dụng để nói về mối duyên kì ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều. Thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó. Hiện nay những người có tình ý với nhau thường nói duyên định tam sinh, tam sinh hữu hạnh gặp được em, cũng nhắc nhở chúng ta rằng nên trân trọng lời hứa.)
Về sau có lẽ là bị bệ hạ nhìn trúng tâm tư lẫn nhau, vỗ tay cười tứ hôn, hỏi vị đại tướng quân uy vũ chinh chiến cả đời cho mình: "Ái khanh, gả nữ nhi của ta cho nhà ngươi làm con dâu được không?"
Công chúa gả ở kinh thành, đó là vinh hạnh không dám nghĩ tới, càng không nói đến nàng là một công chúa danh bất chính ngôn bất thuận.
Vì thế hết thảy thuận lý thành chương, tâm tư nữ nhi nảy mầm, ngoài xuân khuê tình sự, cũng bắt đầu ước mơ trị thế vĩ lược cùng bão cát ở biên cương.
Chỉ tiếc sau đó xảy ra biến cố đột ngột, bệ hạ băng hà, hết thảy nhi nữ tình trường đều không chống đỡ được gia quốc an ổn, chân sắp sửa bước ra tự mình thu hồi lại.
Từ nay về sau trở về tri kỷ, ngươi làm tướng quân phòng thủ sa trường của ngươi, ta làm nữ tướng quyền khuynh triều dã của ta.
Vệ phủ quanh năm không có nam, ngoại trừ đế vương kính trọng ra, phủ trưởng công chúa cách đường mới là chỗ dựa của các nữ quyến trong nhà.
Đoan Ý cũng không nhớ rõ.
Ban đầu là tri kỷ với Vệ tướng quân, sau đó là bạn thân với Vệ phu nhân, cuối cùng coi Vệ Chuẩn là cháu ruột của mình.
Bà đã sớm rút sạch những tơ tình tuổi trẻ ngây thơ kia với phủ Hiển quốc công, nhiều hơn chính là giúp đỡ nhau quanh năm suốt tháng, ỷ lại và tín nhiệm như thân nhân.
Phủ Hiển quốc công hoang tàn không người ở bao nhiêu năm, bà ở trong phủ Trưởng công chúa vàng son lộng lẫy đối mặt với tượng Phật từ bi ăn chay tụng kinh bấy nhiêu năm.
Nắm viên ngọc trong miệng đá Sư Tử trong tay, Đoan Ý vừa đứng dậy, một giọt nước mắt đục ngầu không thể khống chế rơi xuống đất, cùng với những căn nhà đổ nát cháy xém kia.
Mà ở ngoài nắng sớm mờ mịt, là hai vị nhi tử thân ở địa vị cao, lại tận tâm tận hiếu của bà đón bà rời khỏi phủ đệ cùng lồ ng giam trải rộng huyên náo này.
Đoan Ý rút khỏi hồi ức, nhìn bức tượng Phật cổ, nhẹ giọng nói: "Đốt rất tốt, rất sạch sẽ.”
Bóng dáng của rất nhiều năm qua, tất cả đều cháy sạch.
Bà không khỏi bắt đầu tự hỏi, trận hỏa hoạn tiếp theo sẽ dấy lên ở nơi nào?
Bà có thể nhìn thấy hay không?
Trên đời này sẽ luôn có báo ứng.